Chương 314: Chính văn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày: 29-8-2013 14:07:22

Chính văn

-------------------------------------------

Không biết có phải do cắt tóc và sớm được trở về nhà khiến tâm tình tốt lên hay không, tối qua nằm xuống giường được một lát đã ngủ mơ màng, đây là lần duy nhất trong khoảng thời gian này mà tôi có thể ngủ được bình thường, thật sự! Thì ra có thể ngủ một giấc thật ngon là chuyện hạnh phúc đến dường nào???? Mới sáng sớm đồng hồ báo thức đã reo lên, mặc nó kêu một hồi lâu mới mở đôi mắt híp xoay người lục lọi ở đầu giường tìm chiếc đồng hồ nhỏ. Sau đó điện thoại cũng nối tiếp mà vang lên, không thể không chống người ngồi dậy?????? "Rời giường rồi! Alo! Mẹ cậu kêu cậu dậy rồi! Trong điện thoại vang lên hai âm thanh nói rất lớn, hết sức chói tai, Mạn màn thầu cùng cháo Hi quả thật là tổ hợp hoàn mỹ mà, hai cô nàng này đúng là có thể làm cho người ta phát điên, lập tức đem điện thoại di động cách ra xa lỗ tai????? "Các cậu mới sáng sớm đã muốn giết người rồi à, tha cho tớ con đường sống được không?" Tôi nằm ở đầu giường cầm điện thoại di động trả lời các nàng, quả nhiên âm thanh với cường độ đề-xi-ben cao có thể khiến người khác hồi tỉnh. ???? Không làm như vậy thì có thể đánh thức được cậu sao? Đây là nhiệm vụ lão đại giao cho chúng tớ, có trách thì trách cậu ấy. Đúng tám giờ gặp mặt ở quảng trường XX, mang cho cậu bữa sáng, cậu rửa mặt xong thì tới đấy ngay nha." Không biết là Thiên Hi đang ăn gì trong miệng, nói úp úp mở mở???? "Biết nay có một chuyến đi chơi hiếm hoi như vậy nên tối qua tớ đã đặt đồng hồ báo thức rồi, ơ? Hai cậu mới sáng sớm như vậy đã ở cùng nhau rồi, ai ở nhà ai?" Đột nhiên nghĩ ra, bát quái hỏi. ????? "Đương nhiên là Trịnh Thiên Hi tới làm phiền tớ rồi, nói một tuần không ngủ với tớ như cách mấy xuân thu, tớ thấy cậu ấy mê luyến tớ như vậy nên ráng thu nhận cậu ấy một đêm. .." Cô nàng này bắt đầu đắc ý tán dóc, tôi cười trộm.????? "Bánh bao thúi, cậu đúng là không biết xấu hổ! Mạt nhi, không phải như vậy, là tối qua cậu ấy chủ động hẹn tớ..." Thiên Hi nhanh chóng ngắt lời, tôi không nhịn được mà bật cười.????? " Được rồi, thật không chịu nổi các cậu mà, nói thêm câu nào nữa tớ mà đến trễ thì các cậu sẽ bị chê phụ trách kém đó." Tôi ngồi dậy, bước xuống giường đi tới mở tủ quần áo ra, vừa chọn quần áo vừa nói chuyện cùng các nàng, vừa nói xong câu này, hai người kia đã dứt khoát ngắt máy. ????? Lần trước tất cả mọi người bàn bạc đi chơi đổi thành hôm nay mới đi, thay xong một bộ quần áo thể thao nhàn nhã, sửa soạn lại chăn gối và rửa mặt xong xuôi vẫn còn dư một chút thời gian, mở máy vi tính lên. Màn hình nền hiển thị bức ảnh tốt nghiệp hai chúng tôi mặc đồng phục học sinh, yên lặng mỉm cười nói câu xin chào với nàng. Mở MSN lên không thấy avatar của nàng sáng, có chút mất mát, đã hai ngày rồi nàng chưa liên lạc cho tôi, nhắn tin nàng cũng không trả lời, trong lòng có hơi sốt ruột. Nhưng vẫn như đều đặn mỗi ngày tôi sẽ hồi âm cho nàng biết tôi đã làm những gì, nhắn nàng rằng hôm nay mọi người sẽ đi dạo chơi, tắt máy vi tính đi ra cửa.

