Chương 163: Làm chỗ dựa cho ông xã.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Nhu yên lặng che mặt, cố gắng lục tủ tìm hai cái áo lông cao cổ.

Chú mình cắn ác quá đi, e là hai ngày này đều phải che lại, nếu không thì không ra ngoài được mất.

Thấy sáng sớm An Nhu không xuất hiện, trong lòng dì Dương và Phương tẩu đều hiểu rõ nhưng không hỏi, hai người ôm hai bé, kể với An Nhu trạng thái của hai bé hôm nay.

Hôm nay Tịch Tịch uống thêm bao nhiêu ml sữa, Thành Mân thay tã mấy lần, có ị không......

An Nhu vừa nghe vừa bế hai nhóc đi dạo khắp phòng khách với thư phòng.

Di động rung vài lần, là Mạc Thịnh Hoan gửi ảnh cơm trưa tới, chú Mạc ra ngoài vẫn liên tục báo cáo, ăn gì uống gì cũng phải chia sẻ cho An Nhu, An Nhu giao hai bé cho hai người, sau đó nhìn kỹ ảnh Mạc Thịnh Hoan gửi tới.

Chú mình vẫn lẻ loi ngồi ở chiếc bàn đó.

An Nhu nhìn ảnh mà không nhịn được thở dài, theo như phán đoán của bác sĩ Mạc Y Tư, năng lực xã giao của anh ấy còn chưa hoàn toàn khôi phục, giờ lại bị cô lập, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới bệnh tình.

Cân nhắc một lúc lâu, An Nhu gọi video cho Triệu nữ sĩ, chuẩn bị tới thăm ban.

Cần phải để những người cô lập anh ấy nhìn rõ là anh ấy có chỗ dựa, không được bắt nạt anh ấy!

Triệu Minh Nguyệt nghe An Nhu muốn rủ mình cùng đến thăm Mạc Thịnh Hoan thì liên tục gật đầu, có thể ôm cháu ngoại đáng yêu, lại còn có thể cùng ở cạnh An Nhu, cớ sao không làm chứ!

Quyết định ngày mai sẽ đi, nhưng An Nhu không nói cho chú mình, cậu muốn cho Mạc Thịnh Hoan một kinh hỉ. Dì Dương và Phương tẩu cũng vô cùng ủng hộ An Nhu mang con ra ngoài, Phương tẩu nói bé con đã đầy tháng là có thể ra ngoài rồi, không chỉ có lợi cho não bé phát triển mà còn có thể bổ sung Canxi, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bé nữa.

Nhưng phải để bà đi theo, nhỡ có chuyện thì bà còn kịp chăm sóc.

Sáng sớm tiễn Mạc Thịnh Hoan đi làm, An Nhu lại bị hôn từ trên xuống dưới một hồi lâu, sau đó Mạc Thịnh Hoan mới bịn rịn rời đi, nhìn cứ như thể phải lên chiến trường vậy.

An Nhu càng thương chú mình, chắc chắn Mạc Thịnh Hoan ở công ty không hề vui vẻ nên mới không muốn đi làm, chỉ muốn ôm cậu không muốn buông ra như thế.

Để tỏ rõ là anh có chỗ dựa, An Nhu còn nhờ cả Triệu Minh Nguyệt chuẩn bị quần áo cho mình.

Thật sự là gương mặt thiếu niên này quá có tính lừa gạt, khuôn mặt anh khí, đôi con ngươi màu hổ phách thoạt nhìn phúc hậu và vô hại, có mặc đồ gì thì nhìn cũng vẫn hiền lành vô tội, mặc đồ ngầu ngầu cũng cảm thấy thiếu gì đó.

Triệu Minh Nguyệt suy tư một lát rồi lấy một cặp kính râm đeo lên cho An Nhu, lập tức khiến cậu có vẻ ngầu hơn rồi.

Triệu Minh Nguyệt mặc một chiếc áo khoác đen được thiết kế riêng, da trắng môi đỏ, cũng đeo kính râm, khí chất nữ vương lập tức lộ rõ.

Sau đó, bà tỉ mỉ lựa chọn cho An Nhu một chiếc áo khoác màu xanh đen, kính râm che khuất đôi mắt màu hổ phách, đường cong cằm tinh xảo, nhìn có vẻ sắc bén hơn rồi.

