Chương 5: Chuyện này tui làm được!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Cánh cửa mở ra, một cặp đôi mới bước vào.

Người đến thấp giọng nói: "Làm phiền mọi người rồi, cảm ơn."

Giọng nói này nghe hơi quen.

Nhân viên công tác vừa nghe tiếng, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn một cái. Mà vừa nhìn, nàng liền chết lặng.

Tịch, Tịch... Tịch Thừa Quân?!

Anh ấy thật sự đến đăng ký kết hôn?!

Tịch Thừa Quân sóng vai cùng Bạch Khởi bước vào, y cúi đầu nhỏ giọng hỏi Bạch Khởi: "Em căng thẳng à?"

Nếu nói không, chắc chắn là nói dối.

Bạch Khởi sững người trong giây lát.

Sau khi cậu thỏa thuận với Tịch Thừa Quân, rồi lấy được thẻ ngân hàng, mọi thứ cứ như một cái chớp mắt, hiện tại cậu đã ở đây.

Bạch Khởi nhỏ giọng nói: "Em muốn ăn kẹo."

"Kẹo cao su ấy ạ."

Tịch Thừa Quân nghe thế liền gật đầu một cái, sau đó một tay đẩy cửa ra, vươn người nói với Thượng Quảng đang đi theo mấy câu.

Thượng Quảng mang nét mặt phức tạp đi ra ngoài.

Khoảng chừng nửa phút sau, Thượng Quảng cầm theo một bình kẹo cao su trở lại.

Tịch Thừa Quân từ trong bình lấy ra một viên, đưa cho Bạch Khởi.

Mà chưa đưa tới tay, y liền ngừng lại, thu tay về. Y bóc ra giấy gói, sau đó đưa viên kẹo đến bên môi của cậu.

"Há miệng ra." Tịch Thừa Quân khẽ nói.

Mấy nhân viên công tác nhìn thấy một màn này, trong lòng đều mắng đm!

Bạch Khởi không chút nào do dự, ánh mắt quét bốn phía xung quanh, phát hiện mọi người đều đang nhìn họ, cậu liền mặt không đỏ tim không đập mà cúi đầu, ngậm lấy viên kẹo cao su. Đồng thời vì động tác quá mức gọn gàng nhanh chóng, răng cửa không cẩn thân liền cắn lên đầu ngón tay của Tịch Thừa Quân.

Tịch Thừa Quân cuộn tròn ngón tay mình, nắm lấy vỏ kẹo.

"Ngọt không?" Tịch Thừa Quân hỏi.

"Có ạ." Bạch Khởi gật đầu.

Ngọt.

Ngọt đến nỗi bọn tui chịu không được luôn đó!!!

Trong đầu của mấy nhân viên công tác cùng Thượng Quảng lẫn trợ lý của Tịch Thừa Quân đều nổi bão.

Tịch Thừa Quân cởi áo khoác, sau đó khoác lên người Bạch Khởi.

Bạch Khởi đứng im để y muốn làm gì thì làm.

Những người xung quanh nhìn một chút, không biết tại sao mặt lại đỏ tới tận mang tai.

Động tác của Tịch Thừa Quân rất dịu dàng và thân sĩ, thế nhưng lại mang một phong vị khác. Điều này có thể lý giải một cách đại khái là do hormone nam tính trời sinh của những người đàn ông trưởng thành.

Tịch Thừa Quân: "Chúng tôi ăn mặc như này có chỗ nào không phù hợp chứ?"

Nhân viên công tác lắc đầu liên tục: "Không có, không có! Ừm, chính là, vị... vị tiên sinh này..."

Nàng nhìn sang Bạch Khởi: "Tóc có hơi rối."

Trong lúc Bạch Khởi đứng đợi Thượng Quảng đến đón, gió Bắc thổi vù vù, cậu liền đội nón của áo khoác lên, lúc này vừa thả xuống, đầu tóc đương nhiên cũng rối thôi.

Bạch Khởi nhai kẹo trong miệng thêm hai lần, vừa tính giơ tay lên chỉnh tóc một chút.

Tịch Thừa Quân so với cậu còn nhanh tay hơn, ngón tay hơi cong lại, vuốt nhẹ tóc cậu hai cái. Sau khi chải xong, nhìn cậu có vẻ càng ngoan ngoãn hơn.

