Chương 355: Phiên ngoại mini + Chính văn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày: 24-11-2013 14:54:26

Bữa cơm mini

-----------------

Ôi chao! Cho phép tôi được kêu than mấy tiếng... Đi dạo phố thật là mệt mỏi!

Hôm nay cùng Tiểu Bảo và chị lái xe đến biên giới nước Mỹ mua đồ, dọc đường đi tôi hăng máu vô cùng, mồm miệng cứ không ngừng nói cười ríu rít, ca hát líu lo. Đi đến nơi đó nhìn thấy đồ gì cũng thích cũng muốn mua, mặc dù hầu hết đồ mua về là để làm quà cho các chị em sau khi quay về nước nhưng quả thực số lượng này cũng quá khủng rồi. Ba giờ đồng hồ trôi qua, tôi cũng không chịu nổi nữa rồi, chân bị co rút, sống lưng thì mỏi nhừ không thể đứng thẳng được nữa nhưng không hiểu sao hai chị em nhà kia tinh thần mua sắm lại càng sục sôi thêm. Nhìn thấy gì thích thích là nhào tới tựa như các cửa hàng này đang tặng đồ miễn phí vậy. Thế nhưng điều thảm thương nhất là tôi phải trở thành bảo mẫu của hai người này, siêu cấp bảo mẫu! Mang nước uống, mớm đồ ăn, hai tay trái phải xách nhiều đồ thì không nói mà còn phải vội vội vàng vàng bước nhanh như điên nối đuôi hai nàng.

"Hai chị gái này, em cảm thấy hơi đói bụng rồi, có thể tìm quán nào kiếm gì ăn được không? Bánh bích quy em cũng ăn hết rồi." Vô cùng uỷ khuất, năn nỉ.

"Ráng nhịn chút đi, còn phải mua chai rượu vang đỏ nữa, mua xong sẽ dẫn em đi ăn ngon ngon. Chị "khích lệ" tôi, tôi nhịn, ráng đợi thêm chút nữa.

"Ừm! Mua xong rượu vang thì chúng ta sẽ đi ăn cơm!" Tôi nhảy cẫng lên hoan hô, trong đầu đang suy nghĩ xem lát nữa nên ăn gì ngon đây. Bò bít tết? Pizza? Hay là cơm trắng nóng hổi?

"Bé ngoan, ngay bên cạnh là cửa hàng bán đồ mà Thiên Hi muốn mua rồi, không bằng qua đó mua trước rồi đi ăn sau, đến lúc đó thì không cần phải vòng trở lại nữa." Lý Tiểu Bảo cười hì hì dụ dỗ tôi, nhìn vẻ mặt giả con nít đáng yêu của nàng khiến tôi chịu không nổi liền dại đột đồng ý, lúc này bụng tôi lại réo lên.

"Ở đây thì có đồ gì mà mua chứ? Tay tớ cũng sắp gãy tới nơi rồi mà hai người cũng không rủ lòng thương xót chút nào." Mua một cái mặt nạ mà lựa mất hai mươi phút, vừa bước ra khỏi cửa hàng tôi đã giả bộ đáng thương, lúc đấy thật muốn diễn cho nước mắt rơi ra nhưng tiếc thay là kỹ năng còn quá kém.

"Ôi! Đây không phải là ATC* mà chúng ta mất công tìm suốt thời gian qua sao! Mất công tìm mà đúng là không nghĩ ra nó lại gần ngay trước mắt." Chị hưng phấn chỉ về phía đối diện rồi kêu lên, hai mắt Lý Tiểu Bảo liền lấp lánh. Hai chị em này quả thực coi tôi như người vô hình, còn chưa kịp giở trò ăn vạ thì đã bị hai người này kéo đi.

(*ATC: Điều khiển không lưu (Air traffic control). Mình tra Google ra vậy chứ mình cũng không rõ là có phải cái này thật không T_T)

Ôi mẹ ơi, hai người phụ nữ nghiện mua sắm này thật là điên cuồng mà! Trực tiếp đánh tôi ngất xỉu luôn đi!

Sau khi chờ đợi rất lâu mới được ăn thìa cơm trắng nóng hổi và một miếng thịt bò cay thơm nức thì tôi quả thực có cảm giác muốn khóc!

Lý Ngữ Yên, tớ hận cậu!

Ngày 26-11-2013 15:17:43

Phiên ngoại mini

—----------------------

Mới vừa rồi làm nhạc cùng với Tiểu Bảo, hai người ngồi cạnh nhau làm việc. Sau khi tắt âm thanh đi, trong căn phòng thu kín yên tĩnh chỉ nghe được âm thanh duy nhất vang lên là tiếng click chuột và tiếng gõ phím thì đột nhiên...Vào lúc này...Bạn học Lý Ngữ Yên...Nhẹ nhàng lắc lư cơ thể... hưng trí hát một bài ca thật ngây ngô... Tôi im lặng chăm chăm nhìn nàng...

