Chương 4: Ta là họa sĩ truyện tranh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Moẹ nó
-----------------------------------------

Thẩm Túc Lâm nghe Thẩm Dữ Tinh khóc năm phút đồng hồ, khóc đến cuối cùng Thẩm Dữ Tinh đều lên khóc nấc mới mở miệng nói: "Ngươi lại gây ra chuyện gì."

Thẩm Dữ Tinh: "Ách, ba , con nghĩ đến ba."

Thẩm Túc Lâm: "..."

Xem ra phạm lỗi còn không nhỏ.

Ông mỏi mệt xoa xoa mi tâm, vốn định phái tiểu thư ký Trương đi xử lý, bây giờ nhìn lại cho ông tự mình trở về một chuyến .

Thẩm Túc Lâm cảm giác tay tại ngứa: "Ngày mai nhìn ta không đánh gãy chân chó của ngươi."

Thẩm Dữ Tinh: "Được rồi ba! !"

"..." Cái phản ứng này, cũng làm cho Thẩm Túc Lâm nhất thời có chút không tìm được manh mối.

Trước thê tử điện báo nói Thẩm Dữ Tinh muốn mời gia sư, ông cảm thấy có chút kỳ quái, đứa con nhà mình ra sao ông hiểu rõ nhất, học tập đối với con ông mà nói chính là dằn vặt, hiện tại lại thấy con mình nói chuyện bừa bãi, không chắc là nơi nào ra tật xấu.

Cúp điện thoại, Thẩm Túc Lâm đem công việc đặt tại một bên cạnh, nhíu mày một mình ngồi ngay ngắn rất lâu, cuối cùng gọi Trương bí thư tiến vào nói: "Cô tìm bác sĩ tâm lý, ngày mai cùng ta về nhà một chuyến."

Thẩm Dữ Tinh còn không biết có cái gì đang đợi mình, ngày thứ hai cậu như cũ mang cặp sách đi học, duy nhất có chỗ bất đồng là ngày hôm nay cậu thay đổi xe Cayenne (1).

Thẩm gia trình độ có tiền số một số hai tại toàn bộ trung học Victoria, bằng không Thẩm Dữ Tinh cũng không có thể phách lối như vậy, hoàn toàn không kiên kị thu tiểu đệ, nghiễm nhiên một bộ dáng dấp giáo bá.

Thẩm Dữ Tinh uy vũ bạo ngược mà đi vào phòng học, lớp số học đại biểu Du Dư thu các bài tập, lại cô đơn bỏ qua nhóm người Thẩm Dữ Tinh kia.

Nghĩ cũng biết Thẩm Dữ Tinh cùng các tiểu đệ của cậu nhất định là sẽ không làm bài tập, Du Dư sớm đã có kinh nghiệm.

Du Dư ôm thu đủ bài tập đang muốn ra phòng học, đứng ở cửa Thẩm Dữ Tinh ngăn cản: "Khoa đại biểu, còn có ta."

Du Dư trên mặt xuất hiện sợ hãi: "Thẩm đại thiếu gia, ngươi nghiêm túc?"

Cùng với Thẩm Dữ Tinh làm bạn học lâu như vậy, Du Dư sẽ không thấy cậu làm bài tập, cho nên cậu ta cũng không xác định được là Thẩm Dữ Tinh có phải lại đùa mình.

Thẩm Dữ Tinh chỉ mình trước mắt bầm đen: "Ta như vậy nói đùa với ngươi?"

Tuy rằng cậu hạ định quyết định phải học tập thật giỏi, nhưng đối với cơ bản không làm sao nghe qua khoa cậu nói phải hoàn thành bài tập vẫn có chút khó khăn, cho nên tối hôm qua cậu mãi đến tận hừng đông mới toàn bộ viết xong.

Thẩm Dữ Tinh không có vấn đề nói: "Biết đến ngươi là khoa đại biểu học giỏi, xem thường ta đây tiểu học tra, hại, không thu sẽ không thu thôi ~ ngươi đó là cái gì biểu tình, ta cũng không nói gì ngươi không hiểu ý tứ a, Cầu Cầu ."

Du Dư: "... . . .. . ."

Tui cũng không nói gì a! !

Du Dư làm khoa đại biểu lúc thường cùng Thẩm Dữ Tinh không có tiếp xúc, căn bản không biết Thẩm Dữ Tinh nói chuyện có thể muốn ăn đòn, nhưng tớ khẳng định sẽ không nói ra, mà chỉ nói: "Hảo a, đem bài tập cậu cho tui đi."

Thẩm Dữ Tinh: "Không phải chờ ta đề xuất ra mới nói, đều là bạn học, thật không cần thiết, ta là học tra cũng không dám hỏi, cảm tình có phải là đã sớm đối với ta có ý kiến ."

Du Dư thật sự sợ cậu: "Van ngươi bài tập trả cho tui đi!"

Thẩm Dữ Tinh cảm thấy không sai biệt lắm, nói thêm gì nữa phỏng chừng Du Dư thật muốn điên rồi, liền đem bài tập toán học giao cho cậu ta.

Du Dư tiếp nhận bài tập, phảng phất một khắc cũng không cách nào đợi tiếp nữa, chạy ra khỏi phòng học.

Thẩm Dữ Tinh nhìn hắn bóng lưng, cảm khái: "Thật có sức sống."

Đợi cậu đến liền bắt chước mà giao cái khoa bài tập, mới phát hiện Thái Húc Văn một mặt khiếp sợ mà nhìn cậu: "Tinh ca, ngươi..."

Không chỉ có Thái Húc Văn, cơ hồ trong phòng học tất cả mọi người dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn cậu.

Thẩm Dữ Tinh sờ mũi một cái, chính không biết nên giải thích như thế nào, liền nhìn thấy Tạ Quyển đi vào phòng học.

Chấp nhận là có mấy phần cảnh giác, Tạ Quyển khi tiến vào phòng học nện bước dừng một chút, xác định không có chiêu thức sâu độc của cậu phía sau mới bước vào.

Thẩm Dữ Tinh nhìn thấy Tạ Quyển sắc mặt có chút tái nhợt, cảm giác như là bị bệnh.

Cũng không biết có phải hay không ngày hôm qua một chậu nước có tác dụng.

Tạ Quyển ngày hôm nay thật có chút không thoải mái, thời điểm hắn rời giường sờ trán của mình một cái, cảm giác có chút nhẹ nhàng nóng lên, dự định tiết sau đi chuyến phòng y tế.

Phòng y tế trường học không cần bỏ ra tiền, so với bản thân đến xem bệnh phải mua thuốc, còn có thể tiết kiệm được một khoản tiền.

Tạ Quyển ngồi trở lại vị trí của mình, nhận ra được có người đang nhìn mình.

Hắn men theo ánh mắt khởi nguồn nhìn sang, phát hiện là Thẩm Dữ Tinh.

Sinh bệnh làm cho hắn vốn dung nhan đẹp đẽ càng làm cho vẻ đẹp nhu nhược hơn mấy phần, Thẩm Dữ Tinh nhìn được hắn hơi ửng hồng còn mang theo đôi mắt hơi ướt, phảng phất như điện giật thu hồi ánh mắt.

Không hổ là vai chính thụ a, loại vẻ mặt này nếu để cho vai chính công nhìn thấy, không chịu được một phút làm làm hắn.

Một vai chính thụ ưu tú, chính là muốn làm đầy đủ công năng của vai chính.

Thẩm Dữ Tinh như không có chuyện gì xảy ra mà trở lại chỗ ngồi, rốt cuộc không còn chú ý tới Tạ Quyển.

Tạ Quyển lại nhíu nhíu mày.

Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, vừa nãy hắn phảng phất thấy được Thẩm Dữ Tinh trên mặt gặp được cảm giác đau lòng cùng hổ thẹn.

Thẩm Dữ Tinh vốn dự định ngày hôm nay cũng hảo hảo êm tai nghe giảng, mà đoán chừng là tối hôm qua học quá muộn, ngay cả trong mộng đều làm bài, vừa lên tiết mí mắt của cậu không ngừng đánh nhau, cuối cùng gục xuống bàn ngủ.

Lão sư ngữ văn trơ mắt nhìn Thẩm Dữ Tinh chỉ dùng mười phút, vừa mới bắt đầu tinh thần chấn hưng đến buồn ngủ lại nằm úp mặt bàn đánh giấc, trước ông chuẩn bị khích lệ bị chặn ở trong cổ họng một chữ đều không nói ra được.

Ông giảng bài chứ có thôi miên a!

Cùng lúc đó, Kiều Thủy Tương mở ra bài tập Thẩm Dữ Tinh.

Ngày hôm qua Thẩm Dữ Tinh nghiêm túc nghe giảng bài trạng thái các thầy giáo rõ như ban ngày, Kiều Thủy Tương tin tưởng mình giảng bài đánh động cậu, bởi vậy khá là đắc ý.

Nghe nói Thẩm Dữ Tinh ngày hôm nay hoàn thành bài tập, nàng cao hứng cùng các thầy giáo trong văn phòng khen xong cậu, rút ra bài tập thuộc về Thẩm Dữ Tinh, quyết định trước tiên chữa bài của cậu.

Mang theo vui mừng đối với Thẩm Dữ Tinh, Kiều Thủy Tương mở ra bài tập, nhìn vài tờ hoạt hình ( Hỉ Dương Dương và Hôi Thái Lang ) (2).

Kiều Thủy Tương: "?"

Đây là cái gì? ?

Thẩm Dữ Tinh họa phong còn dừng lại ở giai đoạn tiểu học, nếu như không phải Kiều Thủy Tương đã từng bồi nhi tử xem qua mấy tập, khả năng căn bản không nhận ra cái đồ lau sàn nhà giống sinh vật là Hỉ Dương Dương.

Kiều Thủy Tương dụi dụi con mắt, xác định đây thật sự là bài tập Thẩm Dữ Tinh bài tập, nàng do dự một chút, tự động tìm lý do cho vị học sinh có tiền.

Nhất định là thời gian Thẩm Dữ Tinh nộp bài tập quá gấp, cho nên đem hoạt hình cùng bài tập pha lẫn .

Đúng, nhất định là như vậy, cho nên mình phải đến nhắc nhở cậu một chút.

Kiều Thủy Tương mới vừa đứng lên, ngồi ở đối diện nàng lão sư Anh ngữ đưa cho nàng mấy tấm bài thi.

Kiều Thủy Tương: "?"

Chẳng được bao lâu, nàng từ các khoa lão sư trong tay thu đủ ( Hỉ Dương Dương cùng Hôi Thái Lang chi vênh váo trùng thiên đại điện ảnh ) toàn bộ tập.

Có chút vẫn trực tiếp vẽ lên bài thi cùng sách bài tập, có thể thấy được Thẩm Dữ Tinh căn bản không muốn làm đề.

Từng cái từng cái lật qua, Kiều Thủy Tương ánh mắt rơi vào một tấm cuối cùng cuối cùng nơi ba chữ xiêu xiêu vẹo vẹo "Toàn kịch chung", rốt cục ức chế không nhịn được chính mình muốn mắng người đến kích động.

Tỉnh lại sau giấc ngủ Thẩm Dữ Tinh cảm giác cổ mình đều sắp đứt đoạn mất, nằm úp sấp ngủ quả nhiên không quá thoải mái.

Cậu chậm rãi xoay người, Thái Húc Văn đi tới u oán nói: "Tinh ca, ngươi trước đây chưa bao giờ làm bài tập."

Thái Húc Văn quả thực không thể tin được vừa mới xung quanh người nộp bài tập là Thẩm Dữ Tinh.

Gã hơi buồn bực, luôn cảm giác Tinh ca lén lút bọn họ học tập.

Thẩm Dữ Tinh: "Ta xác thực không viết a."

Thái Húc Văn: "? Vậy ngươi vừa nãy giao là cái gì?"

Thẩm Dữ Tinh: "Là tranh hoạt hình."

Thái Húc Văn trầm mặc vài giây, đối với cậu dựng thẳng lên một cái ngón tay cái: "Ngưu vẫn là ngưu, Tinh ca ngươi ngưu."

Gã liền không nghĩ tới biện pháp chọc giận lão sư.

Quả nhiên là Tinh ca, gã sùng bái đúng đối tượng.

Thẩm Dữ Tinh tối hôm qua xác thực viết rất muộn, mà cũng không có đem bài tập mình viết đưa trước đi, dù sao tính cách thiết lập không cho phép cậu làm như thế.

Là một phú nhị đại vô học, cậu đột nhiên yêu học tập cơ hồ là chuyện không thể nào, cho nên cậu quyết định tiến lên dần dần, muốn làm đại gia phải có thời gian để làm bước đệm.

Cậu muốn lén lút học tập, sau đó làm tất cả mọi người kinh ngạc.

"Tinh ca, Tạ Quyển đi ra ngoài." Thái Húc Văn nói.

Thẩm Dữ Tinh đang muốn nói hắn đi ra ngoài mắc mớ gì đến chúng ta, lời chưa kịp ra khỏi miệng lại thay đổi: "Đại hiểu sư, ngươi có chủ ý gì tốt?"

Thái Húc Văn hạ thấp giọng, tà ác nói: "Chúng ta đem nó nhốt lại đi."

Tiết sau là của Kiều Thủy Tương, coi như Tạ Quyển không thấy, xuất phát đối với Tạ Quyển xem nhẹ, nàng cũng sẽ không hỏi đến nửa câu.

Thẩm Dữ Tinh suy nghĩ vài giây: "Có thể, không hổ là ngươi, đại hiểu sư."

Thái Húc Văn nhếch môi nở nụ cười, bắt chuyện kêu những người khác, một nhóm người mênh mông cuồn cuộn theo sát sau Tạ Quyển ra phía sau phòng học.

Tạ Quyển đi phòng y tế, cùng bác sĩ bên trong nói bệnh trạng của mình, bác sĩ đo nhiệt độ cho hắn, cho hắn nằm ở trên giường phòng y tế truyền dịch.

Thái Húc Văn núp ở sau tường, đối Thẩm Dữ Tinh nói: "Tinh ca, chính là hiện tại."

Phòng y tế ít có người tới, những hài tử có tiền trong nhà cơ bản đều có bác sĩ gia đình, căn bản nhìn không lọt phòng y tế trong trường học, rất thích hợp Thái Húc Văn bọn họ làm mấy chuyện xấu đem Tạ Quyển nhốt ở trong này.

Thái Húc Văn: "Đợi lát nữa chúng ta nghĩ biện pháp mời bác sĩ đi, tuyệt đối sẽ không có người phát hiện Tạ Quyển ở đây."

Thẩm Dữ Tinh nhìn xung quanh phòng y tế một chút, thanh tịnh, ít người, hài lòng gật gật đầu: "Không sai, là chỗ tốt."

Thái Húc Văn làm nóng người, chờ Thẩm Dữ Tinh ra lệnh một tiếng.

Mà Thẩm Dữ Tinh ở bên bọn tiểu đệ muôn người chú ý đi vào bên trong phòng y tế: "Hảo, khóa lại đi."

Thái Húc Văn: "... Tinh ca? ?"

Thẩm Dữ Tinh: "Ngốc cái gì, làm sao, không sai khiến được các ngươi? Ta biết một thớt cô lang(3), là chú định không có bằng hữu, nếu ngươi muốn giương cánh bay cao, ta cũng có thể hiểu được."

Thái Húc Văn hoảng rồi: "Không phải như thế Tinh ca, ngươi nghe ta giải thích a..."

"Được, ta đều hiểu, khóa đi."

Thẩm Dữ Tinh vỗ vỗ bả vai gã, cười khẩy nói: "Kỳ thực ta nghĩ, nếu không ai có thể tìm tới Tạ Quyển, vậy ta làm cái gì với Tạ Quyển sẽ không có người biết ~ "

Nói xong, cậu tà mị mà liếm liếm khóe môi.

Thái Húc Văn sửng sốt một chút, lập tức tâm lĩnh thần hội, đối với Thẩm Dữ Tinh dựng ngón tay cái thứ hai lên ngày hôm nay: "Tinh ca, ngươi chính là ý này!"

Thẩm Dữ Tinh quay người đi vào.

Thái Húc Văn bọn họ không biết dùng biện pháp gì quả nhiên mời bác sĩ đi, nghe phòng y tế có  âm thanh khóa cửa, Thẩm Dữ Tinh chậm rãi xoay người, đi vào trong phòng truyền dịch chọn trúng một cái giường.

Cậu mới không phải dằn vặt Tạ Quyển, chỉ là thực sự quá buồn ngủ, ở trong phòng học nằm úp sấp ngủ còn không bằng đến phòng y tế ngủ trên giường, thuận tiện trốn Kiều Thủy Tương một chút .

Cậu đang muốn nằm xuống, cách vách giường truyền đến thanh âm Tạ Quyển lạnh như băng: "Mày có mục đích gì."

Edit có lời muốn nói:

(1) Xe Cayenne

( 2) Hỉ Dương Dương và Hôi Thái Lang : Cừu xám vui vẻ

( 3) Một thớt cô lang: theo mình chắc là con sói cô độc, lẻ loi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net