22.2 Gặp Cha Mẹ Kiếp Trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Trĩ Đường
Edit : Chú heo con ở Bản Đôn
**TRUYỆN CHỈ CÓ TRÊN WATTPAD**

Sau giờ ngọ,( 11h~13h)

Khi mọi người đang ăn uống tại căng tin thì nghe thấy giọng đọc lớn: "Các học viên chú ý, kết quả đánh giá bài hát chủ đề đã có. Tiếp theo, danh sách thành viên nhóm A sẽ được công bố: "Lăng Phong, Thẩm Dã, An Triết, Diệp Tử Húc, Ô Lan Đạt Thố......"

Tên dựa theo trình tự thi để công bố, tất cả mọi người dỏng tai nghe, muốn biết mình có trong danh sách không...

Mọi người bất giác dừng ăn cơm.

Thông báo tiếp tục: "Người cuối cùng là Giản Tinh Xán. "   

Sau thông báo đó, cả căng tin náo loạn như muốn nổ tung. Mọi người tranh luận sôi nổi, thậm chí quên mất bữa ăn quan trọng nhất trước mắt.   

"Lần này lớp A sẽ rớt bao nhiêu người?"

"Bốn. "   

"Rất nhiều! "

"Người hát "Bản sắc dân tộc rực rỡ nhất" quá tuyệt vời, cậu ấy thực sự vẫn giữ được vị trí! "

Rất nhiều học viên tỏ ra kinh ngạc, nhưng ngoài khâm phục ra thì không có suy nghĩ nào khác. Dù sao "Tinh Quang" cũng là nơi dựa vào thực lực, chỉ cần có năng lực và chiếm được vị trí tốt thì không còn gì tốt hơn nữa.   

Nhóm của Lăng Phong cũng đang chúc mừng.

"Đội trưởng, lần này anh và An Triết đều ở bảng A là tốt rồi." Có người vui vẻ nói: "Lớp A chỉ có 15 người, mà nhóm chúng ta cũng có hai người, đặc biệt là An Triết, từ lớp B phản công, thật là tuyệt vời!"   

Trên khuôn mặt trắng nõn của An Triết hiện lên nụ cười: "Cảm ơn, tất cả đều là nhờ sự nỗ lực chung của mọi người. "   

Đối với vị trí ở lớp A, hắn kỳ thực cũng không quá ngạc nhiên, bởi vì vốn dĩ nó là của hắn, nếu không phải có người nào đó can thiệp thì hắn sao phải tới lúc này mới tới cấp A!   

Giọng nói của đồng đội lại vang lên:
"Nhưng các cậu thấy không, mặc dù An Triết của chúng ta rất mạnh mẽ, nhưng Giản Tinh Xán cũng làm tôi ngạc nhiên không kém. Cậu ấy vẫn giữ được vị trí lớp A, mghe nói xuất thân không phải là người chuyên nghiệp, thế thì rất lợi hại a "   

Con trai không có nhiều oán hận.   

Thường có tiêu chuẩn ngưỡng mộ và khâm phục kẻ mạnh.

Không ai để ý nụ cười của An Triết dần nhạt đi. Hắn gắp thức ăn trên đĩa lên, giả vờ thản nhiên: "Nói về Tinh Xán, anh ấy là quả thực rất chăm chỉ. Tôi nghĩ thầy Thẩm rất tốt với anh ấy. Tôi còn từng thấy thầy Thẩm chở anh ấy đến Trung tâm thương mại cùng nhau đi mua sắm. " 

Những người khác trợn tròn mắt, An Triết lập tức làm như lỡ lời, che miệng, cúi đầu nói: "Tôi chỉ nghĩ anh ấy muốn xin lời khuyên của cố vấn."

An Triết vừa nói lời này, những người khác đều không bình tĩnh nữa. Phải biết rằng mọi người đều làm trong ngành giải trí, nên mấy vụ này làm sao không rõ?

Có một số người không muốn làm việc khó, liền vắt óc tìm mưu kế quỷ kế đi đường tắt, là điều khiến mọi người cảm thấy kinh tởm. Dựa vào quan hệ bắt được vị trí tốt còn không phải là chiếm hời dễ dàng sao?

Những người khác nghị luận sôi nổi:


"Khó trách tôi cảm thấy cậu ta có chút không thích hợp."
 

"So với An Triết của chúng ta thì kém xa lắm. "

" Đúng vậy, anh ta đi đường tắt..."

"Nhưng có thể tiếp cận Thẩm Lâm Kiệt quả thực cũng ghê gớm."

Chỉ sau bữa ăn, những tin đồn và thành kiến ​​đã nảy sinh.

Khi Giản Tinh Xán và Thẩm Dã trở lại sảnh trên tầng hai, họ gặp đội nhóm của Lăng Phong. Không hiểu vì lý do gì, cả đội dường như có ý kiến gì đó ​​​​về họ, ánh mắt không tốt, còn mang theo ý vị thâm trường.

Thậm chí còn có người ở khe khẽ nói nhỏ khi đi ngang qua nhau:

"Vào được tổ A thì ghê gớm nhỉ."

"Tụi mình thực sự không thể học được thủ đoạn của một số người. "   

"Aiz..."   

Thẩm Dã cau mày dữ tợn, giọng điệu khó chịu nói: "Những người này đang sủa cái quái gì vậy? Họ đang nói về ai vậy? "   

Trương Sơn đi tới trước mặt bọn họ, do dự một lát: "Hai người các cậu đều ở nhóm A, bọn họ có lẽ không dám nói về anh đâu, tôi đoán bọn họ có thể đang nói về Xán Xán. "

Thẩm Dã cau mày: "Nói Hầu Nhi cái gì?"

Trương Sơn bất đắc dĩ thở dài: "Có lẽ vì Tinh Xán vẫn ở lại lớp A nên họ cảm thấy ghen tị. "

Lúc đang nói thì một nhóm người đã đến sảnh chính trên tầng hai. Màn hình được bật, một số cố vấn chính và máy quay đang ngồi trước sân khấu cách đó không xa.

Ngay khi mọi người bước vào phòng. Tại sảnh chính, bọn họ liền thấy có chút áp lực. Cuộc Đánh giá bài hát chủ đề đã kết thúc, các nhóm đã được chia lại đúng thực lực, điều đó cũng đại biểu cho sự công bằng của mỗi tuyển thủ.  

Thẩm Lâm Kiệt liếc nhìn những người trên khán đài, thấp giọng nói: "Bây giờ sẽ là lúc phát lại video tiết mục chủ đề của tất cả thành viên nhóm A. Được đánh giá là đã đạt yêu cầu cao nhất. "

Màn hình chợt sáng lên.

Đoạn video biểu diễn của thành viên Nhóm A bắt đầu phát trên màn hình lớn.

Ba người biểu diễn hàng đầu đều đạt điểm trên 90 điểm, bao gồm Lăng Phong, Thẩm Dã, Ô Lan Đạt Thố. Ba người này đạt điểm rất cao, vũ đạo và động tác của họ gần như trôi chảy, khó có thể bắt lỗi.

Các học viên ồ lên:

"Ba người này thật tuyệt vời."

"Họ tập luyện chỉ trong 48 giờ thôi đó, nói hai tháng tôi còn tin."

"Kinh khủng quá......"

"Áp lực thật lớn."

Tiếp theo là những video của người khác.

Lớp A không chỉ có nhảy giỏi mà còn có giọng hát rất tốt nhưng cũng có khuyết điểm, người hát rất hay lại gặp bất lợi về vũ đạo, hầu như các điệu nhảy đều có mức độ lệch nhịp, quên bài nhưng bài hát vẫn được hát một cách trọn vẹn.

Vì thể hiện rất tốt và hát gần như hoàn hảo nên vẫn giữ được vị trí trong lớp A.

Cuối cùng là video của Giản Tinh Xán.

Một số học viên đã biết về những lời bàn tán, đem pha trong căng tin, mọi người đều muốn xem người này có phải vô lớp A bằng cách đi cửa sau hay không, vì thế họ đều xem video này cẩn thận và nghiêm túc nhất.

Cho đến khi nhạc bắt đầu phát -

Giản Tinh Xán xuất hiện trong video và cũng cầm mic.

Nhiều người biết khả năng tiếng Anh của cậu rất kém nhưng họ lại không ngờ chỉ trong hai ngày, cậu đã thể hiện mà không mắc một lỗi tiếng Anh nào trong toàn bộ bài hát.

Nhiều người dù thuộc nhóm A xuất sắc nhất, nhưng ai cũng còn mắc một số lỗi vì quá căng thẳng nhưng Giản Tinh Xán thì không. Trong suốt buổi đánh giá, mọi động tác của cậu đều chuẩn.

Ai đã học múa đều có thể nhận ra động tác của cậu vẫn hơi cứng.

Nhưng cậu không sai bất cứ một động tác hay bước đi nào.

Phần cuối của video.

Huấn luyện viên Lưu Quang cầm micro sau màn trình diễn cuối: "Đúng vậy, hôm nay bạn là người đầu tiên và duy nhất không mắc lỗi trong tất cả các động tác. Có phải vì bạn không lo lắng không?"

Các tuyển thủ cũng tò mò tố chất tâm lý cậu vì sao lại tốt như vậy.

Giản Tinh Xán đang đứng trên khán đài lên tiếng, hơi thở hổn hển và thành thật nói: "Lo lắng."

Lưu Quang có phần ngơ ngác nói: "Vậy thì tôi đánh giá cao chất lượng tinh thần của bạn, bạn có mẹo nào chia sẻ với chúng tôi không? "

Người bình thường sẽ suy nghĩ lời hoa mỹ nhưng Giản Tinh Xán chỉ thành thật nói: "Không."


"Tôi rất lo lắng, nhưng tôi không có thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy." Cậu nói: "Tôi đã luyện tập nhiều đến nỗi cơ thể tôi đã quen với bài, khi bắt đầu sẽ tự bắt nhịp và nhảy."

......

Khi lời nói của cậu rơi xuống, khắp nơi im lặng trong giây lát.

Luyện tập bao nhiêu lần để hình thành động tác sâu trong trí nhớ? Thậm chí trước khi não có thời gian phản ứng, cơ thể đã chủ động theo điệu nhạc.

Tiếng Anh của cậu ấy rất kém nhưng cậu đã ghi nhớ nó từng chút một bằng chiếc bút nhỏ của thiên tài.

Cậu không có nền tảng vũ đạo nên phải tập đi tập lại nhiều lần để cơ thể nhớ được nhịp và động tác.

"Tôi hiểu được." Lưu Quang mỉm cười nhìn, trong ánh mắt cũng có chút ngưỡng mộ: "Trên đời này bí quyết thành công chính là sự nỗ lực."

Khi video đánh giá của toàn bảng A kết thúc, khung cảnh gần như im lặng, không ai lên tiếng. Đó là kiểu im lặng sẵn sàng thừa nhận thất bại, rất nhiều học viên đều trầm mặc, đó là một loại đã đánh cuộc thua. Lúc trước, rất nhiều người khinh thường Giản Tinh Xán, bọn họ tự nhận bản thân ưu tú hơn so với Giản Tinh Xán.

  
Nhưng bây giờ, bọn họ thử để tay lên ngực tự hỏi chính mình có làm được như Giản Tinh Xán hay không.

Cảm thấy xấu hổ và cam chịu nổi lên.

Tiếng ồn ào trong phòng phát sóng trực tiếp cũng bắt đầu tăng lên:

"Hầu nhi thực sự là một đứa trẻ chăm chỉ."

"Cười người hôm trước, hôm sau người cười."

"Anh ấy xứng đáng nhận được, với những vết phồng rộp và vũ điệu ghim chắt trong trí nhớ."

"Đây mới thực sự là lớp A."

"Ài, tôi đột nhiên muốn làm việc chăm chỉ ..."

"Vậy ra đây là ý nghĩa của thần tượng sao. Nó khiến chúng tôi cũng muốn làm việc chăm chỉ."

Đúng lúc mọi người đang nói chuyện, màn hình lớn đột nhiên thay đổi nội dung hiển thị, ánh đèn sân khấu chiếu xuống, chín bài hát xuất hiện ngay ngắn trên màn hình.

Giản Trân cầm micro lên và nói: "Bây giờ tôi sẽ cho các bạn xem qua chín bài hát này."

Lời bài hát trên màn hình bắt đầu chuyển đổi liên tục.

Những bài hát đều có phong cách khác nhau, một số thì ngầu và bùng nổ, trong khi một số lại du dương và trữ tình hơn, đều không giống nhau.

Khi vang lên một số bài hát bùng nổ, Trương Sơn cúi đầu nói với Thẩm Dã: "Đây có vẻ là phong cách của anh."

"Ừ." Thẩm Dã thường không đáng tin cậy, nhưng rất nghiêm túc trong chính sự, rất có mắt chọn bài hát phù hợp cho bản thân. Hắn chỉ vào một trong những bài hát và nói: "《Hope》có khả năng rất lớn, các động tác và phong cách rất bắt mắt."

Trương Sơn nhỏ giọng kiến nghị: "Lần này anh đứng top bảng A nên được ưu tiên. Có thể dẫn đầu giành một chân bài hát này."

Thẩm Dã cũng có ý này.

Tất cả nam tử, không, nói chính xác là tất cả những người đến nơi này, không có ai không muốn hướng tới đỉnh cao, nhắm đến vị trí ra mắt, có người cố giấu đi tham vọng của họ, nhưng ngoại trừ đại thiếu gia Thẩm Dã, từ trước tới nay đều đem dã tâm viết hết lên mặt.

Thẩm Dã liếc mắt nhìn người bạn ký túc xá của hắn, nói với Giản Tinh Xán: "Cậu chọn cái nào?"

Giản Tinh Xán nhẹ nhàng lắc đầu: " Còn chưa quyết định đuóc."

Cậu tới thế giới này chưa đến nửa năm, còn chưa tiếp xúc hết mọi mặt nên không quá am hiểu phong cách ca khúc, cũng không rõ cái nào mới thích hợp với chính mình.

Thẩm Dã nói thẳng: "Việc này không thể do dự. Giả dụ toàn bộ chương trình đã được đặt kín chỗ, chỉ có vài suất diễn, nếu phải lựa chọn thì hãy chọn một màn khó nhất, bằng không còn muốn chờ tới khi nào!"

Hắn nói những lời này liền bị chuyển lên kênh phát sóng trực tiếp.

Khán giả chỉ đơn giản là sửng sốt:

"Wow ~ Thiếu gia thật sự rất ngầu."

"Tính các của anh ta đã chọc phải tôi rồi!"

"Thẩm Dã quả thực có ý tưởng rất tuyệt vời."

"Đáng tin cậy vào thời khắc mấu chốt!"

Tất cả chín bài hát đã được hiển thị.

Giản Trân cầm micro lên nói: "Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu chọn, bài hát cho thí sinh đầu tiên có số điểm cao nhất bảng A. Mỗi đội có quy định số lượng người chơi tối đa. Khi đội đã đầy đủ, các thí sinh khác không được vào."

Số một hiện tại ở bảng A là Lăng Phong.

Lăng Phong đi đến giữa sân khấu, đứng giữa mấy bài hát, do dự một lát, liền đi thẳng đến "Hope", đứng ở cửa thứ nhất.

Giản Trân tiếp tục: "Bây giờ hãy để người thứ hai trong bảng A bắt đầu chọn bài hát, Thẩm Dã."

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Thẩm Dã.

Anh bước ra với chiếc áo khoác da và chiếc đầu tóc nhọn. Bất kỳ ai trong mười người đứng đầu bảng A đều có thể trở thành tâm điểm. Nói chung, để không gây gổ với nhau, mọi người thường sẽ chọn một bài hát khác nhau.

Nhưng Thẩm Dã thì không.

Đứng ở trung tâm một lúc, anh đi thẳng đến "Hope".

Khi hắn đứng bên cạnh Lăng Phong, ánh mắt hai người gặp nhau, ở giữa yên lặng mà bốc lửa, không có động tác gì.

Các thí sinh khác cũng nghị luận sôi nổi:

"Chết tiệt, thật tuyệt vời!"

"Cả hạng nhất và hạng nhì đều chọn cùng một bài hát!"

"Ai sẽ đỉnh nhất?"

"Hahaha, thật tuyệt vời!"

"Hãy chiến đấu nào! Hãy chiến đấu!"

Sau đó các thí sinh còn lại bắt đầu lựa chọn bài hát theo thứ hạng của mình.

Nhiều thí sinh đã chọn ra bài hát yêu thích của mình. Khi đến vị trí thứ 10, An Triết và Giản Tinh Xán rất gần nhau vì thứ hạng cả hai người rất sát.

An Triết đến gần, cười nói: " Tinh Xán ca ca, anh muốn chọn bài hát nào?"

Giản Tinh Xán ôn thanh nói: "Tôi đang suy nghĩ."

"Là vậy a!" Đáy mắt An Triết xẹt qua mạt suy nghĩ sâu xa, hắn tiếp tục vẻ mặt ôn nhu nói: "Em muốn chọn "Hope". Em và anh Lăng Phong đã đồng ý cùng nhau vào một đội."

Cách đó không xa, số lượng người trong nhóm "Hope" đến nay đã có bốn người, mà theo quy định mỗi nhóm chỉ có hạn là năm người.

Xếp hạng điểm của Giản Tinh Xán là thứ 12, và An Triết chỉ kém cậu 1 điểm về điểm số, xếp thứ 13, nói cách khác, nếu Giản Tinh Xán chọn "Hope", đội sẽ đầy đủ.

An Triết có chút lớn tiếng thở dài: "Mất lượt cho hai người kia mới đến chúng ta, thật khó để cùng đội với anh mà."

An Triết trông có vẻ lịch sự, lễ phép, tóc đen, mắt đen, phong thái cũng rất dễ thương, hắn biết rất rõ mình trông dễ thương nhất trước ống kính như thế nào và hắn biết cách thể hiện điều đó.

Khi máy quay đi ngang qua, khán giả ôm tim:

"Triết bảo bối dễ thương quá."

"Mẹ yêu con!"

"Con thật giống viên ngọc."

"Hahaha, Hầu Vương bên cạnh con. thật giống một kẻ ngốc."


Đang nói, Giản Trân ở cách đó không xa lại bật micro lên nói: "Tiếp theo, để người thứ mười hai trong nhóm A bắt đầu chọn bài hát, Giản Tinh Xán."

Giản Tinh Xán nhìn chín đội nhỏ bên dưới và chín bài hát trên màn hình. Cậu do dự vài giây, còn chưa bước đi.

Đúng lúc đang do dự, bỗng nhiên, giọng nói của Thẩm Dã truyền đến từ trên sân khấu, giọng nói rất xuyên thấu, thẳng xuống, hét lên với cậu: "Giản Tinh Xán, cậu sợ cái gì?"

Tinh Xán đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.

Thẩm Dã thản nhiên đứng đó, dưới ánh đèn sân khấu, cười như lưu manh, vẫy vẫy tay: "Hoặc là đừng làm, nếu đã làm thì thử thách chính mình đi!"

An Triết nhất thời hoảng sợ.

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Giản Tinh Xán. Đứa trẻ vốn luôn lầm lì chỉ liếc nhìn bài hát một chút, liền bước về phía "Hope" không chút do dự.

An Triết có chút lo lắng, hai mắt đỏ hoe, lo lắng hét lên: "Ca..."

Giản Tinh Xán dừng lại.

Sự xuất hiện của An Triết khiến người hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp cảm thấy có chút lo lắng:

"Chuyện gì đang xảy ra với Giản Tinh Xán vậy?"

"Ừa ha, lúc nãy A Triết đã nói với Tinh Xán là hắn có hẹn với một người bạn."

"Còn cố ý chọn bài hát này."

"Tôi không nói nên lời. Dù gì cũng là ca ca...."

Đối mặt với đôi mắt đỏ hoe của An Triết, Giản Tinh Xán không có biểu cảm gì thêm, bước về phía "Hope" không chút do dự, chỉ dừng chân một chút vì nghe thấy tiếng An Triết gọi.

Bốn mắt nhìn nhau, im lặng va chạm.

"Tôi xin lỗi." Giản Tinh Xán nói, giọng dịu dàng nhưng kiên quyết: "Tôi cũng muốn ở bên bạn bè."

An Triết mở to mắt.

Giản Tinh Xán đi về phía "Hope". Thẩm Dã huýt sáo với cậu khi cậu đi qua, đứng yên rồi, hắn cúi đầu cười lặng lẽ: "Làm tốt lắm."

......

Giản Trân tuyên bố: "Được rồi. Hiện tại, năm thành viên của nhóm "Hope" đã đầy đủ. Các học viên khác có thể chọn nhóm khác để thành lập một đội."

Các học viên trên sân khấu thì thầm với nhau:

"Tất cả thành viên của nhóm "Hope" đều là A!"

"Đợt biểu diễn này chắc chắn sẽ rất tuyệt vời."   

"Thật khó để quyết định ai sẽ là người nổi trội nhất."

"Hahaha, chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý."

Lúc mọi người nghị luận sôi nổi, ai cũng không chú ý tới An Triết ngồi trong một góc đang trầm mặt, dưới ống tay áo gắt gao siết chặt, cơ hồ muốn đứt gân tay.
 
.

....
 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net