Chương 13: Ta rất xanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Moẹ nó

Tạ Quyển cảm thấy được đại khái cậu đang giễu cợt mình, rũ mắt xuống nhàn nhạt nói: "Ngủ được rồi."

Thẩm Dữ Tinh: "Úc, không ngủ nữa sao?"

Tạ Quyển nhẹ nhàng lắc đầu
Thẩm Dữ Tinh cong cong môi, không nói cái gì nữa.

Ngủ là được, cậu thật sự sợ Tạ Quyển lập tức té xỉu.

Trên đường trở về phòng học, Thẩm Dữ Tinh đi phía trước, Tạ Quyển ở sau người cậu, theo dõi từng bước chân.

Lúc Thẩm Dữ Tính kêu đau gào gào gọi không giống nhau, lúc này cậu bước đi như bay, nếu không phải chờ Tạ Quyển, cậu khả năng sẽ bay lên.

Tạ Quyển: "Câu không phải chân đau sao?"

Thẩm Dữ Tinh sững sờ, nhớ tới mấy tiếng trước mình vừa mới 'Té gãy chân', liền lí trực khí tráng* nói: "Bác sĩ Diệu Thủ Hồi Xuân* phòng y tế, cho ta thuốc."

    *Lí trực khí tráng 理直气壮: Vàng thật không sợ lửa, có lý chẳng sợ, cây ngay...
*Diệu Thủ Hồi Xuân:

Cũng không phải sai vị trí trí, làm sao nối?

Tạ Quyển không có nói thẳng.

Chỉ là ở trong lòng Thẩm Dữ Tinh hành vi mê hoặc lần này đánh cái dấu hỏi.

Tạ Kiến Sơn triệt để mất tích, mang theo số tiền cuối cùng trong.

Tạ Quyển trái lại thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như nói hắn đã từng ôm một tia kỳ vọng gọi là phụ thân, như vậy đã không còn nữa, không còn sót.

Chỉ có điều chuyện này phải gạt Lâm Thanh Nhan, Tạ Quyển lo lắng nàng sau khi biết được trong khoảng thời gian ngắn không tiếp thụ được, để cho bệnh tình của nàng nghiêm trọng hơn.

Tạ Quyển lần thứ hai đi đến bệnh viện, lần trước cùng giỏ hoa quả đồng thời đưa tới bị Lâm Thanh Nhan tìm cái lọ hoa cắm vào, đặt phía trước cửa sổ rất dễ nhìn.

Hắn nhìn chằm chằm một phút chốc, xuất thần, phía sau truyền đến tiếng Lâm Thanh Nhan: "Đúng rồi Tiểu Quyển, con thật không biết đây là người nào đưa tới sao?"

Tạ Quyển lắc đầu: "Không biết."

"Mẹ đem hoa lấy ra, ở bên trong phát hiện cái này." Lâm Thanh Nhan đưa tới một tờ giấy.

Trên tờ giấy là tranh hoạ xiêu xiêu vẹo vẹo, Tạ Quyển nhìn đã lâu mới biết ra họa là cái gì.

Bốn hình dạng người như mì sợi, từ chiều cao có thể thấy được đại khái là một nhà.

Phụ thân mẫu thân và hai đứa con trai tay nắm tay đứng chung một chỗ, lại chỉ có nhân vật phụ thân kia trên mặt bị đánh một cái to lớn cái xiên, đang nhắc nhở hắn cái gì.

Tạ Quyển nhăn lại mày.

Người này tột cùng là ai, thoạt nhìn tựa hồ đối với nhà hắn rất quen thuộc.

Kẹp bên trong đưa tới, thì có ích lợi gì?

Suy tư hồi lâu đều không có kết quả, Tạ Quyển liền đem tờ giấy thu đi, dự định đi hỏi y tá.

