Chương 58: Chó ngáp phải ruồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn số tiền bị hoàn về, Trương Vân lập tức vui vẻ ra mặt, "Ta biết là con trai ta sẽ không để ta lo lắng như ba của con, đây là tạm thời cho mượn đi, đúng hay không?"

Trình Thịnh nghe kỳ quái, chính mình là chính mắt thấy Mạc Thành Hoàn ở phòng phát sóng trực tiếp của chú dâu, điên cuồng nhấn vào biệt thự mèo xa hoa, như thế nào còn thành cho mượn đi?

Đôi mắt Trình Thịnh vừa động, trộm mở ra Mễ Trảo, chú dâu đang ở phát sóng trực tiếp, click mở phòng phát sóng trực tiếp, thiếu niên thanh âm vang dội quanh quẩn ở trong phòng khách.

"Thật đúng là bị ta đoán trúng, vị kia Hoa Biểu 123 là trẻ vị thành niên, cầm điện thoại của ba mẹ, không biết trời cao đất dày làm chuyện bậy bạ......"

Trình Thịnh có điểm hít thở không thông, cuống quít đi xuống ấn âm lượng kiện nhấn giảm âm lượng.

Phía trước xem kịch hay còn ngại thanh âm không đủ, hiện tại như thế nào lớn như vậy!

Trương Vân nghe được âm thanh quen thuộc, thẳng tắp nhìn qua Trình Thịnh.

Mạc Thành Hoàn chậm rãi quay đầu, nhìn về phía điện thoại Trình Thịnh.

Trẻ vị thành niên? Không biết trời cao đất dày làm chuyện bậy?!

Độ ấm trong phòng dường như giảm xuống đột ngột, Trình Thịnh gắt gao ôm điện thoại, vẻ mặt hoảng loạn, "Không, ngại quá."

"Âm thanh này như thế nào nghe quen tai như vậy?" Trương Vân đến gần Trình Thịnh, một cái lấy điện thoại của hắn, lại lần nữa phóng đại âm lượng.

"Thỉnh các đại nhân xem chừng con của chính mình...... Đừng tạo cơ hội cho con cái quậy phá, hại người rồi lại hại mình......"

Nhìn màn hình An Nhu mỉm cười, cằm Trương Vân suýt nữa rơi xuống.

"Con là thắng ngốc sao!" Trương Vân cắn chặt khớp hàm, khí bất quá đem điện thoại dỗi Mạc Thành Hoàn.

"Con tiền nhiều như vậy có phải hay không là đem tặng quà cho nó!"

Mạc Thành Hoàn nhìn gần mặt thiếu niên trong gang tấc , sắc mặt trấn định, "Con dùng tiền thế nào là quyền tự do của con, mẹ không có quyền quản."

"Tự do của con?!" Trương Vân trong cơn giận dữ, đem điện thoại hung hăng ném, "Dây thần kinh nào của con không đúng rồi, vậy mà đem tiền đi tặng cho nó!

Hắn sau lưng An gia một không có tiền, hai không quyền, có cái gì lý do làm ngươi tốn gần một trăm vạn đi lấy lòng hắn?!"

Trình Thịnh đau lòng nhìn di động chính mình, không dám đi qua nhặt.

Thấy hắn không nói lời nào, Trương Vân càng là giận sôi máu, "Con có biết hay không ông nội con sinh bệnh? Ta đều đi thăm, con thế nhưng còn không biết qua đi nhiều nhìn xem, ở trước mặt ông nội nhiều để tăng tình cảm, ở đây xem cái tên kia phát sóng trực tiếp!"

"Thành Hoàn hắn đi." Trình Thịnh thật cẩn thận nhấc tay, cho thỏa đáng huynh đệ biện giải.

"Đi một bên đi, không cùng cậu nói chuyện!" Trương Vân đối với Trình Thịnh không nửa phần tức giận.

"Ngươi có biết hay không, ta này ngón tay như thế nào thương, chính là đi xem lão gia tử thời điểm, cái kia tiểu hỗn trướng ngoạn ý làm người cấp chiết!"

Trương Vân giơ tay, hoảng ngón tay thượng ván kẹp, đầy mặt giận hồng, "Ngươi thế nhưng ở cái này khớp xương mắt thượng, cho hắn đánh thưởng, còn đánh thưởng nhiều như vậy, ngươi là cố ý tưởng đem ta tức chết sao!"

Mạc Thành Hoàn nhìn mẫu thân bị thương ngón tay, mày nhíu lại.

"Hắn chính là ỷ vào lão gia tử cho hắn chống lưng!" Trương Vân nhớ tới ngay lúc đó đau, liền nhịn không được ủy khuất, "Bọn họ khi dễ ta liền tính, ngươi cũng đi theo bọn họ tới khí ta!"

"Bị thương liền về nhà nghỉ ngơi." Mạc Thành Hoàn nhìn mẫu thân lau nước mắt, thanh âm hơi mềm, "Hắn động thủ là hắn không đúng, ngươi cũng ít nói hai câu, miệng hạ tha người."

Trương Vân thấy nhi tử vẫn là hướng về chính mình, cảm xúc hảo không ít, "Thành Hoàn, ngươi nghe ta, mẹ sẽ không hại ngươi.

Lão gia tử kia nhất định phải nhiều chạy động, lại đừng loạn tiêu tiền, chất nhi cấp thúc phu đánh thưởng như vậy tiền, việc này truyền ra đi, minh bạch điểm biết ngươi là ở lấy lòng ngươi nhị thúc, không rõ còn tưởng rằng ngươi là thích cái kia tiểu hỗn trướng, không tránh được tin đồn nhảm nhí, nếu là truyền tới lão gia tử lỗ tai, ngươi còn có thể an an ổn ổn kế thừa Mạc gia?"

Trình Thịnh yên lặng nhìn Trương Vân liếc mắt một cái, nhìn đến ánh mắt của anh em tốt, chịu đựng không nói chuyện.

"Còn có cậu." Trương Vân chú ý tới Trình Thịnh, giơ ngón tay lên, trong giọng nói mang theo ghét bỏ.

"Cậu không thể làm cho Trình Gia bớt lo, từ nhỏ đến lớn có chuyện xấu gì không làm? Nếu không phải Trình gia bao bọc cậu, cậu sớm hay muộn gì cũng ăn cơm tù.

Con về sau đừng có chơi với nó nữa, có nghe thấy không?!"

Trình Thịnh giương miệng, mãn nhãn bị thương, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì cho tốt.

Trương Vân vênh váo tự đắc rời đi, trước khi đi còn không quên lại dẫm một chân lên điện thoại nằm trên mặt đất.

Trình Thịnh nước mắt đều chảy ra.

Trương Vân đi rồi, Mạc Thành Hoàn từ trên mặt đất nhặt lên di động, đưa cho Trình Thịnh đang chảy nước mắt.

"Tôi đền lại di động cho cậu."

"Này không phải cần đền điện thoại hay không." Trình Thịnh đôi mắt đỏ lên, nhìn di động xác thượng dấu chân.

"Nào có như vậy làm nhục người?"

"Tôi khi còn nhỏ đúng là có điểm không đúng, nhưng ta đánh cũng không thiếu ai , ba mẹ tôi khi đó vội cùng làm ăn giống nhau, căn bản không rảnh lo ta, ông bà ta chỉ thích anh trai tôi, căn bản mặc kệ tôi......"

Trình Thịnh nói, nước mắt liền nhịn không được rớt, "Ngay cả bảo mẫu đều khinh thường tôi, ăn ngon cho anh hai tôi nhiều, chỉ cho tôi một chút cái gọi là đồ ăn, tôi chính là không vừa lòng, tôi chính là tưởng làm sự như thế nào!"

Mạc Thành Hoàn ngồi ở bên canh Trình Thịnh, trong đầu lại nhớ đến bộ dáng hoảng của thiếu niên.

"Loại này khó chịu cậu hiểu không!" Trình Thịnh gân cổ lên khóc ngao, dùng tay áo đem điện thoại xác lau khô.

"Cậu đi về trước nghỉ ngơi." Mạc Thành Hoàn nhìn về phía Trình Thịnh, "Tôi đi ra ngoài một chuyến."

"Kỳ thật di động cũng còn có thể dùng." Trình Thịnh khịt khịt cái mũi, ấn một chút khởi động máy , "Chính là đã đập vỡ cái bình rồi cũng không thể trở về như cũ được nữa."

Mạc Thành Hoàn trầm mặc nhìn .

Trình Thịnh phản ứng lại đây, quay đầu nhìn chằm chằm đôi mắt Mạc Thành Hoàn , "Cậu không phải nghĩ ra đi mua cho tôi di động mới?"

"Tôi phải hỏi một chút hắn." Mạc Thành Hoàn mặt vô biểu tình, "Vì cái gì muốn đem tiền lui về tới."

Trình Thịnh hít hà một hơi, biểu cảm hoảng sợ, "Ngươi điên rồi, còn muốn đi tìm chú dâu ngươi, ngươi đánh còn không có ai đủ sao?"

Mạc Thành Hoàn ánh mắt có chút không vui, "Chỉ là đi hỏi một chút."

"Ta đi!" Trình Thịnh đứng lên, rốt cuộc nhịn không được.

"Tôi nhìn ra tới, cậu chính là tẩu hỏa nhập ma, cậu thích chú dâu của cậu, chú dâu cậu đánh cậu, cậu còn không biết tránh xa một chút, không thấy hắn cậu trong lòng khó chịu, có phải hay không!"

"Không có." Mạc Thành Hoàn nhanh chóng phủ định.

"Tôi, tôi thật là phục." Trình Thịnh cầm di động xoay người liền về phòng, "Tôi tại đây ngốc không đi xuống, tôi hiện tại chính là thà rằng trở về bị cha tôi đánh chết, tôi cũng không ở cùng cậu!

Cậu sớm hay muộn lặp lại chuyện đã xảy ra, tới một người ta nói tôi ảnh hưởng cậu, tới một đôi vẫn là lời nói đó, đều là tôi đem cậu dạy hư!"

"Trình Thịnh!" Mạc Thành Hoàn đứng dậy nhíu mày.

"Đừng gọi tôi, cậu chỉ cần còn như vậy can sự, tôi liền thoát không được bị mắng, tôi còn có điểm sáng duốt, nhân lúc còn sớm đi!" Trình Thịnh một phen đi thẳng đến cửa phòng, ở trong phòng ngủ nhanh chóng thu thập đồ vật, nhét vào rương hành lý.

Mạc Thành Hoàn nhìn Trình Thịnh kéo rương hành lý khăng khăng phải đi, chỉ có thể đứng ở cửa, ngăn trở không cho hắn đi.

"Cậu cứ như nghĩ cho tôi, đừng làm việc ngu ngốc nữa!" Trình Thịnh vẻ mặt nghiêm túc.

"Không phải." Mạc Thành Hoàn ánh mắt lạnh nhạt, "Tôi chỉ là khuyên cậu, không cần về nhà, ba  cậu rất có khả năng, sẽ đưa cậu ra nước ngoài."

"Đi thì đi." Trình Thịnh vẻ mặt không sao cả.

"Nghe tôi một câu." Mạc Thành Hoàn biểu tình ngưng trọng, "Đi, cậu sẽ chết."

Phát biểu tình quá mức trầm trọng, thanh âm càng là mười hai vạn phần nghiêm túc.

Hắn không phải nói giỡn.

Trình Thịnh mạc danh một cái giật mình.

"Đi thôi." Mạc Thành Hoàn tránh ra vị trí.

Trình Thịnh đứng ở cửa tiến cũng không được, lui cũng không xong, chỉ có thể ngẩng đầu mang theo một tia hy vọng cuối cùng, "Vậy cậu, còn muốn đi tìm chú dâu cậu sao?"

"Đi." Mạc Thành Hoàn biểu tình không hề nao núng.

"Má." Trình Thịnh cắn răng, kéo rương hành lý đi ra khỏi biệt thự của anh em tốt.

Nhân sinh quá mức gian nan, nhưng cũng không phải không có một chút cơ hội.

Trình Thịnh còn mặc nửa tay áo, đứng ở bên đường bị đông lạnh thẳng dậm chân, điện thoại thông  số điện thoại Bạch Tiêu.

Điện thoại chuyển được kia một khắc, Trình Thịnh lệ nóng doanh tròng.

"Đại Bạch, ô ô ô, ta hiện tại chỉ có cậu."

Chỉ chốc lát thời gian, Bạch Tiêu lái xe,thấy Trình Thịnh đang đứng run bần bật trên biên đường.

"Đại Bạch, vẫn là cậu tốt nhất." Trình Thịnh bọc một cái thảm, ngồi ở ghế sau hút hút cái mũi chơi."

Bạch Tiêu bất đắc dĩ cười, "Như thế nào, cậu cùng Thành Hoàn cãi nhau à?"

"Là...... Náo loạn một chút." Trình Thịnh ủy khuất cúi đầu, "Tớ hiện tại không chỗ đi."

Bạch Tiêu lái xe chuyển qua đường một chiều, không có hỏi nhiều.

"Kia tới nhà của tôi ở một đoạn thời gian đi."

"Nhàcậu?" Trình Thịnh banh mắt to, "Các ngươi ở nhà Tấn Thành kia?"

Nơi đó, là nơi con trai út của Bạch gia biến mất ,là nơi thương tâm của Bạch Gia, Bạch Tiêu từ nước ngoài trở về, thà rằng ở khách sạn chứ không muốn về cái nhà kia, hiện tại vì cái gì muốn đi nơi kia?

"Đúng vậy, cha mẹ tôi đều tới." Bạch Tiêu biểu tình bình tĩnh.

"Cái gì!" Trình Thịnh bị dọa không nhẹ, "Chú dì đã trở lại?!"

Khi cách nhiều năm như vậy, Bạch gia người trở lại Tấn Thành, còn ở nhà trước kia, Trình Thịnh chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng.

Xe ngừng ở trước biệt thự đơn lập , Trình Thịnh có điểm không dám xuống xe.

"Xuống dưới đi, cậu khi còn nhỏ thường tới nơi này chơi." Bạch Tiêu giúp Trình Thịnh đem rương hành lý để xuống dưới, Trình Thịnh do dự đi ra xe, đi theo sau Bạch Tiêu, đi vào biệt thự.

Cửa phòng mở ra, biệt thự dị thường náo nhiệt, Trình Thịnh kinh ngạc nhìn Bạch phu nhân trên mặt mang theo tươi cười, đang ở cùng bạn bè nói chuyện, nhìn đến Bạch Tiêu mang theo Trình Thịnh tới sau, Bạch phu nhân tiến lên, cho Trình Thịnh một cái ôm.

"Tiểu Trình Trình." Bạch phu nhân mặt mang tươi cười, "Mấy năm không gặp, soái nga."

"D...dì." Trình Thịnh kinh ngạc nhìn Bạch phu nhân, lúc trước Bạch phu nhân bệnh trầm cảm có bao nhiêu nghiêm trọng, chính mắt mình đã thấy qua, hiện tại đây là...... đã tốt lên?

"Ta cùng bạn bè có việc muốn tâm sự, ngươi cùng Tiêu Tiêu đi chơi, chờ một lát qua xem các con." Bạch phu nhân cười vỗ vỗ bả vai Trình Thịnh, "Tiểu Trình Trình cũng trưởng thành, thành nam tử hán."

Trình Thịnh có chút ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, vô tình liếc mắt một người bạn của Bạch phu nhân, thế nhưng là một người nổi danh truyền thông công ty đổng sự.

Đi vào, Bạch Tiêu đã an bày phòng cho chính mình, Trình Thịnh vẫn là vẻ mặt ở trong mộng biểu tình.

"Hành lý ngươi để ở đây này, có cái gì yêu cầu thì nói cho ta." Bạch Tiêu nhìn quanh một vòng phòng cho khách, "Cái này phòng ở, ngươi khi còn nhỏ cũng pử qua, hiện tại sửa chữa một chút."

"Đại Bạch." Trình Thịnh túm túm quần áo, mãn nhãn không thể tưởng tượng, "Dì nàng...... Có phải hay không muốn trở về giới giải trí a?"

"Nói cái gì đâu." Bạch Tiêu lắc đầu, "Ở đâu ra vậy."

"Chính là ta thấy dì, bà ấy cùng người ở bên công ty giải trí ngồi nói chuyện." Trình Thịnh muốn nói lại thôi.

"À, là ta mẹ bà ấy muốn mượn mấy nghệ sĩ." Bạch Tiêu vẻ mặt bình tĩnh, "Ăn cơm sao, không ăn ta cho ngươi đính điểm."

Trình Thịnh không cảm giác gật gật đầu, ngồi ở trên giường, trong đầu xẹt qua các loại ý tưởng, cuối cùng dừng hình ảnh ở một chỗ.

Đương Bạch Tiêu dẫn theo hộp cơm vào cửa khi, liền nhìn đến ánh mắt kinh hỉ cùng biểu tình hồi hộp của Trình Thịnh .

"Đại Bạch, cậu nói cho tớ biết, có phải hay không cậu đã tìm được em trai rồi!"

Tình huống thực rõ ràng, nghĩ giấu cũng giấu không được.

Bạch Tiêu hào phóng cười, "Cậu đoán đúng rồi, nhưng là tạm thời không cần ra bên ngoài nói."

"Trời ạ!" Trình Thịnh thay người anh em của mình cao hứng, "Tớ liền nói, cảm xúc của dì như thế nào tốt như vậy, các ngươi còn vào chỗ này ở! Thật ra đã tìm được em trai cậu rồi!"

Nhắc tới em trai, Bạch Tiêu cũng nhịn không được cười lên một tiếng, "Nhanh ăn cơm đi."

Tuy rằng chỉ bị đói bụng một chút, Trình Thịnh vẫn là ăn ngấu nghiến, mồm to ăn hết đồ ăn Bạch Tiêu mang đến, cửa phòng vang lên, Bạch Tiêu đi qua mở cửa, là Bạch Sùng Đức.

Trình Thịnh vội vàng đứng lên, khẩn trương dùng mu bàn tay lau lau miệng, "Chú Bạch tốt!"

"Tốt tốt tốt." Bạch Sùng Đức trên mặt cũng mang theo ý cười, "Ta nghe nói tiểu trình ngươi lại đây, đặc biệt đến đây xem xem."

"Chú Bạch." Trình Thịnh có điểm cảm động, ba của mình nhắc tới bệnh viện Bách Thụy, đó là hâm mộ không thôi, địa vị của gia đình mình cùng nhà Bạch cách nhau trăm dặm, Bạch gia người thế nhưng còn nhớ rõ chính mình, đối chính mình tốt như vậy.

Tựa như khi còn nhỏ giống nhau.

"Tới phải chơi cho tốt, ta nghe nói con phía trước chuyện đó, người trẻ tuổi cãi nhau ầm ĩ thực bình thường, huống chi vẫn là đối phương khiêu khích trước đây." Bạch Sùng Đức tươi cười tự nhiên, "Ngày nào đó ta và ba con nói một câu, nói hắn đừng luôn đánh ngươi."

"Cảm ơn chú Bạch!" Trình Thịnh thật sâu cúc một cung, nghĩ đến cảnh tượng chính mình hôm nay bị Trương Vân quăng  di động mắng, lại xem trước mắt Bạch Sùng Đức, nhịn không được hốc mắt đỏ lên.

Bạch Sùng Đức vừa đi, Trình Thịnh lau nước mắt, đáng thương vô cùng nhìn Bạch Tiêu, "Đại Bạch, cậu có sợ không bị tớ dạy hư."

"Tôi so còn lớn hơn cậu, dạy hư cậu còn kém không nhiều lắm." Bạch Tiêu cười đứng dậy, "Cậu ăn đi, tôi đi trước."

"Từ từ!" Trình Thịnh gọi lại Bạch Tiêu, ánh mắt đứng đắn lên.

"Em trai cậu ...... Có phải hay không An Nhu?"

Bạch Tiêu quay đầu lại, tuy rằng không có trả lời, nhưng trên mặt kinh ngạc biểu tình đã bại lộ không thể nghi ngờ.

"Cậu làm sao mà biết được?"

Là thật sự!

Trình Thịnh hít sâu một hơi, "Không phải cậu lúc trước kêu tớ điều tra hắn hay sao, An phu nhân đối hắn đặc biệt không tốt, lòng ta liền nghĩ rằng, nào có mẹ nào đối xử với con ruột mình như vậy!"

"Cậu này xem như chó ngáp phải ruồi." Bạch Tiêu ngồi xuống, tươi cười xán lạn, "Chúng ta chính là làm rất nhiều lần DNA kiểm tra đo lường, kết quả liền để ở kia, An Nhu chính là em trai tôi, chúng ta rốt cuộc tìm được hắn."

Trình Thịnh nuốt nuốt nước miếng, nhớ tới chuyện đã xảy ra hôm nay, nhịn không được nhìn về phía Bạch Tiêu.

"Đại Bạch, tớ cùng cậu nói một chuyện, nhưng cậu nhất định phải bình tĩnh a."

MỌI NGƯỜI CÓ THỂ CMT GÌ ĐÓ ĐƯỢC KHÔNG HẢ? ĐỌC MÀ KHÔNG CMT GÌ BUỒN THẬT SỰ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net