Chương 41. Náo loạn 2/2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoác lên mình tấm áo đạo đức lại làm những việc không bằng súc vật.

"Đừng vội mắng, xem tiếp đi" Mạc Tu Viễn Nhắc nhở cô.

Kiều Thời Niệm lật trang sau, bức ảnh chụp Tạ Lập Hùng và một cô gái trong khách sạn.

Cô gái trong ảnh chính là cô bé có vóc dáng xinh đẹp mà cô nhìn thấy ở phòng bao hôm đó, người gọi Tạ Lập Hùng là "chú" đó.

"Ảnh này là chụp lại tối ngày hôm qua sao? Tại sao người của anh không ngăn cản hắn?" Kiều Thời Niệm hỏi.

Mạc Tu Viễn ranh mãnh hỏi: "Kiều tiểu thư, người ta là cam tâm tình nguyện, ai có thể ngăn cản? Hơn nữa, hình này cũng không phải do người của tôi chụp."

Mạc Tu Viễn nói khi người của anh ta đến nơi thì Tạ Lập Hùng đã rời khỏi khách sạn rồi.

Gần đây, chuyện Minh Mao chuẩn bị được niêm yết truyền ra, đã không ít đối thủ nhòm ngó, muốn nắm được thóp của Tạ Lập Hùng.

Hình này chính là do một đối tượng nào đó có mưu đồ chụp được."Vậy bây giờ phải làm sao? Báo cảnh sát sao?" Kiều Thời Niệm hỏi.

Mạc Tu Viễn cười lắc đầu: "Mục đích quay lén hắn là để lấy lợi ích, cho nên hai bên vẫn đang thương lượng."

Kiều Thời Niệm nhìn Mạc Tu Viễn, đột nhiên hỏi: "Anh không phải đang muốn thay Tạ Lập Hùng giải quyết chuyện này chứ? Chuyện trong điện thoại anh nhắc đến là chuyện này sao?"

Mạc Tu Viễn một tay nghịch điện thoại, thản nhiên ngồi đó, cũng không phủ nhận.

Kiều Thời Niệm lập tức nổi giận: "Anh sao có thể làm vậy? Không phải nói đợi tôi tới bàn bạc sao?"

Mạc Tu Viễn nhìn Kiều Thời Niệm cười một cái, miễn cưỡng giải thích: "Kiều tiểu thư, đây chính là cơ hội có một không hai. Chúng ta giúp hẳn giải quyết phiền toái, lại lo không lấy được dự án Minh Mao hay sao?"

"Nhưng tư cách của hắn ta thối nát như vậy, đây cũng là rủi ro rất lớn trong đầu tư. Nếu vụ bê bối bị vạch trần trước khi Minh Mao lên sàn, vậy chúng ta còn kiếm được tiền sao?"

Mạc Tu Viễn tỏ ra không quan tâm: "Tạ Lập Hùng bình thường hành xử cẩn thận, nếu không chắc chắn không thể che dấu đến ngày hôm nay. Chỉ cần xử lý vụ này gọn gàng, trong thời gian ngắn tới hắn sẽ không dám hành động liều lĩnh nữa, không có gì nguy hiểm."

"Ngay cả biết trước sẽ mạo hiểm, nhưng không mạo hiểm làm sao có cơ hội thành công. Trong cái ngành này, việc dám chấp nhận mạo hiểm đã là một loại bản lĩnh rồi".

Kiều Thời Niệm nhìn nụ cười bất cần trên mặt Mạc Tu Viễn, mới hiểu ra: "Cho nên, anh căn bản chưa từng nghĩ đến sẽ cần ý kiến của tôi."

Mạc Tu Viễn đổi sang một tư thế ngồi thoải mái hơn: "Lời này của Kiều tiểu thư nặng nề quá, tôi không phải đã nói kết quả cho cô biết sao? Như vậy cũng xem như là tôn trọng cô."

Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Mạc Tu Viễn, Kiều Thời Niệm biết kết quả này đã được định trước.

Kể từ khi cô đề nghị hợp tác, Mạc Tu Viễn chỉ quan tâm đến hành vi của cô hơn là sự hợp tác này.

Bây giờ Mạc Tu Viễn có thể tự mình đạt được Minh Mao rồi, sự tồn tại của cô đối với anh ta càng trở nên vô nghĩa.

"Nếu đã như vậy, coi như chúng ta chưa từng hợp tác đi."Kiều Thời Niệm nói: "Tôi cho rằng anh là thương nhân, nhưng cũng không đến nỗi sẽ vì tiền mà không phân rõ trắng đen, kết quả anh cũng chẳng cần chút luân thường đạo lý này. Nhân phẩm của anh như vậy, chúng ta quả thật cũng không cần thiết hợp tác nữa!"

Nói xong, Kiều Thời Niệm đứng dậy chuẩn bị rời đi, Mạc Tu Viễn lại gọi cô lại: "Kiều Thời Niệm chờ một chút".

Kiều Thời Niệm nhìn anh ta với vẻ mặt thờ ơ.

Mạc Tu Viễn cười nham hiểm nói: "Cô thật sự từ bỏ cơ hội này sao? Nếu không gia nhập Viễn Chinh, cô làm sao có thể đấu với mỹ nhân Bạch Y Y của Hoắc Nghiên Từ đây?"

Kiều Thời Niệm không bất ngờ, Mạc Tu Viễn chắc chắn sẽ điều tra cô, biết được mục đích của cô cũng là chuyện đương nhiên.

Nhưng hắn ta cũng chỉ biết một mà không biết hai.

Kiều Thời Niệm lạnh nhạt nói: "Chuyện này không cần Mạc thiếu phải nhọc tâm suy nghĩ, phía đông không có ánh sáng thì phía tây ắt có. Chỉ cần kiên định với mục tiêu, tôi có thể tìm được biện pháp khác."

Mạc Tu Viễn còn muốn nói nữa nhưng tiếng chuông điện thoại của hắn đột nhiên vang lên.

Kiều Thời Niệm biết được rằng người của hắn gọi tới để báo cáo tình hình, cho nên lúc Mạc Tu Viễn mở điện thoại ra, Kiều Thời Niệm nhấc chân rời đi.

"Cái gì?"

Phía sau, âm thanh của Mạc Tu Viễn to hơn mấy phần.

"Cô đứng lại cho tôi." Mạc Tu Viễn gọi cô.

Nhưng lần này thái độ của hắn rõ ràng không tốt chút nào. Đôi mắt đào hoa ngay cả khi nhìn thấy chó của hắn cũng tràn đầy vẻ lạnh lùng.

Kiều Thời Niệm cau mày: "Chuyện gì? Tại sao anh nhìn tôi như vậy?"

Mạc Tu Viễn cười nhạt: "Hoắc phu nhân, cô cùng Hoắc Nghiên Từ đúng 

là chồng tung vợ hứng, phối hợp rất ăn ý. Một người thì cố ý tung tin để kéo dài thời gian. Một người lại âm thầm đi xử lý bê bối giúp Tạ Lập Hùng"

Hoắc Nghiên Từ cũng nhận được tin tức ư? Hành động còn nhanh như vậy?

"Cô còn cùng tôi thảo luận về phẩm chất con người? Diễn xuất cũng tốt thật. Tôi giới thiệu Hoắc phu nhân vào giới giải trí nhé?"

Kiều Thời Niệm cười nói: "Mạc tiên sinh, tôi có một đề nghị nhỏ giành cho anh. Nếu anh không bằng người ta thì hãy thừa nhận thất bại, đừng đổ lỗi cho người khác về sự yếu kém của mình như vậy, sẽ khiến anh trông càng thảm hại hơn đó."

"Đừng nói tới tôi không có bẩn thỉu như anh nói, cho dù tôi và Hoắc Nghiên Từ có thực sự lừa anh, thì cũng đáng thôi."

Vì lợi ích mà muốn thay Tạ Lập Hùng che giấu tai tiếng, thứ người như vậy, thật may cô chưa hợp tác với hắn ta.

Mạc Tu Viễn bị nói đến tức nghẹn, sắc mặt nhất thời trở nên âm lãnh vô cùng.

"Đừng cho rằng cô là vợ của Hoắc Nghiên Từ thì tôi không dám làm gì cô. 

Ông đây còn chưa từng bị đàn bà tính kế bao giờ, hôm nay cô nghĩ cứ như vậy mà ra khỏi đây sao?"

Mạc Tu Viễn vung tay lên, không biết ở đâu lập tức xuất hiện hai vệ sĩ cao lớn.

"Mạc thiếu có gì phân phó?"

Mạc Tu Viễn lạnh lùng nói: "Trói cô ta lại, chụp ảnh gửi cho Hoắc Nghiên Từ, nói vợ hắn đang ở trong tay ta."

"Anh điên rồi."

Kiều Thời Niệm cả kinh lùi về sau, hướng Mạc Tu Viễn mắng: "Bắt cóc là phạm pháp, anh còn chút tôn trọng pháp luật nào không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC