Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhưng tớ đã nói dối ngày hôm đó."

Nghe đến câu này, ta chợt hiểu ra điều gì đó, nhìn người đối diện, ta không biết phải đáp lại như thế nào, thật lâu mới mở miệng mà không thốt ra lời.

"Ta......"

"Cho nên thật sự làm một lần đi?"

"A? Cái gì?"

"Thổ lộ, thật sự hướng tớ biểu một lần đi."

---------------------

Nhìn vào đôi mắt rực rỡ của Hứa Dương Ngọc Trác, niềm vui sướng không thể giải thích nổi trong lồng ngực ta tràn ra tới, đã nhiều năm cùng nhau, làm ta muốn lập tức liền làm như vậy, nhưng ta lại bỗng nhiên bình tĩnh lại, cảm thấy này cũng không phải ý kiến hay, ta nhíu mày, ta không biết như thế nào ở không thương tổn nàng cũng không ảnh hưởng nàng lựa chọn làm ra tốt nhất tính toán.

"Không cần nghĩ mặt khác, Trương Hân, giờ này phút này, chỉ nghĩ đén tớ."

Hứa Dương Ngọc Trác căng ra ta mày, giống mấy năm trước giống nhau hiẻu thấu ý nghĩ của ta.

"Hảo. Như vậy, Hứa Dương Ngọc Trác, tớ thích cậu, đặc biệt thích cậu, cùng cậu giống nhau, tớ ở mỗi một lần lên sân khấu, đều ở làm chính mình, cho nên, cậucó thể làm vợ chủ quán tại tiệm cà phê của tớ không?"

Ta dùng cái trán chạm chạm cái trán của nàng.

"Phê chuẩn."

---------------------

Tôi hỏi nàng trên chiếc xe cùng đi Haidilao.

"Vậy cậu lúc ấy rốt cuộc suy nghĩ cái gì đâu?"

Hứa Dương Ngọc Trác dựa vào ta trên vai, một đường nhìn quang cảnh vụt qua, lúc này là lúc người trẻ tuổi bắt đầu hoạt động về đêm, tốp năm tốp ba mà sóng vai đi đến, giống như lúc còn ở trong đoàn, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài tản bộ giống nhau.

"Cậu nói tốt nghiệp thời điểm sao?"

"Đúng vậy."

"Tớ suy nghĩ, cậu nhất định lại ở mê mang, cậu giống như còn là không có thể hoàn toàn tự tin lên đâu, đúng không?"

Nàng dường như đang hỏi tôi thật đấy, nhưng nó lại giống như một câu khẳng định hơn, khẳng định sự mong manh của tôi, và nhiều trường hợp ngay từ lần đầu nàng đã chọn cách khoan dung.

"Nhưng tớ không bối rối về sự nghiệp của mình. Tớ có kế hoạch rõ ràng cho từng bước của cuộc đời mình. Tớ chỉ bối rối về cậu, bối rối và lo lắng về mối quan hệ giữa chúng ta sẽ trở thành kiểu gì trong tương lai. Tớ rất sợ, tớ chỉ có thể nhìn thấy cậu trên màn hình và nhìn thấy bạn trong quảng cáo của các ga tàu điện ngầm. "

"Vậy tại sao đêm đó cậu không hỏi tớ, dự định tương lai của tớ là gì?"

"Tại sao cậu không hỏi tớ câu này?"

Ta nhìn thấy Hứa Dương Ngọc Trác, người đột nhiên được hỏi, có vẻ mặt khó xử. Mỉm cười và nói tiếp.

"Bởi vì tớ sợ rằng trong kế hoạch của cậu sẽ không có bất kỳ việc gì liên quan đến tớ."

---------------------

Khi chúng tôi đến, Viên Nhất Kỳ và những người khác cũng mới đến không bao lâu, sau khi chúng tôi ngồi xuống chắc chắn sẽ bị trêu chọc, Viên Nhất Kỳ kéo ta ngồi bên cạnh và va vào vai ta.

---------------------

Tôi không biết kế hoạch của Hứa Dương Ngọc Trác là gì, nên ai hỏi tôi cũng chỉ cười haha lừa qua.

Nhiều thứ giữa chúng tôi, ta đã quen dựa vào nàng làm chủ.

---------------------

Cuối cùng rời đi thời điểm, ta hỏi Hứa Dương Ngọc Trác ở nơi nào muốn tiễn nàng.

"Cậu hỏi tớ ở nơi nào?"

Hứa Dương Ngọc Trác dựng nhướn mày nhìn về phía ta, ta ngẩn người, gật gật đầu.

"Đúng vậy, tớ sẽ tiễn cậu a."

"Được a! Tớ ngủ trên đường cái, cậu tùy tiện đưa tớ thả trên một cái đường nào đó, còn không thì liền đi cậu tiệm cà phê ở ngoài cửa đi, vừa vặn ta vali còn ở trong tiệm."

Nói xong liền chính mình nổi giận đùng đùng đi rồi, ta lúc này mới phản ứng lại nàng ý tứ, vài bước đuổi theo giữ chặt nàng.

"Kia sao có thể đâu, nói như vậy phỏng chừng ta tiệm cà phê ngày mai là có thể phát hỏa, làm đồng đội trước kia ngủ ở nhà mình tiệm cà phê ngoài cửa, vậy cùng ta cùng nhau về nhà đi, ta ba mẹ cũng nói là rất nhớ cậu."

Nàng lúng túng mà xoay đầu không nhìn ta.

"Ai muốn cùng cậu về nhà a."

"Vậy ngươi đặt khách sạn sao?"

"...... Không có."

---------------------

Khi tôi chuẩn bị về đến nhà, ta chợt nhớ ra ta muốn hỏi nàng về kế hoạch của nàng, để tất cả chúng tôi thống nhất.

"Dương, vậy cậu, chuẩn bị thẳng thắn nói với mọi người sao?"

"Cậu nói Viên Nhất Kỳ các nàng?"

"Đúng vậy."

"Sau một đoạn thời gian?"

"Ân."

Ta không thể nói lên đây là cái gì cảm giác, chỉ là có điểm mất mát, rồi lại cảm thấy hợp tình hợp lý.

---------------------

Sau khi ở lại hai ngày, người đại diện của Hứa Dương Ngọc Trác gọi cho nàng, nói rằng nàng sắp bắt đầu một chuyến đi mới, và nàng bay thẳng đến thành phố nơi nàng làm việc.

Khi ta chở nàng ra sân bay và đứng ở cổng kiểm tra an ninh, nàng chợt nhớ ra điều gì đó.

Kéo ta sang một bên.

"Không phải ngày đó tớ không muốn đến tiễn cậu. Là chuyện rất quan trọng nên đã bị trì hoãn. Cậu đừng trách tớ nữa."

Nàng nhìn ta với đôi mắt sáng ngời, hẳn là Viên Nhất Kỳ nói cho nàng, có lẽ đây là động lực của nàng, ta mỉm cười.

"Tớ không trách cậu."

"Có thật không?"

"Thật sự. Cậu mau đi đi, lại qua một lát không đuổi kịp máy bay chúng ta cũng muốn bị fans vây quanh."

Nàng bị ta đẩy đi rồi vài bước, lại hoài nghi mà xoay người nhìn ta.

"Cậu sẽ không hẹn cái chủ quán coffe xinh đẹp nào đó đi!"

Tôi bật cười trước những suy nghĩ kỳ lạ và tách biệt của nàng.

"Không, tớ chỉ học hỏi kinh nghiệm, và tớ sẽ luôn luôn đến trường, không bao giờ tham gia vào các cuộc gặp mặt cá nhân."

Nàng nhìn tôi một cách hung tợn.

"Tốt hơn là cậu nên."

"Vâng, vâng, tất nhiên tớ sẽ chỉ gặp riêng với cậu, bạn gái đại minh tinh của tớ."

Ta thì thầm vào tai nàng, thấy nàng đỏ mặt, ta cảm thấy mình đã kiếm được lợi nhuận, ta tiễn nàng đến chốt kiểm tra an ninh và vẫy tay chào tạm biệt.