"Hôn hôn...Hôn hôn hôn....Hôn hôn...Hôn hôn hôn...." Nàng đặc biệt cố tình hát lặp đi lặp lại mấy từ này theo nhịp điệu, tôi rất muốn viết beat nhạc lên nhưng thật lâu vẫn không viết được. Thấy như vậy, nàng càng ngày càng nhiệt huyết hát, dáng vẻ đắc thắng hả hê vô cùng. Nhìn dáng vẻ này của nàng chắc hẳn là đã hoàn thành tác phẩm nên mới vui mừng chạy nhảy ca hát như vậy, mọi người chắc chắn chưa thấy tôi viết qua mặt này của nàng đúng chứ??? Nhân tiện hôm nay tôi liền huỷ hoại hình tượng của nàng, ha ha ha!

"Cậu là người từ hành tinh ca hát tới hay sao?" Tôi không nhịn được cười, hỏi nàng.

"Đây là bài hát tớ tự nghĩ cho phu nhân nhà tớ, tên là [Hôn Hôn], nghe hay không? Hôn hôn...Hôn hôn hôn..." Thật là high, nàng đứng lên, ngồi lên đùi tôi rồi tiếp tục lắc lư cái eo hát theo tiết tấu.

"A a.. A a.." Tôi cười tới mức sắp bị nhầm thành dở hơi tới nơi rồi, thật là thích dáng vẻ đột nhiên trở nên đáng yêu này của nàng.

Lý Ngữ Yên, sau này có thể cho tớ nhiều phúc lợi như thế nữa được không??? Tớ thích lắm luôn!!

-----------------

Thả thật nhiều bài hát ở Weibo.... Ngủ ngon...

Ngày: 30-11-2013 15:56:39

Hôm nay tôi và Tiểu Bảo bị một tên nhóc làm cho khốn đốn một phen, nuôi con quả thực không dễ dàng, mình thì vất vả còn cậu nhóc thì như ông tướng ngồi hưởng thụ vậy! ╮(╯_╰)╭

Hôm nay đến nhà anh họ Tiểu Bảo chơi, mấy ngày nữa cũng về nước cùng họ, chính văn thì hai ngày sau mới có nha!

Chính văn

---------------

Cái bồn tắm này rất dài, không gian chật hẹp khiến người ta muốn ngạt thở, cả hai người nhìn nhau, sự ngượng ngùng và nhiệt độ nóng bỏng khiến mặt chúng tôi đỏ thẫm. Nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì hai chúng tôi sẽ thiếu oxi mà té xỉu trong đây mất.

Tôi để cho nàng ra ngoài mặc quần áo ấm trước, nhắc nhở nàng nằm trên giường đừng để bị cảm lạnh. Mở cửa sổ phòng vệ sinh ra, ngay lập tức có một cỗ không khí tươi mát lùa vào, cầm áo lót của nàng trên tay, tựa như quay trở về lúc học đại học trước đây. Khi đó chúng tôi cũng tắm rửa cho nhau, tôi không tự chủ được hé môi cười ngây ngốc, tâm trạng vẫn rất bồi hồi và hưng phấn.

"Tiểu Bảo..." Sau khi phơi xong đồ lót, rời khỏi sân thượng bước vào phòng. Thời điểm gọi nàng còn chưa tới tám giờ, phát hiện nàng đã nằm ngả người lên giường, nghiêng đầu qua một bên ngủ. Tôi ngậm chặt miệng giữ im lặng, bước chân nhẹ nhàng đi tới.

Sau thời gian cất cánh dài dằng dặc, nàng hẳn đã rất mệt mỏi. Tôi ngồi trên mép giường, ngơ ngác nhìn nàng, người mình yêu đang hiện chân thật ngay trước mắt nhưng lại cảm thấy như hư ảo, ánh mắt lướt qua dừng lại ở ngũ quan của nàng, tôi muốn nhìn hết toàn bộ đường nét trên khuôn mặt nàng, nhìn thật sâu thật kỹ mấy lần, rất sợ nàng sẽ biến mất trong một cái chớp mắt.

Đồng hồ trên tường đang kêu tích tắc, tư thế của tôi và nàng duy trì một mực không đổi, trong căn phòng yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng sột soạt vang lên bên tai. Không biết qua bao lâu, cặp mắt đang nhắm chặt của nàng bắt đồng lay động, đầu nhẹ nhàng nâng lên.

"Ừm...Thật xin lỗi! Tớ ngủ quên mất." Nàng đột nhiên mở mắt, phát ra âm thanh nỉ non, chống người ngồi dậy.

"Ngốc, mệt lả rồi đúng không? Mau nằm xuống đi, nao tỉnh ngủ thì chúng ta nói chuyện tiếp." Tiến đến ôm nàng, hôn lên tai nàng, giọng nói sẽ vì nàng mà trở nên dịu dàng.

"Ừm! Ôm tớ ngủ được không? Lâu rồi không ngủ như vậy." Nàng buông tay tôi ra, mở ti hí đôi mắt mơ màng rồi nhếch miệng lên nhìn tôi cười.

"....Được!" Nụ cười khiến cho tôi ngẩn ngơ, độ cong xinh xắn, má lúm đồng tiền lộ ra. Mấy giây sau tôi mới kịp đáp ứng, trên người nàng có ma lực mê hồn người khác, một cái nhíu mày, một tiếng cười duyên cũng khiến cho tôi si mê.

--------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#gl #thucvan