Bạch Khởi nâng mắt, ánh mắt sáng ngời nhìn y: "Nhìn ổn chưa ạ?"

Tịch Thừa Quân: "Ổn rồi."

Bạch Khởi rút lấy một miếng khăn giấy, nhổ kẹo cao su ra, gói lại kỹ càng rồi vứt vào thùng rác, nói: "Em chuẩn bị xong rồi."

Nhai kẹo cao su giúp cậu bớt căng thẳng hơn nhiều.

Hai người cùng nhau bước vào phòng chụp hình.

Bọn họ trời sinh vô cùng ăn ảnh, họ ngồi ngay ngắn ở một chỗ, hơi dựa vào nhau.

Một tiếng "Tách" vang lên.

Chụp một lần liền xong.

Nhìn đẹp đến nỗi nhân viên công tác không thể nói được gì.

Đến 4 giờ 30 phút chiều hôm đó, Bạch Khởi và Tịch Thừa Quân nhận được giấy chứng nhận đã kết hôn.

Thời điểm Thượng Quảng nhìn thấy giấy chứng nhận kết hôn, tim đập mạnh đến độ muốn văng ra ngoài.

Anh lau mồ hôi, lắp bắp nói: "Thế, thế em đưa Bạch tiên sinh về nhé?"

Tịch Thừa Quân không trả lời ngay, y suy nghĩ trong chốc lát mới đáp: "Không cần."

Bạch Khởi vẫn còn đang nhìn tới nhìn lui giấy đăng ký kết hôn. Thứ duy nhất mà ba mẹ cậu giấu kỹ, không cho cậu đụng qua chính là giấy đăng ký kết hôn của họ. Lấy cách nói của ba mẹ cậu mà nói, vật này vô cùng thiêng liêng.

Tịch Thừa Quân nói: "Cùng nhau đi."

Thượng Quảng nghe xong liền muốn ngất đi, anh run rẩy hỏi: "Hả, cùng nhau?"

Cùng nhau làm gì cơ?

Cùng đưa về? Hay là cùng... đi lễ kỷ niệm?

"Trực tiếp tới nhà hàng Bắc Kinh." Tịch Thừa Quân dứt khoát nói.

Nhà hàng Bắc Kinh là một trong những nhà hàng nổi tiếng nhất Bắc Kinh, nghe đâu đầu bếp của nó còn từng chuẩn bị cho các bữa tiệc lớn của Chính phủ.

Hồi trong nhà Bạch Khởi còn giàu, cậu cũng không có cơ hội được ăn ở chỗ này.

Còn hôm nay thì cả ngày đều được ánh sáng của Tịch Thừa Quân bao phủ.

Cắn người miệng mềm.

(吃人嘴软 – cắn người miệng mềm: dựa trên lý giải của zhihu thì nó được lấy trong câu "吃人嘴软,拿人手短" – cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn. Đây là một cách nói của TQ, ý chỉ nếu đã nhận đồ từ người khác rồi thì phải hành xử nhún nhường, nhã nhặn hơn với người đó.)

Vì thế nên Bạch Khởi xoay người, cười với Tịch Thừa Quân một cái.

Tịch Thừa Quân ngẩn người trong phút chốc.

Mỗi khi Bạch Khởi cười với người khác, cậu ấy trông đặc biệt xán lạn, tựa như xua tan đi mây đen và bầu không khí ảm đạm, soi sáng cả bầu trời chỉ trong khoảnh khắc.

"Trước tiên lên xe đã." Tịch Thừa Quân kéo cửa ra.

Bạch Khởi lúc này mới cất giấy đăng ký đi, ngồi xuống.

Thượng Quảng ngơ ngác đi theo lên xe.

Anh không nhịn được hoài nghi... Cái gì mà kết hôn giả, cái gì mà trong nhà có một số chuyện cần thiết phải lo liệu như vậy, tất cả đều là giả hết, đều là cái cớ thôi!

Bạch Khởi lớn lên trông thật sự là khiến người ta yêu thích, nói không chừng, anh Tịch đã sớm đem lòng thầm thương trộm nhớ người ta từ lâu rồi!

