Chương 335: Tiểu Đằng phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày: 13-10-2013 15:30:21

Tiểu Đằng phiên ngoại

------------------

Mọi người trong lầu thân ái, chúc mọi người khỏe mạnh! Bây giờ trong nước chắc đang là buổi trưa, mọi người đang nghỉ ngơi hay làm việc vậy? Đừng tưởng rằng tôi không biết các bạn nha, trước giờ tôi luôn ẩn núp, âm thầm đọc truyện, xin các bạn thứ lỗi cho việc tôi không biết dùng Tianya. Tôi đã cố gắng đăng ký hai lần liền nhưng đều thất bại nên đành phải bỏ cuộc. Tôi luôn lưu link trang này vào máy tính và điện thoại để mỗi lần mở máy lên đều có thể trực tiếp vào xem được. Bây giờ tôi cũng giống như các bạn bị "trúng độc", hai ngày không lên xem thì sẽ cảm thấy ngứa ngáy. Tôi bắt đầu đọc truyện này từ giáng sinh năm ngoái, lúc mới đọc thì cảm thấy buồn cười sao Trứng Muối có thể viết những lời sến sẩm như vậy, khi đọc đến tình tiết của nàng và Tiểu Bảo tôi liền đỏ mặt. Tôi rất khâm phục nàng có thể thoải mái viết ra được những câu từ trong lòng hay đến thế bởi vì ngoài đời nàng là người rất hay xấu hổ xấu hổ (xét về tốc độ đỏ mặt thì không ai có thể bì được nàng), nàng chỉ biết ngang ngược và nghịch ngợm ở trước mặt mấy người chúng tôi.

Càng đọc tôi càng cảm thấy bản thân "Bừng tỉnh", tôi nhận ra nàng viết rất nhiều lời trong lòng nàng mà chúng tôi không biết, còn có cả những trắc trở nàng cùng Tiểu Bảo đã trải qua, đọc xong tôi cảm thấy rất đau lòng vì hai nàng. Sau đó tôi giống như bị trúng độc càng ngày càng muốn biết những bí mật và chuyện nhỏ của hai nàng. Tôi gọi điện bảo nàng viết thêm nhiều chi tiết nhỏ nhưng nàng lại lắp ba lắp bắp trả lời qua loa lấy lệ, tôi biết ngay nàng đang xấu hổ. Bình thường khi cả nhóm trò chuyện với nhau nàng không bao giờ cho phép chúng tôi nói về chuyện nàng viết văn, vì nàng sẽ cảm thấy rất lúng túng. Nếu như Mạn Văn không phát hiện ra thì nàng sẽ không bao giờ cho chúng tôi đọc, thật là một cô gái hay xấu hổ! Sau đó khi nàng viết đến đoạn chia lìa sau khi tốt nghiệp, tôi cùng Tiểu Khiết các nàng không chờ được mà giục nàng viết tiếp, muốn nhanh chóng biết chuyện xảy ra sau đó. Nàng không còn xấu hổ lúng túng như trước nữa mà ngược lại học đâu ra thói đắc ý, thừa nước đục thả câu, đúng là người xấu xa!

Cách diễn đạt của nàng quả thật chỉ ở mức ổn, còn nhiều lỗi chính tả và dùng từ không phù hợp. Có những lúc tôi sẽ không nhịn được mà gửi tin nhắn sửa lại cho nàng, nàng sẽ vội vàng gọi lại cho tôi, nàng làm chuyện gì cũng đều rất nghiêm túc. Nhưng nội dung truyện nàng viết lại rất sâu sắc và hấp dẫn, có những đoạn đọc đi đọc lại nhiều lần vẫn thấy hay, có lẽ vì nội dung nàng viết có nhiều chi tiết để lại ký ức sâu đậm. Tôi thả hồn vào truyện của nàng rồi nhớ về thời gian hạnh phúc khi cả nhóm ở bên nhau. Khi đó thật vui vẻ, có quá nhiều chuyện lý thú và điên khùng, muốn viết cũng không viết hết được. Chuyện làm tôi khó quên nhất là lần cả nhóm về nhà bà nội của nàng chơi, anh họ của nàng lái xe van chở chúng tôi đến một thôn làng để leo núi hái bạch dương mai*, còn chưa đến cuối thôn thì phát hiện ra xe bị rò rất nhiều xăng, trong xe toàn là mùi xăng. Thôn này rất hẻo lánh, không tìm được người giúp đỡ nên chỉ có thể gọi điện thoại cầu cứu. Lúc đó chúng tôi không mang theo thức ăn, vốn định hái quả xong liền về nhà ăn cơm, không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện như này. Nơi đó cách thị trấn rất xa, gần trưa rồi nhưng vẫn chưa có ai tới giúp, bụng ai cũng kêu ọc ọc. Buổi sáng chỉ uống một chén cháo loãng với dưa muối, nàng cùng anh họ đi tới vùng lân cận nhưng không tìm thấy quầy bán đồ ăn nào cả, đều là hộ gia đình nhỏ lẻ. Nàng lo lắng toát mồ hôi, sợ chúng tôi đói bụng. Thời điểm đang phiền não tìm kiếm thì tôi nghe thấy phía trước có tiếng pháo, chắc hẳn là có nhà đang tổ chức đám cưới. Vì vậy tôi dẫn Trứng Muối đi về phía trước, để các nàng chờ trong xe. Đi theo tiếng pháo nổ và âm thanh náo nhiệt, chúng tôi tìm được nơi tổ chức đám cưới. Bọn họ đang bắc bếp ở sân nhà chiêu đãi bạn bè người thân, có rất nhiều người, bên ngoài nhà bày đầy bàn ăn. Ngửi thấy mùi thức ăn bay tới, tôi và Trứng Muối nhìn nhau nuốt nước miếng. Tôi hỏi nàng có muốn ăn tiệc linh đình không, nàng bất ngờ nhìn tôi, biết tôi định làm chuyện điên khùng nên lắc đầu thật mạnh rồi kéo tôi về. Tôi liền đứng im bất động, dùng sức kéo nàng trở lại, tôi hỏi: "Cậu nhẫn tâm để cho Tiểu Bảo và mấy người kia đói bụng sao?" Nàng ngẩn người, nhìn tôi không nói lời nào, lời nói của tôi đã có tác dụng, bàn bạc với nàng chờ lát nữa một nhóm người kia ăn xong thì hai chúng tôi sẽ tự nhiên đi vào. Người ta sẽ nghĩ mình là khách mới, dù sao ở đây nhiều người như vậy, chủ nhà không thể hỏi thăm hết được. Sau khi nghe xong, lỗ tai và mặt nàng đã trở nên đỏ rực, hỏi tôi còn có cách nào khác không? Cách này không dễ làm, nàng sợ! (Trong số sáu chị em, tôi với nàng là hai người nghịch ngợm nhất, thường xuyên bày ra nhiều chiêu trò trêu chọc người khác, các chị em nói do tôi làm hư nàng.) tôi nói không có, nếu không làm như vậy thì phải trở lại xe, cả nhóm mang bụng đói đợi người đến cứu. Tôi giả vờ xoay người kéo nàng đi về, nàng hơi do dự rồi đứng yên lại, nàng đồng ý. Thật ra thì trong lòng tôi cũng rất lo lắng, nhưng cũng cảm thấy rất kích thích, chưa từng mặt dày làm chuyện khác người như vậy. Đợi một lát sau, thấy hai bàn có người ăn xong đã rời đi, tôi dắt tay nàng (tay nàng đã ướt đẫm), để cho nàng hít thở sâu lấy lại tinh thần, tôi ngẩng đầu ưỡn ngực, mỉm cười thật tươi (nàng ngoan ngoãn làm theo), thoải mái đi vào cửa, sân nhà lúc này rất ồn ào, cô dâu chú rể đang bận tiếp đãi bạn tốt, chúng tôi tìm được một cái bàn rồi ngồi xuống. Trên bàn có mấy người chưa ăn xong, dùng ánh mắt tò mò nhìn chúng tôi rồi lịch sự chào hỏi chúng tôi. Tiếng địa phương tôi nghe không hiểu gì cả, liền giả vờ cười cười, Trứng Muối đã khẩn trương không chịu nổi, tay tôi bị nàng cầm chặt đến đau nhức. Khi chúng tôi đang lo lắng không có bát và đũa mới, mấy người này liền nhiệt tình mang đến cho chúng tôi, còn hỏi chúng tôi sao đến muộn vậy. Tôi nào biết bọn họ đang nói gì, để cho Trứng Muối bình tĩnh lại dùng tiếng địa phương nói chuyện với bọn họ, cô nhóc này nói chuyện rất cà lăm, chưa bao giờ thấy mặt nàng đỏ chót như vậy. May mắn là bọn họ cũng không nghi ngờ chúng tôi, còn chỉ cho chúng tôi món nào ngon. Tôi đói bụng muốn ngất xỉu, lại còn khát nữa, không khách khí ăn, những món này ăn rất ngon (đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ cái vị thịt vịt chua chua ngọt ngọt, thật khó quên!). Trứng Muối trò chuyện cùng bọn họ, dần dần thả lỏng xuống, nàng liên tục nhìn đồng hồ đeo tay. Tiểu Bảo gọi cho chúng tôi, nàng lo lắng hỏi chúng tôi có phải lạc đường rồi không, Trứng Muối nhanh miệng nói không chút suy nghĩ : "Tìm được thức ăn!" Tôi bị dọa sợ lập tức trợn tròn mắt nhìn nàng, nàng hoảng sợ vội vàng lấy tay che miệng, may thay là những người khác không hiểu chúng tôi nói gì. Lúc bàn này chỉ còn một người khách, trên bàn còn rất nhiều thức ăn, rất nhiều bánh ngọt, điểm tâm. Trứng Muối học tôi mặt dày hỏi người khách kia ăn no chưa? Có muốn bỏ đồ ăn vào túi mang về không? Người khách kia lấy tăm xỉa răng, nói ăn rất no, không gói mang về, để cho chúng tôi bỏ túi mang về. Nghe được những lời này làm chúng tôi rất phấn khởi, ngồi lâu như vậy chỉ để chờ câu nói này. Nhanh chóng đi đến xà nhà gần đấy lấy vài chiếc túi nilon trắng, cùng Trứng Muối giả vờ làm dáng vẻ không nhanh cũng không chậm đem đồ ăn và điểm tâm bỏ vào trong túi. Sau đó người khách kia lịch sự bắt tay chúng tôi nói lời hẹn gặp lại rồi đi tới cửa, cầm tờ hai trăm bỏ vào một cái hộp trên bàn đỏ. Đây là chuyện điên cuồng nhất tôi và Trứng Muối đã từng làm, trên đường đi về, hai chúng tôi cười sặc. Các nàng thấy chúng tôi cầm túi đầy thức ăn quay trở về thì vui sướng nhưng cũng sợ hết hồn. Nghe được chuyện xấu chúng tôi làm thì kinh ngạc đến mức ngây người, trừ Tiểu Mạn la hét trách chúng tôi không mang nàng theo. Tôi và Trứng Muối đều bị phê bình, nhưng mà bọn họ ăn rất vui vẻ, không còn chừa lại một tí nào!

