Chương 92. Cô thật đen đủi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều Thời Niệm hỏi trực tiếp như vậy làm cho Chu Dương Ưng rõ ràng là bị sửng sốt.

Tai của anh ta lập tức đỏ hồng, gấp gáp giải thích: "Tiểu thư, không phải vậy. Tôi cảm thấy nếu phụ nữ học được thêm vài chiêu phòng thân thật sự tốt, nếu khi gặp phải người xấu cũng có thể tạm thời ứng phó được."

Nhìn thấy phản ứng của Chu Dương Ưng như vậy, Kiều Thời Niệm cũng không có chút ngoài ý muốn nào, nở nụ cười: "Đừng khẩn trương, tôi chỉ đùa một chút thôi."

Tai của Chu Dương Ưng vẫn hồng như trước: "Tiểu thư, có phải tôi mang phiền phức tới cho cô không?"

"Không phiền phức." Kiều Thời Niệm ăn ngay nói thật: "Chủ yếu là vì lần trước can thiệp chuyện của anh, sợ anh cảm thấy tôi có điểm tốt, có thể sinh ra những cảm xúc không nên."

Chu Dương Ưng nói: "Tiểu thư yên tâm, tôi biết thân phận của mình. Tôi sẽ không đeo bám cô."

"Cậu nói cái gì vậy? Tôi không có ý đó."

Kiều Thời Niệm còn nghiêm túc nói: "Tình cảm hiện tại của cậu chỉ là nhất thời, tương lai cậu sẽ rất thành công. Sẽ có được sự yêu thích của rất nhiều người."

"Về việc đeo bám, cậu dùng từ không đúng. Tôi so với cậu hiện tại đã kết hôn, không thích hợp với điều kiện của cậu, cậu xứng đáng gặp được người tốt hơn."

Lời nói thẳng thắn của Kiều Thời Niệm làm cho Chu Dương Ưng bớt căng thẳng và xấu hổ hơn vài phần, nhìn Kiều Thời Niệm rồi cười khẽ một tiếng: "Cảm ơn tiểu thư, tôi hiểu rồi."

"Ừ, duy trì phong độ và làm những gì nên làm." Kiều Thời Niệm cổ vũ nói: "Cố lên."

Từ võ quán ra ngoài, Kiều Thời Niệm đang tính sẽ gọi một chiếc xe, lại thấy Viên Chí Cao gửi tới cho cô hai tin nhắn.

'Chị họ, nếu chị có thời gian, em muốn hỏi một chút về chuyện của Lạc Yên'

'Xin lỗi đã quấy rầy chị, chuyện của Lạc Yên em sẽ tự nghĩ cách."

Tin nhắn thứ nhất là từ bảy giờ, tin thứ hai là một tiếng sau. Hẳn là không thấy cô trả lời, hiểu nhầm là cô không để ý tới hắn.

Kiều Thời Niệm nghĩ một chút sau đó gửi đi một tin nhắn 'Tôi vừa đi tập, điện thoại để trong tủ, cậu có chuyện gì?'

Không đến mấy giây sau, Viên Chí Cao đã gọi điện thoại tới.

"Sao vậy?" Kiều Thời Niệm tiếp điện thoại.

"Chị họ, chị có biết khi Lạc Yên tức giận thì nên tặng quà gì không? Em làm cho cô ấy tức giận, hôm nay cô ấy không muốn nghe điện thoại của em." Viên Chí Cao có chút buồn bã nói.

Kiều Thời Niệm hỏi: "Cậu chọc giận nó chuyện gì?"

Viên Chí Cao nói, ngày hôm qua hắn đưa nhóm của Lạc Yên tới vườn chơi, lại cố ý gọi tới hai người bạn, nhưng Lạc Yên nghe điện thoại xong lại muốn đi.

Lúc cấp bách hắn nói Lạc Yên không cho hắn mặt mũi. Kiều Lạc Yên nói không cho mặt mũi thì sao sau đó liền bỏ đi.

"Chị họ, em thực sự không muốn làm cho cô ấy tức giận. Lúc ấy chỉ nghĩ thật khó khăn mới có thời gian đi cùng cô ấy, kế quả cô ấy vừa nghe điện thoại liền bỏ đi, em mới sốt ruột." Viên Chí Cao nói.

Kiều Thời Niệm cười thầm một tiếng. Kiều Lạc Yên bị mợ chiều thành tính tình kiêu ngạo, cần người ta phải khen nó.

Hôm qua bị mợ mắng tâm tình đã không tốt, Viên Chí Cao còn trước mặt mọi người nói nó không cho hắn mặt mũi, xem như là động đến giới hạn của nó rồi.

Kiều Thời Niệm thì thầm: "Thật ngại, thái độ của Kiều Lạc Yên đối với tôi hôm đó cậu cũng biết. Quan hệ giữa chúng tôi không thân thiết. Tôi thật sự không biết nó thích cái gì, không giúp được cậu."

"Không sao, em sẽ tìm bạn học của cô ấy hỏi thăm, cảm ơn chị đã trả lời tin nhắn."

Viên Chí Cao nói xong liền tùy ý hỏi: "Chị họ, chị thích thể thao sao? Bình thường hay tập ở đâu? Em tới Hải thành cũng muốn tập luyện một chút. Không biết chị họ có địa điểm nào tốt giới thiệu giúp em."

Bên ngoài thì tỏ ra hỏi thăm chuyện của Kiều Lạc Yên nhưng thực chất lại muốn hỏi hành tung của cô, Viên Chí Cao cũng thật tham làm.

Kiều Thời Niệm không nhiệt tình nói: "Tôi cũng không có chỗ nào để giời thiệu. Chỗ tôi tập chỉ tập trung vào quyền anh, không hợp với yêu cầu của cậu."

Viên Chí Cao biết lựa thời cơ, cũng không nói là muốn tới: "Chị họ có thể gửi địa chỉ cho em, em sẽ so sánh với phòng tập thông thường một chút."

Kiều Thời Niệm cười: "Được."

Tắt điện thoại, Kiều Thời Niệm đem tên võ quán gửi đi.

Tiếp xúc nhiều hơn với hắn mới có thể làm cho quan hệ của hắn và Kiều Lạc Yên nới lỏng. Nếu có thể nắm được nhược điểm của hắn thì càng tốt.

'Cảm ơn chị họ." Viên Chí Cao gửi tin nhắn cảm ơn.

Kiều Thời Niệm không nể mặt nhắn đi một tin 'Cậu còn chưa có quan hệ xác định với Kiều Lạc Yên, đừng gọi tôi là chị họ, gọi Kiều tiểu thư là được."

'Vâng, Kiều tiểu thư nghỉ ngơi sớm một chút."

..............

Trong bệnh viện, Bạch Y Y ngồi trên giường bệnh, trên đầu và trán cùng quấn băng gạc, sắc mặt không tốt.

"YY, phòng bệnh này thật sự không tồi. Cậu ấm Hoắc gia kia đối với con thật tốt." Phạm Tố Cầm đứng bên cạnh giá sách cảm thán.

Bạch Y Y không trả lời bà ta, lạnh nhạt nói: "Đã muộn như vậy, dì còn tới đây làm gì? Không phải đã nói người ít xuất hiện trước mặt con sao."

"Dì nghe nói con bị thương, muốn tới thăm con."

Phạm Tố Cầm nói: "Y Y, sao con không cẩn thận như ậy? Cũng may chiếc đèn đó không rơi trúng, nếu trực tiếp rơi vào đầu, còn không vỡ đầu hay sao?"

Bạch Y Y vẫn cau mày: "Rốt cuộc có chuyện gì? Sao không nói trong điện thoại, tại sao phải chạy tới đây?"

Phạm Tố Cầm chà xát tay, nói ra mục đích.

"Còn không phải do tiểu tử Chí Cao kia, gần đây vì theo đuổi đứa con gái họ Kiều, mua rất nhiều quần áo và phụ kiện. Nó còn mời người ta ra ngoài chơi đùa, ăn uống. Tiền đều tiêu hết sạch rồi."

Bạch Y Y lướt mắt nhìn cổ tay bà ta.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC