One shot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là hôn lễ của Châu Kha Vũ.

Như một lẽ đương nhiên, các thành viên của Into1 đều sắp xếp công việc trước vài tháng để trống lịch trình và có thời gian tham dự.

Lưu Vũ cũng vậy.

Lúc gặp nhau trước sảnh khách sạn 5 sao ở Bắc Kinh, mấy người anh em đã lâu không gặp hình như hơi bất ngờ khi nhìn thấy sự xuất hiện của anh. Tiểu Cửu ôm vai anh, dùng tiếng Trung giờ đã rất thành thạo nhưng vẫn mang âm điệu tiếng Thái nói nhỏ: "Anh tưởng em sẽ cáo bận."

Lưu Vũ chỉ cười trừ với anh, quay sang hàn huyên hỏi thăm tình hình những người khác, cố gắng để mình trông có vẻ thản nhiên. Chuyện này rất đơn giản, bởi ngoài vũ đạo ra, Lưu Vũ giỏi nhất là giả vờ. Vờ như mình không đau, vờ như mình không hề bận tâm, vờ như mình đã quên hết rồi.

Lúc ổn định vị trí ngồi vào bàn, Lưu Vũ mới thả trôi suy nghĩ của mình. Bắt đầu từ lần đầu gặp nhau năm Châu Kha Vũ 18 tuổi, Lưu Vũ chưa từng bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc quan trọng nào trong cuộc đời cậu.

Khi cậu mê man bối rối, thậm chí nghi ngờ bản thân lúc giành vị trí số 1 ở vòng loại trừ thứ 2 trong cuộc thi năm đó, là anh ngồi cùng cậu suốt một đêm dài ở góc nhỏ bí mật trên sân thượng, nghe cậu tâm sự, động viên cậu, tiếp thêm dũng khí và sự tự tin cho cậu.

Đêm thành đoàn, vị trí số 1 và số 10 cách nhau rất xa, anh vẫn nhìn thấy những giọt nước mắt ấm ức cậu đang cố kìm nén. Anh vui mừng vì hai người cuối cùng cũng cùng nhau xuất đạo, lại cũng đau lòng vì cậu bé của anh xứng đáng nhận được một vị trí cao hơn.

Lần đầu tiên cậu bé của anh tỏ tình, anh cũng là người duy nhất chứng kiến Châu Kha Vũ vừa dè dặt cẩn thận tìm cách mở lời, vừa hồi hộp chờ đợi câu trả lời của đối phương. Khoảnh khắc anh gật đầu đồng ý, đôi mắt hạnh phúc bừng sáng như chứa cả dải ngân hà của cậu trở thành ký ức cả đời này anh không cách nào quên được.

Cậu bé của anh đi đóng phim, anh ngụy trang che chắn kĩ càng, ngồi ở một góc khuất không gây chú ý dưới khán đài nhìn cậu nhận được giải thưởng đầu tiên trong sự nghiệp. Ấy vậy mà Châu Kha Vũ trên sân khấu rực rỡ ánh đèn vẫn chính xác đem ánh mắt đặt trên người anh trước khi mỉm cười cúi đầu thật sâu cảm ơn khán giả.

Concert cá nhân đầu tiên của cậu, anh nhờ anh họ mua vé, âm thầm đến xem cậu biểu diễn. Không lightstick, không banner, nhìn anh hơi lạc lõng giữa làn sóng người hâm mộ của cậu. Lần này có lẽ vì quá đông, hoặc có lẽ vì ánh đèn quá chói mắt, cậu không nhìn thấy anh giữa biển người, nhưng anh vẫn lặng lẽ tự hào vì một Châu Kha Vũ đang tỏa sáng.

Ngần ấy sự kiện quan trọng trong đời cậu, anh đều chứng kiến thì chẳng có lý do gì để anh vắng mặt khi cậu thành gia lập thất, bước sang trang mới của cuộc đời cả.

Lưu Vũ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Châu Kha Vũ 30 tuổi mặc lễ phục trắng đang bước về phía bên này. Sự trầm ổn, chín chắn, trưởng thành của người đàn ông trước mặt chồng lên dáng vẻ thiếu niên dương quang sáng lạn trong ký ức của anh. Lúc anh lấy lại tinh thần đã thấy mình đang nắm lấy bàn tay đưa ra trước mặt.

Những ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng từng cùng anh mười ngón tay đan chặt, từng vì anh mà che chắn xô đẩy chen chúc của đám đông, từng nấu ăn gấp quần áo cho anh khi cả nhóm còn ở chung KTX trong quá khứ giờ đây lại cùng bàn tay đầy vết chai sạn do luyện vũ đạo của anh bắt tay giống như những đồng nghiệp lâu ngày gặp lại.

Lịch sự, chuẩn mực, không hề dư thừa đến mức khiến anh nghi ngờ không biết cái siết nhẹ lúc anh nói câu: "Châu Kha Vũ, chúc mừng em! Tân hôn vui vẻ!" là thật hay chỉ là ảo giác. Cậu mỉm cười đáp: "Cảm ơn anh, Lưu Vũ!" rồi tiêu sái buông tay.

Nhìn bóng lưng cậu quay đi, vết sẹo mà anh vĩnh viễn không muốn nhớ lại chợt nhói. Năm ấy, hai người hẹn hò được ba năm, một vài đại fan lâu năm cũng biết chuyện nhưng vẫn vì yêu thương mà giúp họ bảo hộ phần tình cảm này. Nhưng họ quên mất rằng, hai thanh niên đang đắm chìm trong mật ngọt sao có thể hoàn toàn che giấu được cả thế gian.