*Bạch dương mai

(Thì ra viết truyện khó như vậy, tôi tưởng là sẽ viết ngắn gọn thôi, không ngờ lại viết nhiều đến thế! Phải làm sao đây? Còn rất nhiều điều muốn nói.)

Mỗi khi đọc truyện xong tôi đều thích đọc bình luận của các bạn, đọc không bỏ sót một cái nào, để ý từng bình luận các bạn viết cho hai nàng. Khi đọc bình luận sẽ tự nhiên mỉm cười, có rất nhiều người tốt và đáng yêu, mặc dù cũng có một số người ác ý nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi. Trứng Muối, cậu cứ từ từ tỉ mỉ viết đi, không cần phải quan tâm đâu, người thích đọc vẫn sẽ ở lại đây, còn những người không thích và chê bai cậu thì không cần phải để ý, khoe hạnh phúc của bản thân thì sao? Cậu cứ chia sẻ hạnh phúc của mình ở đây đi, cuộc sống không phải lúc nào cũng đau khổ như trong các vở kịch của Quỳnh Dao. Thật ra thì cậu đã kể cái kết từ trước rồi, những người thích đọc, hiểu cậu, hiểu con người của cậu thì sẽ luôn ủng hộ cậu, cố gắng lên!

Đầu óc của tôi rất loạn, tôi còn rất nhiều điều muốn viết nhưng không biết phải hạ bút viết như thế nào, sáng mai đầu óc sẽ minh mẫn hơn, hẹn ngày mai gặp lại, ngày mốt tôi phải về nước rồi, ngủ ngon!

------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#gl #thucvan