Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở Hề không có thói ở sạch, những cũng không thể để phòng lộn xộn.

Cậu thở dài một hơi, cam chịu sửa sang lại.

Cậu không chỉ phải tẩy trắng thay vai ác mà còn phải thay vai ác quét dọn vệ sinh, sao cậu lại khổ như vậy chứ.

Giang Trì ngồi trên giường mình, hơi nghiêng đầu, chăm chú nhìn cậu dọn dẹp.

Sở Hề dọn dẹp lại đồ của mình ngăn nắp, thu thập cũng rất nhanh, vứt rác vào thùng, cậu thấy bộ dạng của Giang Trì, nhịn không được cười nói: "Sao cậu lại nhìn tôi như vậy?"

Em bé đang tò mò, thoạt nhìn ngoan muốn chết, Sở Hề căn bản không khống chế được tình yêu thương tràn lan của mình.

Giang Trì trấn định tự nhiên nói: "Chỉ cảm thấy cậu thay đổi thật nhiều."

"Đó là đương nhiên." 

"Vì sao?" Giang Trì hỏi: "Vì sao cậu đột nhiên thay đổi?"

Bởi vì nếu không thay đổi thì sẽ chết.

Còn sẽ chết trong tay cậu.

Sở Hề ra vẻ hung ác liếc mắt nhìn hắn, "Tôi sửa lại thì không tốt à? Chẳng lẽ cậu thích tôi lúc trước hơn?"

Giang Trì lắc đầu.

Quả nhiên, chỉ cần không phải M thì đều không thích vai ác.

Sở Hề nhẹ nhàng thở ra, "Đúng không, cho nên vẫn là sửa lại tốt hơn."

"Không," Giang Trì chậm rãi nói: "Tôi lắc đầu ý là, tôi không thích cậu."

Sở Hề: "......"

Trọng điểm của cậu có phải sai chỗ rồi không?

"Không liên quan," Sở Hề không để bụng, phảng phất như đang nói một người khác: "Tôi cũng không thích tôi lúc trước."

Cậu dọn dẹp qua một lượt, trong phòng thoạt nhìn cũng không lộn xộn như trước, sau đó ngã xuống giường.

Sau 12 giờ, sân trường yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng ve kêu râm ran.

Thời gian không nhanh không chậm dần trôi qua, cảm giác buồn ngủ ập tới.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Sở Hề quay đầu, nhìn Giang Trì.

Không biết hắn ngủ từ khi nào, cả người cuộn tròn ở trên giường, mặt quay về phía cậu, khẽ nhíu mày.

Rất nhiều người đều nói, đây là một tư thế ngủ không có cảm giác an toàn.

Sở Hề không hiểu tư thế ngủ thì liên quan gì đến cảm giác an toàn, nhưng khi cậu nhìn Giang Trì, không thể không thừa nhận, bộ dáng của nhóc đáng thương này đúng thật là không có cảm giác an toàn .

Kỳ thật nếu chỉ xem bề ngoài cùng tính cách, không thể nhìn ra Giang Trí đáng thương chỗ nào.

Hắn thoạt nhìn khá thanh lãnh, tính cách cũng thế, hơn nữa hắn rất kiên nhẫn, tác giả đã từng viết qua, hắn bị vai ác đánh nhiều lần như thế cũng không kêu tiếng nào. Không biết có phải vì chịu nhiều quá hay không mà về sau trực tiếp biến thành bệnh hoạn, ham muốn chiếm hữu đến biến thái, Omega của hắn dựa dẫm vào hắn như vậy mà hắn vẫn thường xuyên có ý định cầm tù Omega, và cũng thật sự đã làm như vậy.

Về sau hắn rất ít khi biểu lộ cảm xúc thật, giai đoạn trước, tác giả lại dùng rất nhiều mực miêu tả tâm lý hắn, đem hắn đắp nặn thành một người nhìn thì lạnh nhạt nhưng nội tâm lại ấm áp.

Cái này giống như việc bạn từ tương lai xuyên về quá khứ gặp một người bạn về sau chết vì bệnh nan y, mà hắn không biết trước tương lai của mình, nhìn thấy bạn còn cười đùa với bạn, bộ dáng khí phách hăng hái như vậy, không tránh khỏi sẽ cảm thấy đau lòng cho hắn.

Hiện tại Sở Hề chính là như vậy.

Cậu biết chuyện xảy ra trong tương lai, nếu cậu có thể giúp vai chính thay đổi vận mệnh, vai chính có phải sẽ không cần chịu nhiều đau khổ như vậy?

Có phải sẽ không hắc hóa? Cũng không xử cậu?

Sở Hề cảm thấy mình cần thử một chút.

Không biết Giang Trì mơ thấy cái gì, hắn vô thức rầm rì vài tiếng, phảng phất như khóc thút thít, lông mày cũng nhíu chặt lại.

Sở Hề xuống giường, lặng lẽ đi đến bên cạnh Giang Trì, vươn tay, nhẹ nhàng sờ sờ đầu của hắn.

Những sợi tóc mềm mại xuyên qua bàn tay, Sở Hề ngửi được một chút hương vị nhẹ nhàng thoải mái như không khí sau cơn mưa.

Lông mày Giang Trì dần giãn ra, giống như mèo con cọ vào tay cậu.

Sở Hề dừng một chút, chỉ cảm thấy cảm giác trìu mến không ngừng trào dâng.

Thật sự quá ngoan.

Căn bản không đành lòng để vai chính ngoan như thế này trải qua những sự việc đó, sau đó hắc hóa thành siêu cấp biến thái.

Cậu nhất định phải giúp vai chính thay đổi vận mệnh!

Sở Hề ý chí chiến đấu sục sôi trở lại giường mình, muốn lăn lộn mấy cái nhưng lại sợ đánh thức Giang Trì nên chỉ có thể kìm nén tâm tình kích động nhắm mắt lại.

Hai tiếng trôi qua.

Chuông vang lên, ký túc xá không ngừng vang lên tiếng đóng mở cửa.

Sở Hề khó khăn mở mắt, căn bản không muốn rời giường, mơ màng nghĩ, trốn học cũng chẳng sao, dù sao cũng chẳng có giáo viên nào quan tâm, không học, kiên quyết không học, cậu buồn ngủ......

Ý thức sắp chìm vào mộng đẹp, tiếng đóng cửa khẽ vang lên làm cậu thanh tỉnh.

Cậu bật dậy, không xong! Là Giang Trì!

Cậu vừa mới nói với Giang Trì là sẽ thay đổi, bây giờ lại trốn học, Giang Trì sẽ nghĩ cậu như thế nào?

Khẳng định sẽ cho rằng cậu bản tính khó dời đi?

Nhất thời, các loại ý nghĩ hỗn loạn đều ùa vào trong óc, Sở Hề không rảnh lo cái khác, vội vàng xỏ giày đuổi theo, vừa đi vài bước, cửa phòng vệ sinh đã bị mở ra.

Giang Trì mới rửa mặt, trên trán tóc hơi ướt, mặt có chút đỏ.

Sở Hề sửng sốt: "Hóa ra cậu vẫn chưa đi."

"Ừm." Giang Trì gật đầu, đánh giá sắc mặt của Sở Hề, lui qua một bên: "Rửa mặt đi rồi mau đi học."

"À, ok." Sở Hề đi vào vội vàng rửa mặt, sau đó cùng Giang Trì đến phòng học.

Sau khi chuông kêu chỉ có 10 phút chuẩn bị, hai người đi chậm, lại còn lề mề ở ký túc xá một lúc, dẫm lên tiếng chuông bước vào.

Giáo viên vẫn chưa đến, bạn học đã ngồi vào chỗ.

Trước mắt mọi người, hai phần tử đặc biệt bình tĩnh, thong dong đi về chỗ ngồi.

Buổi sáng khi Sở Hề vào phòng học, các bạn học đã phát hiện cậu không thích hợp.

Cậu có sự thay đổi rõ ràng, học sinh hư từ trước đến nay đến muộn về sớm thích trốn học đột nhiên ngoan ngoãn ngồi học cho dù là đứa ngốc cũng có thể sự khác biệt.

Huống chi đã trong lớp này thì không có ai là đứa ngốc.

Chỉ là lúc trước mọi người còn e ngại vai ác vui giận thất thường, không dám nói chuyện, hiện giờ nhìn thấy hai người tuyệt không có khả năng làm hòa lại bình tĩnh đi với nhau, một bộ phận không nhịn được hỏi:

"Ai, hai cậu đây là thế nào vậy?"

"Các cậu làm hòa rồi à?"

"Sở Hề, cậu không đánh nhau à?"

......

Sở Hề coi như không nghe thấy, nhìn thời khóa biểu, bình tĩnh lấy ra sách giáo khoa.

Thấy phản ứng của cậu, các bạn học không nói gì nữa.

Kỳ thật không phải Sở Hề cố tình làm bộ lạnh lùng mà là cậu không quen biết những người này, sợ người lạ nhận ra, nên đành không để ý tới ai.

Thấy vẻ mặt lạnh lùng của Sở Hề, mọi người đành phải chuyển hướng sang Giang Trì.

Cảm giác được nhiều tầm mắt nhìn mình, Giang Trì nâng mắt, khẽ mỉm cười với bọn họ, lắc đầu.

Cho nên không phải giảng hòa rồi à?

Vậy các cậu tại sao cùng nhau vào phòng học?

Bị thái độ che che giấu giấu, thần thần bí bí của hai người làm tò mò, lại còn không hỏi được nguyên nhân, trong lòng mọi người như bị mèo cào một nhát, ngứa ngáy khó nhịn.

Cũng may giáo viên nhanh chóng bước vào, chấm dứt lòng hiếu kỳ của bọn họ.

Tiết học này đối với Sở Hề vô cùng lạ lẫm, nó là một tiết sinh lý ABO.

Sở Hề dựa theo lời giáo viên nói mà mở trang 19, nhìn hình vẽ cơ thể ABO, cảm giác muốn mù mắt.

Mọi người đều biết, ba loại giới tính ABO đều có trym. To nhỏ tùy vào đặc điểm giới tính.

Kết quả là Sở Hề có thể tham quan rõ ràng trym của nam Alpha, nữ Alpha, nam Beta, nữ Beta, nam Omega, nữ Omega, sáu loại giới tính đều khác nhau.

Hơn nữa vì thể chất khác biệt, có chút ở bên ngoài, có chút ở bên trong, nhiều bức tranh vẽ rõ ràng trực quan.

Sở Hề: "......"

"Alpha đến kỳ mẫn cảm rất dễ kéo Omega tiến vào kỳ phát tình, hơn nữa Alpha và Omega tuổi dậy thì có kỳ mẫn cảm và phát tình bất thường, cảm xúc cũng dễ dàng lên xuống, Alpha ở cùng Omega, sẽ tăng cao khả năng phát sinh sự cố ngoài ý muốn, bởi vậy, trường học đều có phòng cách ly, phòng ngừa sự cố phát sinh."

Giáo viên ở trên bục giảng thao thao bất tuyệt: "Tuổi dậy thì chịu ảnh hưởng của tin tức tố ảnh hưởng, rất khó phân biệt rõ chính mình rốt cuộc có phải thật sự thích một người hay không, cho nên tôi không khuyến nghị các em yêu đương bây giờ, tính cả nói chuyện, cũng ngàn vạn lần đừng tùy tiện đánh dấu người khác ——"

"Y ——!"

Bọn học sinh không hẹn cùng nhau ồn ào.

Beta không quá mẫn cảm với tin tức tố, cho nên Sở Hề cũng không có cảm giác được tin tức tố của Alpha trong không khí.

Giang Trì chưa phân hoá, càng không phát hiện được.

Hai người ở giữa một đám Alpha đang hưng phấn có vẻ không hợp.

Sở Hề nhìn Giang Trì, Giang Trì cũng theo bản năng mà nhìn hắn.

Vài giây qua đi, Sở Hề nhẹ nhàng cười một tiếng, nhỏ giọng nói: "May mắn tôi là Beta."

Hắn rũ mắt, không nói gì.

Hắn còn chưa phân hóa, cũng không biết trả lời Sở Hề như thế nào.

Hắn đôi khi cũng tò mò, mình có phải thật sự là quái vật không, người mười lăm tuổi vẫn chưa phân hóa vô cùng ít ỏi, trong lịch sử cũng chỉ có vài người.

Chậm chạp không phân hóa, làm hắn phát dục cũng chậm hơn người khác.

Hắn kỳ thật rất sợ hãi chính mình sẽ vẫn luôn như vậy đi xuống, sau đó bị xã hội tàn khốc này đào thải.

Thế giới này không dung chứa được một dị loại không phân hóa.

Sở Hề nhìn vẻ mặt của hắn liền biết hắn không vui, cậu nghĩ nghĩ, cảm thấy Giang Trì đại khái bởi vì chuyện bản thân còn chưa phân hóa.

Thời điểm thế này, Sở Hề cảm thấy mình cần an ủi hắn một chút.

"Tôi lén nói cho cậu một bí mật." Sở Hề đè thấp giọng, ngữ điệu lại có chút nâng cao, "Cậu muốn nghe hay không?"

Giang Trì nghĩ, hắn không có hứng thú với bí mật của người khác.

Đáng tiếc Sở Hề không cho hắn cơ hội từ chối, trực tiếp tiến đến bên tai hắn.

Giang Trì không thói quen tiếp xúc với người khác, nhưng khi hơi thở ấm áp phả lên da thịt, hắn cứng đờ một chút, lại không có né tránh.

Sở Hề dùng một bàn tay che miệng, phảng phất như vậy là có thể ngăn cản âm thanh, không cho người ngoài nghe thấy.

"Cậu về sau sẽ trở nên siêu cấp lợi hại, lợi hại hơn tất thảy mọi người. Thật sự."

Trước tiên cảm thấy Sở Hề có một chút vấn đề.

Giang Trì khống chế biểu tình của bản thân, gợn sóng bất kinh chuyển qua đôi mắt, trong lòng lại nổi lên một tầng một tầng vi diệu gợn sóng.

"Sao cậu lại biết?"

"Tôi biết thôi," Sở Hề đắc ý nói: "Cậu tin hay không?"

Qua hồi lâu, Giang Trì gật gật đầu: "Tôi tin."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net