Chương 1: Tiểu điện hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Meng

"Nghe nói, ở đây có một vị hoàng tử?"

"Hầy, đừng nhắc tới hắn."

Dưới bóng cây, hai vị thái giám đang châu đầu ghé tai nói chuyện, ánh mắt hai người dừng lại trên một bức tường gần đó.

Tường trắng ngói đen. Vì đã lâu không tu sửa, nên trông cực kỳ tan hoang, bên trên còn bị mạng nhện văng đầy, khi hai thái giám đang nói chuyện thì có một con thiêu thân, vỗ cánh bay vào. Làm cho mạng nhện rung động một chút.

"Ngươi vào cung muộn, không biết mấy chuyện khi xưa. Vào một năm nào đó khá lâu trước đây, bệ hạ uống say nên mới hồ đồ làm bậy. Sau đó bệ hạ cực kỳ chán ghét đôi mẫu tử này, đứa nhỏ này từ khi sinh ra chưa từng bước khỏi lãnh cung, nhắc đến thì toàn là chuyện đen đủi, ta không nói chuyện này nữa."

"Nhưng hiện tại Thái Tử điện hạ bị nhốt vào ngục. Người nói xem liệu có chuyện ngộ nhỡ vị điện hạ bên trong kia có cơ hội chuyển mình hay không." Tiểu Hỉ Tử ôm hộp cơm hỏi.

"Thái Tử điện hạ sao có thể xảy ra chuyện được? Cữu cữu của ngài ấy chính là Thừa tướng Tôn thị, còn dì của ngài ấy là Quốc công Phu nhân, bối cảnh như vậy, lẽ nào lại có thể thua trong tay nhóc con kia?"

Nói xong, lại đưa mắt lên nhìn sắc trời, đã đến giờ, hai tên thái giám một trước một sau đi dọc theo bức tường: "Ây da, chúng ta cũng chỉ là thuộc hạ, làm tốt việc bên trên giao xuống là được rồi, chuyện của các vị điện hạ cũng không đến lượt chúng ta khua môi múa mép."

Tiểu Hỉ Tử gật đầu, nghĩ thầm rằng đạo lý này không thể nào sai được.

"Đi thôi nào, đưa cơm cho vị bên trong đi, đừng trách ta không nhắc ngươi, tuyệt đối đừng nói chuyện cùng hắn." Sư phụ chỉ vào cửa lớn cách đó không xa, đẩy gã một cái, bởi vì đây là lần đầu tiên Tiểu Hỉ Tử tới đưa cơm cho đôi mẫu tử ở lãnh cung.

"Sao lại thế?"

"Bệ hạ ghét nhóc con đó, ngươi tội gì phải tạo mối quan hệ với nó. Cứ nghe ta là được."

Tiểu Hỉ Tử cái hiểu cái không gật gật đầu, ôm hộp đồ ăn đi tới.

Đẩy cửa ra kẽo kẹt một tiếng. Từ nhỏ hẹp kẹt cửa nhìn thấy một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi, đang ngồi xổm trên mặt cỏ hoang có vẻ như đang đào gì đó. Thiếu niên môi hồng răng trắng. Mặt mày tuấn tú, nhìn có vẻ rất ngoan ngoãn.

Tiểu Hỉ Tử lập tức quên lời dặn dò của sư phụ, cầm hộp cơm tiến gần tới đứa trẻ, nhịn không được mà gọi một tiếng: "Cơm tới đây"

Chỉ thấy nhóc con kia buông cái xẻng trong tay xuống. Phủi phủi bùn đất trên người mà bước lại gần gã.

Không lên tiếng, chỉ chậm rãi bước đến cạnh cửa, xách hộp đồ ăn lên xoay người rời đi.

Đã là tháng chạp*, Tiểu Hỉ Tử thấy vị điện hạ này thế mà chỉ mặc một lớp áo mỏng manh, nhìn thoáng qua sắc trời sắp sửa có tuyết rơi, lại nhịn không được nói nhiều thêm một câu: "Nhanh chân về phòng đi thôi."

*tháng chạp: tháp 12

Tròng mắt đen kịt như quả nho đen chuyển động về, liếc nhìn gã một cái.

"Vâng." Giọng nói của tiêu điện hạ cũng cực kỳ điềm đạm nho nhã:"Cảm ơn."

Tiểu Hỉ Tử đang định rời đi, lại cảm nhận được một chút lực cản, quay đầu lại thì thấy là tiểu điện hạ thò một bàn tay nhỏ bẩn bẩn ra khỏi kẹt cửa, túm chặt đai lưng của mình.

"Có thể cho ta một ít than không? Lạnh quá." Tiểu điện hạ nói chuyện nhỏ nhẹ yếu ớt, vô cùng đáng thương.

Tiểu Hỉ Tử kinh ngạc, thời tiết lạnh như thế, trong phòng này đã không có quần áo chống lạnh, lại còn không có than để đốt.

Cho dù là nô tài thấp kém nhất, cũng không phải trải qua những ngày tháng như vậy.

Nhưng lén đưa đồ vào lãnh cung là việc cấm kị, Tiểu Hỉ Tử có chút do dự, cuối cùng vẫn chỉ có thể mở miệng cự tuyệt tiểu điện hạ.

Kết quả chưa đi được mấy bước, lại nghe được tiếng khóc thút tha thút thít từ phía sau truyền đến, nội tâm Tiểu Hỉ Tử cũng mềm nhũn, ngồi xổm bên cạnh kẹt cửa hỏi, "Sao ngài lại khóc? Tiểu điện hạ."

Nhị điện hạ không ngừng dụi đôi mắt hồng hồng. Như thể sốt ruột nên nói chuyện có phần không rõ ràng: "Trời lạnh quá, mẫu thân đã lạnh đến mức sinh bệnh, công công tốt, bố thí cho ta chút than đi, xin ngươi đó." Trong thanh âm mang theo chút giọng mũi, vừa vô hại lại vừa đáng thương.

Tiểu Hỉ Tử nhìn nhìn xung quanh, thấy không ai nhìn về hướng này, nơi này lại nằm ở vị trí hẻo lánh, chạy nhanh về phòng ngủ của mình ôm mấy banh than quay lại đây. Nhét từng bánh than qua kẹt cửa, còn cho tiểu điện hạ một cây mồi lửa.

Thôi coi như làm việc thiện. Trẻ con bơ vơ đáng thương biết bao.

...

Sư phụ nói rất đúng, hoàng gia thay đổi liên tục. Tiểu Hỉ Tử mới vừa đưa than cho tiểu điện hạ xong. Vừa về tới phòng ngủ. Đã nhìn thấy đại thái giám đối diện phụ trách tuyên chỉ ăn diện vừa chỉnh tề lại vừa hoa lệ, khí vũ hiên ngang bước ra khỏi cửa chính. Gã hỏi sư phụ: "Hắn đi truyền chỉ gì vậy?"

Còn chưa dứt lời. Cả phòng đã yên tĩnh.

Sư phụ đè thấp thanh âm nói với gã: "Tiểu Hỉ Tử, đừng có hỏi."

Sau đó sư phụ lại kéo hắn ra khỏi phòng, đến góc tường, mới nói: "Là ý chỉ lưu đày Tôn thừa tướng."

Tiểu Hỉ Tử không dám tin, Thái Tử vừa vào ngục chưa đến nửa tháng, mà cửu cửa của ngài ấy Tôn thừa tướng đã bị lưu đày. Hay đảng Thái Tử, thật sự sắp đổ trong tay vị thái giám kia.

...

Ý chỉ nhanh chóng truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ hoàng đô. Đương nhiên cũng truyền vào trong chiếu ngục.

Toàn bộ hoàng thành thay đổi bất ngờ sau một đêm.

Thời điểm thừa tướng Tôn Nghiêm Khâm dắt theo một nhà già trẻ ngồi trên xe tù đi ra khỏi hoàng đô, Sở Hiết đang đứng trên thành lâu nhìn theo đoàn xe ngựa đi xa kia, trong ánh mắt không phân rõ vui buồn.

Đêm đó trong kinh thành có một trận mưa tuyết mùa đông cực kỳ buốt giá. Hạt tuyết nặng trịch rơi lộp đọp trên mái hiên.

...

Lãnh cung, Giang Yến Trì vỗ về cơ thể càng ngày càng nóng lên của mẫu thân mình, nhét thảo dược vừa đào được trong sân vào miệng bà: "Nương, nương ơi ... ăn vào đi."

"Đây là than nhi tử nhờ người cầm từ bên ngoài vào, đốt lên sẽ không lạnh nữa, nương, người đốt lên sưởi ấm đi." Hắn đỡ mẫu thân ngồi dậy, nhỏ nhẹ nói.

"Nương...... nương chỉ sợ là lần này không qua khỏi rồi." Đoạn Sắt run rẩy vươn tay, sờ đầu con trai mình, "A Dư à, nương xin lỗi, đời này là do nương liên luỵ con."

Thần sắc Giang Yến Trì vẫn ôn hòa như cũ, chỉ dịu dàng dỗ dàng bà: "Đừng nói những lời này, nương ăn đi, ăn xong thì sẽ khoẻ lại."

"Không được, không được rồi......"

Giang Yến Trì đặt mẫu thân nằm xuống, nhìn thoáng qua bóng đêm lạnh băng bên ngoài, dáng người nho nhỏ vọt vào trong mưa, đánh rầm rầm vào cửa lãnh cung: "Công công, công công ở bên ngoài sao...... Cầu xin ngươi, mẫu thân ta sắp chết rồi, bố thí cho chúng ta một chén dược đi......"

Thanh âm kia như thể một con thú con nhỏ yếu đang nho nhỏ kêu cứu, hết sức đáng thương.

Nhưng bên ngoài cũng không phải Tiểu Hỉ Tử mấy ngày trước tới đưa cơm.

Mà là lão thái giám từ trước đến nay thích chèn ép mẫu tử bọn họ. Vào đêm mưa tầm tã bị phân công đến trông coi lãnh cung làm gã ta cảm thấy vô cùng xui xẻo, bây giờ còn nghe nhóc con này kêu gào bảo người ibên trong sắp chết, càng cảm thấy mình bị vận xui quấn thân.

"Chết thì chết đi! Chết rồi mới sạch sẽ!"

Lão thái giám phỉ nhổ vào mặt đất, "Nữ nhân ti tiện kia sắp chết, cũng không liên luỵ được ta phải gánh cái tội này. Muốn chết thì chết mau đi!"

"Công công, đại nhân...... Triệu đại nhân, xin đại nhân......"

Giang Yến Trì đỏ mắt, vươn một bàn tay túm lấy ống tay áo của lão thái giám, lại bị gã ta hung hăng vùng ra: "Ngươi cũng là một đứa hạ tiện, còn không mau buông tay ra. Tiểu tiện loại."

Câu nói chua ngoa truyền vào tay.

Những lời như vậy hắn đã nghe suốt mười ba năm nay.

Giang Yến Trì thu tay về, nhìn cánh cửa bị xích sắt dài nặng khoá chặt suốt mười ba năm chưa từng mở ra, lại nhìn đoản đao trên eo tên thái giám.

Giọng nói vẫn mềm yếu như trước: "Triệu đại nhân, cầu xin đại nhân.... Cho ta một ít thuốc. Coi như thương hại chúng ta đi......"

"Ta nhổ vào. Biến đi, muốn chết thì đi theo mẫu thân của ngươi chết luôn đi, sáng ngày mai ta thương tình tới chôn các ngươi."

Tiểu điện hạ lại lần nữa duỗi tay túm lấy ống tay áo của lão thái giám, lần này, lão thái giám thuận tay nhặt cành khô dưới đất lên đánh hai cái vào cánh tay nhỏ kia: "Cút ngay!"

Đứa nhỏ hoảng sợ rụt tay về, lại không dám vươn ra nữa.

Gác tới sau nửa đêm, gã ta có hơi buồn ngủ. Gã ta dựa vào cửa nghe tiếng mưa đập vào mái nhà lim dim chìm vào giấc ngủ.

Con thiêu thân bị dính vào mạng nhện dưới hiên đã bị lũ nhện gặm cắn không còn xác, chỉ còn dư lại một đôi cánh xinh đẹp treo trên mạng nhện.

Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng loảng xoảng, là âm thanh xiềng xích bị đập vỡ.

Lão thái giám còn chưa kịp mở mắt, đã cảm thấy cổ họng lạnh toát, máu tươi phun lên một bàn tay trắng mịn màng. Gã ta che lại cổ, khiếp sợ mà nhìn thiếu niên cầm trong tay lưỡi dao sắc bén đứng trước mặt, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt trước đây lúc nào cũng ngập nước nhu nhược đáng thương, giờ đây chỉ còn lại một mảnh âm u nặng nề.

Một tia chớp cắt ngang bầu trời đêm.

Chiếu sáng lên khuôn mặt lạnh lẽo và ảm đạm của thiếu niên.

Giang, Yến, Trì.

Đôi mắt của lão thái giám nhanh chóng tối sầm lại.

Thiếu niên kéo thi thể vào trong phòng, trước tiên dùng một đống cỏ phủ kín sau đó lại đội mưa chạy ra khỏi lãnh cung, chạy về phía dược phòng.

Cho thảo dược khó khăn lắm mới trộm về được vào bình gốm đặt lên than lửa nấu thành thuốc, cho mẫu thân uống thuốc xong. Sau nửa đêm, nhiệt độ trên người bà rốt cuộc cũng giảm xuống.

Sáng sớm ngày tiếp theo, Đoạn Sắt tỉnh lại lập tức nhìn thấy Giang Yến Trì chui vào một góc lãnh cung đào hố, bà đi qua, Giang Yến Trì tạm dừng cái xẻng trên tay, ngước mặt lên ngoan ngoãn mỉm cười: "Mẫu thân khoẻ hơn chưa?"

"Ừm, khá hơn nhiều rồi." Đoạn Sắt ôn nhu cười, xoa đầu con trai: "Là nhờ thảo dược của con."

"Đó là nhờ vị đại nhân gác đêm bên ngoài thương xót chúng ta." Đáy mắt Giang Yến Trì toàn là ý cười ôn nhu, chui vào trong lòng ngực Đoạn Sắt cọ cọ, lại nói, "Mẫu thân cứ vào bên trong ngồi trước đi ạ."

"Con đang làm gì vậy." Đoạn Sắt nhìn từng lớp đất bị đào lên.

"Không phải nương thích nhất cây hoa lê hay sao. Dư nhi định đem cây hoa lê sắp chết ở hậu viện chuyển sang tiền viện. Tiền viện nhiều nắng hơn, không chừng sang năm cây hoa lê có thể nở hoa đấy ạ."

Hài tử ôn hòa vô hại mà cười.

Đoạn Sắt nghĩ thầm, bản thân bà chưa bao giờ mang đến cho đứa nhỏ này một ngày lành nào, nhưng đứa nhỏ này lại ngoan ngoãn thiện lương như thế, không mang lòng thù hận. Thật ra cũng là một chuyện tốt.

Đang yên tĩnh, đột nhiên cánh cửa bị đẩy ra, một đám người mênh mông cuồn cuộn xông vào, nói rằng không tìm thấy đại thái giám gác đêm tối qua, muốn vào lục soát.

Soát từ trong ra ngoài một vòng cũng không tìm thấy dấu vết nào, phó thống lĩnh Triệu cầm đầu đám người đặt ánh mắt lên mảnh đất vừa bị đào bới, truy hỏi: "Đào đất làm gì vậy?"

Đoạn Sắt nhoẻn miệng cười, trong giọng nói có chút khiếp đảm: "Đứa nhỏ nào cũng thích trồng trọt một ít hoa cỏ, việc này...... hẳn là không bị cấm nhỉ."

Phó thống lĩnh Triệu nhìn thoáng qua Giang Yến Trì, thấy ánh mắt hắn trong suốt trong sáng, bộ dáng vô hại, suy nghĩ chốc lát, vẫy tay dẫn người ra ngoài.

Cành cạch một tiếng, lần nữa khóa lại cửa lớn.

Ngày tháng êm đềm cư như vậy trôi đi hơn mười ngày.

Cây hoa lê trong viện sinh trưởng rất tốt, đông đi xuân tới, mắt thường thấy được chỉ cần nửa tháng là cây có thể lần nữa nở hoa.

Giang Yến Trì lại bị bắt đi.

Không ai nói cho hắn, muốn mang hắn tới nơi nào. Lúc tách ra, hắn nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt Đoạn Sắt, bà nhào lên ôm lấy con trai mình: "Các người muốn mang con ta đi đâu...... Nó chỉ là một đứa bé mà thôi! Bọn ta đã bị nhốt vào nơi này, cũng đã có ý định sống cả đời ở lãnh cung này, đã như vậy vẫn chưa thể buông tha cho mẫu tử chúng ta sau......"

Vừa nói vừa khóc.

Giang Yến Trì tránh khỏi đám người đó, đi đến trước mặt mẫu thân lau khô nước mắt cho bà: "Nương đừng sợ, vị công công này nói là chỉ muốn mang ta đi lấy số đo may áo, mẫu thân nghĩ lung tung gì vậy."

Thanh âm cực kỳ vững vàng.

Tin tức ở lãnh cung bị đứt đoạn, Đoạn Sắt lại sống đơn thuần, đến nay còn không biết đảng Thái Tử đã hoàn toàn sụp đổ, hiện giờ Giang Yến Trì thành nhi tử duy nhất của Xương Bình đế.

Hắn bị đón ra khỏi lãnh cung.

Hết thảy như thể đang nằm mơ vậy.

Đoạn Sắt nhìn thái độ của đám người đó quả thật rất cung kính, sau khi đỡ Giang Yến Trì lên xe ngựa, tiếng bánh xe đè lên phiến đá xanh dần dần nhỏ lại.

Quay đầu lại.

Nhìn thấy dưới tàng cây hoa lê trong lãnh cung có thêm một người, có một người đứng bên cao, một thân như ngọc.

Đôi đồng tử như trời thu không gợn sóng, lộ ra vài phần ý vị thanh tịch.

"Người là Đoạn Sắt. Mẹ đẻ Giang Yến Trì."

Giọng nói cũng cực kỳ dễ nghe.

"Tên ta là Sở Hiết."

Khóe miệng người nọ hơi cong lên, trong nụ cười có trộn lẫn vài phần hàn ý.

Y để lại vài câu nói, rồi thong thả ung dung mà rời đi, trước khi đi còn nói một câu: "Nghĩ kỹ rồi, thì tới Sở phủ tìm ta. Từ giờ trở đi, không ai có thể giam cầm mẫu tử hai người nữa ...... Giang Yến Trì vinh hoa phú quý cả đời, đều dựa vào quyết định của người."

Tiếng bước chân xa dần.

Đoạn Sắt ngẩng đầu nhìn cây hoa lê vừa mới trồng, đáy mắt tràn đầy hơi nước, mờ mờ ảo ảo nhìn cành khô trước mắt.

Lúc Giang Yến Trì trở về, nhạy bén mà nhìn thấy đôi mắt đỏ của mẫu thân.

Hắn hỏi: "Nương khóc sao."

"Là do vui mừng, mẫu thân đang thật sự rất vui...... Không ngờ tới, còn có ngày chúng ta có thể ra khỏi lãnh cung......" Đoạn Sắt hít hít cái mũi, lau đi giọt lệ còn đọng trên mắt.

"A Dư, đi thôi con."

"Đi đâu ạ."

Đoạn Sắt quay đầu lại nhìn thoáng qua cây hoa lê kia, hít thật sâu một hơi: "Đi tìm Sở Hiết."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#đammỹ