Trong đầu Thượng Quảng chợt lóe lên mấy thứ gì mà "Khế ước tình nhân: Tôi và tổng tài bá đạo cùng nhau cả ngày lẫn đêm", "Cưới trước yêu sau: Vì để cho người yêu mất trí nhớ yêu tôi lần nữa, tôi cùng người ấy làm giả giấy đăng ký kết hôn"...

Kịch bản máu chó này nối tiếp kịch bản máu chó khác, lấp đầy não của anh làm anh chẳng nghĩ ngợi được gì thêm.

Trong xe, Tịch Thừa Quân đột nhiên lên tiếng: "Chụp một tấm hình giấy đăng ký kết hôn đăng lên Weibo đi."

Thượng Quảng vừa nghe, cứ tưởng là y đang nói chuyện với mình.

Bạch Khởi: "Dạ, lập tức liền xong ngay!"

Thượng Quảng lúc này mới phản ứng được, y đang nói chuyện với Bạch Khởi.

Lấy giấy đăng ký kết hôn xong rồi bảo người ta đăng Weibo, hẳn là làm đòn bẩy cho tương lai phía sau, này đều là đang giải quyết việc chung cả.

Ồ.

Xem ra là hắn đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Thượng Quảng thở dài một hơi.

Anh Tịch và Bạch Khởi trước giờ chưa từng quen biết nhau, cũng không có gì mà coi trọng nhau từ trước. Này cũng chỉ là kết hôn giả, không còn gì khác.

Thượng Quảng nghĩ tới đây, anh không khỏi lén lút xem sắc mặt của Bạch Khởi.

Trên mặt Bạch Khởi không có nét nào là thất vọng hay là không hài lòng, mà cậu cũng vì giải quyết việc chung mà hoàn thành KPI trên weibo một cách hoàn mỹ.

(KPI: trong tiếng Anh gọi là "Key Performance Indicator" là chỉ số đo lường và đánh giá hiệu quả hoạt động của một bộ phận trong một công ty hoặc sự vận hành của cả công ty. Mỗi bộ phận trong công ty sẽ có những chỉ số KPI khác nhau. – trích từ wiki.)

Anh cứ miên man suy nghĩ đến khi xe dừng lại.

Đợi đến khi hắn bước xuống xe, không khỏi nghĩ lại, kể cả khi có vì việc chung cũng đâu cần thiết phải dắt người đến đây chứ... Trong buổi lễ này có những hạng người gì chứ? Bộ anh Tịch không sợ đứa nhỏ này nhìn người ta rồi nảy sinh tâm tư khác với họ à?

Bạch Khởi xuống xe, ngẩng đầu nhìn người phục vụ đeo nơ ở cửa nhà hàng: "Ừm, có cần thiết phải đổi quần áo chỉnh tề hơn không?"

Tịch Thừa Quân: "Không cần."

Tịch Thừa Quân dừng lại: "Tôi dắt tay em được chứ?"

Ấy, chuyện nhỏ xíu í mà!

Bạch Khởi đưa tay ôm lấy cánh tay của y.

Trên người Tịch Thừa Quân so với cậu còn ấm hơn.

Cậu còn muốn vùi đầu vào khuỷu tay của Tịch Thừa Quân nữa cơ.

Tịch Thừa Quân cứng người một lúc, hồi sau mới trở lại trạng thái thả lỏng.

Một nhóm người mang gió lạnh tiến vào trong, Tịch Thừa Quân nhỏ giọng cùng cậu nói chuyện: "Hôm này là lễ kỷ niệm của phim điện ảnh 【Thành ma】"

Cậu đã xem【Thành ma】rồi.

Bộ phim này được chiếu vào năm ngoái, mà nó vẫn tạo ra doanh thu cho đoàn phim tới hiện tại.

Nó giành được nhiều giải thưởng lớn, lấy được quyền công chiếu ở nước ngoài. Hai tháng trước vừa công chiếu ở Bắc Mỹ, thu về được 78,91 triệu Đô la Mỹ, tuần trước vừa mới kết thúc.

(Nguyên gốc là 7891 – 7891 vạn, mình đổi thành 78,91 triệu cho thuần Việt. 78,91 triệu đô la Mỹ  = 1818599315000 VNĐ.)

Tuy là không thể sánh ngang với doanh thu phòng vé trong nước, nhưng dù gì thì nó cũng phá vỡ kỷ lục doanh thu phòng vé của phim điện ảnh Hoa Ngữ được công chiếu ở thị trường điện ảnh quốc tế. Thậm chí còn bỏ xa kỷ lục của bộ đứng thứ hai rất nhiều.

Ngoài ra còn có mấy thiết bị ngoại vi, đồng thời ký bản quyền thương hiệu...đều đang chờ tổ phim thu lợi.

(Góc phổ cập kiến thức:

周边 – thiết bị ngoại vi: theo Baike.baidu thì đây là các sản phẩm được tung ra thị trường. Ở nước ngoài, các sản phẩm này được gọi chung là HOBBY (sở thích, sở thích), có sự phân biệt giữa thiết bị ngoại vi cứng (CORE HOBBY) và thiết bị ngoại vi mềm (LIGHT HOBBY).Core hobby: chẳng hạn như thẻ treo, mô hình, mấy loại như Nendoroid, Figure... giá thành tương đối mắc.Light hobby: các loại móc khóa, văn phòng phẩm, dây đeo điện thoại... giá thành tương đối rẻ.联名等等 – đồng thời kỳ bản quyền thương hiệu: theo Baidu thì nó là đồng thời ký kết để đi đến các hiến pháp khác nhau dựa trên 广东军务记 – tạm dịch là "biên bản quân vụ Quảng Đông". Này đọc xong mình cũng không hiểu. Nhưng mà có thể nói nôm na là ký tên với công ty khác về bản quyền để công ty đó làm ra các sản phẩm dưới thương hiệu của bản quyền được ký, để cả hai bên đều có thể cùng nhau thu lợi nhuận.)

Vậy nên nói trắng ra là, Tịch Thừa Quân không chỉ có lượng fans trong nước khổng lồ, mà ở nước ngoài cũng không hề kém cạnh.

Trong đầu Bạch Khởi lướt qua những thông tin này, sau đó ngoan ngoãn gật đầu một cái.

Nhân viên phục vụ đứng ở cửa nhìn thấy bọn họ thì sửng sốt một chút, sau đó mới bước tới mở cửa cho họ: "Mời ngài."

Bạch Khởi bước vào.

Tịch Thừa Quân vẫn đang nói chuyện với cậu: "Lễ kỷ niệm này là riêng tư nên không có quá nhiều người tham dự, nếu em thấy không thoải mái thì không cần nói gì đâu. Không thành vấn đề gì."

Bạch Khởi đáp một tiếng: "Ừm."

Thượng Quảng ở phía sau nghe thấy vậy, trong lòng cảm thán anh Tịch thật chu đáo, đối xử với đứa nhỏ này thật tốt.

Ừm, chẳng qua là... ở trong giới này, danh tiếng của anh Tịch tốt như vậy, một phần nguyên nhân là ở cách đối nhân xử thế. Mà chuyện này đối với ảnh mà nói thì không thể dễ dàng hơn.

Cho nên cũng khó tránh khỏi việc có người nảy sinh ảo tưởng, lấy góc nhìn của mình mà xem cách đối xử của anh Tịch dành cho bản thân, là đặc biệt để ý.

"Thầy Tịch!" Giọng nói ở cách đó không xa vang lên.

Bạch Khởi nghe tiếng kêu nên dừng lại nhìn, liền thấy một người mặc âu phục trắng, thắt cà vạt màu đỏ, tóc chải ngược về phía sau. Đó là một người đàn ông trông khá trẻ tuổi, hiện đang bước nhanh về phía này.

Người đàn ông vẻ mặt đầy vui sướng, vừa đến gần, hắn liền đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn Bạch Khởi.

"Thầy Tịch, ừm, đây là..."

"Tôi tên Bạch Khởi." Bạch Khởi khẽ mím môi dưới, bộ dáng ngoan ngoãn lễ phép chào hỏi: "Xin chào."

"Ch- chào cậu..." Người đàn ông lắp bắp nói.

Tầm mắt của hắn đảo tới đảo lui, không thể xác định được mối quan hệ của hai người trước mặt.

Tịch Thừa Quân: "Lương tổng, vào trước rồi nói tiếp."

Chủ tịch Lương gật đầu liên tục, nhanh chóng đi trước dẫn hai người vào trong: "Rượu đều chuẩn bị xong rồi, đám người kia còn đang hàn huyên chuyện kịch bản, có thể sẽ làm cho chúng ta nhàm chán... Tôi còn nghĩ là, hoạt động của cậu cũng sớm kết thúc rồi, vậy mà sao lại đến muộn như vậy. Hẳn là..." Hắn dừng lại, "Đến đón Bạch thiếu gia sao?"

Tịch Thừa Quân gật đầu: "Ừm."

Chủ tịch Lương dẫn bọn họ tiến vào một sảnh nhỏ.

"Vừa đi đăng ký kết hôn."

Chủ tịch Lương chân trái đá chân phải, đạp hụt một bước nên ngã lộn mèo.

Người bên trong nở nụ cười: "Haha, chủ tịch Lương là đang làm gì thế? Chúc thầy Tịch năm mới vui vẻ à?"

Chủ tịch Lương chống tay chống chân mà bò dậy.

Người bên trong cũng chỉ trêu một câu, liền đổi giọng: "Anh Tịch, chỗ này chỗ này!"

"Mời ngài, Tịch tiên sinh."

Bọn họ đều đang nhìn chằm chằm vào Bạch Khởi.

Bạch Khởi lớn lên vô cũng dễ nhìn, kể cả là đứng bên cạnh Tịch Thừa Quân cũng không hề kém cạnh. Đó là hai mẫu người hoàn toàn trái ngược, mà cả hai đều thu hút hết ánh mắt của mọi người.

Chỉ là bọn họ dù có hiếu kỳ như nào cũng không dám hỏi thẳng, kẻo nói trúng những gì không nên nói lại đắc tội Tịch Thừa Quân.

Tịch Thừa Quân dắt Bạch Khởi lại gần đó, ngồi xuống.

Thượng Quảng có chút lo lắng Bạch Khởi sẽ mất bình tĩnh.

Mà đến thì cũng đến rồi, lo lắng cũng vô ích, chỉ cần không làm mất mặt Tịch ca là được...

Thượng Quảng suy nghĩ rất nhiều.

Mấy người kia lại bắt đầu tán gẫu về phim điện ảnh, bỗng dưng có hai giọng nói xen vào hỏi: "Anh Tịch, nếu rảnh thì xem giúp em hạng mục này một chút được không?"

"Thầy Tịch, chuyện mà lần trước nói, thầy thấy thế nào?"

Tịch Thừa Quân nghiễm nhiên là vai chính của lễ kỷ niệm này.

Buổi tiệc này thậm chí còn không giống như là lễ ăn mừng, nó giống như một đám người vây quanh cao nhân, mong chờ được hướng dẫn.

Bạch Khởi hấp háy mắt mấy cái.

Người này là đạo diễn nổi danh, người kia cũng là nhà sản xuất có tiếng... còn có mấy biên kịch, mấy người như chủ tịch X, giám đốc X từng lên hình tạp chí tài chính và kinh tế nhìn cũng tương đối quen mắt.

Tịch Thừa Quân không phải chỉ lợi hại ở mảng diễn xuất thôi hả? Ghê thế.

Nghĩ đến Thượng Quảng từng nói qua, nhà họ Tưởng rất có tiền, vậy hẳn là xuất thân của Tịch Thừa Quân cũng vô cùng ghê gớm.

"Chào ngài, xin hỏi hiện tại ngài muốn cắt bánh ngọt không?" Người phục vụ gõ cửa, thận trọng bước đến hỏi.

Bạch Khởi quay đầu lại nhìn.

Quá đã, một cái bánh ngọt bảy tầng cực kỳ lớn đang được đẩy vào!

"Đầu tiên thắp cây nến đã."

"Ước đi, ai đến ước trước?"

"Anh Tịch, mời anh trước."

Người phục vụ giúp họ thắp nến lên.

Uầy, phải ngẩng cao đầu tới cỡ nào mới thấy được cây nến ước nguyện chớ?

Bạch Khởi quay đầu ngắm nhìn cậu. Tịch Thừa Quân cũng vừa vặn đang liếc nhìn cậu.

Tịch Thừa Quân nhìn qua một cái, ngay lập tức liền thu lại ánh mắt, sau đó y nhờ phục vụ lấy tầng bánh trên đỉnh xuống, đặt trước mặt Bạch Khởi.

"Em ước đi."

Bầu không khí trong sảnh nhỏ nháy mắt an tĩnh.

Tất cả đều im lặng nhìn Bạch Khởi.

Bạch Khởi chớp mắt mấy cái, đáp một tiếng: "Dạ."

Cậu nhắm mắt lại, mùi bánh ngọt lờn vờn nơi chóp mũi. Ừm, ước gì thì tốt đây nhỉ? Chắc là, hy vọng những khó khăn mà gia đình gặp phải liền có thể nhanh chóng qua đi... Cũng hy vọng Tịch tiên sinh có thể đạt được điều mình muốn.

Bạch Khởi và Tịch Thừa Quân cùng đứng ước, xong mới để cho người khác tiếp tục: "Mong cho hạng mục kia của tôi thành công, tôi đều sắp gấp rút đến nỗi hói đầu luôn rồi."

Còn có gì mà: "Tôi không muốn kết hôn, tôi muốn độc thân thêm ba trăm năm nữa", "Tôi thích cô gái kia, mong là tôi sớm nên duyên với cô ấy"...

Vì vậy nên một nhóm các nhà lãnh đạo họp lại với nhau, ước nguyện nhiều thứ tưởng chừng như là quá quắt. Nhìn qua thì chúng có vẻ không hợp lý lắm, mà mấy nguyện vọng kiểu đấy cứ tiếp nối nhau.

Lúc ước xong, nhân viên phục vụ đến giúp họ cắt bánh ngot.

Bọn họ tiếp tục tán gẫu, Bạch Khởi cúi đầu ăn phần của bản thân.

Lòng hiếu kỳ của mấy người này đặc biệt mãnh liệt, thỉnh thoảng lại đưa tầm mắt hướng về phía Bạch Khởi nhìn một cái.

Bạch Khởi cũng không hoảng sợ, ai nhìn cậu, cậu đều nở nụ cười một cái. Cứ mắt qua mày lại như thế, mấy người âm thầm đánh giá cậu cũng đỏ mặt.

Thượng Quảng: "..."

Hắn hình như lo lắng những thứ không cần thiết thì phải.

Căn bản là không cần lo Bạch Khởi sẽ luống cuống hay là sẽ làm mất mặt anh Tịch!

Mà quan trọng là trên đầu anh Tịch có lóe lên ánh sáng xanh hay không!

(Trên đầu lóe lên ánh sáng xanh: ý chỉ có khả năng mọc sừng.)

Đứa nhỏ này tại sao lúc cười lên lại mê người thế chứ?

Tịch Thừa Quân đẩy tập tài liệu trước mặt đi, y nhướn mày: "Lương Lam, nhìn đủ chưa?"

Y gọi thẳng tên của vị chủ tịch Lương kia.

Mà giọng y vừa vang lên, mọi người liền cố gắng đè nén cảm giác hiếu kỳ trong lòng.

Chủ tịch Lương nói liên tục: "Không, không phải..."

Tịch Thừa Quân nhàn nhạt nhìn hắn, thờ ơ hỏi: "Là không nhìn thấy rõ, hay là không thấy đủ?"

"Nhìn đủ rồi, nhìn đủ rồi." Chủ tịch Lương nhanh chóng nói.

Tịch Thừa Quân quay đầu nhìn Bạch Khởi.

Bạch Khởi ngậm nĩa bánh ngọt trong miệng, cũng đang nhìn về phía y, trông vừa ngoan ngoãn vừa vô hại.

Tịch Thừa Quân: "..."

Tịch Thừa Quân: "Bạch Khởi, em đến nói với bọn họ... anh gì của em?"

Từ chính miệng Bạch Khởi thừa nhận thân phận đối tượng kết hôn hợp pháp, nhìn chung cũng không tồi.

Bạch Khởi trong lòng nói, chuyện này tui làm được!

Bạch Khởi hé miệng, ngọt ngào nói: "Tịch Thừa Quân, chồng của em!"

Mọi người: "F**k!"

Tịch Thừa Quân cũng sững sờ.

Nhìn tới Thượng Quảng, trên mặt hắn dường như chẳng nói được gì.

Tịch Thừa Quân cuộn tròn ngón tay, vừa tức giận mà cũng thấy buồn cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC