Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cầu thang nối liền với huyền quan, Bạch Kiều ra cửa không cần phải đi ngang qua phòng khách lầu một, cho nên lúc đầu cậu cũng không phát hiện còn có một người đang ngồi trên sô pha phòng khách.

Cậu sớm đã quên hồi học cao nhị, trong chung cư ngoài cậu và mẹ, vẫn còn người thứ ba cùng sinh hoạt.

Người này chính là ba cậu, cùng mẹ cậu kết hôn chưa đến một năm đã ly hôn, tra nam lừa mẹ con họ mười mấy năm!

"Nhị Bát, tôi nhớ rõ cậu nói thiết lập gia đình tôi bây giờ giống y chang trước kia đúng không?"

【 hệ thống 818 cự tuyệt cái tên "Nhị Bát" này. 】

"......"

Lảng tránh chính là cam chịu.

Bạch Kiều cười cười, cúi đầu ném giày lên sàn, mở miệng nói: "Việc này có gì đâu mà mất mặt, con chỉ không thi tốt có một lần, người khác thì được, vì sao con lại không được phép?"

Bạch Lộ Nguyên ngồi trước TV, mắt tuy nhìn chằm chằm TV, lỗ tai lại dõi theo tiếng chân Bạch Kiều, hắn nghe được tiếng nói chuyện vui vẻ của hai mẹ con trên lầu, chờ Bạch Kiều xuống cầu thang đến chào hắn, sau đó dạy dỗ cậu một trận, không nghĩ tới người này xuống lầu liền trực tiếp đi ra cửa, hoàn toàn coi hắn không tồn tại!

Hơn nữa đối với thái độ nhẹ nhàng bâng quơ này của cậu, Bạch Lộ Nguyên hoàn toàn bị chọc giận, hắn từ sô pha đứng lên: "Mày còn cãi? Trong trường Nhị Trung lúc nào mày thi cũng được điểm thấp, mày còn không thấy xấu hổ? Mặt mũi của tao với mẹ mày cũng vì mày mà mất hết! Thành tích như vậy còn đi học làm gì? Nhân lúc này bỏ học sớm, bọn tao cũng đỡ tốn tiền cung phụng mày!"

"......"

Bạch Kiều đang cúi đầu cột dây giày, nghe được lời này của hắn bỗng bật cười.

Đời trước thành tích của cậu luôn rất tốt, nên thái độ của Bạch Lộ Nguyên đối với cậu cũng xem như không tồi, thì ra sau khi cậu mất đi chút giá trị cuối cùng, người này thế mà lại có sắc mặt như vậy?

Người xấu quả nhiên chính là người xấu!

Đời trước sau khi Bạch Lộ Nguyên ly hôn Cố Thi, phân chia tài sản tiết kiệm, chỉ chừa mấy căn nhà cùng một chiếc xe cho mẹ con cậu, Sau khi Cố Thi qua đời, Bạch Kiều cuối cùng chỉ thấy Bạch Lộ Nguyên đúng một lần trong tang lễ, hai cha con còn không chạm mặt.

Lúc Bạch Kiều bất lực cũng từng đi tìm hắn, nhưng khi ấy, Bạch Lộ Nguyên đã kết hôn cùng một người con gái khác, dẫn theo Tư Sinh chỉ nhỏ hơn Bạch Kiều một tuổi lập gia đình mới, tránh Bạch Kiều còn không kịp.

Lại biết được Bạch Kiều không học Thanh Hoa mà học trường cảnh sát không có tí tiền đồ, Bạch Lộ Nguyên ngay cả điện thoại của cậu cũng chưa một lần thèm nhận!

Bạch Kiều muốn học cảnh sát vì cái chết của Cố Thi, nhưng cậu hoàn toàn hạ quyết tâm, lại bởi vì thái độ của Bạch Lộ Nguyên.

Nhiều năm trôi qua lại một lần nữa nhìn khuôn mặt Bạch Lộ Nguyên, Bạch Kiều vẫn nhớ rõ.

Cậu quay đầu nhìn người trong phòng khách: "Tốn tiền nuôi con? Con lớn từng này, cũng chưa từng lấy trong tay ba quá một đồng?"

"Mày......" Bạch Lộ Nguyên không ngờ tới cậu sẽ nói như vậy, tức giận trừng lớn mắt.

"Nếu ba thấy con làm ba mất hết mặt mũi, vậy ba đi tìm người khác đi." Bạch Kiều nhìn thẳng hắn, bỗng nhiên cười: "Dù sao con cho ba mặt mũi, ba cũng đâu có cần."

"......"

Bạch Lộ Nguyên vừa mới đỏ mặt tức giận, bây giờ đã bị dọa đến mặt mũi trắng bệch.

Hắn không thể tin nhìn Bạch Kiều: "Mày...... Mày nói cái gì?"

"Không có gì." Bạch Kiều nói: "Ý con là, ba có sống lại cũng chả phải người tốt đẹp gì, mẹ, con đi học nha!"

Cậu bỗng hướng lên lầu vẫy vẫy tay, nhưng dọa Bạch Lộ Nguyên không ít, nhìn lên cầu thang, vừa vặn thấy Cố Thi bước xuống lầu, bất đắc dĩ hỏi: "Lên trên đó làm gì vậy?"

Bạch Kiều cười cười không nói tiếng nào, nhìn ánh mắt cứng đờ của Bạch Lộ Nguyên, mang giày rồi ra ngoài.

Bạch Lộ Nguyên chột dạ, lúc Cố Thi nhìn qua, che giấu hừ một tiếng, lại ngồi lên sô pha.

Bạch Kiều không quan tâm Bạch Lộ Nguyên nghĩ cái gì, cậu vừa ra khỏi nhà, liền nhận được một cuộc gọi, tên hiện đến là "Lạp Lạp".

【 Chúc Lạp Lạp, đợt phân ban trước là ủy viên thể dục lớp nguyên chủ, sau khi phân ban hai cậu như cũ học chung lớp. 】

Nghe xong lời giới thiệu từ hệ thống, Bạch Kiều mới nhận điện thoại, vừa đưa đến bên tai, ống nghe liền truyền đến một giọng nữ bén nhọn: "Tổ tông ơi, cuối cùng cũng chịu nhận điện thoại, cả ngày cậu làm cái trò gì vậy?"

Bạch Kiều nói: "Bị sốt, ngủ một ngày......"

"Bị sốt? Cậu? Cơ thể cậu trông mạnh mẽ như vậy, mà còn bị sốt? Không phải do cậu chịu đả kích lớn quá mới không muốn tới trường hả?"

"......"

Cậu trông rất mạnh mẽ?

Trong đầu Bạch Kiều chậm rãi "?"

Cậu cúi đầu nhìn nhìn thân hình mảnh khảnh của bản thân, thầm nghĩ cô nương này có phải có hiểu lầm gì với câu cậu rất "Mạnh mẽ" hay không?

Mạnh mẽ?

Trong điện thoại nửa ngày không có tiếng đáp lại, Lạp Lạp tự nói: "Bạch Kiều không phải tớ nói gì cậu, cậu nói cậu không có thiên phú học tập nên muốn làm cảnh sát tớ có thể hiểu, nhưng cảnh sát cũng có yêu cầu về thi cử chứ? Nhìn cái thành tích hiện tại của cậu đi, làm gì có cảnh sát nào chịu nhận cậu? Nghe chị khuyên một câu nè, nhanh quay đầu chạy về bờ đi, quyết chí tự cường hai năm, sau này mới có thể vững vàng mặc cảnh phục vào người!"

Bạch Kiều: "???"

Cậu không có thiên phú học tập? Cậu muốn làm cảnh sát?

Không có thiên phú cậu có thể hiểu, đó là thiết lập của nguyên chủ, nhưng cậu muốn làm cảnh sát hồi nào?

Hệ thống đọc được suy nghĩ của cậu, nói: 【 đó là thiết lập của nguyên tác, thành tích nguyên chủ quá kém, nuôi mộng học trường cảnh sát. 】

Bạch Kiều khó hiểu: "Sao không cho cậu ấy thành tích tốt một chút?"

【 nguyên tác chỉ phục vụ nam nữ chính, không cung cấp bàn tay vàng cho những nhân vật khác. 】

"......" Làm đi.

Bạch Kiều than một tiếng, nói với đầu bên kia điện thoại: "Tớ biết rồi, tới trường học liền đây."

Chúc Lạp Lạp: Hả?

Cô chỉ tùy tiện ném một bát canh gà, không ngờ dùng được?

...... Dùng được là được!

Chúc Lạp Lạp thấy có chuyển biến tốt liền ngưng, "Được, vậy nhóc con cậu nhanh lên nha, hôm nay là ngày đầu tiên chia lớp, buổi tối mới gặp bạn học mới!"

Sau đó quyết đoán ngắt điện thoại.

"......"

Hiện tại đang là buổi chiều, ánh chiều tà trong buổi hoàng hôn chiếu lên đường phố, kéo dài chiếc bóng của Bạch Kiều.

Nhà Bạch Kiều cách trường Nhị Trung Hải Bắc không xa, đi đường hai mươi phút là tới, cậu một bên tắt điện thoại, một bên thong thả đi.

Hệ thống không chịu nổi cô đơn, hỏi: 【 cậu thật sự không muốn làm cảnh sát? 】

Bạch Kiều: "Vì sao tôi phải làm cảnh sát?"

Khi ấy niên thiếu ngông cuồng, cho rằng làm cảnh sát là có thể vì nhân dân phục vụ, có thể giảm bớt tội phạm, nhưng hiện thực cùng lý tưởng chênh lệch quá lớn.

Bạch Kiều không khỏi lẩm bẩm: "Làm cảnh sát có gì tốt? Tiền lương vừa thấp lại không có kỳ nghỉ, không thân thế thì không thể làm được việc lớn, quy củ nhiều như vậy, lo chuyện bao đồng còn tốn công vô ích......"

"A! Túi tiền của tôi......"

Một tiếng kêu sợ hãi vang lên bên tai, Bạch Kiều dừng chân theo phản xạ có điều kiện.

Hệ thống xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, nhẹ nhàng nói: 【 làm cảnh sát có gì tốt? Lo chuyện bao đồng tốn công vô ích nha ~】

"......"

Bạch Kiều định đi tiếp.

"Ăn trộm! Bắt ăn trộm! Có ai không......"

"Móa nó!"

Tiếng mắng còn chưa dứt, người đã chạy thật xa, đuổi sát tên ăn trộm chạy như điên.

Hệ thống cảm thán chép miệng: 【 chậc chậc chậc chậc. 】

......

Phía mặt đông trường Nhị Trung Hải Bắc, có một con đường, trên đường phố còn có mấy cái thành cổ ngõ hẻm, nơi này là mở đầu khu chợ đêm địa phương, hiện tại mặt trời còn chưa xuống núi, chợ đêm còn chưa mở, trong ngõ hẻm đến một cái quầy hàng cũng chưa được bày ra, lại có hai đám thiếu niên chiếm chỗ.

Một ngã ba đường, hai đám người mỗi đám chiếm một bên, để lại một hướng khác thông ra phố.

Chỗ dựa phía tường bên phải, có một thiếu niên đang đứng, hắn mặc áo thun xanh trắng đan xen cùng quần đùi vận động màu xanh, đúng là đồng phục trường Nhị Trung Hải Bắc.

Thiếu niên cúi đầu dựa vào tường, một chân gập lại đạp lên bức tường phía sau, ngũ quan tuấn mỹ, chỉ cần cúi đầu, dựa vào nửa khuôn mặt dưới, cũng có thể hạ gục giá trị nhan sắc của tất cả mọi người ở đây, trên vành tai xinh đẹp, đeo hai cái tai nghe Bluetooth, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm màn hình di động trong tay, rõ ràng đằng trước đang có giằng co, lại như hoàn toàn đứng ngoài cuộc, giống như bất luận việc gì cũng không thể quấy nhiễu.

"Trịnh Mãn Ân, mày lại có thể, gọi đến nhiều người như vậy, sao vậy? Sợ? Lần trước ở tiệm đồ nướng lúc thằng nhóc con nhà mày đá ông đây, sao không thấy mày rén như vậy?"

Mở miệng trước hình như là người đứng đầu tám tên bên trái, nó nhuộm một đầu vàng khè, vẻ mặt khiêu khích nhìn sang đối diện.

Trong đám người bên phải, Trịnh Mãn Ân nhìn vào mắt người dựa ven tường, hơn cả tự tin: "Thằng ngu, ông mày mà sợ mày? Ông mày là huynh đệ gặp nạn, chi viện tám phương!"

"Xì, đám dưa vẹo táo nứt này mà đòi? Hôm nay ông đây không khiến bọn mày kêu cha gọi mẹ, tao liền......"

"Lão đại! Cứu mạng a ——"

Không khí giương cung bạt kiếm hai bên bị một âm thanh cầu cứu phá vỡ, tiếng kêu từ xa tới gần, mau chóng xuất hiện ở đầu ngõ.

Người cầu cứu đầu ngõ nhìn trái ngó phải, quyết đoán vọt qua trận doanh bên trái: "Lão đại!"

Trong khi mọi người còn đang thấy khó hiểu, lại có một người từ đầu ngõ vọt vào, cũng nhìn trái ngó phải, sau đó hướng mặt sang bên trái, chỉ vào người ta nói: "Cậu...... Cậu đứng lại!"

"......"

"......"

Cậu bạn này hơi thở bất ổn, hữu khí vô lực quát lớn, thật sự không có sức thuyết phục.

Bạch Kiều: "......"

Hình...... Hình như đánh giá bản thân cao quá!

Cơ thể mới khỏi sốt nhũn ra, cả ngày cũng mới ăn có một chén cháo, từ phía tây trường học đuổi tới phía đông chạy theo tên ăn trộm hai con phố, cậu đã thở hổn hển!

Người chạy phía trước chui vào giữa đám người: "Lão đại, nó...... Nó......"

"Nó cái gì mà nó? Mày cái đồ vô dụng này, chưa gì đã bị thằng bụi đời dọa xanh lét thế kia?"

Bạch Kiều: "!!!"

Bụi đời? Hả?

Cậu sao lại thành bụi đời rồi?

Nhìn kiểu gì cũng thấy cái thằng ăn trộm lấm la lấm lét bị cậu đuổi ăn một đá cũng không dám đánh trả chỉ lo trốn kia giống bụi đời hơn cậu chứ hả?

Nhưng hiện tại cậu không có khả năng lên án, cơ thể muốn dựa lên tường nghỉ một lát, không ngờ dựa lên không đụng phải tường, trực tiếp dựa lên vai một người.

Nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền đến qua khuỷu tay, Bạch Kiều ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt thâm trầm tĩnh lặng như đá hắc diệu thạch.

Bạch Kiều vốn nhìn tuấn nam mỹ nữ đã thành quen, cũng không khỏi bị gương mặt trước mắt này làm kinh diễm một phen, thế nên cậu sửng sốt trong chốc lát, mới vội vàng đứng dậy: "A xin lỗi, dựa nhầm chỗ."

Người này thật sự không đem lại cảm giác tồn tại, chỗ này vừa thấy rõ là hiện trường đánh hội đồng, ai mà ngờ còn một người nhàn nhã dựa vào đây đâu!

"......"

Thiếu niên đầu tiên chớp mắt một cái, theo bản năng bài xích người lạ đến gần, lại trong nháy mắt ngẩng đầu muốn nắm lấy tay người này.

Có thể vì Bạch Kiều bây giờ thoạt nhìn quá yếu ớt rồi, khí sắc tốt là trắng trẻo thêm chút hồng, cậu hiện tại hồng thấu, vừa nhìn đã thấy không bình thường.

【 chúc mừng ký chủ gặp được trúc mã, mở khóa hệ thống khen thưởng, mở đầu khen thưởng + 1. 】

"......"

Bạch Kiều mới chống tay trên tường, trong đầu đã vang lên âm thanh của hệ thống.

Trúc mã? Du Chiêu?

Tinh thần cậu rung lên, tầm mắt lướt qua hai đám người, cuối cùng dừng trên người thiếu niên đang đứng gần trong gang tấc: "Cậu......"

"Móa nó mày ăn trộm đồ tự hào lắm hả? Lớn tiếng như vậy làm gì?"

"......" Câu dò hỏi bị một tiếng quát chói tai đánh gãy.

Theo hướng tiếng chửi nhìn qua, hình như tên ăn trộm kể lại đầu đuôi câu chuyện cho lão đại, lại bị lão đại tát cho một phát.

Ăn trộm thực ủy khuất.

Rõ ràng giọng nói lão đại so với cậu là cực kì to!

Bạch Kiều: "......"

Xém chút quên mất cậu tới đây để làm việc nghĩa.

......

[1] Hắc diệu thạch đây nhaaa



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net