Nàng mới phản ứng lại và ôm lấy tôi.

"Tự chăm sóc bản thân và chờ tớ."

Ta gật đầu chào tạm biệt hẹn ngày gặp lại.

Cuộc sống của ta vẫn như thường lệ, công việc kinh doanh của quán vẫn tốt, thỉnh thoảng có người hâm mộ đến, ta sẽ nhiệt tình đồng ý một số yêu cầu. Cuối tuần, ta cũng tranh thủ đến quán cà phê khác để học hỏi. Mọi người rất thân thiện và cuối cùng đã thành lập Một nhóm thỉnh thoảng sẽ hẹn nhau đi ăn tối.

Thỉnh thoảng tôi vẫn đăng một số vol. Ta không phải thức khuya để chỉnh sửa video sau khi dừng việc làm thần tượng. Mẹ ta cũng giúp ta chăm sóc cơ thể của mình. Công việc của Hứa Dương Ngọc Trác cũng ngày càng khởi sắc, chúng tôi thường xuyên quay video và hiếm khi gặp nhau nhưng chúng tôi đều rất thích.

Mọi thứ đang phát triển theo hướng tốt đẹp.

---------------------

Sau này thấy bất tiện nên dọn ra ở rất gần quán, sau khi dừng làm idol thì mê ngủ nướng.

Khi Hứa Dương Ngọc Trác thỉnh thoảng đến Quảng Châu làm việc, trừ bỏ về nhà thì là đến nơi này của ta

Nàng tới một lần dọn một chút đồ vật tới, và dần dần, căn nhà gỗ của ta trở thành ngôi nhà thứ hai của chúng tôi, ồ, nó là ngôi nhà thứ ba của chúng tôi.

---------------------

Không có sự khác biệt giữa ngày hôm nay và ngày thường, nhưng tất cả những điều này dường như là cho đến thời điểm ta nhìn thấy Weibo này.

Tin tức giải trí cho thấy vụ bê bối về Hứa Dương Ngọc Trác, và một người nam sáng tác nhạc có lưu lượng, và đăng rất nhiều lời bài hát thoạt nhìn giống hát cho nhau.

Ta biết rằng sẽ luôn có một ngày như vậy, và ta cũng biết rằng lẽ ra ta nên có từ lâu, có lẽ ta nghĩ mình đã chuẩn bị từ lâu nhưng khi nhìn thấy tin này ta vẫn cảm thấy rất buồn.

Ta nghĩ đến những ngày ta đuổi theo nàng, không bắt được gì và cũng không có điều kiện để bắt, giờ phút này, ta dường như cuối cùng cũng có chút điều kiện, nhưng ta không biết làm thế nào để thực hiện quyền lợi của mình.

Làm thì không tin tưởng, không làm thì không vui.

---------------------

Ta vẫn không nói gì và không làm gì cả, ta nói rằng cuộc sống của mình như bình thường và tỏ ra rằng mọi thứ vẫn ổn trong những cuộc gọi hỏi thăm từ những người khác.

---------------------

Sau khi kết thúc một ngày, ta bước đến cửa nhà nhưng nhìn thấy một bóng người đang ngồi xổm ở đó.

Đó là Hứa Dương Ngọc Trác.

Ta không nghĩ về điều đó, nhưng ta cảm thấy như vậy, tôi đứng ngây ra trên hành lang, không biết phải làm gì.

Nàng ngồi xổm nơi đó, nho nhỏ một cái góc, tóc có chút hỗn loạn, thoạt nhìn giống như không có gì chuẩn bị liền chạy đến đây.

---------------------

Ta gọi cho nàng.

" Hứa Dương Ngọc Trác, sao cậu không vào nhà?"

Nàng có dấu vân tay và mật khẩu của khóa cửa, không hiểu sao nàng lại ngồi xổm ở đây mà không vào nhà đợi ta trong đêm hè oi bức này.

Nàng chạy về phía ta và nhảy lên người ta, ta ôm nàng như những đêm lạnh giá và vỗ nhẹ vào lưng nàng.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Tớ sợ cậu giận không muốn tớ vào."