Hai bé con đều thay quần áo mới bà ngoại mang tới, An Nhu mặc quần yếm cho hai bé, còn đội mũ lưỡi trai màu lam nho nhỏ, đằng sau mũ lưỡi trai còn có hai chiếc cánh nhỏ, đáng yêu cực kỳ.

Xe đến dưới lầu công ty, An Nhu bế Thành Mân, Triệu Minh Nguyệt bế Tịch Tịch, Phương tẩu mặc đồ bảo mẫu chuyên nghiệp, cầm hộp cơm giữ nhiệt ưỡn ngực theo phía sau, còn đeo bao tay màu trắng nhìn rất chuyên nghiệp.

Đi vào tòa nhà công ty, lễ tân trông thấy lập tức tới đón, "Xin hỏi hai vị tới gặp ai, có hẹn trước không?"

Triệu Minh Nguyệt hơi nhếch môi, hiện ra ba phần cao ngạo, ba phần hoa quý ung dung, bốn phần ưu nhã.

An Nhu đứng bên cạnh, đôi mắt dưới kính râm trộm nhìn.

Không hổ là ảnh hậu, tươi cười thôi mà cũng nhiều kỹ xảo như vậy!

"Tôi, còn cần hẹn trước sao?" Đầu ngón tay Triệu Minh Nguyệt tháo kính râm, để lộ ánh mắt thành phục của một phụ nữ đầy mị lực.

Lễ tân ngây ngốc một lúc lâu, đột nhiên nhận ra người trước mặt mình là ai.

Ảnh hậu Triệu Minh Nguyệt!

Vợ yêu của Chủ tịch Bách Thụy!

"Mời, mời bà!" Lễ tân hơi lắp bắp, cả người vừa kích động vừa hoảng loạn, nhất thời còn quên mất cả trình tự bình thường.

Ảnh hậu đó!

Người thật đó!

Vừa đứng ngay trước mặt mình!

Triệu Minh Nguyệt đeo kính lên, lại mỉm cười.

Trong quyến rũ lại lộ ra vẻ đẹp tự tin, dường như đi đến nơi nào cũng sẽ trở thành tâm điểm chú ý.

Lễ tân đã bắt đầu đỡ bàn, có hơi đứng không vững, đôi mắt An Nhu dưới kính râm trợn tròn, trong lòng tràn đầy tán thưởng.

Mình chỉ cần học được mấy phần thôi là cũng có thể tỏa sáng một lần ở buổi off thường niên dành cho các chủ bá của Mizuo rồi.

Triệu Minh Nguyệt đi đằng trước, mỗi bước đều đầy khí thế, hai người vào thang máy, Triệu Minh Nguyệt im lặng một lúc lâu, sau đó khẽ hỏi An Nhu.

"An Nhu, tầng mấy vậy?"

An Nhu chớp chớp mắt, chợt nhận ra mình cũng không biết.

"Biết vậy đã gọi cả ba con tới rồi." Triệu Minh Nguyệt hơi chột dạ, nhưng không hề để lộ, tùy tiện ấn số tầng, trên đường có vài nhân viên đi vào, thấy hai người bế trẻ con trong thang máy đều tò mò nhìn.

"Xin hỏi văn phòng Phó tổng giám đốc ở tầng mấy ạ?" An Nhu nhân cơ hội hỏi.

"Phó tổng nào?" Nhân viên hơi cảnh giác.

An Nhu vừa nghe lời này lại đau lòng cho chú mình thêm một chút, Mạc Thịnh Hoan trầm tính im lặng tới mức nào mà khiến nhân viên còn không biết đến anh thế này.

"Phó tổng họ Mạc, mới tới." Triệu Minh Nguyệt bổ sung.

"À." Nói vầy xong nhân kia mới có vẻ nhớ ra, "Hai người đang nói vị Phó tổng mới tới, không thích nói chuyện, ánh mắt nhìn người khác cực kỳ hung dữ ấy hả?"

"Anh ấy không hung dữ." An Nhu nghiêm túc nói lại.

Nhân viên kia hơi cạn lời, nhưng vẫn chỉ đường, "Tầng 17."

Triệu Minh Nguyệt lại một lần nữa ấn nút thang máy, Tịch Tịch tò mò nhìn động tác của bà ngoại, cũng muốn vươn tay nhỏ ra.

"Ấy bé con, không ấn được đâu." Triệu Minh Nguyệt nắm lấy tay nhỏ của Tịch Tịch, ánh mắt tràn đầy yêu thương với cháu ngoại, "Sau này bà ngoại sẽ cho con một tòa nhà nhé, con muốn ấn thế nào cũng được."

Mấy nhân viên không nhịn được cười thành tiếng, đây là lần đầu tiên họ nghe thấy có người dỗ trẻ con như vậy đấy.

An Nhu vừa nghe lời này thì thấy sợ Triệu Minh Nguyệt thật rồi.

"Tịch Tịch còn nhỏ, mua đồ chơi gì đó cho bé ấn là được rồi mà." An Nhu rất sợ người lớn trong nhà sẽ chiều hư hai đứa nhỏ luôn.

"A a." Tịch Tịch giơ tay nhỏ, hai mắt to tròn xoe, cực kỳ ngây thơ.

"Xây một công viên giải trí cũng được mà." Suy nghĩ của Triệu Minh Nguyệt đã bắt đầu bay xa hơn, "Chẳng phải Mạc gia có mấy lô đất đẹp à? Tài nguyên tốt như thế, đừng lãng phí mới đúng."

An Nhu đỡ trán, cảm giác mình vẫn không hiểu tư duy của người có tiền.

Thành Mân nằm trong ngực An Nhu, từ đầu đến cuối chỉ ngủ, miệng còn chảy nước miếng trong suốt, An Nhu đang muốn sờ xem có mang giấy theo không thì Phương tẩu phía sau đúng lúc lấy gói giấy trẻ em mềm như bông ra.

An Nhu cảm kích nhìn thoáng qua Phương tẩu, sau đó rút giấy lau nước miếng cho Thành Mân.

Triệu Minh Nguyệt cũng cực kỳ hài lòng với cô bảo mẫu mà An Nhu tìm này, "Mẹ đang định nói với Sùng Đức chờ bảo mẫu bên chỗ con nghỉ thì mẹ sẽ đưa người của mẹ qua cho con, nhưng giờ thấy con tìm cũng rất ổn."

"Phương tẩu là người tốt, còn chuyên nghiệp nữa." An Nhu không keo kiệt lời khen khiến Phương tẩu đứng sau còn hơi ngượng ngùng.

Mình chỉ là một kẻ quê mùa, không có cả bằng tốt nghiệp cấp ba, có tài đức gì mà lại được khen trước mặt Triệu ảnh hậu chứ.

"Nếu tốt thì đừng quên tăng lương cho người ta nhé." Triệu Minh Nguyệt nhìn thoáng qua Phương tẩu, thấy bà là người thành thật nên không nhịn được trêu An Nhu, "Khen suông là không được đâu."

"Vâng chắc chắn rồi." An Nhu vừa dứt lời thì cửa thang máy mở ra, đúng tầng 17.

Văn phòng Phó tổng đang đóng chặt, hỏi mới biết là đang họp.

Đôi khi An Nhu không hiểu vì sao lại phải họp nhiều vậy chứ, nhưng Triệu Minh Nguyệt thì đã quen rồi, bà bảo An Nhu chờ một lát.

"Con không biết ba con ngày xưa đó, mẹ cứ rủ hẹn hò là ông ấy nói đang họp, cứ như vậy ba bốn lần, mẹ giả bộ giận dữ hỏi ổng là mẹ quan trọng hay họp quan trọng.

Khi đó ổng vội vã chạy tới nắm tay mẹ chạy đi, mẹ quay lại thì thấy mấy khách hàng đang cầm tài liệu đuổi theo, vẻ mặt như muốn ăn thịt người vậy."

"Sau đó thì sao?" An Nhu tò mò.

"Mẹ còn làm sao được bây giờ, ngồi cạnh chờ ổng xong việc thôi chứ sao, khi đó không có di động, mẹ xem hết sạch cả tạp chí trong văn phòng, sau đó đếm từng viên gạch lát sàn rồi ông ấy mới vã mồ hôi chạy tới, nhìn ngốc lắm."

Nghe trong phòng họp có tiếng động, An Nhu và Triệu Minh Nguyệt nhìn nhau, nhịn không được bật cười.

