CHƯƠNG 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù không biết Lục Mạn Mạn làm thế nào để móc nối quan hệ với ông ấy, nhưng phải nói rằng đứa trẻ này có một chút bản lĩnh. Cho nên, cho dù Lục Chính Đình không thích Lục Mạn Mạn thì bây giờ cũng phải cho cô ta sắc mặt tốt.

Về phần con bé Thư Vân Hề kia thì cô ta hoàn toàn là một con sói mắt trắng ích kỷ, nghe nói mấy ngày trước cô ta còn giở trò trong buổi biểu diễn múa, đúng là ngu ngốc! Lục Mạn Mạn xảy ra chuyện thì cô ta có lợi ích gì?

Biểu diễn trước nhiều nhân vật lớn như vậy, trong trường hợp thất bại, nhà học Lục cũng sẽ xui xẻo mất mặt theo!

Không thể nghĩ tới nữa, vừa nghĩ tới là tức giận!

Lê Tuyết tựa đầu vào vai bà:"Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con biết phải làm thế nào mà."

"À đúng rồi, mẹ nhớ mang quà về cho con nhé. Lần trước bạn con mang kẹo từ nước ngoài về cho con,ăn rất ngon. Mẹ cũng có thể mang chút về ăn, con cũng dễ mang đi tặng cô ấy."

Triệu Cầm nghe xong bật cười, cảm thấy cô còn chưa lớn, còn biết so sánh thể diện với người khác. Bà sơ đầu cô:"Được,mẹ biết rồi."

"Bọn mẹ đi vào buổi tối, em trai con vẫn đang ngủ trên đó, con đi gặp nó đi."

"Vâng ạ!"

Đám Triệu Cầm rời đi lúc bảy giờ tối, cha Lục không có trở về, đi thẳng từ công ty đến sân bay, kêu Triệu Cầm đưa con trai đến tụ họp. Thằng nhóc còn lưu luyến không muốn rời đi, lôi kéo quần áo của Lê Tuyết lên xe:"Chị cũng đi!"

Cậu bé ngẩng đầu nhìn Triệu Cầm:"Mẹ ơi, đưa chị đi cùng nữa."

Lê Tuyết mỉm cười, cúi xuống ôm lấy cậu bé hôn thật mạnh:"Chị phải đi học, Trăn Trăn nhớ mang quà về cho chị nha."

Thằng bé bĩu môi, quàng cánh tay mập mạp của mình qua cổ Lê Tuyết:"Em muốn chị thôi."

Lê Tuyết cảm thấy trong lòng mềm mại, hôn lên đầu cậu bé:"Không sao đâu, chị mỗi ngày đều trò chuyện video với em."

"Ngoan nào, phải nghe lời mẹ nhé, đừng nghịch ngợm, cũng đừng chạy lung tung."

"Vâng, vâng."

Cậu bé gật đầu lia lịa, bắt chước dáng vẻ thường ngày của Lê Tuyết, hôn vào má cô một cái thật vang.

Trong phút chốc, Lê Tuyết cảm thấy chỗ trên mặt mình bị cậu bé hôn ướt át.

Không biết nó đã để lại bao nhiêu nước bọt trên đó.

Cô xoa đầu cậu bé, giao thằng nhóc cho Triệu Cầm.

Triệu Cầm đội mũ và quàng khăn cho cậu bé, sau đó ôm vào lòng:"Được rồi, tạm biệt chị gái đi, đừng buồn, mấy ngày nữa sẽ về thôi."

Nói xong vẫy tay thằng nhóc ý bảo nó chào tạm biệt.

Thằng bé lên xe ngồi cùng Triệu Cầm, hai tay mập mạp chống lên cửa kính xe, khi xe chuyển động, cái miệng nhỏ nhắn lập tức bĩu ra, hai mắt to tròn ứa nước mắt.

Một màn này thật sự khiến người ta cảm động!

Cậu bé hét lên:"Chị ơi!Chị ơi!"

Những người không biết sẽ cho rằng đang sinh ly tử biệt ấy chứ.

Lê Tuyết vừa thấy buồn cười vừa thấy ấm áp, cô chạy theo mấy bước và vẫy vẫy tay:"Không sao đâu, mấy ngày này em phải ngoan đấy."

"Chị ơi. Đừng mà!"

.....

Đi xa rồi vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc.

Lê Tuyết đưa tay chống trán, nghe tiếng hú có thể sánh với tiếng giết heo mà cô cảm thấy vui mừng khôn xiết.

Cô đứng đó một lúc, sau khi hoàn toàn không nghe thấy âm thanh nào nữa mới quay người chuẩn bị rời đi.

Chính lúc này, cô nhìn thấy từ xã có một người đi tới.

Đèn bên đường mờ mịt, bóng người đó cũng bị bóng đèn đen kéo dài, người chưa tới gần nhưng bóng người đã ở trước mặt.

Dáng người cao gầy, chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra đó là Lục Lương.

Vào một ngày lạnh giá như vậy, cậu chỉ khoác một chiếc áo khoác mỏng, hình như bên dưới là quần thể thao và giày thể thao. Nhìn mà đông cứng cả người.

Lê Tuyết đột nhiên nhớ tới sau khi đám người Triệu Cầm rời đi, hình như trong nhà chỉ còn lại cô và Lục Lương.

Cô ngẩng đầu nhìn người càng ngày càng gần, không hiểu sao trong lòng đột nhiên có chút xấu hổ.

Có nhiều người thì cô không cảm thấy có gì, mọi người đã đi hết, cô ngược lại có chút mất tự nhiên và khó xử.

Vừa nãy Lục Lương cũng nhìn thấy cô, cậu cúi đầu nhìn xuống đất.

Biết cô lại đang nhìn trộm mình, cậu mím môi, cảm thấy động tác đi lại của mình có chút mất tự nhiên.

Cậu đi chậm lại, muốn lui về phía sau vài bước rồi mới vào cửa.

Nhưng thật lâu sau cũng không nghe thấy tiếng bước chân, cậu cho rằng cô đang cố ý đợi mình cùng đi vào. Sắc mặt có chút không thoải mái, cảm thấy cô chủ động quá.

Từ lần tỏ tình vào đêm hôm đó, cậu đã ngẫm lại những gì cô đã làm trong quá khứ, cậu không biết mình nên có thái độ như thế nào đối với cô.

Khi đến gần hơn, cậu bất giác thẳng lưng, đưa mắt nhìn sang bên cạnh vì sợ bắt gặp ánh mắt của cô.

Nghĩ đến chuyện đã xảy ra mấy ngày trước, dấu hôn cô cố ý để lại trên cổ mình.

Tim cậu bỗng đạp nhanh hơn một chút, không hiểu sao cô lại thích mình như vậy?

Còn chủ động như thế nữa!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net