Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Luyện hóa linh khí so với hấp thu linh khí khó hơn một ít, nhưng không làm khó được Mộc Uyển Thanh.

Tuy rằng hiện tại điều kiện có chút đơn sơ nhưng hết thảy cũng không phải không làm được, chỉ là phương thức luyện hóa yêu cầu thời gian phải vô cùng chuẩn xác.

Thời đại mạt pháp vẫn có khả năng tu luyện như cũ, bất luận thời điểm như nào đều có khả năng tồn tại, nhưng tuyệt nhiên ở một số thời điểm, khả năng chỉ là khả năng.

Từ không đến cấp một có lẽ dễ dàng, chỉ cần nắm giữ được phương pháp chính xác. Nhưng từ vừa đến hàng trăm vạn cái này lại yêu cầu vận khí, thiên đại vận khí.

Mộc Uyển Thanh không có lòng tham như vậy, nàng chỉ cần có năng lực tự bảo vệ bản thân, không tưởng sẽ tại thế giới này mà nghịch thiên tu luyện thành tiên.

Hao phí thời gian suốt một ngày một đêm, phối hợp công pháp luyện hóa đỉnh cấp, nàng rốt cuộc mới đem một đoàn linh khí kia hoàn toàn luyện hóa.

Từ linh khí hệ mộc mà luyện hóa thành linh lực hệ mộc cùng với linh thức tồn tại bên trong nàng, tẩm bổ tinh thần quá độ hao phí của nàng.

Hiệu quả nhanh chóng, chỉ cần một lát, nàng từ mệt mỏi bất kham liền trở nên tinh thần sáng láng, cả người cảm giác khá hơn nhiều.

Người mang bệnh trong thân có thể khỏe mạnh lên thật là một cảm giác tốt.

Mộc Uyển Thanh hiện tại chính là loại cảm giác này, có lại linh lực, tia bệnh khí cuối cùng cũng đã biến mất.

"Phanh phanh phanh!" Một trận tiếng phá cửa vang lên, "Ngươi còn muốn giả bệnh đến khi nào, đừng nghĩ muốn lười biếng cho ta làm giúp ngươi! Mộc Uyển Thanh...."

Mộc Uyển Thanh mở cửa, Mộc Uyển Như đang hùng hổ đột nhiên lui về phía sau vài bước, vẻ mặt ghét bỏ.

"Á, đây là cái mùi gì, trên người ngươi thật thối!"

Mộc Uyển Như nhăn mặt, đem hai chén gốm trong tay nhanh chóng đưa cho Mộc Uyển Thanh, chạy ra xa một đoạn mới quay đầu lại bịt mũi mà nói "Ngươi mau đi tắm rửa, rồi đem quần áo trong nhà giặt sạch, đừng nghĩ đến việc lười biếng!"

Mộc Uyển Thanh trở lại phòng, đem hai chén một trắng một đen đặt trên bàn.

Chén trắng so với đen có vẻ tốt hơn, dưới đáy còn có mấy hạt gạo, liếc mắt liền có thể biết đó là cháo.

Tối hôm qua còn là một cái bánh ngô lớn bằng bàn tay, sáng nay lại đưa một chén cháo, giữa trưa lại như vậy một chén cháo.

Mộc Uyển Thanh bưng chén thuốc lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, lại bưng tiếp lên chén cháo, ngửa đầu uống sạch.

Nhìn mắt cá tay xương cốt gầy đến lộ ra, lại liên tưởng đến bộ dáng gầy như mà của mẹ con Mộc Uyển Như cùng Lưu Thị, nàng nhận thức được rõ tình huống của cái nhà này.

Nghèo!

Đặc biệt chính là nàng, nàng còn thiếu Triệu đại phu 50 đồng tiền thuốc.

Mộc Uyển Thanh yên lặng thở dài, thu dọn lại hai chén gốm, tính đi phòng bếp nấu chút nước tắm rửa.

Trong quá trình luyện hóa linh khí, dưới tác dụng tinh lọc linh lực thân thể sẽ tự xuất ra chút trọc khí, không nhiều lắm nhưng mùi rất khó nghe, chính là phải tắm rửa sạch sẽ.

Mới vừa nấu nước xong, đưa mắt nhìn đến căn phòng có bồn gỗ bên ngoài chất đầy quần áo bẩn, không cần nói, đây chính là Mộc Uyển Như đặt ở đây.

Nàng không để ý đến việc đó, lau xong thân thể, thay bộ quần áo duy nhất mà nguyên chủ có, cõng sọt ra cửa.

Trước mắt vấn đề hàng đầu cần giải quyết đó chính là có cơm ăn.

Trong kí ức nguyên chủ, Mộc gia thôn toàn bộ đều nghèo, những nhà cơm ăn không đủ no chỉ là số ít, thực đáng tiếc, Mộc gia chính là một trong số đó.

Nhất thời không thể trồng được lương thực, muốn có lương thực chỉ có thể bỏ tiền ra mua, nhưng nàng chính là không có tiền.

Chỉ có một cái đơn giản dễ tìm đó là hái rau dại, tìm quả dại hoặc là lên núi săn thú.

Lúc này là cuối mùa xuân, vẫn còn rau dại.

Dựa vào trí nhớ, nàng hướng về phía thôn đi đến nơi hái rau dại, không để ý những người khác trên đường nhìn nàng chỉ chỉ trỏ trỏ.

Trên đường đi tới nghe mấy phụ nhân đang nói chuyện phiếm, một tiểu nha đầu vừa thấy Mộc Uyển Thanh đến, đề tài trong miệng bỗng chốc trở thành nàng.

" Các ngươi có ai nghe được tiếng khóc của Mộc gia tối hôm kia không? Không phải nhà đầu này đã chết mới khóc như vậy sao?

"Ta cũng nghe người ta nói, đây không phải nha đầu đã chết rồi sao?"

"Nàng đã nằm trên giường bệnh hơn một tháng nay, sao lại trở nên tốt như vậy?"

"Ngươi nhìn nha đầu kia, mặt trắng như quỷ vậy, nói không chừng là..."

"Thím đừng nói bậy, ai bệnh nằm một tháng mà không trắng? Người cô nương vốn dĩ không không đen a"

"Nhìn nàng đây là đang muốn đi hái rau dại đúng không, chẳng phải đã chậm rồi sao, buổi sáng một đám người đã kéo đi tìm, lúc này còn đâu mà hái?"

Lúc này đi chính là không hái được.

Mộc Uyển Thanh đứng ở khu đất hoang, đất hoang tràn đầy dấu vết của con người, một cành lá xanh cũng không thể thấy, chỉ còn nhưng hố đất trống, sớm đã bị đào hết.

Có hai tiểu cô nương nhỏ hơn Mộc Uyển Thanh cõng sọt đi xa, chắc là muốn đi nơi khác đào.

Mộc Uyển Thanh không đi, ngồi xổm xuống tìm được một cây rau dại so với móng tay cái lớn hơn một chút.

Bình thường rau dại lớn bằng một bàn tay, bất quá lúc này mọi người đều thiếu ăn, rau dại không đủ lớn cũng sẽ bị đào đi. Nhưng cái cây này chính là rất nhỏ, đào đi cũng chẳng được bao nhiêu, ăn còn chưa dính kẽ răng nên được để lại.

Rau dại nhỏ như vậy đối với người khác vô dụng, nhưng với nàng chính là hữu dụng a.

Xác định chung quanh không có người, nàng đem một tia linh lực rót vào cây rau dại nhỏ, mắt thường có thể thấy cây rau dại bình thường rất nhỏ sau khi có linh lực lại phát triển lớn đến thần kì. Nàng nhanh đem rau dại ném vào sọt.

Khu đất hoang này, rau dại nhỏ chính là có không ít.

Nàng lại đào tới mười mấy cây rau dại, rồi lại rót linh lực vào từng cây. Thoáng chốc cả sọt đều lấp đầy rau dại.

Mắt thấy lại có người đến khu đất hoang này, nàng liền hướng người về khu đất hoang khác đi tới.

Ở nơi càng hoang vu kia, nàng đào được không ít rau dại, còn phát phát hiện một loại trái nhỏ hồng hồng, trong trí nhớ nàng thấy hài tử của các nông gia thường xuyên hái ăn.

Nàng hái một quả, hương vị nhàn nhạt, không quá ngọt nhưng thịt quả thực mềm, tiểu hài tử hẳn sẽ thích.

Một gương mặt mềm mại xâm nhập trong trí óc nàng, còn có đôi mắt to tròn không chứa một tia tạp chất kia, còn có bộ dạng ủy khuất khi bị nàng ngó lơ.

Nàng thở dài, đem linh lực rót vào trong cái cây kia.

Chỉ một thoáng, cây quả này lập tức điên cuồng kết hoa, điên cuồng mọc ra nụ hoa, nụ hoa vừa nở đã lập tức héo tàn mọc ra trái, trái lại bắt đầu chín hồng, hiện tại căn bản chính là đỏ rực cả cây.

Nàng đem các quả đỏ hồng hái bỏ vào trong túi, sau đó lại lần nữa rót linh lực vào thân cây, cây lại tiếp tục đơm hoa kết trái.

Sau ba lần như thế, cây quả bắt đầu khô héo, cuối cùng hóa thành cây khô lá rụng hết về đất.

Lúc này túi cũng đã đầy. Nàng đem miệng túi cột lại, bỏ vào trong sọt.

Lúc này linh lực đã tiêu hao không còn.

Linh khí có thể dật tán, nhưng linh lực luyện hóa sẽ không. Cho dù dùng hết, hôm sau cũng sẽ hồi phục như ban đầu.

Nhưng hồi phục linh lực yêu cầu thời gian, không có linh lực, cơ hội thu hoạch tại nơi này liền không lớn.

Mộc Uyển Thanh đưa mắt nhìn bốn phía, chung quanh không có người, cách đó không xa có một ngọn núi nhỏ, nàng chính là từ ngọn núi kia ngã xuống.

Bỗng nhiên nàng nheo đôi mắt lại, ngọn núi nhỏ kia thế nhưng lại ẩn chưa linh khí?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net