21. Đệ Đệ Của Giản Trân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Trĩ Đường

Edit : Chú heo con ở Bản Đôn
**TRUYỆN CHỈ CÓ TRÊN WATTPAD**

Giản Tinh Xán sau khi nghe xong những lời này, có chút khiếp sợ quay mặt nhìn về phía Giản Trân.

Cậu thật sự rất bàng hoàng và kinh ngạc trước những lời nói này, trong suốt trăm năm bị phong ấn, ký ức trong đầu cậu như biến thành vô số mảnh vỡ, rải rác khắp nơi, không thể nào hàn gắn một cách trọn vẹn được. Cậu đã quên nhiều thứ. Nhưng trong trí nhớ của cậu luôn khắc sâu một thân ảnh.

Sư huynh trong ký ức cũng là một người phi thường nghiêm khắc, cha mẹ còn có tỷ tỷ rất sủng ái cậu, chỉ có sư huynh luôn hung dữ, giáo dục cậu.

Nhưng cậu vẫn biết rằng, sư huynh yêu thương cậu hơn những người khác nhiều.

Tuy cậu quả thực không thông minh, nhưng vẫn hiểu được tình yêu chân chính không thể giả vờ được.

Giản Trân ngồi bên cạnh cười nói: "Lời tôi nói có khiến cậu cho rằng thầy Thẩm là một người rất kỳ lạ không?"

Giản Tinh Xán nhẹ nhàng lắc đầu.

Giản Trân có chút ngoài ý muốn: "Sẽ không sao?"

"Vâng, tôi phân rõ được tốt xấu." Giản Tinh Xán nghiêm túc gật gật đầu, thấp giọng mở miệng nói: "Anh ấy là người tốt."

Giản Trân nhấp môi cười cười, nàng vừa muốn nói tiếp, khóe mắt liếc về phía cửa, nhướng mày ngạc nhiên, sau đó vỗ nhẹ vào vai Giản Tinh Xán: "Người đàn ông tốt của cậu đến kìa!"

Đèn sợi đốt trong phòng tập được bật sáng, chiếu thẳng vào người.

Người đàn ông mặc đồng phục huấn luyện viên màu đen đứng đó, anh khác với những lúc đứng trước mặt mọi người và ống kính. Cởi bỏ mái tóc xoăn ở thái dương nên trông lười biếng hơn nhiều.

Người đàn ông cao gầy đứng ở cửa mang đến cho người ta cảm giác căng thẳng và áp bức.

Giản Tinh Xán ngồi thẳng lưng, lo lắng không thể giải thích được.

Ánh mắt Thẩm Lâm Kiệt quét qua cậu và Giản Trân, giọng nói lạnh lùng vang vọng trong phòng huấn luyện rộng rãi: "Tôi tưởng nội quy giờ ngủ ở lâu đài là điều mà mọi người đều biết?"

Giản Tinh Xán, người mới bị mắng chiều nay giống như một con chim cút nhỏ. Cậu trả lời một cách thành thật và lịch sự: "Xin chào, cố vấn Thẩm."

Thẩm Lâm Kiệt không trả lời, bước vào.

Không biết từ lúc nào trời đã bắt đầu đổ mưa to, lưng người đàn ông thẳng tắp, bước chân vững vàng dừng lại trước bàn, nhặt tờ giấy mà Giản Tinh Xán vừa viết dày đặc những ghi chú, chú thích, mỗi chữ đều chứa đầy sự chăm chỉ. Thậm chí còn có một số vết nhăn nhỏ do sử dụng thường xuyên.

Trên sàn nhà cách đó không xa có một chiếc khăn ướt nửa chừng để lau mồ hôi vì tập nhảy quá lâu.

Thẩm Lâm Kiệt quay lại, trên khuôn mặt không có vẻ gì, chậm rãi nói: "Các động tác trong ngày của cậu đã học xong chưa?"

Giản Tinh Xán trả lời: "Xong rồi ạ."

Thẩm Lâm Kiệt nói: "Nhảy một lần đi."

Không khí im lặng một lúc, có lẽ cậu cũng không ngờ là anh muốn xem cậu nhảy

Thẩm Lâm Kiệt cau mày: "Có vấn đề gì à?"

Giản Trân bên cạnh nhanh chóng nháy mắt với Giản Tinh Xán. Sau khi Giản Tinh Xán tỉnh táo lại, cậu bước tới bật nhạc lên. Bắt đầu nhảy theo động tác trong trí nhớ, từng động tác và từng câu hát, cậu đều cố gắng làm thật tốt.

Cho đến khi tiếng nhạc kết thúc, mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt trắng trẻo, thở dồn dập, từng tế bào trong cơ thể như đang kêu gào và dâng trào điên cuồng nhưng cậu vẫn không bỏ cuộc.

Giản Tinh Xán ngẩng đầu lên, trong mắt chứa đầy sương mù, im lặng nhìn Thẩm Lâm Kiệt chờ anh hỏi.

Bởi vì chênh lệch chiều cao nên cậu chỉ có thể nhìn thấy quai hàm có chút lạnh lùng của Thẩm Lâm Kiệt, đồng thời nghe thấy giọng nói trầm thấp nói: "So với ban ngày tốt hơn rồi."

Giản Tinh Xán cau mày, nhưng còn chưa kịp vui vẻ.

Thẩm Lâm Kiệt nhìn cậu với vẻ trịnh trọng: "Bây giờ không có nhạc đệm, cậu hãy thử tự nhảy phần điệp khúc xem."

Giản Tinh Xán tuy sửng sốt nhưng vẫn nhảy lại.

Giọng nói của Thẩm Lâm Kiệt không chút lưu tình: "Giơ tay lên cao một chút, cậu chưa ăn cơm à?"

Động tác cơ thể của Giản Tinh Xán luôn cứng nhắc, bởi vì cậu không có nền tảng trong nhảy múa nên dù có cố gắng đến đâu thì trong con mắt của các chuyên gia, mọi thứ vẫn cứ không đúng lắm.

"Động tác xoay người quá chậm."

"Cú đá không đủ mạnh."

"Cậu nhớ lời bài hát ở đâu vậy, lệch rồi kìa?"

"..."

Cả phòng học tràn ngập giọng nói lạnh lùng và phê phán của Thẩm Lâm Kiệt. Người bị mắng mắt đỏ hoe nhưng vẫn cố gắng tiếp tục luyện tập.

Bên ngoài lâu đài đang mưa rất to, một tiếng sấm khác lại giáng xuống.

Cách đó không xa, Giản Trân đang ngồi trên ghế, không hiểu sao lại cảm thấy cảnh tượng này có vẻ quen thuộc.

Thời gian đã trôi qua quá lâu nhưng cứ ngỡ như mọi chuyện mới xảy ra ngày hôm qua.

Như ngày sư huynh đột nhiên trở về núi, tông môn vẫn bình an vô sự, sư đệ hôm nay luyện chiêu không tốt.

Cơn gió thổi qua tán cây ngoài cửa sổ như mang theo một tiếng thở dài thầm lặng. Thẩm Lâm Kiệt bước xuống, cánh tay mảnh khảnh nhéo nhéo vai Giản Tinh Xán, nhỏ giọng nói: "Sao cậu lại căng thẳng thế? Không mở được vai thì làm sao nhảy được?"

Sau một ngày tập luyện liên tục, toàn thân cậu đầy mùi mồ hôi.

Thẩm Lâm Kiệt sạch sẽ ngăn nắp, không có bụi bặm, nhưng cũng không có ý ghét bỏ cậu.

"Các động tác không thể học thuộc lòng mãi được. Cậu phải hiểu được nó." Thẩm Lâm Kiệt đi đến một góc xiên, đứng phía sau cậu và gọi: "Giản Tinh Xán."

Giản Tinh Xán quay lại.

Thẩm Lâm Kiệt nhướng mày: "Không phải vẫn xoay người được sao? Tại sao lúc trước người cứ cứng đờ vậy?"

"Hãy tưởng tượng phía sau có người gọi nên quay lại, chứ đừng cưỡng ép xoay người." Anh đứng tại chỗ, nhẹ nhàng nói: "Thêm lần nữa."

Khi Giản Tinh Xán thực hiện lại, toàn bộ động tác rõ ràng mượt mà hơn rất nhiều, cơ thể không còn quá cứng nhắc, ít nhất trông ổn hơn rồi. Thẩm Lâm Kiệt chỉ dạy ngắn gọn và xúc tích, rất dễ hiểu. Giản Tinh Xán luyện một buổi tối đều không bằng anh chỉ rõ vài chỗ sai.

Chỉ những ai đã từng tập múa mới biết được, gặp được thầy dạy giỏi là may mắn như thế nào.

Giản Trân vỗ tay nói: "Tinh Xán, cậu làm rất tốt!"

Giản Tinh Xán thở hổn hển. Cúi chào Thẩm Lâm Kiệt, nói với giọng có chút ngọt ngào: "Cảm ơn thầy."

Thẩm Lâm Kiệt không đáp lại, cũng không đi xa, anh đóng cửa sổ đang bị gió thổi vào, thân hình cao lớn thẳng tắp vén tấm rèm bị gió thổi bay, đứng trong gió càng giống một sườn núi hùng vĩ, bình tĩnh và mạnh mẽ, giọng nói của người đàn ông lạnh lùng: "Không cần cảm ơn tôi."

"Có thể nhảy được như thế, so với ban ngày thì đã tốt hơn rất nhiều. Thay vì cảm ơn tôi thì hãy cảm ơn chính mình." Thẩm Lâm Kiệt nghiêng đầu nhìn cậu, giọng nói lại kéo dài hơn: "Bất quá... với khả năng của cậu, tôi cá là cậu không thể vượt qua được kì đánh giá."

Giản Tinh Xán nghi ngờ nhìn anh: "Tại sao?"

Ánh mắt Thẩm Lâm Kiệt nhìn đến chiếc đồng hồ cách đó không xa: "Đã hai giờ rồi nếu cậu không đi nghỉ ngơi thì đừng nói đến việc chờ kiểm tra, cậu chắc chắn sẽ đột tử trong buổi tập thể dục buổi sáng. "

Nhóm học viên có nhiệm vụ huấn luyện rất nặng nề.

Sẽ có một cuộc chạy bộ buổi sáng hàng ngày vào lúc năm giờ sáng, và sau đó việc tập luyện sẽ bắt đầu suốt cả ngày.

Giản Tinh Xán nghẹn ngào một lúc, sau đó vừa nhanh chóng cúi đầu thu dọn đồ đạc vừa nói: "Vậy tôi, tôi sẽ đi ngủ ngay."

Thẩm Lâm Kiệt nói: "Dừng lại."

Giản Tinh Xán bối rối quay lại, tưởng cậu đã làm sai điều gì.

Thẩm Lâm Kiệt dựa vào cửa sổ, chậm rãi nói: "Di chuyển nhẹ nhàng thôi, đừng đánh thức quản lý, nếu không sẽ bị trừ điểm."

Giản Trân ở một bên cười lớn.

Giản Tinh Xán tỉnh táo lại, nhanh chóng cảm ơn anh và chạy đi từng bước nhỏ.

Cậu vừa rời đi, toàn bộ phòng huấn luyện lại trở nên trống rỗng, Giản Trân quay lại nhìn anh và nói: "Sư huynh, hình như người đang tuần tra khu vực này đâu có đi ngang qua tầng hai đâu nhỉ?"

Thẩm Lâm Kiệt bước tới, đặt lại thiết bị trong phòng: "Quản lý nói với tôi là mãi chưa thấy em quay lại, nên tôi đến xem sao."

Học viên không có điện thoại di động, nhưng sư huynh rõ ràng có thể gọi cho cô mà không cần phải đích thân đến.

Khẩu xà tâm phật.

Rõ ràng là thấy đèn trong phòng tập ở tầng hai chưa tắt, nghĩ đến đứa nhỏ mới bị la buổi chiều, muốn quan tâm đến người ta nhưng vẫn lấy cớ, chậc chậc chậc.

.....

Ngày hôm sau...

Hôm nay là ngày đánh giá bài hát chủ đề.

Trong ký túc xá, Giản Tinh Xán đang nhảy lại bài hát chủ đề và nhận được sự tán dương.   

Thẩm Dã vỗ tay nói: "Tốt lắm! Cậu tiến bộ nhanh ghê. Những người trong đội Cẩu vậy mà dám nói cậu sẽ rớt vào nhóm F. Tôi nghĩ bọn họ mới vào nhóm F ấy. Cậu nhảy không có lỗi sai gì luôn!"

Tinh Xán nghe thấy lời khích lệ này, trên mặt hiện lên một nụ cười: "Thật sao?"

Thẩm Dã bị nụ cười của cậu rung động.

Hắn từng nghĩ Giản Tinh Xán hơi ngốc nhưng đó là vì Giản Tinh Xán quá ngây thơ và hiếm khi mỉm cười.

Nhưng vừa rồi, thiếu niên tuấn mỹ có đôi lông mày cong cong kết hợp với nụ cười ngượng ngùng trên khuôn mặt trắng trẻo thanh tú, dường như xua tan cái nóng bức của mùa hè, đôi mắt sạch sẽ như hổ phách không nhiễm bụi.

Giản Tinh Xán cầm cốc nước bên cạnh lên uống, vừa nói: "Đều là công của cô Giản và thầy Thẩm đó."

Thẩm Dã hoàn hồn: " Chị Trân Trân?"

"Đúng." Giản Tinh Xán nhớ lại buổi tối đó, có chút hâm mộ thấp giọng nói: " Chị ấy an ủi tôi, còn nói...... Tôi rất giống em trai của nàng."

Cậu rất thích Giản Trân vì cô ấy rất dịu dàng và ấm áp giống như tỷ tỷ cậu vậy.

Nhưng bây giờ cậu vẫn chưa tìm thấy tỷ tỷ.

Thẩm Dã như cắn phải lưỡi: "Hả?"

Giản Tinh Xán khó hiểu ngẩng đầu lên: "Sao thế?"

"Không, lát nữa cậu có muốn đi tìm cô ấy hỏi không?" Thẩm Dã gãi đầu, kiên quyết nói: "Tôi, tôi muốn nói cho cậu điều này, theo tôi biết thì Giản Trân hoàn toàn không có em trai!"

Giản Tinh Xán đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt dần mở to, bàn tay cầm ly nước khẽ run lên, cậu đang nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó.

Cho đến khi ly nước trên tay rơi xuống mới khiến Giản Tinh Xán tỉnh táo lại.

Chiếc vòng cổ gắn con mèo kỳ lạ kia đột nhiên hiện lên.

Trong ký ức đầy bụi đột nhiên xuất hiện một khoảng trống, một số mảnh vỡ vụn rơi vào đó.

Cậu nhìn thấy bóng dáng rõ ràng của một cô gái. Cô lấy ra một chiếc vòng cổ bằng ngọc từ trong hộp và nói với nụ cười trên môi: "Đệ đã đặc biệt làm cái này cho tỷ tỷ sao? Để thử xem có hợp với tỷ không?"

Chiếc vòng cổ mèo ngọc lắc lư theo chuyển động của cô, đặc biệt đẹp mắt.

Trước đây, trí nhớ của cậu bị phân mảnh và rất mờ nhạt, cậu đã quên rất nhiều thứ, dù có cố nghĩ đến bao nhiêu thì cũng không thể nhớ được, nếu có thì có lẽ cậu cũng không thể nhận ra. Nhưng vào lúc này, hình ảnh một chiếc vòng cổ hiện lên trong đầu cậu, mỗi lúc một rõ ràng hơn.

"Đúng rồi. Làm sao có thể quên được? Đó là chiếc vòng cổ mà mình tự tay khắc cho tỷ tỷ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net