Chương 6: Mỹ cường thảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Meng

Ngày hội Thượng Nguyên. Hoàng thành u ám cả ngày, biểu thị đêm nay sẽ có mưa to gió lớn.

Nhưng phố xá vẫn phồn hoa hoa đăng thả khắp trời, âm thanh pháo trúc chưa từng gián đoạn.

Lần đầu Đoạn Sắt đi theo phụ vương mình tới hoàng thành cũng vào ngày Thượng Nguyên, trong thành hoa đăng giăng đầy trời rực rỡ muôn màu chói loá đến mức người ta không mở nổi mắt.

Khi đó Đoạn Sắt mới mười tuổi, không biết chữ Ngụy, cũng không thể nói tiếng Ngụy. Nhưng phụ vương lại bỏ mặc bà ở hoàng thành xem như con tin, con ông lại một mình lén về lại Nam Cương đất nước của Nguyệt Thị, ấp ủ một kế hoạch ám sát vĩ đại.

Vĩnh An đế cùng Thái Tử của Đại Ngụy đều bị giết chết, hai người cùng bị chặt đầu ngả khỏi ngai vàng.

Sự kiện này được lưu vào sử sách với tên gọi biến động những năm Vĩnh An.

Rất nhanh sau đó, Nguyệt Thị bị Đại Ngụy trả thù, diệt quốc chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

Toàn bộ hoàng tộc Nguyệt Thị trở thành tù nhân, nhận hết sỉ nhục cùng tra tấn của Đại Ngụy.

Bắt đầu từ năm Đoạn Sắt mười tuổi, chịu đủ tra tấn, chưa từng trải qua một ngày lành nào.

Sau đó, một lần say rượu làm càn của bậc đế vương lại mãi mãi thay đổi cuộc đời Đoạn Sắt. Vì có con cùng một tội đồ Nguyệt Thị, Xương Bình Đế lúc ấy vẫn là thái tử suýt nữa là bị phế truất.

Sau đó Xương Bình Đế đăng cơ, hạ lệnh nhốt bà vào lãnh cung, xiềng xích của hoàng thành Đại Nguỵ cuốn lầy Đoạn Sắt suốt mười lăm năm nay.

Mười lăm năm cầm tù, không ngờ có một ngày cũng đặt được tự do.

Vào đêm đầu tiên bà ngủ ở Sở phủ là vào mùa đông, bà hưng phấn đến mức không thể ngủ.

Đoạn Sắt cầm tay con trai, nói: "Dư nhi, chúng ta tự do rồi. Thật sự tự do rồi...... Còn nửa tháng nữa là đến Thượng Nguyên, nương dẫn con đi thả hoa đăng, được không?"

"Được ạ."

"Hoa đăng...... Thật sự rất đẹp."

Mẫu thân của hắn là người như vậy.

Không nhớ những ngày tháng bị người giẫm đạp, quên hai mươi năm bị tra tấn dài đằng đẵng kia.

Vậy mà lại nhớ rõ đêm đầu tiên ở hoàng thành, đẹp đẽ rực rỡ.

Giọng nói Giang Yến Trì dịu dàng hiếm thấy, thậm chí mang theo vài phần yêu thương: "Vâng."

Thật may, hết thảy đều đã qua.

Hôm nay là mười lăm tháng giêng.

Nhưng mọi thứ có hơi lạ kỳ.

Thái độ Sở Hiết khác thường sai người trông coi hắn, giam lỏng hắn trong phòng. Hắn loáng tháng nghe thấy, người của Việt quốc công phủ tới.

Sắc trời dần tối, Giang Yến Trì đợi trong phòng rất lâu, lại không chờ được mẫu thân trở về.

Trong lòng hắn lờ mờ xuất hiện linh cảm xấu.

Không thể đợi nữa.

Hắn thay một bộ đồ gọn gàng giắt thanh đao nhỏ bên hông, tay chân nhanh nhẹn, lặng lẽ chuồn ra từ cửa sổ, leo lên nóc nhà phòng ngủ Sở Hiết.

Động tác cực kỳ nhẹ, nhấc một miếng gạch ngói lên.

Ngay sau đó, sắc mặt hắn tái xanh.

"Quốc công gia, như vậy, đã yên tâm rồi chứ?" Giọng nói Sở Hiết truyền đến, "Huyết mạch cuối cùng của hoàng tộc Nguyệt Thị cuối cùng đã đứt đoạn, bây giờ Giang Yến Trì chính là huyết mạch duy nhất của bệ hạ, chắc không cần phải cắn chặt vào chuyện huyết mạch từ một người đã ra đi đúng không."

"Chưởng ấn làm việc quả thực sạch sẽ."

