Chương 307: Chính văn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày: 9-8-2013 13:58:51

Hôm nay là một ngày tốt lành, Bảo Bảo nhà tôi vừa đứng trên sân khấu nhận giải thưởng. Tôi so với nàng còn muốn phấn khích hơn, tối nay người thân, bạn bè đều tụ tập đến chúc mừng, góp vui với nàng, thật vui vẻ và náo nhiệt nha! Cho nên hôm nay tôi cũng không viết chính văn haha, nghỉ xả hơi mai viết tiếp.

P/s, Chúc @missguess tân hôn vui vẻ, tôi cũng cảm thấy vui mừng khi nghe tin này, mong hai người mãi vui vẻ hạnh phúc!

P/s, Xem tin nhắn của các bạn, khi có thời gian tôi sẽ trả lời, chúc mọi người ngủ ngon.

--------------------------------------------

Ngày: 10-8-2013 15:29:27 

Chính văn

"Chờ tớ, Tiểu Bảo ...chờ tớ... "

Lúc chạy xuống lầu trong lòng không ngừng nghĩ về nàng, chạy từ ký túc xá đến cổng trường tốn không ít thời gian, đột nhiên sinh ra ý niệm ghét bỏ cái sân trường tại sao lại rộng quá vậy. Dùng hết sức lực chạy thật nhanh, chạy quá nhanh khiến chiếc váy chết tiệt này bị gió thổi tốc lên, khiến tôi phải thả chậm cước bộ chỉnh sửa lại nó.

"Bạn học gì đó ơi, có cần tớ chở một đoạn đường không?" Lúc này có một sinh viên nam đạp xe bên cạnh gọi tôi, tôi hơi bất ngờ một chút, bạn học? Bộ nhìn mình lúc này ăn mặc giống học sinh lắm sao?

"Cảm ơn! Nhờ cậu chở tôi đến cổng trường." Lúc này chẳng còn tâm trạng để ngại ngùng nữa, không do dự đặt mông xuống chỗ ngồi phía sau xe.

"Có chuyện gấp vậy sao? Ngồi lên xe đã!" Cậu sinh viên nói xong dùng sức ba chân bốn cẳng mà đạp thật nhanh, thật may là có cậu ấy giúp đỡ, giúp tôi tiết kiệm được thời gian.

"Bạn học, cảm ơn cậu, sau này có dịp sẽ mời cậu ăn cơm." Vừa mới tới cổng trường đã nhìn thấy một chiếc xe taxi đậu ở đó, không còn thời gian nói chuyện cùng cậu ấy nữa, lịch sự nói một câu rồi đóng cửa xe lại.

"Tài xế, nhanh lên ạ! Làm phiền bác chở cháu đến sân bay XX." Lúc ngồi trên xe, toàn thân đổ mồ hôi không ngừng, quên mang theo khăn giấy nên lấy tay lau mồ hồi. Bác tài thấy vậy mới đưa cho tôi một bịch khăn giấy, sau đó bắt đầu nhiệt tình trò chuyện với tôi, tôi không có tâm tư nghe bác nói chuyện, giữ phép mà đáp lại qua loa cho có lệ, lúc đang định gọi cho Tư Khiết thì DK gọi điện thoại tới.

"Hạ Mạt...em thật sự không đến tiễn Tiểu Bảo sao?" Giọng nói của DK mang chút chần chừ và nghiêm túc.

"Em đang trên đường đến sân bay đây, mọi người nhìn thấy Tiểu Bảo chưa?" Tôi vội vàng nói.

"Thấy rồi, các em ấy còn đang cùng người nhà Tiểu Bảo nói chuyện trên trời dưới đất kìa, nãy chị cùng Diệp Tử đi vệ sinh, vẫn là không nhịn được mà muốn gọi điện thoại cho em. Nhìn em ấy có vẻ tiều tụy, tối qua chắc chắn là thức trắng đêm đi! Không đến một tiếng nữa là em ấy phải lên phòng chờ máy bay rồi, em có đến kịp được không?" DK nghe thấy tiếng tôi thở dồn dập, thanh âm trở nên hơi xao động.

"Có thể đến kịp ạ, trước hết chị đừng nói với Tiểu Bảo là em đang tới được không?" Nhìn đồng hồ đeo tay, trong lòng suy nghĩ một chuyện.

"Được! Chị chỉ nói với Tư Khiết cùng mấy chị em thôi, đi đường nhớ chú ý an toàn, chờ em đến." DK nói xong thì cúp điện thoại, ngay sau đó tôi nhận được tin nhắn của chị, chị gửi vị trí cụ thể sân bay Yen đang đứng cho tôi.

"Bác tài, còn bao lâu nữa mới đến sân bay ạ?" Tôi sốt ruột vô cùng, không ngừng nhìn đồng hồ đeo tay.

"Nếu không có kẹt xe hay gặp vấn đề gì, thì nửa tiếng nữa đến nơi, kĩ năng lái xe của bác rất tốt, cháu yên tâm." Bác tài lên xa lộ rồi lái xe tăng tốc về phía trước, nhưng cũng không để miệng nhàn rỗi, liên tục kể chuyện công việc lái xe này của bác cực nhọc ra sao. Tôi lo bác không tập trung lái xe, xảy ra chuyện gì bất trắc, lập tức nắm vào tay vịn bên phải ghế ngồi, thầm cầu nguyện có thể nhanh nhanh đến sân bay.

Vừa đến nơi, tôi liền chạy ùa vào sảnh sân bay, nhìn thấy quầy phục vụ, vội vàng nhân viên lối vào số X, nhìn vào hướng cô ấy chỉ mà chạy vào thật nhanh.

[Em đã tới chưa? Tiểu Bảo sắp phải đi rồi.] thời điểm chạy đến thang máy, DK nhắn tin, không có thời gian trả lời, tiếp tục cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng.

Chạy đến chỗ rẽ, đang định tiếp tục chạy thì nhìn thấy có một nhóm người đứng ở phía trước, các nàng luôn luôn nổi bật như vậy, nhìn một cái là nhận ra ngay, tôi dừng bước. Các chị em đang cùng người nhà Yen vừa nói vừa cười, Yen đứng ở chính giữa, đang khẽ cúi đầu nhìn điện thoại di động, tôi đi châm chậm về phía trước, tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài, tay phải ấn trước lồng ngực để bản thân bình tĩnh lại. Giờ phút này có phải nàng là đang muốn gọi điện hay nhắn tin cho tôi sao? Hai tay xiết chặt, mong đợi nàng gọi điện cho tôi, dù chỉ là tiếng điện thoại đổ chuông cũng được. Bước chân ngày càng nặng nề, cảm giác như hai chân mệt mỏi đến tê liệt, không thể di chuyển được nữa. Đứng từ xa nhìn khuôn mặt cùng dáng người xinh đẹp của nàng, tim lại đập nhanh hơn. Hôm nay nàng mặc bộ đồ thể thao tôi tặng nàng coi như quà sinh nhật sớm năm nay. Nàng luôn không nỡ mặc, nói khi nào đến Canada mới mặc để có thể luôn nhớ về tôi. Nước mắt lúc này không khống chế được lại rơi xuống, bóng dáng người trước mắt cũng dần trở lên mơ hồ, vội vàng chùi nước mắt. Lúc này nhìn thấy nàng ngẩng đầu lên quan sát xung quanh. Phản ứng tự nhiên đầu tiên của tôi chính là muốn tránh né ánh mắt của nàng, trốn vào một gian bán quà tặng gần đấy, hành động này của tôi dọa sợ một nhân viên phục vụ trong tiệm, kinh ngạc nhìn tôi. Tôi liền mỉm cười, gật đầu xin lỗi, sau khi ổn định lại tâm tình, đợi một lát rồi mới ngó đầu ra nhìn, nàng đang nói chuyện cùng các chị em, tôi tiếp tục đi về phía trước, lúc này nàng đã cách tôi rất gần, mà tôi lại không có can đảm đi về phía trước, bèn trốn ở một góc phía sau nàng.