"Là dáng người nam sinh rất cao, kiểu tóc cùng cậu không sai biệt lắm, mà dài hơn một chút, dáng dấp không tệ, cười rộ lên có răng nanh." Y tá nhớ lại nói rằng: "Chị xem cậu ấy cũng chỉ mặc đồ hàng hiệu, gia cảnh chắc rất tốt, cũng không có hỏi tình huống bệnh nhân, lưu lại đồ vật liền đi."

Tạ Quyển như có điều suy nghĩ gật gật đầu, hướng y tá nói cảm ơn.

Hắn bên trong trí nhớ tìm tòi một vòng, hắn cũng không có bằng hữu như y tá nói.

Là kẻ không quen biết sao?

Tạ Quyển cảm thấy được khả năng cũng không lớn, chỉ là biết cậu ta, đồng thời đối với cậu ta lòng mang thiện ý người.

Không nghĩ ra, Tạ Quyển cũng không lại nghĩ, nhìn Lâm Thanh Nhan cơm nước xong, cùng nàng hàn huyên một lát, hắn liền chạy về nhà làm cơm tối cho Tạ Tử Đình.

Hôm nay là cuối tuần, Tạ Tử Đình nói tìm bạn học chơi, lúc này chưa có về nhà.

Vội vàng vội vàng, Tạ Quyển nghĩ tới bức hoạ xấu hề hề kia.

Dĩ nhiên với trình độ của Tạ Quyển, bức họa tự nhiên khó coi, nhưng hắn lại không ngại phiền phức mà nhìn rất nhiều lần.

Dụng ý của đối phương hắn còn không rõ, mà chỉ bằng cái nét vẽ này, hắn thập phần hoài nghi người vẽ tranh có phải là một học sinh tiểu học.

Nhìn hồi lâu cũng không có phát hiện gì mới, Tạ Quyển đem tờ giấy kẹp bên trong một quyển sách.

Hắn trước bàn ngồi xuống, tưởng trượng căn cứ y tá miêu tả đem người kia vẽ ra.

Nhưng hắn phát hiện, công cụ của mình đặt ở trong hộc tủ hết thảy đều không thấy.

Tạ Quyển lại nhăn mày.

Ngày đó Thẩm Dữ Tinh nói mình yêu cầu muốn nhuộm bộ tóc ngăn nắp đẹp đẽ duy nhất, bị Thẩm Túc Lâm vô tình phản đối.

Trước đây thật lâu Thẩm Túc Lâm cự tuyệt qua một lần cậu muốn nhuộm, cũng nói nếu như Thẩm Dữ Tinh dám động tóc mình, liền đem chân của cậu đánh gãy ném đi cho chó ăn.

Lúc đó Thẩm Dữ Tinh sợ vô cùng, bởi vì Thẩm Túc Lâm nói được là làm được, cho nên bên trong đám trường học ma tiên vẫn như cũ là mái tóc màu đen.

Thẩm Túc Lâm nói Thẩm gia bọn họ gia huấn chính là tuyệt không cho phép con cháu có một đầu tóc màu sắc rực rỡ.

Thẩm Dữ Tinh biểu thị nghi hoặc: "Nhà chúng ta có loại gia huấn này ?"

Thẩm Túc Lâm: "Trước đây không có, mới vừa có."

Thẩm Dữ Tinh: "..."

Thẩm Dữ Tinh chưa từ bỏ ý định, khẩn thiết nói: "Có thể đời này con là người duy nhất thỉnh cầu."

"Đời này không được, đời sau đi." Thẩm Túc Lâm vẫn là thiết diện vô tư* mà cự tuyệt hắn.

     *Thiết diện vô tư: hành động minh bạch, thẳng thắng, bất chấp khó khăn.

"Ba ý của người là... Chúng ta đời sau vẫn là cha con?" Thẩm Dữ Tinh đột nhiên nước mắt mông lung: "Ba, người thật tốt."

Lúc này đến phiên Thẩm Túc Lâm trầm mặc.

Ông dừng lại một phút chốc, thử thăm dò nói: "Nếu không, ngươi hay là đi nhuộm đi?"

Thẩm Dữ Tinh: "?"

Cuối cùng, bởi vì Thẩm Túc Lâm đột nhiên đổi ý Thẩm Dữ Tinh thuận lợi đi vào cửa hiệu cắt tóc.

Tiểu ca nhiệt tình tiếp đãi cậu, cũng hỏi cậu cần gì.

Thẩm Dữ Tinh suy tư một phút chốc, nói: "Tôi muốn nhuộm tóc, màu thì tao là được."

Tiểu ca lần đầu tiên nghe được có người đề loại yêu cầu này: "Chỉ cần đủ tao là được sao?"

Thẩm Dữ Tinh gật đầu: "Đúng, chỉ cần đủ tao."

Tiểu ca sảng khoái vỗ tay cái độp: "Không thành vấn đề, giao cho ta đi."

Sau mấy tiếng, Thẩm Dữ Tinh đỉnh một đầu xanh biếc ly khai cửa hiệu cắt tóc.

Tiểu ca nói không sai, màu này xác thực rất tao, đi trên phố lớn 100% quay đầu lại nhìn Thẩm Dữ Tinh có một loại gió xuân xanh biếc bên trong.

Thẩm Dữ Tinh ngược lại thật hài lòng, nhưng cậu không có thói quen bị người vây xem, cho nên suy nghĩ lui thương trường mua đội mũ che.

Đi trên con phố thập phần náo nhiệt, nơi này người đến người đi phi thường ồn ào, hai bên đường đi đều là bày sạp.

Thẩm Dữ Tinh một cái tay thọt vào trong túi quần một cách tuỳ ý, đột nhiên nhìn thấy một cái quán nhỏ có thể giăng lưới bắt chim.

Cậu mặc dù có thể chú ý tới, bởi vì cái này quán nhỏ hai bên trái phải đều xếp đầy người, lại càng hiện ra nơi này hiu quạnh thê lương.

Người bày sạp ngồi trên đất là tiểu nhi tử, trước mặt y là một vài bức họa.

Thẩm Dữ Tinh cảm thấy rất mới mẻ, liền đi tới dự định nhìn.

Tạ Tử Đình đã ngồi hai giờ, trong lúc cũng có không ít người đến xem, mà đều là nhìn mấy lần liền đi, giá cả cũng không hỏi.

Nhìn thấy không gian hai bên quán nhỏ đầy ắp người, chỉ có nơi này vắng ngắt, Tạ Tử Đình ôm đầu gối có chút khổ sở.

Nhưng so với ca ca vì mượn tiền thuốc thang chung quanh chạy gấp rút, mà mình lại gấp cái gì cũng không giúp được cảm giác vô lực, điểm ấy khổ sở đáng là gì.

Tạ Tử Đình nghĩ, đêm nay y nhất định muốn đem tất cả tranh đều bán đi, về nhà cho ca ca một niềm vui bất ngờ.

Lúc này Tạ Tử Đình nhìn thấy có người tới gần, còn là đại ca ca tuổi trẻ, đôi mắt nhất thời sáng rất nhiều.

Y đứng lên thẹn thùng co quắp đưa tay ra sau lưng: "Anh... Yêu thích, có thể..."

Thẩm Dữ Tinh cầm lấy một bức họa nhìn kỹ một chút.

Rất rõ ràng những bức họa này cũng đều đứa trẻ trước mắt vẻ, họa phong tuy rằng non nớt, mà thắng ở có sáng tạo.

Đặc biệt là trên tay cậu một bức, Thẩm Dữ Tinh không có tế bào nghệ thuật, nhưng cảm thấy được đặc biệt hợp với mắt cậu, khó giải thích được mà yêu thích.

Đang định hỏi giá tiền, cậu đột nhiên chú ý tới dưới góc phải bức tranh có ký hiệu đặc thù.

Nhìn thấy ký hiệu này, Thẩm Dữ Tinh sững sờ vài giây.

Nếu như cậu nhớ không lầm, cái này sao giống với thói quen Tạ Quyển vẽ tranh có thêm ký hiệu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net