Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Trì mang theo chút ánh sáng, càng có vẻ gầy yếu, mái tóc hơi ướt bị hắn tùy tiện hất ra sau, lộ ra vầng trán trắng nõn.

Bởi vì vẫn chưa phân hoá, ngũ quan chưa hoàn toàn nảy nở, cho dù lộ ra biểu tình hung ác, cũng chỉ như một động vật nhỏ hư trương thanh thế thôi.

Sở Hề dừng lại một chút, sau đó tự nhiên nói: "Đi ngang qua, ngại quá."

Nói xong, cậu thu hồi ánh mắt, xoay người đi xuống lầu, toàn bộ quá trình cực kỳ bình tĩnh.

Nhưng cũng là bình tĩnh như vậy, càng có vẻ không thích hợp.

Giang Trì rũ mắt, trên mặt vừa rồi còn mang theo tức giận đã trở nên bình tĩnh. Hắn nhìn trong gương, cẩn thận đánh giá vết thương trên người.

Hắn vốn dĩ cũng là một đại thiếu gia, chỉ là trước đó không lâu, cha mẹ hắn ngoài ý muốn qua đời, nhà hắn trong một đêm sụp đổ, thân thích đã từng che chở hắn tất cả đều trở mặt, mỗi người đều giống chó điên, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, mưu toan xé xuống một miếng thịt từ trên người hắn.

Cuối cùng cha mẹ Sở Hề đến, ổn định cục diện hỗn loạn, đem hắn mang về nhà.

Mẹ Sở và mẹ hắn là thanh mai trúc mã, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm sâu đậm, sau khi kết hôn cũng không quên đối phương, cho dù không ở cùng một thành phố nhưng cũng thường xuyên gặp mặt.

Trước khi vào Sở gia ở, mẹ Sở còn nói với hắn là hắn có một anh trai, anh trai rất tốt, sẽ không bắt nạt hắn.

Hắn vốn từng có chút chờ mong với vị anh trai này, nhưng mà sau khi đến Sở gia, hắn mới phát hiện vị "anh trai" này tính cách rất xấu, ở trước mặt cha mẹ Sở thì giả vờ ngoan ngoãn, nhưng vừa rời khỏi tầm mắt của bọn họ, cậu ta liền trở thành một ôn con không hơn không kém.

Lần đầu tiên bị Sở Hề đánh, hắn nằm trên mặt đất, lạnh lùng nghĩ: Nghe lời? Ha.

Vết thương trên người hắn cơ bản đều là do Sở Hề đánh, có cái đã mờ, nhìn không ra dấu vết.
Nhưng hắn nhớ rõ vết thương đấy có bao nhiêu đau đớn.

Ánh đèn mờ mờ, Giang Trì thần sắc không rõ.

Sở Hề đi thẳng đến phòng bếp, nhìn thấy trên bệ bếp có đồ ăn, vừa nhìn là biết người hầu dành phần cơm tối cho cậu.

Cậu lấy đồ ăn, bê ra bàn ngồi ăn.

Đầu bếp tay nghề thật tốt, rất hợp khẩu vị của cậu.

Sở Hề ăn xong, rửa chén, rồi đi lên lầu.

Cậu ăn cơm rất nhanh, lúc đi qua phòng Giang Trì, Giang Trì vẫn còn đang bôi thuốc.

Có chỗ đằng sau lưng, hắn với không tới, chỉ có thể cau mày, mặt không thoải mái mà nhìn chằm chằm miệng vết thương, giống như có thể dùng ý niệm bôi thuốc.

Sở Hề nhịn không được dừng bước chân, "Làm sao vậy?."

Giang Trì quay đầu, vô cảm nhìn cậu.

"Cần tôi hỗ trợ không?" Sở Hề cong khóe miệng lên, ý muốn làm chính mình thoạt nhìn đơn thuần vô hại.

Đáng tiếc Giang Trì hoàn toàn không cảm thấy, lạnh nhạt nói: "Không cần."

Thật quật cường nha.

Sở Hề làm bộ như không nghe thấy những lời này, trực tiếp đi vào phòng, cầm lấy tăm bông muốn giúp hắn bôi.

Giang Trì không hề nghĩ ngợi, lùi một bước, tránh cho cậu đụng vào: "Ai cho cậu vào? Đi ra ngoài!"

Hắn tức đỏ cả mặt, tức đến mức người cũng hơi run, đôi mắt hơi ướt, trông vừa tức lại vừa uất ức.

"Tôi thật sự chỉ muốn giúp cậu bôi thuốc mà thôi, cậu không cần phải......" Sở Hề nhìn sắc mặt hắn, săn sóc mà không nói ra hai chữ "sợ hãi", mà thay đổi từ khác: "Quá khích như vậy."

"Cậu cảm thấy tôi sẽ tin sao? Cậu có phải quên những vết thương này là do ai đánh không?" Giang Trì không nghe, trừng mắt nhìn cậu.

"Thật xin lỗi, là tôi đánh, tôi xin lỗi, để bày tỏ sự xin lỗi, tôi quyết định tự mình bôi thuốc cho cậu." Sở Hề dùng giọng điệu dỗ trẻ con, ỷ vào ưu thế thể chất, ấn Giang Trì lên ghế.

Giang Trì xù lông, không nói hai lời liền nhảy dựng lên, rồi lại bị Sở Hề ấn xuống.

Giang Trì: "......"

"Nếu cậu không muốn bị tôi ấn trên ghế như con chuột thì cậu thành thật một chút." Sở Hề dịu dàng nói.

Thân xác của vai ác này lớn hơn Giang Trì hai tuổi, lại là Beta, khống chế Giang Trì hiện tại dễ như trở bàn tay.

Giang Trì: "......"

Hắn nghẹn một bụng lửa giận, tưởng tượng hình ảnh mình đánh chuột đất, lý trí quyết định tạm thời không đối nghịch với Sở Hề, ngoài miệng một chút không dừng: "Tôi không cần cậu mèo khóc chuột giả từ bi, cậu đi ra ngoài cho tôi."

Sở Hề rũ mắt, nghiêm túc bôi thuốc, có lệ nói một câu: "Được, bôi xong liền đi ra ngoài."

Giang Trì tức giận muốn chết, lại không có biện pháp, chỉ có thể nghẹn khuất ngồi đợi xong.

Sở Hề thấy hắn rốt cuộc cũng ngồi yên, nhẹ nhàng cười một tiếng.

Bởi vì bôi thuốc, hai người dựa có chút gần, Sở Hề cười, hơi thở ấm áp như lông chim rơi xuống đậu trên vai Giang Trì.

Lông mi Giang Trì hơi run một chút.

Trong phòng yên tĩnh lại, chỉ có tiếng hít thở của hai người.

Bôi xong, Sở Hề không đợi Giang Trì đuổi người, chính mình chủ động chuồn mất.

Đi đến bên cạnh cửa, cậu dừng lại một chút, quay đầu nói với Giang Trì: "Tôi thật sự sẽ không đánh cậu nữa, đừng sợ."


Giang Trì duỗi tay sờ sau lưng, trên đấy phảng phất còn lưu lại hơi ấm của Sở Hề.

"Ai sợ chứ?."

Giang Trì hừ một tiếng, lông mi rũ xuống, che khuất đôi mắt lốc xoáy cuồn cuộn: "Tôi mới không sợ đâu."

Đêm nay, Sở Hề ngủ rất gian nan.

Trước nửa đêm cậu đều suy nghĩ miên man, trong chốc lát mơ thấy tương lai Giang Trì vì báo thù đem cậu lột da đốt xương, trong chốc lát lại mơ thấy chính mình phòng ở bị bán đấu giá, toàn bộ tiền bán đều ở trong tay người khác, thật vất vả mới ngủ được, cậu lại mơ thấy vai ác thần sắc dữ tợn mà bóp chặt cổ cậu, nói trả lại cơ thể cho ta.

Sở Hề tức khắc bừng tỉnh, sợ hãi sờ sờ cổ, ở trong lòng liên tiếp mắng vài câu "ĐM".

Nhưng cũng nhờ giấc mơ này, làm cậu hậu tri hậu giác* mà nhớ tới một sự kiện, nếu cậu xuyên tới đây, vai ác có khả năng xuyên đến thế giới của cậu, sau đó chiếm lấy thân xác cậu?

(*)Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra.

Sở Hề nghĩ đến khả năng như vậy, liền có cảm giác hít thở không thông.

Cậu xuyên qua thì tốt xấu gì cũng có thể làm chuyện tốt, không chừng còn có thể sửa lại kết cục bị Giang Trì phanh thây của vai ác, nhưng vai ác xuyên đến trên người cậu nửa chuyện tốt cũng không thể làm!

Vạn nhất về sau lại xuyên trở về, cậu giải quyết cục diện rối rắm mà vai ác gây ra như thế nào?
Tình huống xấu hơn, vạn nhất vai ác làm cậu ở thế giới đấy chết, cậu trở về nên làm cái gì bây giờ?

Chẳng phải chỉ có thể làm một cô hồn dã quỷ?

Sở Hề sầu đến mức sau nửa đêm cũng không ngủ được, nửa tỉnh nửa mê, cả người như đang chìm dưới biển, lên xuống theo sóng.

Ngày hôm sau , mắt thường cũng có thể thấy tinh thần của Sở Hề khá suy nhược.

Chuyện này chưa xảy ra bao giờ, người hầu vây quanh cậu hỏi han ân cần, Giang Trì cũng không nhịn được liếc mắt một cái.

Sở Hề khôi phục xong, nói câu "Tôi không có bệnh chỉ là không ngủ ngon", lúc này mới từ vòng vây thoát thân, buồn bã ỉu xìu ngồi vào ghế dựa, toàn thân đều tản mát ra hơi thở suy sút.

Giang Trì bình tĩnh dời đi tầm mắt, không tiếp tục nhìn cậu.

Dù cũng không liên quan đến chuyện của hắn, hắn không để bụng Sở Hề chết hay sống.

Vì chiếu cố tốt hai vị thiếu gia, bữa sáng ở Sở gia rất phong phú.

Nhưng Sở Hề còn đắm chìm ở trong suy nghĩ "Vai ác dùng thân xác cậu làm nhiều việc xấu" không thoát ra được, không muốn ăn uống, ăn xong một bát cháo thịt nạc rồi buông đũa, bắt đầu nhìn Giang Trì ăn cơm.

Giang Trì ăn cơm nhìn rất thanh lịch, không nhanh không chậm, bình tĩnh, vừa nhìn là biết đã được giáo dục từ nhỏ.

Cho dù bị Sở Hề nhìn chằm chằm, hắn cũng không lộ ra biểu tình cứng đờ , mà bình tĩnh nhìn lại: "Cậu nhìn tôi làm gì?"

"A?" Sở Hề đang xuất thần, căn bản không tự hỏi, há mồm liền nói một câu: "Vì cậu đẹp."

Giang Trì: "?"

Biểu tình Giang Trì trong nháy mắt trở nên khó có thể hình dung.

Sở Hề quái lạ hỏi: "Cậu đây là biểu tình gì?"

"A," Giang Trì cúi đầu, uống nốt ngụm sữa bò: "Không có gì."

Sau khi chuẩn bị tốt, hai người xách cặp, đi đến bên cạnh xe, từng người mở cửa xe ngồi xuống.

Hai người bọn họ học cùng một trường, hơn nữa còn chung một lớp.

Tác giả đại khái là để thể hiện sự thông minh của Giang Trì, không ngừng để cho hắn nhảy lớp, nhưng từ góc độ của Sở Hề mà nói, chỉ là tác giả muốn tìm một cái cớ để vai ác và vai chính học cùng một lớp thôi.

Dù sao nếu không học cùng lớp thì vai ác bắt nạt như thế nào được.

Trường học ở thế giới ABO này cũng giống trường nam sinh, trường nữ sinh ở thế giới cậu, Alpha và Omega không học cùng một trường, cũng đến tuổi dậy thì, vạn nhất Alpha không nghe lời mà quấy rối, hoặc là Omega đột nhiên động dục, ở trong trường học phóng thích tin tức tố, vậy thì xong rồi.

Mà Sở Hề làm một Beta vô hại, không có băn khoăn như thế.

Beta không chịu ảnh hưởng từ tin tức tố, trừ phi bị Alpha đánh dấu, từ nay về sau chỉ chịu ảnh hưởng từ tin tức tố của Alpha đấy.

Cũng bởi vậy, Beta học ở trường nào cũng được, vai ác học ở trường cho Alpha.

Giang Trì chưa phân hoá, lại dựa vào bối cảnh của Sở gia và tình huống chuyển trường đặc biệt, tự nhiên là học cùng lớp với Sở Hề.

Sở Hề không biết đường, chỉ có thể đi theo Giang Trì.

Hai người một trước một sau vào phòng học, sau khi bọn họ bước vào, phòng học đang ồn ào đột nhiên yên lặng trong một giây đồng hồ, sau lại ầm ĩ lên.

Sở Hề không rõ nguyên do, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, tìm được chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống.

Tác giả viết chỗ ngồi của vai ác rất dễ nhớ, đều là cạnh cửa sau.

Giang Trì ngồi ở bên cạnh cậu.

Sở Hề đánh giá mọi người trong lớp một lượt, phát hiện nhóm Alpha nhóm lớn lên thật sự..... cường tráng.

Khác với bọn họ, Alpha trong lớp đều sắp thành niên, thân hình cao lớn, dáng người rắn chắc, làm cho người ta cảm thấy áp lực thật lớn.

Cũng may tác giả cố ý viết lớp này đều là những đứa trẻ ngoan chăm chỉ học tập, chỉ trừ vai ác là một phế vật, bởi vậy Sở Hề cũng không lo lắng nhóm Alpha đấy đột nhiên lại đây kiếm chuyện.

Cậu nhét cặp sách vào ngăn bàn, mới vừa lấy sách giáo khoa ra lật vài tờ, Alpha ngồi trước Giang Trì quay xuống, vẻ mặt lo lắng mà nhìn hắn, sau đó thần thần bí bí mà che miệng, nói nhỏ: "Sao cậu lại đi cùng Sở Hề, hắn có bắt nạt cậu không?"

Sở Hề: "......"

Cậu có phải cho rằng tôi điếc rồi không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net