Một tay săn ảnh chụp được cảnh hai người có cử chỉ thân mật, đánh tiếng đến đoàn đội đôi bên. Tấm hình này không thể dùng mấy câu giải thích tình anh em cùng nhóm thân thiết để che đậy được nữa. Họ buộc phải đưa ra lựa chọn, hoặc tự công khai thừa nhận mối quan hệ trước hoặc chờ ảnh bị tung ra rồi lên hot search với tin tức hẹn hò.

Khi người đại diện của Châu Kha Vũ và anh họ Tô Kiệt rời đi, để lại không gian riêng tư cho hai người, sự im lặng ngột ngạt kéo dài phủ lên phòng VIP của hội quán tư nhân, không ai dám phá vỡ thế cân bằng này trước. Vì sự nghiệp, vì gia đình, vì người hâm mộ, vì dư luận, vì tất cả mọi thứ, Lưu Vũ rút cục đơn phương lựa chọn phương án thứ ba. Anh nghe thấy tiếng mình cất lên bằng chất giọng bình thản nhất: "Chúng ta đều không phải kiểu người có thể vì tình yêu mà vứt bỏ hiện thực. Nên là, Châu Kha Vũ, dừng lại ở đây thôi."

Châu Kha Vũ không nói lời nào, hai người đều tự hiểu đáp án của cậu. Khoảnh khắc anh chạm vào tay nắm cửa, cậu mới khó nhọc cất tiếng, đầu vẫn không ngẩng lên: "Lưu Vũ, anh chưa từng nghĩ tới sẽ thừa nhận đang hẹn hò với em đúng không? Là anh không tin tưởng em dám cùng anh đối mặt với đàm tiếu của thế gian hay anh vốn không yêu em nhiều đến thế?" - "Châu Kha Vũ, từ lúc bắt đầu hai chúng ta đã biết sớm muộn ngày này cũng sẽ tới rồi. Chỉ là anh và em đều lựa chọn trốn tránh không nghĩ đến. Không phải anh không tin em, là anh không tin chính bản thân mình."

Đấy cũng là cuộc nói chuyện cuối cùng giữa hai người. Hai công ty bỏ ra số tiền lớn mua lại tin tức. Chia tay rồi, cũng chẳng còn lo lắng có người rảnh rỗi đi bới móc lại chuyện xưa. Tất cả những sự kiện sau đó, thậm chí cả buổi tụ họp hàng năm của nhóm, hai người đều cố gắng tránh đối phương. Chẳng ai muốn đem vết thương đã liền sẹo ra xé rách cả.

Tiếng nhạc vang lên, thành công đánh gãy dòng hồi tưởng của Lưu Vũ. Cô dâu đang khoác tay bố mình từ từ bước đến bên cạnh Châu Kha Vũ. Lưu Vũ thất bại trong việc cố gắng tìm điểm chung giữa anh và cô dâu. Cô ấy chẳng hề giống Lưu Vũ chút nào, là một cô gái cá tính, hoạt bát, rạng rỡ, làm một công việc hoàn toàn không liên quan đến nghệ thuật. Hai người khác nhau đến mức khiến Lưu Vũ dù có muốn tự lừa dối bản thân rằng Châu Kha Vũ vẫn còn vương vấn anh cũng không thể.

Tiếng nhạc, tiếng cười nói trong hội trường đột nhiên mờ đi, Lưu Vũ dường như nghe thấy  văng vẳng bên tai bài hát Châu Kha Vũ tự đàn hát và đăng trong vòng bạn bè sau khi hai người chia tay được nửa năm:
"时间总是不听话思念也开始装傻反反复复.
Thời gian luôn chẳng chịu nghe lời, em cũng bắt đầu ngốc nghếch nhớ nhung, cứ thế lặp đi lặp lại.
你说那就算了吧 我们就别再挣扎于事无补.
Anh nói vậy thì thôi quên đi, chúng ta cũng đừng gắng gượng thêm nữa, chuyện mình chẳng có cách nào cứu vãn đâu.
从此我不能听见你的消息. 我怕我控制不住自己 想你.
Kể từ khi ấy em chẳng biết được tin tức gì về anh, em sợ không thể khống chế bản thân mình mà lại nhớ đến anh.
后来遇见他 陪我春秋冬夏. 愈合我的伤疤. 大概我会一直幸福吧
Sau này gặp được cô ấy, người cùng em đi qua xuân hạ thu đông, chữa lành vết thương lòng của em, có lẽ em sẽ hạnh phúc thôi.
你身边的她是否像我一样. 能让你快乐吗. 有太多想对你说的话
Người bên cạnh anh liệu rằng có giống em, có khiến anh vui vẻ không? Em còn rất nhiều điều muốn nói với anh..."

Đắm chìm trong hồi ức, giống như bao lần bỏ lỡ mất nhau, lần này Lưu Vũ cũng không nhìn thấy được, khi Châu Kha Vũ nói ra ba từ: "Con nguyện ý", ánh mắt cậu lướt qua dòng người, nhìn thẳng vào anh. Châu Kha Vũ cũng không nghe thấy được, khi người chứng hôn hỏi xong, tiếng Lưu Vũ vang lên rất khẽ, cùng lúc với cô dâu: "Con nguyện ý".

------

The end./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net