7.1 Gặp Tỷ Tỷ Ruột

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Trĩ Đường
Edit : Chú heo con ở Bản Đôn

**TRUYỆN CHỈ CÓ TRÊN WATTPAD**

Ngoài cửa sổ, âm thanh của tiệc mừng thọ thật náo nhiệt.

Những bóng dáng và tiếng động sôi nổi phản chiếu trên kính, trong phòng thực yên tĩnh, như đem hết tất thảy đều ngăn cách bên ngoài.

Thẩm Lâm Kiệt đứng đó, thân hình anh cao thẳng, như một ngọn núi không ngại nắng gió, ánh mắt sâu như mực, như vực sâu vô tận, khiến người ta không thể đoán được nội tâm, anh thấp giọng hỏi: "Đó là ai?"

Giản Tinh Xán mở miệng: "Là......"

Cậu muốn nói rằng cậu muốn tìm sư huynh, phụ mẫu và tỷ tỷ của mình.

Nhưng cậu làm sao có thể nói ? Cậu hiện tại đang chiếm giữ thân thể nguyên chủ. Trong mắt người trên thế giới này, cha mẹ nguyên chủ đều đã chết từ lâu, nguyên chủ cũng không có cái gọi là sư môn, cùng sống nương tựa lẫn nhau từ nhỏ.

Nếu theo lời cậu nói, chẳng phải là rất kỳ quái sao, chẳng những không có người tin, thậm chí không chừng còn sẽ nghĩ cậu tinh thần bất thường mà bắt giữ lại.

Trong phòng trầm mặc một lát --

Thẩm Lâm Kiệt trông vẫn bình tĩnh và tự nhiên, anh chậm rì rì mở miệng: "Cậu nếu muốn tìm người, có thể nói tên cho tôi, có lẽ tôi có thể giúp."

Giản Tinh Xán ngước nhìn anh : "Thật vậy sao?"

Thẩm Lâm Kiệt nhướng mày, gật đầu.

Thẩm ảnh đế đương nhiên cũng không phải người tốt bụng, trên thực tế anh thậm chí còn lạnh nhạt, chẳng qua kỳ lạ, đứa nhỏ này làm anh có một ít xúc động khác thường, hoặc là, anh thông qua Giản Tinh Xán, lần đầu tiên thấy được bóng dáng người mà anh đêm ngày nhớ mong, hiếm khi tỏ ra thiện ý.

Giản Tinh Xán cúi đầu, nghiêm túc nhớ lại một chút: "Tên người đó là......"

Thẩm Lâm Kiệt yên tĩnh chờ cậu mở miệng.

Giản Tinh Xán môi giật giật, lời nói đến bên miệng lại đột nhiên im bặt.

Các sư huynh đệ trong tông môn cậu luôn giúp đỡ mọi người, làm điều tốt, thậm chí thường trợ giúp các thôn dân dưới chân núi hàng yêu trừ ma, nhưng khi thân phận huyết mạch linh miêu của cậu không cẩn thận bị các thôn dân phát hiện, mọi người nói sư môn cậu ẩn chứa yêu tà, mà những nhóm danh môn chính đạo kia nói cậu là điềm xấu xuất hiện, sẽ gây đại họa cho thiên hạ.

Cậu trước giờ không có hại qua ai, nhưng mọi người lại muốn đưa cậu vào chỗ chết.

Ngày đó, có một đứa trẻ vô tình rơi khỏi vách đá.

Cậu quên mất lời cha mẹ dặn dò, hiện nguyên hình đi cứu đứa bé kia, lại bị thôn dân gặp được.

Tề Võ Sơn bị công phá ngày đó, trên núi ánh lửa tận trời, máu loãng theo dòng suối nhỏ chảy tận đến dưới chân núi, người thân, sư huynh, sư tỷ mà cậu từ nhỏ lớn lên không ai sống sót.

Đám danh môn chính đạo kia rốt cuộc tìm cậu được rồi, ngoài miệng nói vì dân trừ hại, lại trộm kết phường đem cậu khóa dưới trận pháp.

Cửu Vĩ Linh Miêu huyết mạch thuần khiết vạn năm không gặp là linh thể tuyệt đỉnh, khí vận cậu bị trận pháp mạnh mẽ hấp thu, chuyển hóa, trở thành những chất dinh dưỡng cho nhân sĩ chính đạo tu luyện.

Vì phòng ngừa cậu phản kháng, bọn họ dùng hết biện pháp chặt đứt đuôi cậu.

Nỗi đau khi bị cắt đuôi của linh miêu có thể so sánh với việc bị cắt xương, cắt tim.

Bọn họ sợ hãi cậu oán niệm quá sâu sinh ra tâm ma, dùng pháp thuật cùng linh thuật phong ấn ký ức, không cho cậu nhớ lại những chuyện cũ năm xưa.

Trí nhớ của cậu dần trở nên mơ hồ, nhưng trong suốt trăm năm kể từ khi bị phong ấn, cậu vẫn luôn suy nghĩ và cố gắng ghép những mảnh ký ức lại với nhau.

Cậu nhớ rõ cậu có phụ thân mẫu thân, cậu nhớ rõ chính mình còn có sư huynh cùng sư tỷ, nhưng những tra tấn vô tận đó khiến cậu không thể nhớ ra tên và ngoại hình của họ, cô độc cùng bất lực cơ hồ như hồng thủy nhấn chìm cậu.

Thẩm Lâm Kiệt nhẫn nại dò hỏi lần cuối cùng : "Người mà cậu muốn tìm tên là gì?"

Giản Tinh Xán sắc mặt trắng bệch, cậu muốn mở miệng nói chuyện, nhưng trán lại toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Thẩm Lâm Kiệt không tự giác nhíu nhíu mày, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này toàn thân đều tràn ngập sự mâu thuẫn, muốn tìm người chính là cậu, hiện tại lại trầm mặc không nói vẫn là cậu.

Không phải đang trêu đùa mình đi?.

Thẩm Lâm Kiệt không hẳn là người thiện tâm, khi anh hết kiên nhẫn chuẩn bị cất bước rời đi --

Tiếng Giản Tinh Xán mang theo chút run rẩy: "Tôi không nhớ rõ......"

Thẩm Lâm Kiệt có chút đạm mạc quay đầu lại xem, rồi lại dừng lại.

Cậu vẫn đứng ở tại chỗ, sắc mặt trắng như tờ giấy, hốc mắt một mảnh đỏ bừng, cậu như bi thương lại như có chút tuyệt vọng lẫn bất lực nói: "Tôi nhớ không ra."

Thâm tâm Thẩm Lâm Kiệt không hiểu sao như bị nhéo một cái, thậm chí còn mang theo vài phần quan tâm nhưng không phát hiện : "Cái gì?"

Giản Tinh Xán mím môi, khổ sở cúi đầu, như đang tự trách.

Thẩm Lâm Kiệt không biết nói gì, hỗ trợ tìm kiếm người chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, nhưng nếu đối phương không có bất luận manh mối nào, này là thương mà không giúp được, anh đương nhiên không có hứng thú tham dự vào, huống chi, nếu đến tên còn không nhớ được, vị cố nhân này có được bao nhiêu quan trọng?

Trầm mặc một lát, anh lại cất bước chuẩn bị rời đi.

Giản Tinh Xán lại đi theo, cậu như cuối cùng cũng bắt được chút thiện lương ở thế giới xa lạ này, mở miệng: "Tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?"

Thẩm Lâm Kiệt lãnh đạm dừng ánh nhìn ở trên người cậu: "Đến, nói nghe một chút."

Giản Tinh Xán như có thêm dũng khí : "Nếu tôi nhớ không rõ bộ dạng cùng tên của người nọ, tôi còn có biện pháp nào khác để tìm được không?"

Nghe có vẻ như một câu hỏi ngớ ngẩn.

Người bình thường chắc chắn sẽ khịt mũi coi thường.

Giản Tinh Xán cũng cảm thấy có chút tuyệt vọng , lại nghe thấy Thẩm Lâm Kiệt thấp giọng nói: "Có."

"Cái gì?"

