Chương 56: Đàn violin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy An Nhu không nói lời nào, ông nội Mặc cũng nghĩ đến sự đắn đo của cậu thiếu niên.

"Nói tóm lại, con cứ làm hết sức đi." Mạc lão gia tử thở dài một tiếng, mặt mày mang chút mỏi mệt.

"Còn có, con à." Mạc lão gia tử nhìn về phía An Nhu, "Từ khi con gả vào Mạc gia, đối Thịnh Hoan tận tâm tận lực, ta cũng không có gì tốt để khen thưởng cho con, làm tiệc sinh nhật cũng yêu cầu tiền, ba cho con thẻ tín dụng để sử dụng, không cần bạc đãi chính mình."

"Cảm ơn ba." An Nhu khom người nói lời cảm tạ.

Từ bệnh viện ra tới, An Nhu còn nhớ lại câu chuyện xưa mà ông nội Mạc kể lại, ngồi trên xe sau, An Nhu mở ra di động, tìm được An Lâm, nhắn một tin nhắn gửi đi.

【 Ở đâu? 】

Đối phương trước tiên chưa nhắn lại liền, chờ An Nhu sau khi trở lại biệt thự, An Lâm mới nhắn lại một tin nhắn có nội dung cộc lốc

【 Ta ở đây. 】

An Nhu tìm được tai nghe, yêu cầu video call.

An Lâm rất mau đã thông máy, xem ra là ở một khách sạn, trên giường rơi rụng đồ ăn vặt hòa khí phao thủy, xem ra cuộc sống của hắn vẫn còn rất dễ chịu.

Nhớ tới những cái kiểm tra đó do Bạch Sùng Đức, An Nhu có lý do suy đoán, An Lâm đã gia nhập vào Bạch gia.

Cứ vậy đi.

"Hello a, An Nhu." An Lâm ngồi xếp bằng ở trên giường, vẻ mặt vui vẻ.

"Không lo làm đầu bếp nữa à?" An Nhu cố ý trêu chọc.

"Ta có công ciệc mới rồi." An Lâm xé mở một túi thức ăn, liền que cay, ăn hai miếng.

An Nhu nhìn nhịn không được nuốt nước miếng.

"Ngươi còn nhớ rõ lão thần tiên Moise đi, tôi thành công khiến cho ông ấy chú ý đến tôi , trải qua mấy ngày này ở chung, ông ấy phát hiện tôi thông minh lại hiếu học, nhanh nhẹn lại hoạt bát, tính toán thu tôi làm học trò!" An Lâm trong miệng ăn đồ ăn vặt, không chút nào bủn xỉn khen chính mình.

"nếu có thể làm học trò của Moise, đừng nói Hoa Quốc, tôi có thể đi hướng toàn thế giới!"

"Chúc mừng cậu." An Nhu cố nén cười.

"Thêm vào đó tôi tính tình thẳng thắng, bỏ ác theo thiện, trợ giúp người Bạch gia tìm được cậu, Bạch gia còn chuẩn bị giúp đỡ tôi." An Lâm thỏa mãn không thôi.

"Tôi tương lai sinh hoạt cũng có thể được bảo đảm ."

An Nhu nghĩ đến bà Triệu cùng Bạch Sùng Đức, ánh mắt không khỏi nhu hòa vài phần.

"Một tay lạn bài đánh tới lúc này, tôi cũng coi như rất giỏi."

An Lâm có chút đắc ý, "Người cùng quê, tôi cùng cậu nói, Bạch gia là người tốt, cùng An gia hoàn toàn không giống nhau, so với tâm của Mạc gia đều rất trong sạch, vào Bạch gia cậu không được có chuyện gì, lại càng không được mắc mưu !"

Nhắc tới Mạc gia, An Nhu nhớ tới ông nội Mạc nói sự thật cho chính mình , nói đơn giản cho An Lâm biết thân thế sau này của Mạc Thịnh Khang và Mạc Đóa Đóa, An Lâm liên tục xua tay.

"Đã sớm theo như cậu nói, hào môn là nới máu chó, sự việc của Mạc gia trước kia so với chúng ta còn máu chó hơn ." An Lâm chột dạ sờ sờ chóp mũi, "Tuy rằng là tôi viết, chính tôi cũng có cảm giắc bị bẽ mặt."

An Nhu không tiếng động nhướng mày.

"Tôi lúc trước không viết thể loại này, chỉ tích thử chuyển đổi qua phóng cách mới." An Lâm quay đầu, "Tôi vẫn còn tính là tuân theo luật cũ, ít nhất không viết chiến thần trở về, một lần mang thai sinh ra trăm đứa con!"

Biến đi.

An Nhu nhịn không được nhìn thoáng qua bụng chính mình.

Cùng An Lâm kết thúc video, An Nhu gỡ xuống tai nghe, nhìn thời gian chuyển hướng vào thư phòng.

Mạc Thịnh Hoan đang đứng ở trong thư phòng, nhìn An Nhu phía trước đưa mắt nhìn đến con bướm lưu luyến cái hoa trên diều, An Nhu cùng ông chú chào hỏi, đứng ở bên cạnh người đàn ông, cùng nhau thưởng thức  tác phẩm nghệ thuật trên diều.

Nghĩ đến Mạc Thịnh Hoan khi còn nhỏ chịu quá nhiều ủy khuất, An Nhu liền nhịn không được đau lòng, càng làm cho An Nhu khó chịu là khi ông chú còn nhỏ như vậy đã hiểu chuyện rồi, đối với những chủ ý mà em trai em gái nhằm vào, vẫn là làm tận chứ trách của một người anh trai.

Nếu không phải thầy giáo phát hiện Mạc Thịnh Hoan cầm con gián, Mạc Thịnh Khang cùng Mạc Đóa Đóa còn sẽ bắt nạt Mạc Thịnh Hoan nhiều đến mức nào?

Những cách làm của những người lớn năm đó, An Nhu không thể xen vào, chỉ cảm thấy ông chú một đường tiến tới, quá không dễ dàng.

Mạc Thịnh Hoan đột nhiên giơ tay, suy nghĩ của An Nhu bị gián đoạn, theo bản năng nhìn về phía trước mắt khí chất thần tiên của người đàn ông này.

Gương mặt Mạc Thịnh Hoan như tranh vẽ, một tay ở phía dưới đỡ lấy diều khung, một tay đem lên trên mặt tường móc lên, khớp xương rõ ràng ngón tay di chuyển móc nối đi xuống, đến cùng tầm mắt của thiếu niên, một lần nữa ấn lên mặt tường.

An Nhu lại xem diều, phát hiện chính mình không cần ngửa đầu.

Đây là do thấy mình không cao nên giúp mình hay sao?

An Nhu không nhịn nhăn vành tai, bên tai đỏ lên.

Ông chú sao lại tốt như vậy!

"Ngài Mạc." Thanh âm ngọt như đường truyền đến, Mạc Thịnh Hoan rũ mắt, nhìn về phía thiếu niên.

Thiếu niên với đôi mắt màu hổ phách trong suốt, như là một cái hồ trong suốt, linh động sạch sẽ, gương mặt trắng mềm làn da nhiễm chút hồng, đẹp đến làm người không dời mắt được.

"Mạc tiên sinh anh sẽ kéo đàn violon, có phải hay không?" An Nhu đôi mắt mang theo chờ mong.

Khi sự việc sảy ra lúc còn nhỏ,chú hẳn là nhớ rõ, có lẽ sau này mỗi khi chú ấy cầm violin trên tay đều sẽ nhớ đến giai đoạn này.

An Nhu cũng là nhứ thế, bị Mạc Thành Hoàn làm nhục sau khi tổ chức tiệc sinh nhật của hắn, mỗi lần nhìn đến ly thủy tinh đều sẽ tự nhiên nhíu mày, không muốn xem cũng không muốn uống

Thẳng đến ngày ly hôn, An Nhu mang con trai đi dạo mua sắm quần áo, bình thủy tinh giữ nhiệt đã uống xong, nhìn thấy An Nhu khát, hai đứa nhỏ thế nhưng đi đến nói chuyện với nhân viên cửa hàng, lấy một ly nước đựng trong ly thủy tinh, hai đứa nhỏ cùng nhau đem ly nước đến trước mặt An Nhu.

Nhìn ly thủy tinh một chút, An Nhu cảm giác nó cũng đứa nhỏ rất dễ thương, uống lên có hương vị rất ngọt lành.

Ly thủy tinh không có sai, có sai chính là mang đến cho người ta một hồi ức không đẹp, làm đáy lòng sinh ra né tránh, thế cho nên mỗi lần nhìn đến đồ vật tương tự, đồ vật ấy sẽ làm người ta đao lòng.

Nhưng sự khó khăn này có thể cởi bỏ.

Mạc Thịnh Hoan nhinn thiếu niên với ánh mắt chờ mong, trầm mặc đôi chút rồi nhắm mắt lại.

"Ngày Mạc thật giỏi." An Nhu khen đến mây cầu vòng bay đầy trời.

Mạc Thịnh Hoan đáy mắt khẽ nhúc nhích, nhớ lại khá khứ một chút, rồi duỗi tay trước mặt An Nhu.

Nhìn thấy ngón tay thon dài như ngọc trước mặt mình, An Nhu biết chú muốn tay của mình, người An Nhu lại nóng lên, chậm rãi đưa cằm của mình đặt lên tay chú.

Chú rõ ràng sững sốt một hồi, An Nhu giương mắt, nhìn đến con ngươi của Mạc Thịnh Hoan hơi trầm xuống, cùng cổ nổi lên sắc hồng.

An Nhu nén cười, đứng thẳng dậy, lấy tay đặt trên lòng bàn tay của Mạc Thịnh Hoan.

Mạc Thịnh Hoan nhìn thiếu niên thật sâu, nắm lấy tay An Nhu đi xuống lầu hai, đi vào căn phòng di đọng phía trước, thuần thục từ khung cửa sờ đến chùa khóa phía trên, lại lần nữa mở ra cửa phòng.

Cảm giác như từ lần trước hai người tiến vào căn phòng này, thím Dương đã quét tước sạch sẽ, hiện tại căn phòng này đã không còn những đồ vật mang hương vị quá khứ, trên mặt bàn cũng không có tro bụi.

Mạc Thịnh Hoan một tay nắm An Nhu, một tay mở ra rương gỗ, từ rương gỗ xách ra một cái hộp đựng đàng violin màu đen.

Thím Dương không dọn đồ vật nằm trong rương gỗ, hộp đựng đàn đã bám một lớp mùi hôi cùng mạng nhện.

An Nhu buông tay Mạc Thịnh Hoan tiến đến lấy một cái khăn sạch lau đi lớp bụi bám trên hộp đàn.

Mạc Thịnh Hoan đứng ở một bên hộp đàn, rũ mắt một cái rồi mở hộp đàn ra.

Hộp đàn còn có một tầng chống bụi, Mạc Thịnh Hoan mở ra tầng chống bụi ấy, ánh mắt dán vào một màu sắc đỏ trên chiếc đàn violin.

Trên thân đàn dường như chứa đường vân gỗ, An Nhu không phải là người thông hiểu về violin, cũng nhìn không ra tốt xấu, chỉ có thể thấy được một chữ Quý hiện ra trước mắt.

Mạc Thịnh Hoan cầm lấy cánh cung* trên hộp đàn, An Nhu tò mò đi qua xem, chỉ có thể nhìn cánh cung có màu đen, mặt trên còn có hoa văn kim sắc, rất đẹp.(*cánh cung ở đâu là cây để kéo đàn violin _the bow_)

Hộp tổng cộng có hai thanh cánh cung, đều là màu đen ánh kim.

Có một lúc Mạc Thịnh Hoan bị kích thích khi màu trắng của cung mao bị cắt đứt, còn có một lúc vẫn như cũ ngoan cường, An Nhu là một người ngoài nghề nên cũng không có phát hiện gì.

Mạc Thịnh Hoan một tay tầm hộp đàn một tay nắm lấy An Nhu dẫn lên lầu, ở trong thư phòng, Mạc Thịnh Hoan ôm đàn violin, rũ mắt kích thích cầm huyền, thường thường khẽ nhíu huyền trục, động một chút đàn violon đuôi cánh thượng, tựa như tiểu đinh ốc giống nhau đồ vật, tựa hồ là ở điều âm.(này từ dùng trong chuyên môn quá nhiều mình sợ dịch không đúng sẽ ảnh hưỡng đến cảm xúc của đọc giả lúc cảm nhận nhân vật nên mình giữ nguyên phiên âm)

An Nhu ở bên lẳng lặng nhìn với ánh mắt tò mò.

Tay của chú vốn rất đẹp, đặt lên trên đàn lại là một cảnh đẹp khó có thể dời mắt, An Nhu xem mà có chút mê mẫn.

Không biết qua bao lâu, Mạc Thịnh Hoan đứng dậy, tay phải nắm cung, tay trái cầm đàn, thân thể hơi hướng về phía An Nhu.

An Nhu lập tức ngồi dậy, chuyên chú nhìn chằm chằm Mạc Thịnh Hoan, đôi mắt sáng lấp lánh.

Mạc Thịnh Hoan giơ tay đem đàn vững vàng để lên trên biên xương quai xanh bên vai trái, đầu tự nhiên cúi thấp, dáng người thon dài ưu nhã, cầm cung để lên đàn một cách nhẹ nhàng, cùng lúc di động cung, tiếng đàn du dương như trút xuống bắt đầu phát ra.

An Nhu mở to hai mắt, cảm giác rất lì diệu.

Thoạt nhìn là hai đồ vaath không liên quan gì với nhau nhưng khi chúng kết hợp lại, lại tạo ra một điệu nhạc có ma lực thu hút người nghe.

Tuy rằng nghe không hiểu chú đàn chính là khúc nào, nhưng người đẹp tiếng đàn dễ nghe, đối với đôi tai cùng đôi mắt là cực kì hưởng thụ.

Một khúc kết thúc, An Nhu thoát khỏi sự mê mẫn dơ tay dùng sức vỗ, trong ánh mắt như là có ngôi sao.

"Ngài Mạc chú thật là lợi hại!"

Mạc Thịnh Hoan hơi hơi hạ mi mắt, khi thiếu niên khen trong mắt không chỉ có sự chân thành mà còn chứa một đoạn sùng bái thuần khiết.

An Nhu vỗ tay xong, chỉ thấy chú đưa tay đem đàn hướng tới.

An Nhu có chút há hốc mồm tiếp nhận đàn violin, ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan, "Ngài Mạc, ta không biết dùng."

Mạc Thịnh Hoan trưng ra vẻ mặt đương nhiên, làm một tư thế kéo đàn violin.

Là muốn chính mình học sao?

An Nhu có chút chân tay luống cuống, nhưng nghĩ lại tưởng tượng, một thầy giáo tốt như vậy đang đứng ở trước mắt, nếu chính mình không học không phải là chịu thiệt hay sao?

An Nhu cũng đã từng nghĩ, khi hai đứa nhỏ lớn một chút, cho bọn nhỏ tham gia vào các hoạt động này, nhưng là vừa thấy cái giá của hứng thú, tức khắc tâm như tro tàn.

Hiện tại chính mình học được chính là kiếm được!

An Nhu hít sâu một hơi, cầm đàn violon đứng dậy, trúc trắc bắt chước động tác Mạc Thịnh Hoan ,  ông chú không có đồ thật dạy học, nhìn đến An Nhu không biết vị trí ngón tay , vì thế giơ tay đem ngón tay của An Nhu đặt ở vị trsi chính xác.

Thầy giáo dạy kèm riêng này chỉ mới dạy có mười phút nhưng sau lưng của An Nhu đã bắt đầu đổ mồ hôi, Mạc Thịnh Hoan nhìn An Nhu trầm tư, từ phía sau một tay đỡ bả vai An Nhu , một chân đặt ở giữa hai chân An Nhu, thân thể hai người khẽ chạm.

An Nhu xê dịch chân, bên tai lại không tự chủ được hồng lên.

Khoảng cách vẫn là không đủ, Mạc Thịnh Hoan đi đến trước mặt An Nhu, cúi người nhẹ nắm cẳng chân của An Nhu , hướng bên cạnh nhẹ nhàng vùng.

Mạc Thịnh Hoan đứng dậy, nhìn thiếu niên căng chặt thân thể, cùng hồng thấu bên tai, ánh mắt hơi hoảng.

"Ngài Mạc, là như thế này sao?" An Nhu cảm thấy chính mình tuy rằng không đủ thông minh, nhưng quý ở thành tâm muốn học.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net