Đi tới quảng trường, cách đó không xa đã nhìn thấy các chị em đứng cạnh chiếc xe thương vụ màu trắng vừa ăn sáng vừa cười đùa tám chuyện.

Thời điểm nhanh chóng đi vào các nàng lại còn không thèm nhìn tôi một cái, tôi rất buồn bực, tiến đến gần hơn, Thiên Hi đứng đối diện nhìn tôi, tôi đang định cười đùa với nàng một chút, người này liền lạnh lùng liếc nhìn tôi một cái rồi quay sang tiếp tục nói chuyện với Tiểu Đằng, tớ tớ tớ thay đổi nhiều vậy sao? Quen biết đã bốn năm, gương mặt này nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng chân thực được, những người này thật khiến cho tôi đau lòng nha!

Tru miệng ra nhìn các nàng.

"A!"

Lúc này Thiên Hi hoảng hốt kêu lên, vội vàng che miệng, trợn trừng mắt nhìn tôi.

"A!"

Sau đó là mấy người các nàng cùng nhau thét chói tai, đúng như trong dự liệu.

Các nàng bao vây tới, tôi theo bản năng lùi về sau, biết lát nữa sẽ rất thảm, nhưng vẫn là thoát không khỏi nanh vuốt ma quỷ của các nàng, từng người một sờ đầu tôi, tôi ngoan ngoãn đứng yên, nhíu mũi, nhắm chặt mắt lại, bất lực chịu trận.

"Wow! Trứng Muối cậu bị cái gì kích thích vậy?"

"Đẹp trai. Tớ thích!"

"Dọa tớ giật mình, chúng tớ cũng không nhận ra là cậu luôn đấy."

"Ừ! Thật giống hình mẫu của Giang tỷ*."

(*Được dịch từ tiếng Anh-Jiang Zhuyun là một chiến sĩ kháng chiến cộng sản Trung Quốc và là liệt sĩ cách mạng. Cô là cơ sở của nhân vật Jiang Xueqin, hay "Chị Jiang" trong tiểu thuyết bán hư cấu Red Crag.)

"Giang tỷ là ai?"

"Có nhầm hay không? Người có tiếng tăm như vậy mà cũng không biết? Chính là vợ của Mao gia gia nước chúng ta đó!"

"Oa hahaha!"

"Tóc tớ cắt ngắn hơn cô ấy, hơn nữa trông cũng dễ nhìn hơn nhiều, đúng chứ?

"Ha ha, Tiểu Bảo mà biết cậu đi cắt tóc thì có kinh ngạc không ta?"

"Kiểu tóc này cắt rất hợp với cậu, nhìn rất giống cô gái trong quảng cáo kia."

"Tớ vẫn là thích Mạt nhi để tóc dài."

Những người này ngươi một câu ta một câu bô bô nói, tôi nhanh chóng sửa sang lại tóc.

"Chỉ có duy nhất một Doãn Hạ Mạt thôi! Không có bản sao nào khác! Đừng làm loạn nữa, nhanh chóng mang đồ ăn lên đây đi, tớ sắp chết đói rồi!"

Giả vờ bắt chước phong thái của sếp lớn, ném chiếc balo cho Tiểu Đằng, hai tay chống nạnh.

"Giang tỷ....(Hai chữ này còn cố ý nói theo lối kịch Bắc Kinh, âm điệu ngâm thật dài) Lão nhân gia ngài đi đường cực khổ, tiểu nhân chúng tôi vì ngài mà chuẩn bị bánh bao bào ngư, mời thưởng thức!" Mạn Văn cầm túi nilong màu trắng rồi mở ra, cung kính đem túi thịt sống đến trước miệng tôi, các chị em bị tư thế cùng biểu cảm của nàng chọc cười đến run rẩy.

"A! Không cho phép gọi tớ như vậy, cậu cái tên bại hoại này." Tôi giận đến mức trợn mắt nhe răng, tiến lên liều mạng bóp cổ nàng rồi lắc lắc, buổi sáng những người đi qua quảng trường ai cũng quay đầu lại nhìn chúng tôi, nói chung là ở những nơi mà có mấy người chúng tôi thì sẽ rất ồn ào náo loạn, bắt đầu một ngày mới tràn đầy vui vẻ......

--------------------

Chính văn hôm nay hoàn thành. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#gl #thucvan