Cửa phòng họp mở ra, người bước ra đầu tiên là một người đàn ông trung niên béo lùn, thấy Triệu Minh Nguyệt đang đứng ngoài, ông ta sững người nhìn một lát rồi vội tới chào hỏi.

"Bạch phu nhân, sao bà tới mà không nói một tiếng!"

"Đây là Tổng giám đốc Vương Dịch Bưu của Bách Thụy chi nhánh Hoa Quốc." Triệu Minh Nguyệt giới thiệu với An Nhu.

"Vị này là......" Vương Dịch Bưu nhìn An Nhu.

"Đây là con trai nhỏ của tôi và Sùng Đức, An Nhu." Triệu Minh Nguyệt hơi mỉm cười.

"Chào chú Vương." An Nhu là vãn bối nên cậu mỉm cười, chủ động chào hỏi.

"Không dám không dám." Vương Dịch Bưu liên tục xua tay, cười toe toét.

"Ê a." Tịch Tịch tò mò nhìn ông chú trung niên trước mặt.

"Hai đứa nhỏ đẹp quá." Vương Dịch Bưu nhìn thấy Tịch Tịch cùng Thành Mân, không nhịn được khen, "Da trắng như sữa, đôi mắt còn nhanh nhẹn như vậy, nhìn rất thông minh."

"Đây là cháu ngoại tôi, Bạch Nguyệt Tịch." Triệu Minh Nguyệt bế Tịch Tịch, vô cùng yêu thích, "Còn có cháu trai Mạc Thành Mân, hai bé sinh đôi."

Vương Dịch Bưu vừa nghe thấy bé gái cực kỳ đáng yêu này họ Bạch, đôi mắt khẽ động, "Sinh đôi rất tốt nha, tên cũng hay nữa."

Tổng giám đốc đang chặn ngoài cửa phòng họp thì những người khác không thể đi ra được, Vương Dịch Bưu dịch sang bên cạnh, ánh mắt đầy ý cười nhìn Triệu Minh Nguyệt, "Không biết lần này Bạch phu nhân tới công ty có phải là Bạch Chủ tịch dặn dò chuyện gì chăng?"

"Thế thì không phải." Triệu Minh Nguyệt nhìn về phía phòng họp, "Là con rể tôi tới đây làm, con trai tôi không yên tâm nên muốn tới xem sao, tôi dẫn nó tới, vừa lúc để mọi người làm quen."

An Nhu nhìn về phía phòng họp, người bên trong đã lục tục ra ngoài, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Mạc Thịnh Hoan.

Mấy quản lý cấp cao cũng không nhịn được nhìn về phía này, ngày thường Tổng giám đốc luôn nghiêm mặt, quát tháo rung trời, giờ lại đang cười tít mắt với một thiếu niên và một quý bà đang bế trẻ nhỏ, đúng là chuyện lạ.

Mọi người không khỏi nhìn sang quý bà và thiếu niên kia vài lần, ánh mắt mang theo nghi hoặc.

Triệu Minh Nguyệt thoải mái tháo kính râm xuống, lập tức không ít người kinh hô.

Triệu ảnh hậu!

Có thể nói, bà chính là ký ức của cả một thế hệ, đến bây giờ vẫn còn không ít tác phẩm kinh điển, độ nổi tiếng chưa bao giờ suy giảm.

Quan trọng hơn, bà chính là phu nhân của Chủ tịch Bách Thụy!

An Nhu cũng tháo kính râm, đứng bên cạnh Triệu Minh Nguyệt, có thể thấy nét mặt hai người họ có vài phần giống nhau.

Có người đã nhận ra thiếu niên này, chính là con trai nhỏ đã lạc mất nhiều năm của Bạch gia, cực khổ lắm mới tìm lại được.

Thực sự là tiểu thiếu gia Bạch gia rồi.

Nhưng vị tiểu thiếu gia Bạch gia này đang bế đứa nhỏ, còn liên tục nhìn vào trong phòng họp, giống như đang chờ ai đó vậy.

Khi những người khác đã ra hết thì một bóng dáng cao lớn cầm tài liệu mới xuất hiện ở cửa phòng họp, mắt An Nhu lập tức sáng lên, vui mừng chạy tới.

"Ông xã!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy