Chương 4: Sở Hiết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Meng

"Chưởng ấn?"

Tiếng chào hỏi từ phía sau truyền đến, Sở Hiết quay lại thì nhìn thấy thế tử Triệu Huyên nhà Việt quốc công đang bước xuống khỏi lưng ngựa, hành lễ với y xong thì hỏi: "Thật là hiếm gặp, vậy mà có thể gặp Sở chưởng ấn ở khu vực săn bắn."

Triệu Huyên thế tử lớn hơn Sở Hiết vài tháng, nhưng trông vẫn còn vài phần khí phách thiếu niên, thân hình đĩnh đạc,động tác khi xuống ngựa lưu loát dứt khoát.

"Ừm, ở mãi trong nhà buồn chán quá. Dẫn người ra đây thư giãn một chút."

Sở Hiết vẫn chưa đáp lễ, hàm dưới khẽ nâng tránh ra một chút, Triệu Huyên lúc này mới thấy rõ phía sau người là một đứa trẻ xa la.

Nhìn bộ dáng có vẻ như 13-14 tuổi. Hỏi ngay: "Chưa từng gặp qua, tiểu công tử nhà ai vậy?"

Sở Hiết khẩu phật tâm xà, rất hiểu đùa giỡn quyền mưu, rất nhiều người đã trúng phải ám tiến của y, một mặt thì cực kỳ sợ y, một mặt lại xua như xua vịt mà nịnh nọt y.

Nhưng thật sự chưa từng nhìn thấy y như thể một hạ nhân mà dắt công tử nhà ai đi chơi.

Không nhịn được mà nhìn vị công tử kia thêm hai lần.

"Đứa nhỏ này là Giang Yến Trì." Sở Hiết Nói.

Sắc mặt Triệu Huyên biến đổi.

Giang Yến Trì, là Giang Yến Trì kia sao?

Trong thời điểm dầu sôi lửa bỏng này, Sở Hiết mang đôi mẫu tử này ra khỏi lãnh cung làm gì.

Phải biết là, con vợ cả nhà Ninh Viễn Vương đang được người phủ Trấn Quốc Hầu hộ tống trên đường tới kinh thành.

Triệu Huyên cũng không ngốc, ánh mắt quét qua quét lại giữa ba người, suy nghĩ cẩn thận lập tức hơi hơi đoán được mục đích của Sở Hiết.

Chỉ kéo y qua một bên, đi xa thêm vài bước: "Ngươi muốn đẩy đứa nhỏ này lên hoàng vị?"

"Không sai."

Sở Hiết hào phóng thừa nhận.

"Ngươi điên rồi. Trên người hắn chảy một nửa dòng máu của Nguyệt Thị! Không ai ủng hộ hắn làm hoàng đế đâu!" Triệu Huyên hạ thấp thanh âm hơn nữa, "Huống hồ, Trấn Quốc Hầu, Ninh Viễn Vương, với cả Vinh Quốc Công, ba nhà đều đang đồng lòng muốn nâng đỡ Lăng Thành quận vương Giang Cảnh An lên làm thái tử, ngươi tội gì phải khuấy cho nước đục!"

"Giang Cảnh An không làm hoàng đế được."

Sở Hiết nói, "Bệ hạ cũng có con ruột, sao có thể đến lượt hắn."

"Giang Cảnh An kia cũng là cháu ruột của tiên đế! Huống hồ Ninh Viễn Vương cùng Trấn Quốc Hầu đều nắm binh quyền trong tay, đâu có dễ chọc......"

Sở Hiết liếc nhìn đứa nhỏ thất tha thất thểu trên lưng ngựa ở xa xa, chắc nịch mà nói: "Ta cứ muốn để Giang Yến Trì làm hoàng đế."

Ngươi hỏi ta vì sao à.

Bởi vì đây là kịch bản bố mày cần phải diễn! Mẹ nó!

"Khâm Thiên Giám đã tính qua, nói là mấy ngày gần đây Tây Bắc xuất hiện rặng mây hồng màu sắc rực rỡ, sao Đế Vương dịch chuyển, sao Tử Vi lên cao, Giang Cảnh An lại ở Tây Bắc, còn không phải là ông trời chọn hắn hay sao. Hơn nữa hai ngày trước hắn thuận đường ghé chùa Vân Hoa, tiện tay xin một quẻ, lại nhận được đế vương lệnh! Ngàn dặm mới có một, đây còn không phải mệnh thì là gì!"

Đế vương lệnh, mẹ nó lại còn đế vương lệnh nữa chứ. Đúng là phong kiến mê tín.

Sở Hiết chỉ vừa động não một chút, Triệu Huyên lại đánh gãy suy nghĩ của y.

Y quay lại dẫn đứa nhỏ trên ngựa xuống, vỗ vỗ đi vài hạt bụi bám trên tay áo, nói: "Đi thôi."

"Đi đâu vậy?"

Sở Hiết nhìn Đoạn Sắt, nói: "Nương nương đi rồi sẽ biết." Lại quay đầu vẫy tay với Triệu Huyên, tỏ vẻ mình có việc phải đi trước một bước.

***

Trong chùa khói hương nghi ngút, vừa bước vào đã thấy từng hàng người kéo đến dâng hương. Sở Hiết nhìn phương trượng đem ống thẻ đưa cho Giang Yến Trì, đứa nhỏ này còn ngẩng đầu liếc ra cửa nhìn y một cái, Sở Hiết ôn nhu gật đầu, ý bảo hắn cứ tự nhiên xin xăm là được.

Một thẻ rơi ra.

Tiếng chuông chùa cũng ngừng vang , hỉ thước trên cây cũng bị kinh động.

"Là đế vương lệnh......"

"Đế vương lệnh kìa......"

"Sao vậy được , con trai Ninh Viễn Vương không phải cũng......"

"Hầy..."

Mọi người trong chùa ồn ào lên.

Phương trượng cao tuổi chỉ hô a di đà phật một tiếng, quỳ xuống dập đầu trước Phật.

Giang Yến Trì liếc mắt nhìn quẻ bói trong tay phương trượng, hơi hơi nghiêng đầu, xuyên thấu qua biển người, nhìn về thân ảnh lẻ loi kia, vẫn đứng yên không hề có động tĩnh gì.

Y không cười.

Ánh mắt trống vắng nhìn tượng Phật lớn trước mặt.

Trong nháy mắt kia, Giang Yến Trì có cảm giác.

Người này dám động tay động chân ở nơi thiêng liêng này... Bởi vì y vốn không tin thần phật, không sợ ma quỷ. Dạng người không tin thần phật, thường cực kỳ đáng sợ.

Sau khi ra khỏi chùa, suốt quãng đường về phủ Giang Yến Trì đều im lặng không lên tiếng.

Loại dự cảm khiến người ta khó chịu càng ngày càng mạnh mẽ, đè trên lồng ngực làm hắn hít thở không thông.

Sở Hiết muốn cho hắn lên làm thái tử.

Giang Yến Trì cuối cùng cũng tin việc này.

Vừa mới về phủ, lập tức nhìn thấy tin báo tang truyền đến.

Còn chưa kịp mở ra, đã nghe quản sự nói: "Đại nhân. Thái tử điện hạ...... Sợ tội tự sát."

Đồng tử Giang Yến Trì chợt co rụt lại, ánh mắt dừng trên tờ giấy báo tang kia.

Ngón tay thon dài của Sở Hiết dừng lại, trắng nõn không dính bụi trần.

Bọn hạ nhân đặt lò sưởi vào tay y, lại khoác lên cho y tấm áo choàng tuyết trắng.

Khuôn mặt y chìm vào vào lớp nhung trắng muốt, lông mi như cánh bướm, chớp chớp, giấu đi đen tối và trầm lặng.

"Trước tiên khoan hãy nói cho bệ hạ. Bệ hạ không khoẻ, chỉ sợ là không chịu nỗi tin dữ này."

Lời nói dịu dàng, vô cùng quan tâm lo lắng.

Giang Yến Trì cô độc một mình nên không sợ gì cả, cho dù bị quyền lực buộc chặt cũng không sao. Nhưng, hắn hy vọng mẫu thân có thể bình an vui sướng cả đời này, không lo không nghĩ.

Nhưng ngày hôm sau, tin tức tiểu điện hạ trong Sở phủ bắt được đế vương lệnh truyền khắp kinh thành, hầu như trong lúc trà dư tửu hậu mọi người đều đang bàn luận xem rốt cuộc tiểu điện hạ và tiểu quận vương ai có thể làm tân thái tử.

Trận chiến đoạt trữ như thể tên đã lên dây.

Không thể không bắn.

*

Vút.

Một mũi tên bắn ra.

Vẽ ra một đường cong cắm vào mặt cỏ, thậm chí còn chưa đụng tới bia, tệ hơn nữa là còn kém một khoảng cách lớn mới chạm bia.

Sư phụ cẩn thận dạy dỗ mấy ngày, đến bây giờ tiểu điện hạ vẫn chưa kéo nỗi dây cung.

Đại Ngụy dùng võ lập quốc, nói thật, từ trước đến nay chưa từng xuất hiện hoàng tử nào phế như vậy.

Sở Hiết cắn hạt dưa trên đài cao, xung quanh không có ai nên cũng thả lỏng cơ mặt, buồn bực mà cùng hệ thống phun tào.

"Đó nhìn đi...... Chữ không biết, cung kéo không ra. Văn không được võ không xong, có phải mày tìm nhầm nam chính rồi hay không?"

"Không nhầm, chính là hắn, họ Giang, tên Yến Trì, tự Phong Dư." Hệ thống nghiêm túc xác nhận một lần nữa, an ủi nói, "Có thể hắn là...... Loại hình có tài nhưng thành đạt muộn."

"Thành đạt muộn?" Sở Hiết ném hạt dưa lên bàn, hùng hùng hổ hổ, "Muộn thêm chút thì không kịp rồi! Tông thất tiểu vương gia kia đã sắp đến kinh thành, con nhà người ta văn võ song toàn, vô cùng toàn năng! Còn đứa nhỏ nhà mình lại phế như vậy, làm sao mà chạy cốt truyện được, sao có thể đẩy hắn lên ngôi hoàng đế đây?! Tao không làm nữa, nhiệm vụ này khó quá, nam chính này là một phế vật kéo chân sau!"

Vừa nghe Sở Hiết muốn bỏ con giữa chợ, hệ thống tức giận.

"Sau này nhất định sẽ khác! Ký chủ đừng nóng vội mà... Với lại, nam chính hơi yếu một chút, nhưng vai ác của anh cũng có buff rất mạnh mà, anh nghĩ cách đi mà......"

Nghĩ cách, nghĩ cách, lại bắt anh nghĩ cách!

Sở Hiết một cái đầu hai gánh nặng, một mông lại ngồi trở về.

Vừa ngồi xuống quay đầu lại nhìn tiểu điện hạ lại lần nữa kéo tên, lần này vậy mà xa hơn được một chút, xém chút nữa bắn chết sư phụ đứng kế bên bia ngắm.

"......"

Sở Hiết nhìn tiểu điện hạ chân tay luống cuống, đang vâng vâng dạ dạ xin lỗi, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.

"Người ta sống trong lãnh cung từ nhỏ, không biết cái này cái kia là bình thường...... Sao ký chủ lại có thể ghét bỏ đứa nhỏ như vậy chứ......"

Lại thêm một mũi tên rời dây, lần này dây cũng còn chưa kéo xong, đã buông lỏng tay mũi tên thẳng tắp rớt từ đỉnh đầu xuống gót chân.

"Ít ra... Ít ra đứa trẻ này cũng.... trông rất đáng yêu......" Tiếng nói của hệ thống nhỏ dần rồi im bặt.

Tiểu điện hạ co rúm sợ hãi ngồi thụp xuống nhặt mũi tên lên, ngồi xổm trên mặt đất, bộ dáng sắp khóc do thất bại quá nhiều lần.

Sở Hiết cũng sắp khóc.

Tiểu tổ tông ơi, sao lại thế này. Mấy ngày hôm trước cũng không phát hiện nhóc con này lại phế đến vậy..

"Sau này hắn còn đi đánh giặc, để tôi xem... Có vẻ là lúc 18 tuổi...... Đúng rồi, là hai năm sau khi anh bị lăng trì đó."

Huyệt thái dương Sở Hiết phát đau.

Thiếu chút nữa đã quên mất vụ lăng trì này.

Nhân vật trâu bò như Sở Hiết mà lại bị phế vật như vậy lăng trì xử tử...... Lăng trì kiểu gì đây, hai chữ lăng trì hắn có biết không đã.

Lửa giận bùng lên.

"Không phải còn có một người anh em khác xuyên tới sao. Nghe nói là trợ công bên chính phái hả? Sao còn chưa tới, người đâu?."

Đây là loại vai chính rác rưởi gì thế.

Cung tên cũng đỡ dậy không nổi

"Để tôi tra lại...... Sắp rồi, hai tháng sau, ký chủ cố thêm chút nữa, sau khi Giang Yến Trì được phong thái tử, vị ký chủ thứ hai sẽ xuyên tới...... Đến lúc đó anh không cần phải chiến đấu một mình nữa......"

Còn tận hai tháng nữa.

Sở Hiết sắp trọc đầu đến nơi rồi

Còn nói sau này phải tra tấn y, cho y chịu khổ. Xem cái bộ dáng héo héo kia,vừa động tới một chút là lại trưng ra bộ dáng như tiểu cô nương tủi thân vậy.

Cùng một loại đức hạnh với mẫu thân không có tâm nhãn của hắn, ngoại trừ khóc ra vẫn là khóc, nếu thật sự muốn tra tấn y một lần không chừng còn phải đi nhảy sông đào bảo vệ thành.

Đến lúc đó đừng nói hai vai phụ đã đi lãnh cơm hộp, vai chính còn hết suất diễn sớm hơn, toàn văn trực tiếp BE.

"Ký chủ, anh lại nghĩ cách đi mà...... Nếu không nghĩ ra cách, ngôi vị thái tử vốn thuộc về vai chính của chúng ta sẽ bị tiểu vương gia kia đoạt mất......"

"Mẹ nó mày cũng vậy...... Suốt ngày đòi tao nghĩ cách! Suốt quá trình tao đã nghỉ bao nhiêu cách rồi, vai chính phế như vậy, ngay cả ngôi vị Thái Tử cũng không đoạt nổi, rồi lại kêu vai ác đi nghĩ cách, có hợp lý không!" Sở Hiết nổi giận đùng đùng bắt đầu buông lời cay đắng, "Vai ác có thể làm gì đây, vai ác cũng tuyệt vọng!"

"Hu hu hu......"

"Khóc, cả đám người chỉ biết khóc suốt!"

Tích một tiếng đóng hệ thống lại.

Sở Hiết cảm thấy gió lạnh ập vào mặt, không nhịn được mà khép chặt áo choàng trên người lại, ôm chặt lò sưởi tơ vàng trong tay.

Cũng chỉ có lò sưởi này là ấm áp.

"Chuẩn bị kiệu, ra ngoài."

*

Ở một khách điếm nhỏ cách nội thành mười mấy dặm, xuất hiện một đội nhân mã mênh mông cuồn cuộn, đều ăn vận như quan triều đình, đang ngồi dùng trà.

Trên xe ngựa có khắc hai chữ 'Ninh An' bắt mắt.

Chính là xe ngựa hộ tống con trai Ninh An Vương, Giang Cảnh An.

Giang Yến Trì ẩn thân với trong rừng, hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm con ngựa vừa dừng cách đội người một khoảng xa, thế nhưng sau đó tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm cỗ kiệu gỗ liêm đõ khắc hoa văn tinh xảo đang buông rèm châu.

Ninh An Vương đã về đất phong ở Tây Bắc từ lâu, người của ông cũng đã quen cơ hàn.

Nên đây là lần đầu thấy một cỗ kiệu xinh đẹp như vậy.

Rèm châu nhấc lên.

Tay ôm lò sưởi tơ vàng, Sở Hiết khoác áo lông thuần trắng mũi chân chạm đất, thong thả ung dung cúi đầu, được phủ binh nâng xuống kiệu.

Những quan gia ngồi đó ai cũng ngơ ngẩn mà nhìn, quên đặt chén trà trên tay xuống, bị phỏng để lại một đốm đỏ.

Là mỹ nhân.

Một cắt thu đồng, mi đại núi xa. Bàn tay còn trắng trẻo nõn nà hơn cả nữ tử.

Thật sự rất đẹp. Người trong hoàng thành đều đẹp như vậy sao.

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài.

Quận vương Giang Cảnh An ra khỏi trạm dịch, vừa trùng hợp đối diện với Sở Hiết mới xuống kiệu.

Hầu kết Giang Cảnh An trượt lên trượt xuống, thân thể cứng đờ một lát.

Sở Hiết còn chưa nói gì, hơi chuyển ánh mắt một chút, lập tức nhìn thấy Giang Cảnh An bên trong.

Nghĩ thầm, tóm được ngươi rồi, cháu trai.

Lựa ngay loại thời điểm rối ren này mà đến tranh hoàng vị chuốc thêm phiền toái cho y, tranh cái gì, tranh con ngựa của ngươi ý.

Hôm nay Sở đại gia dạy ngươi làm người.

Trên mặt treo ý cười, chỉ thấy mỹ nhân dạo bước đi đến, mùi bách lan u nhã truyền đi theo gió, gió lạnh thổi bay sợi tóc mai của mỹ nhân, làm lòng người say đắm.

"Bái kiến quận vương điện hạ."

A a, giọng nói của mỹ nhân cũng dễ nghe.

Giang Cảnh An chỉ cảm thấy lồng ngực ngứa ngáy, chỉ biết gật gật đầu, sau đó mới ho nhẹ một tiếng để che giấu khoảnh khắc thất thần vừa rồi. Hai tay chắp lại, cực kỳ khách khí mà thực hiện nghi lễ xã giao: "Cảnh An đã lâu chưa nhập kinh, xin hỏi, ngài là vị nào trong kinh thành."

"Ta là Sở Hiết."

Bốn chữ sấm sét vang dội.

Lại đánh tan đi ba hồn bảy phách của tiểu quận vương vừa rồi khó khăn lắm mới tỉnh táo lại được.

Sở Hiết lại không chút hoảng hốt, tìm một chỗ sạch sẽ cho tùy tùng đến lau qua một lần, không nhanh không chậm mà ngồi xuống, lại kêu một bình trà nóng tới.

"Quận vương điện hạ nhập kinh vì chuyện gì."

"À, nghe nói bệ hạ bệnh nặng, Vinh Quốc Công phu nhân là dì ta, đã dâng tấu xin bệ hạ để ta thế phụ thân đến thăm......"

"Thì ra là thế." Sở Hiết nở nụ cười xinh đẹp, giữa rừng núi hoang sơ xém chút nữa chói mù mắt vị tiểu quận vương trước mặt y.

"Nhưng mà bây giờ không phải thời điểm tốt, gần đây triều đình đang thật sự rất loạn."

Giang Cảnh An hỏi: "Sở đại nhân nói, là việc về thái tử điện hạ sao... Thật không dám giấu giếm, bổn vương lần này tiến cung, cũng vì có chút chuyện muốn thỉnh giáo đường huynh, là......"

Đôi mắt Sở Hiết cực kỳ bi ai, cắt ngang lời hắn: "Thái tử điện hạ đã bị nhốt vào Chiêu Ngục."

Lưng Giang Cảnh An cứng đờ.

Ý lạnh đâm xuyên qua lòng bàn chân, vọt thẳng đến đỉnh đầu.

"Ngươi nói gì."

"Ta nói, thái tử điện hạ, đã bị nhốt mười ngày ở Chiêu Ngục."

Nghe vậy, Giang Cảnh An hít hà một hơi.

Sở Hiết trước mặt tuy đang là thần sắc đau thương tiếc hận, nhưng tận sâu trong con ngươi chỉ toàn là cảm xúc lạnh băng.

"Rất đáng thương. Ngài ấy ở Chiêu Ngục ta đã ghé thăm một lần rồi, trên người ngày ấy, thật sự không còn chỗ nào lành lặn. Roi dài nanh sói kia cái nào cũng có gai ngược, một roi đi xuống!" Sở Hiết nhìn thấy bả vai Giang Cảnh An theo lời y nói mà khẽ run lên, khóe miệng gợi lên, "Máu chảy xuống như chuỗi trân châu đứt dây vậy, ồ ạt không ngừng."

Ánh mắt của quận vương trẻ tuổi lộ rõ sự xao động bất an.

Đầu gối mềm nhũn, lảo đảo vài bước suýt nữa ngã ngồi trên mặt đất, nhờ tùy tùng bên người đỡ mới khó khăn mà đứng vững.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#đammỹ