Việt Quốc công trầm giọng, "Cũng may nggay từ đầu đã khống chế hai mẫu tử này trong Sở phủ, Sở đại nhân quả nhiên nhìn xa trông rộng. Nếu để Đoạn Sắt này chạy loạn ngoài hoàng thành, thì lúc muốn nhổ cỏ tận gốc sẽ rất phiền."

Chuyện này...Có nghĩa là...

Hắn dời ánh mắt xuống, tròng mắt lập tức trợn to.

Mẫu thân gầy yếu của hắn nằm dưới bậc thềm, khóe miệng còn dính vết máu chói mắt, sắc mặt xám trắng không còn chút sinh khí nào.

Bà đã chết.

Sở Hiết giết bà.

Sao y lại có thể, sao y lại dám.

Giang Yến Trì rùng mình, suýt nữa đã ngã khỏi nóc nhà.

Trong đầu ong mà một tiếng. Mơ màng hoảng hốt mà chạy ra đường cái nhìn hoa đăng đầy trời, cảm thấy cảnh tượng vừa thấy tựa như một giấc mộng.

Từ lúc Sở Hiết đón mẫu tử bọn họ ra kkhỏi khỏi lãnh cung, đã có ý định giết chết mẫu thân hắn.

Lộp bộp.

Có hạt mưa rơi trên khuôn mặt hắn, lạnh như băng sương.

Hoàng hôn chưa tàn, mưa to tầm tã.

Giang Yến Trì lang thang trên phố tựa như cái xác không hồn, suốt một khoảng thời gian dài vẫn chưa tỉnh táo lại được. Có một chủ sạp đang dọn dẹp thì nhìn thấy đứa trẻ tội nghiệp, tiện tay tặng hắn một trản đèn, nói: "Nhóc à, năm nay không xem hoa đăng được rồi, nhanh về nhà đi con."

Cả người bị nước mưa xối ướt đẫm, đi một vòng, không ngờ lại quay về Sở phủ.

Hoa đăng cầm trong tay đã hứng nước mưa ướt nhẹp.

Giang Yến Trì nhìn chữ "Sở" to trước cổng vào.

Ngón tay run rẩy.

Một lúc lâu sau, Sở Hiết từ bên trong đi ra, bung một tán dù che cho hắn.

Khoát tay lên bờ vai hắn, quan tâm hỏi: "Ây da, tiểu điện hạ ra ngoài sao lại không mang tuỳ tùng theo, mưa mùa đông này sẽ tổn hại sức khoẻ, mau vào phủ đi."

Cầm khăn khô lau tóc cho hắn, lại sai người mang quần áo đến.

Vừa trông chừng hạ nhân mang nước ấm đến, vừa nói: "Tiểu điện hạ muốn đi ngắm hoa đăng à? Mùa đông năm nay nhiều mưa, chỉ sợ không thể xem...... Nhưng mà, Tết Khất Xảo cũng thả hoa đăng đẹp lắm. Đến lúc đó......"

Giang Yến Trì nắm chặt hoa đăng ướt đẫm trong tay.

Giọng nói nghẹn ngào hỏi: "Ta mua...... Mua hoa đăng cho mẫu thân ta, bà ấy đâu rồi."

Sở Hiết hơi sửng sốt.

"Mẫu thân ta thích hoa đăng lắm...... Ta thấy thời tiết bên ngoài có vẻ sắp mưa, sợ mua không được, nên mới chạy gấp ra ngoài tranh thủ mua...... Cũng may, vẫn mua được một cái......"

"Nương nương về Nam Cương rồi......" Sở Hiết móc lá thư trong ngực ra, đặt vào tay tiểu điện hạ, "Tối hôm qua nhờ ta chuẩn bị xe, nương nương không đành lòng cáo biệt với điện hạ, chỉ đành nhờ ta truyền lời lại......"

"Cố quốc tuy đã không còn, nhưng cùng đất đó vẫn có thể quay lại. Tiểu điện hạ, mẫu thân của ngài... từ ngày đến giờ chưa từng thích hoàng thành."

Giang Yến Trì im lặng rất lâu.

"Về sau ta...... còn có thể gặp lại mẫu thân không."

Sở Hiết mỉm cười.

"Đương nhiên là được. Chờ điện hạ trưởng thành, ta có thể mang ngài đi gặp nương nương."

Nói xong, xoa nhẹ đỉnh đầu của hắn.

"Mẫu thân của ngài về nhà. Điện hạ không cần lo lắng, nương nương nói mỗi tháng bà ấy sẽ viết thư cho điện hạ."

Nói dối.

Lời từ miệng người này, không câu nào là thật.

Giang Yến Trì rũ đầu, cắn chặt răng, cố gắng không để Sở Hiết nhìn ra tình trạng bất thường của mình.