Thẩm Lâm Kiệt thanh âm trầm thấp hữu lực, giống như một cây kim trong đêm tối, dẫn đường cho cậu : "Nếu tìm không thấy, thì hãy tạo điều kiện cho người ta tìm được cậu."

Giản Tinh Xán tò mò: "Tìm tôi?"

Thẩm Lâm Kiệt gật đầu.

Giản Tinh Xán vẫn không rõ: "Vậy tôi nên làm gì đây?"

Thẩm Lâm Kiệt thân hình thẳng tắp đứng đó, tây trang giày da ưu nhã dưới ánh đèn thật bắt mắt, anh nhìn Giản Tinh Xán: "Hãy thử trở nên nổi tiếng, lúc đó mọi người biết đến cậu nhiều hơn, người cậu đang tìm sẽ dễ nhìn thấy cậu hơn." Thẩm Lâm Kiệt lời ít ý nhiều giải thích cho cậu nghe: "Hiểu chưa?"

Giản Tinh Xán suy tư gì đó gật gật đầu: "Đã rõ"

Thẩm Lâm Kiệt như khôi phục được sức sống, cong cong môi, cất bước đi trên hành lang.

Giản Tinh Xán đi theo phía sau, nhẹ giọng dò hỏi : "Nổi đến mức nào? Nếu mọi người đều biết, thật sự có thể tìm được người tôi muốn gặp sao?"

Thẩm Lâm Kiệt bước chân thon dài , khuôn mặt góc cạnh dưới ánh đèn hành lang có chút sắc bén, nghe được lời này, dưới đáy mắt xẹt qua mạt biểu tình khác thường, làm người ta phân không rõ hỉ nộ, cuối cùng cũng chậm rì rì mở miệng nói: "Có lẽ."

Muốn lợi hại tới mức nào, anh cũng không biết.

Chỉ là mấy chục năm kể từ khi trở thành người nổi tiếng, anh vẫn chưa bao giờ được gặp lại người mình quan tâm nhất.

Cậu em trai nhỏ của anh vốn hay cười lại có phần nghịch ngợm.

Vĩnh viễn dừng lại ở tuổi 18, không được thấy nữa.

......

Buổi tối

Từ biệt yến hội của Từ lão gia trở về, trời đêm đã thâm trầm.

Trở lại biệt thự Giản gia, Lưu Tuyết Tĩnh lúc dọc theo đường đi không nghỉ ngơi, bà vẫn luôn giúp An Triết hỏi thăm tin tức về cuộc thi tìm kiếm tài năng lớn nhất làng giải trí trong nhiều thập kỷ sắp được tổ chức.

Lưu Tuyết Tĩnh cầm di động đối An Triết nói: "《 Tinh Quang 》thật tốt. Trong bữa tiệc hôm nay, mẹ đã nghe thấy cuộc trò chuyện của nhiều nhà đầu tư và người tên tuổi lớn trong ngành.

An Triết cũng nói: "Con hôm nay cũng nghe nói khả năng Thẩm ảnh đế cũng sẽ tham gia."

Lưu Tuyết Tĩnh gật đầu nói: "Hơn nữa đạo diễn Ngô cũng nói rằng ông ấy sẽ tham gia chương trình này. Nguồn lực của nhóm nhạc nam chắc chắn không tệ, bọn họ muốn trở thành làng giải trí số một trong nước!"

An Triết tâm động không thôi, hắn nằm mơ đều muốn trở thành người nổi tiếng, được tất cả ngôi sao khen ngợi.

Lưu Tuyết Tĩnh cổ vũ nhi tử của mình: "A Triết con không phải thích ca hát sao, mau đăng ký tham gia buổi thử giọng. Mẹ chắc chắn con sẽ được chọn."

An Triết có chút chần chờ nói: " Nhưng có vẻ như có nhiều người tham gia. Cả nước có rất nhiều người có năng lực, con từ nhỏ không có trải qua danh sư dạy dỗ cùng giáo dục, sợ không được chọn......"

Bởi vì bị lừa bán, An Triết từ nhỏ liền không ở cùng cha mẹ, mấy năm nay mới được đón trở về.

Lưu Tuyết Tĩnh vô cùng đau khổ khi nghe được lời này, bà vội vàng nói: "Không có việc gì, Từ lão ở giới giải trí địa vị cao như vậy, chúng ta nhờ ca ca con đi năn nỉ ông ấy, khẳng định sẽ không thành vấn đề."

An Triết đôi mắt như mang theo hơi nước nhìn về phía Giản Tinh Xán: "Ca? Anh sẽ giúp em chứ?"

Giản Tinh Xán cả người dựa vào ghế, cậu có khuôn mặt nhỏ điềm tĩnh lại ôn nhu, đặc biệt sau khi trở về từ yến hội có vẻ phá lệ trầm mặc.

An Triết trong lòng luống cuống một chút, lại thử hô một tiếng: "Ca?!"

Giản Tinh Xán giống như bây giờ mới phản ứng được đang kêu mình, cậu ghé mắt nhìn về phía hắn: "Em gọi anh?"

"Đương nhiên, không phải kêu con còn có thể kêu ai đâu." Lưu Tuyết Tĩnh trực tiếp chen lời , bà cười rất nhiệt liệt lại ôn nhu, tích cực chủ động nói: "Xán Xán a, con chính là ca ca An Triết, đệ đệ con vẫn luôn sùng bái con, hiện tại nó muốn đi tham gia tiết mục này, con khẳng định sẽ hỗ trợ đúng hay không?"

Giản Tinh Xán dò hỏi: "Tiết mục gì thế?"

Lưu Tuyết Tĩnh giới thiệu một chút, vẫn là nói: "Chính là 《 Tinh Quang 》 a, đó là một buổi biểu diễn lớn, chờ đệ đệ của con đi. Một khi thằng bé tham gia chương trình và trở thành một ngôi sao, nó sẽ trở nên nổi tiếng. Sau đó, mọi người trong cả nước sẽ biết đến An Triết nhiều hơn!

Nuôi nấng đứa nhỏ này hơn hai mươi năm, bà chắc chắn nắm rõ cách đối phó với kẻ ngốc này.

Tuy rằng bên ngoài đều truyền tai Giản Tinh Xán tính tình táo bạo không nói đạo lý, nhưng hầu hết là do Lưu Tuyết Tĩnh cố tình truyền bá ra ngoài, kỳ thật Giản Tinh Xán chính là đứa nhỏ bị nuông chiều lớn lên mà thôi, lợi dụng phi thường thuận tay, mọi việc chỉ cần dụ dỗ một chút, liền sẽ ngốc đầu ngốc não giao ra tất cả.

Lưu Tuyết Tĩnh tận lực thổi phồng Giản Tinh Xán: "Từ gia gia đối với con tốt như vậy, con chỉ cần một câu, đệ đệ con khi tham gia tuyển chọn, khẳng định có thể thuận lợi thông qua, đến lúc đó tất cả đều là công lao của ca ca là con!"

Giản Tinh Xán sau khi tự hỏi nói: "Tham gia tiết mục này, liền có thể làm người xem cả nước biết được sao?"

Lưu Tuyết Tĩnh không rõ ý tứ của cậu, vẫn gật đầu: "Đương nhiên."

"Như vậy a......"

"Đúng vậy đúng vậy."

Lưu Tuyết Tĩnh cùng An Triết liếc mắt nhìn nhau một cái, nhất định sẽ được, Từ lão gia ngày thường làm người cẩn thận, cầu ông ta làm việc quả thực khó như lên trời, nhưng đối lại là Giản Tinh Xán ngu xuẩn, bọn họ mỗi lần đều có thể lợi dụng Giản Tinh Xán chiếm được chỗ tốt, xem ra lần này cũng không ngoại lệ.

Ai ngờ --

Giản Tinh Xán nói: "Chỗ đó thật tốt, tôi cũng muốn đi tham gia ."

"Cái gì?!!"

Bên trong xe nhất thời bật ra tiếng kinh ngạc cùng tiếng thét chói tai thiếu chút nữa ném nóc xe đi.

Giản Tinh Xán nghi hoặc nhìn về phía bọn họ: "Làm sao vậy."

Lưu Tuyết Tĩnh thiếu chút nữa đem đầu lưỡi cắn đứt, bà đương nhiên là không hy vọng Giản Tinh Xán tiến vào giới giải trí, đùa cái gì vậy, mấy năm nay Cao Hạc Vân cùng An Triết có được chỗ tài nguyên tốt, còn không phải là bởi Giản Tinh Xán không tiến vào giới giải trí sao?

Nếu đứa nhỏ này vào, thì những người khác không biết sẽ xảy ra chuyện gì?
Lưu Tuyết Tĩnh vội vàng nói: "Xán Xán a, con tiến vào giới giải trí có ích lợi gì đâu, trong nhà lại không thiếu tiền cho con tiêu, con lại phải ra nước ngoài học đại học, trở về kế thừa công ty cho thật tốt!"

Giản Tinh Xán yên tĩnh nghe.

An Triết cũng nói: "Đúng vậy ca, hơn
nữa lần tuyển này cùng với những tuyển chọn bình thường không giống nhau, luyện tập rất vất vả, ca không cần thiết phải chịu loại đau khổ này......"
Lưu Tuyết Tĩnh cũng gật đầu đáp lời, hai người đều cho rằng Giản Tinh Xán là nổi hứng nhất thời.

Chính là thiếu niên ngồi đó lại không chút nào dao động, cậu an tĩnh đem những lời này nghe hết, phản ứng có chút trì độn mở miệng nói: "Con không sợ chịu khổ."

An Triết giả tình giả ý cười nói: "Giản ca, buổi tuyển chọn cũng yêu cầu biểu diễn tài năng, anh xem anh chưa có chuẩn bị gì. Năm ngày nữa buổi thử giọng sẽ bắt đầu, bây giờ chuẩn bị đã muộn rồi, nếu không chúng ta lần sau rồi nói ?"

Giản Tinh Xán lại rất kiên định nhìn về phía hắn, chưa bao giờ gặp qua sự nghiêm túc này: "Anh nhất định phải tham gia."

Nếu có thể tái kiến sư huynh cùng cha mẹ dù chỉ liếc mắt một cái.

Cậu cái gì cũng không sợ.

......

Hôm sau, tổ chương trình của《 Tinh Quang 》 đã gửi tất cả các thẻ ra vào mà các thí sinh sẽ cần sử dụng vào ngày mai, cũng như các biện pháp phòng ngừa và thời gian tuyển bằng chuyển phát nhanh.

Ngôi biệt thự được thắp sáng, hai chuyến hàng chuyển phát nhanh đã được chuyển đến. Lưu Tuyết Tĩnh mặc áo ngủ tơ tằm đứng ở dưới lầu đại sảnh kêu người xuống: "Xán Xán, A Triết, đồ của tụi con đã được đưa tới!"

Trên lầu người trước người sau xuống lầu.

An Triết chạy chậm đi đến cái bàn trước, nhận được chuyển phát của chương trình, vui vẻ bật cười: "Thật tốt quá."

Lưu Tuyết Tĩnh từ ái nhìn nhi tử, lại đem bao còn lại đưa cho Giản Tinh Xán: "Xán Xán, đây là của con, ngày mai hai đứa đi đừng quên mang theo, bên trong có thẻ từ, số báo danh và thủ tục."

Giản Tinh Xán nhận lấy, thấp giọng nói: "Cảm ơn."

Lưu Tuyết Tĩnh thử nói: "Xán Xán, con chuẩn bị tiết mục biểu diễn thế nào rồi?"

Giản Tinh Xán mở miệng nói: "Không tệ lắm."

Lưu Tuyết Tĩnh cười nói: "Tốt, vậy con đừng quá vất vả a, con cùng An Triết đều là bảo bối tâm can của ta, đứa nào mệt mẹ đều sẽ đau lòng, mẹ còn tự mình hầm canh, một chút nữa liền cho người đưa qua nhé"

Giản Tinh Xán nghe lời trấn an nói thế nào trong lòng vẫn là có chút ấm áp, cậu ngoan ngoãn gật đầu.

Lưu Tuyết Tĩnh lại dặn dò một chút mới thả người về trên lầu.

Bà từ trên nhìn xuống dưới, liền thấy được An Triết đang chờ mình, An Triết thoạt nhìn tinh thần không yên, chờ mẹ mình xuống dưới muốn nói lại thôi.

Lưu Tuyết Tĩnh vén tóc: "Nói đi."

An Triết nhẹ nhàng kéo tay áo mẫu thân : "Mẹ, mấy ngày nay Giản Tinh Xán hình như là tập thật sự, vẫn luôn tự nhốt trong phòng, hơn nữa con hỏi thăm một chút, giống như còn từ kho đồ cha mẹ qua đời chọn một thanh kiếm, không biết đang làm cái gì."

Lưu Tuyết Tĩnh mang nhi tử đến một bên ngồi xuống: "Con lo lắng cái gì, Giản Tinh Xán là do mẹ nuôi lớn, vì có thể đem tài sản cùng quyền lợi tài nguyên Giản gia nắm chắc ở trong tay, nó có bao nhiêu không học vấn không nghề nghiệp, mẹ còn có thể không biết sao, căn bản chẳng thể làm ra trò gì"

An Triết yên tâm hơn nhiều.

Lưu Tuyết Tĩnh mang tâm tư thâm trầm, bà bưng lên ly cà phê quý nhấp một ngụm, lại nói: "Chẳng qua nó là cháu của Từ lão, tuy rằng đạo diễn Ngô Tấn Cương nói sẽ không tha cho bất luận người nào đi cửa sau, nhưng cũng khó đảm bảo ......"

An Triết vừa nghe liền nóng nảy, hốc mắt đỏ: "Đúng vậy, mẹ, nếu Giản Tinh Xán thật sự được tiến vào giới giải trí, tương lai con sẽ ra sao? Giấc mơ ca hát của con sẽ ra sao? "

Lưu Tuyết Tĩnh lại duỗi tay ôn nhu vỗ vỗ An Triết, từ trong túi móc một đồ vật: "Không cần lo lắng, mẹ như thế nào sẽ cho phép tiểu tạp chủng kia đoạt tài nguyên của con, xem, đây là cái gì."

An Triết thấy được Lưu Tuyết Tĩnh đang cầm tấm thẻ thân phận có viết tên Giản Tinh Xán, hắn kinh ngạc nói: "Mẹ, mẹ lấy thẻ của anh ấy đi à?"

Lưu Tuyết Cảnh nhướng mày: "Đúng vậy, mẹ nghe nói Đạo diễn Ngô Tấn Cương là một người rất nghiêm khắc, nếu thí sinh đến muộn, hoặc làm mất thẻ thân phận và không có mặt kịp thời, sẽ không có cơ hội bào chữa và sẽ bị loại trực tiếp.

An Triết do dự nói: "Nhưng ca khẳng định sẽ tự mình kiểm tra, lỡ phát hiện có đồ vật không thấy."

Lưu Tuyết Tĩnh mỉm cười nói: "Mẹ làm con còn không yên tâm sao, mẹ đã sớm chuẩn bị tốt, ngày mai mẹ có biện pháp làm nó đến trễ, ngày mai tới rồi mà không có thẻ nó liền khóc cho mà xem."

An Triết ngẩn người, hắn không nghĩ tới Lưu Tuyết Tĩnh cư nhiên sớm chuẩn bị như vậy, hắn chậm rãi lộ ra tươi cười, dựa sát vào người nhau: "Mẹ, có người thật tốt."

"Đồ ngốc, mẹ đã sớm nói, con khi còn nhỏ chịu khổ quá nhiều, hiện tại trở lại bên cạnh chúng ta, tuyệt đối sẽ không để con chịu ủy khuất, nhà này hết thảy vĩnh viễn đều là của chúng ta." Lưu Tuyết Tĩnh vỗ vỗ bờ vai của con mình, đáy mắt xẹt qua một mạt sắc thái âm u : "Ai cũng đều không thể đoạt đi."

......


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net