Tôi thừa nhận rằng vào lúc này tôi sợ phải đối mặt với nàng cùng người nhà của nàng. Tôi sợ mình sẽ không khống chế được bản thân mà khóc nấc lên, tôi không muốn để nàng nhìn thấy dáng vẻ chật vật của tôi, cứ như vậy lẳng lặng, lặng lẽ nhìn nàng là tốt rồi. Ừm! Đúng vậy, như vậy mới tốt.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhìn thấy nàng cũng các chị em từng người trao cho nhau một cái ôm, tôi khẩn trương nhìn, tay đè thật chặt góc tường. Nàng sắp phải đi rồi sao? Trong lòng khó chịu liền đứng dậy. Chú dì, anh trai, chị dâu, chị gái và Owen vẫy tay tạm biệt rồi quay người đi vào phòng chờ máy bay, mà nàng lại không di chuyển, tại sao lại không đi vào? Là muốn trò chuyện với các chị em thêm một lúc sao? Tầm mắt không rời khỏi nàng, chỉ như vậy đứng yên ngơ ngẩn nhìn nàng, nàng nhìn về phía tôi đang đứng, các chị em cũng hết ngó đông rồi lại liếc tây, tôi vội vàng trốn vào trong góc, các nàng nhận ra tôi tới sao? Không nghĩ tới lần đầu tiên trong đời trải nghiệm cảm giác'có tật giật mình' tình cảnh lại như vậy, thật là buồn cười mà! Đồng thời trong lòng cũng không ngừng mắng bản thân vô dụng, nếu đã tới, tại sao không đi đến chỗ nàng, hiên ngang ôm nàng rồi nói lời tạm biệt. Doãn Hạ Mạt, không còn nhiều thời gian nữa đâu, ngươi nhanh đến bên cạnh nàng đi, nhanh lên! Không! Không được, ta không muốn ở trước mặt nàng khóc lóc như con nít đâu, như vậy sẽ khiến nàng không an lòng, hay là đợi ở chỗ này là được rồi. Trong lòng tôi đang đánh đấm nhau, lo lắng đưa tay che kín mặt.

Thời khắc chia ly rồi vẫn sẽ đến, Yen lần lượt trao cho mỗi chị em một cái ôm thật chặt, mọi người ai cũng đau buồn khóc, Mạn Văn lau nước mắt cho nàng, chứng kiến cảnh tượng chia ly này, lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa, không dám nhìn nữa, dựa người vào tường lặng lẽ khóc.

"Hạ Mạt....Doãn Hạ Mạt.." Nghe thấy tiếng gọi của nàng, kinh ngạc ngẩng đầu lên. Thanh âm của nàng rất lớn, mọi người xung quanh cũng nhìn về phía nàng, nàng biết tôi tới. Chắc chắn nàng biết tôi đã tới! Nhưng tôi vẫn đứng ở trong góc tường, toàn thân run rẩy, che miệng khóc không ngừng.

"Cậu phải sống thật tốt... Gặp lại sau nhé!" Thời điểm nghe được nàng nói những lời này, trong lòng bị đè nén không thở nổi, tớ không muốn nghe cậu nói từ 'gặp lại', vĩnh viễn không bao giờ muốn nghe hai chữ này. Khi tôi bước ra khỏi góc tường, nhìn bóng lưng nàng xa dần,( Cả đời này cũng không quên được bóng lưng này, vĩnh viễn không bao giờ quên.) Trong lòng tôi như muốn sụp đổ hoàn toàn, ngồi xuống tựa vào tường đau lòng khóc thảm thiết. Tại sao? Tại sao ông trời lại tàn nhẫn với chúng tôi như vậy. Tôi không bỏ được nàng, không thể nào bỏ được!

Tiếng khóc đã thu hút sự chú ý của nhân viên bảo trì sân bay tới hỏi han tôi, dần dần lại giống như có rất nhiều người bao quanh tôi, tôi cũng không để ý tới họ, cứ như vậy ngồi ôm đầu khóc.

"Mạt nhi, phấn chấn lên. Đừng khóc nữa được không?" Lúc này được mùi hương quen thuộc bao lấy, là các nàng. Tôi ôm Tư Khiết mà gào khóc om sòm, chỉ có như vậy thì mới có thể làm dịu đi nỗi thống khổ trong lòng tôi.

"Cậu còn chúng tớ, còn có chúng tớ ở đây mà!" Tư Khiết ôm tôi thật chặt, khóc lóc nói. Các nàng muốn đỡ tôi dậy, nhưng thân thể tôi lại bất động, không thể nhúc nhích được.

"Mạt nhi, vì Tiểu Bảo, cậu phải sống thật tốt, được không? Đừng khóc nữa, bé cưng!" Các chị em đau lòng, không ngừng an ủi tôi, lau đi nước mắt trên mặt tôi, tôi vất vả mở mắt ra, mắt sưng đến nỗi hai mí mắt khép chặt không mở được, hé mắt nhìn thấy các nàng mắt cũng đỏ hồng, đầu óc giống như tê dại vậy, toàn thân rã rời, tôi chỉ biết rằng, tôi rất muốn gặp nàng, rất muốn....

---------------------------------

Hôm nay hoàn thành chính văn, trong lòng có chút buồn bực, ngủ ngon!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#gl #thucvan