Qua một hồi lâu, mới nói.

"Được. Chờ ta trưởng thành, Sở đại nhân nhất định phải đưa ta đi gặp mẫu thân."

Trên đời này vốn không có thiện ý tự dưng xuất hiện, chỉ có lợi dụng vô tình và vứt bỏ lạnh nhạt!

Phụ hoàng là thế, Sở Hiết cũng là vậy.

"Ừm, một lời đã định." Giọng nói Sở Hiết vẫn mang theo chút dịu dàng giả vờ giả vịt kia.

Bọn họ, đều đáng chết.

Giang Yến Trì nâng ánh mắt lên, ngây thơ nhìn Sở Hiết: "Ừm."

Đêm Thượng Nguyên mưa gió lạnh lẽo. Bởi vì Sở Hiết tự mình đón Giang Yến Trì về nên dính phải chút hàm khí, khuya đêm đó sốt cao không lùi.

Giang Yến Trì nhìn thấy trong phủ lại có đại phu thường trú, càng sinh nghi. Bận rộn suốt đêm, Sở Hiết hiếm thấy mà không vào cung, mê mang không thể tỉnh lại.

Đây là quả báo.

Giang Yến Trì nghĩ thầm.

Nhìn đám người ra vào phòng y, đôi mắt Giang Yến Trì léo lên ánh sáng lạnh lẽo, mong rằng y bệnh chết ngay đêm nay.

*

Đêm khuya, hắn cầm lưỡi dao sắc bén trong tay lẻn vào phòng Sở Hiết. Chân bất cẩn vướng phải bình thuốc màu đỏ, bình thuốc ngã ra lăn vài vòng, Giang Yến Trì nhặt lên ngửi ngửi.

Là hạc đỉnh hồng.

Độc dược giết người không thấy máu.

Mấy canh giờ trước, Sở Hiết đã dùng cái này ép chết mẫu thân hắn.

Cầm chặt thanh đao nhỏ trong tay, tiện tay đóng lại cửa sổ.

Đồng thời trong lòng xuất hiện một tia nghi ngờ, y bệnh nặng như vậy, sao còn mở cửa sổ chịu gió lạnh.

Tối nay trong phủ rất loạn, Giang Yến Trì quan sát thấy, ám vệ đều cách khá xa, chủ yếu canh giữ bốn góc xung quanh phủ, như thể đang bảo vệ tin tức ngã bệnh của Sở Hiết tuyệt đối không để lọt ra ngoài.

Là cơ hội tốt ngàn năm có một.

Giang Yến Trì đi đến cạnh giường, lập tức nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn như tuyết Sở Hiết hôm nay lại ửng đỏ, đẹp như thể cánh hoa đào nở rộ ngày xuân.

Người nọ cau mày, như thể trong mơ cũng rất bất an, hơi thở gấp, ngực phập phồng liên tục, cho người ta một loại ảo giác dầu hết đèn tắt.

Mồ hôi phủ một tầng mỏng trên thân thể y.

Giang Yến Trì giơ cao thanh đao trong tay.

Lông mi như cánh bướm của y khẽ run, đôi mắt chậm rãi hé mở, mơ hồ nhìn thấy trước mặt có người, vươn tay bắt lấy tay Giang Yến Trì.

Bàn tay kia nóng như thể than hồng.

"Đi...... mở, mở cửa sổ ra......"

Sở Hiết dùng hơi thở mong manh phân phó, thậm chí y còn không thấy rõ được người đến: "Nhanh......"

Giang Yến Trì không mảy may quan tâm, thấy y thỉnh thoảng lại có vẻ như tỉnh táo, hắn giơ thanh đao càng cao. Đang muốn xuống tay, lại thấy Sở Hiết thanh tỉnh đôi chút, lại như thể không thở nổi, buông bàn tay đang nắm chặt hắn ra, ấn ngực mình rồi đột nhien cuộn tròn cả người lại.

"Mở...... Mở......"

Mở cái gì. Giang Yến Trì nhíu mày.

Cả người kích động đến mức liên tục ho khan, tiếng ho kia, như thể âm thanh của lục phủ ngũ tạng đang vỡ nát.

Ngoài cửa nhanh chóng truyền đến tiếng bước chân, Giang Yến Trì chuyển thân, nấp trong một chỗ khuất.

"Trời ơi, sao cửa sổ lại đóng vậy!"

Đám nô tỳ mở tất cả các cửa sổ ra, lúc này mới lại gần lau mồ hôi cho người nọ, vừa thay quần áo cho y vừa nói, "Mau đi, gọi Chu đại phu tới! Chỉ sợ là đại nhân không ổn rồi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#đammỹ