Làm sao ta có thể.

Từ ngày đầu tiên chung sống với Hứa Dương Ngọc Trác, ta chưa bao giờ, và chưa bao giờ nghĩ về nó, ta có thể bao dung mọi thứ về nàng.

Nhưng khi nàng nói câu này, ta cảm thấy buồn, và nhớ lại một câu mà ta đã xem trước đây.

"Khi nàng thích một ai đó quá nhiều, nàng có một chút chật vật, ta đều sẽ đau lòng."

Ta nghĩ giờ phút này nàng xem như có chút chật vật, bằng không ta không nên như vậy đau lòng.

---------------------

Ta ôm nàng trở vào nhà, đặt nàng lên sô pha rồi lấy bộ đồ ngủ của nàng ra khỏi phòng ngủ.

"Cậu đi tắm đi, tớ lấy đồ ăn cho cậu."

Nàng nắm lấy tay ta.

"A Hân..."

"Không sao, tớ tin cậu."

Nếu nói chính mình buổi trưa còn có chút mất hứng, hiện tại thật sự là một chút đều không có không vui, nàng nguyện ý đến đây, chính là tốt nhất đáp án.

Hứa Dương Ngọc Trác rời đi vào ngày hôm sau, trước khi đi, nàng bảo ta đợi nàng.

Ta nhớ lần xác nhận mối quan hệ, nàng cũng nói như vậy, nhưng ta không biết điều gì chờ cái gì, ta nói với nàng rằng ta không cần nàng từ bỏ bất cứ thứ gì vì ta, chỉ cần hảo hảo thôi

Nhưng nàng vẫn nói điều đó, và tacảm thấy yên tâm hơn rất nhiều về điều đó.

---------------------

Hứa Dương Ngọc Trác đã phát hành bài hát mới của nàng, tôi đã nghe nó từ rất lâu rồi, và nàng cũng nói với nàng suy nghĩ của mình khi viết bài hát này.

Bất tri bất giác chúng ta cũng mau ở bên nhau một năm.

Trong video nghe ta nói như vậy, nàng cười cong đôi mắt.

"Đúng vậy, Dương tỷ và A Hân ca ca của chúng ta đã ở bên nhau gần một năm."

Tôi tròn xoe mắt khi lại nghe nàng nói đùa về chuyện trước đây. Nàng vẫn cười, nhưng rất nghiêm túc và hỏi ta.

"Ngày đó anh có thời gian không?"

"Vào ngày kỷ niệm 1 năm?"

"Chính xác."

Trái tim tôi cảm động.

"Ta loại này người rảnh rỗi như thế nào sẽ không có thời gian a, là đại minh tinh có rảnh cùng ta cùng nhau chúc mừng chúc mừng sao?"

"Tới xem tớ buổi biểu diễn đi, tớ muốn tổ chức buổi biểu diễn, vào ngày hôm đó."

Ta bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, trong đầu hiện lên vô số vô số ý tưởng, tới rồi bên miệng chỉ còn vụng về một câu.

"Đừng ngốc."

"Tớ đương nhiên biết. Nhớ rõ muốn tới nga."

Nói xong liền ngắt video và nói với tôi trong tin nhắn sau là lúc đó nàng sẽ nhắn tin cho ta.

---------------------

Tôi đã mong đợi một chút nửa tháng trong lòng.

Thông tin về buổi biểu diễn cô ấy nói với ta được đăng trên Internet vào ngày hôm sau và ta rất tự hào.

---------------------

Vào ngày diễn ra concert, ta và Viên Nhất Kỳ đã cùng nhau đến hiện trường, nơi chúng tôi ngồi có tầm nhìn tốt và không dễ bị quấy rầy.

Viên Nhất Kỳ ngồi cạnh ta, kể rất nhiều tin tức của nhóm gần đây, tin tức vào tai bên này lại đi ra tai bên kia.

Rồi em ấy đột nhiên dừng lại, ta quay đầu lại thì thấy, ồ, Dao Dao ngồi ở phía bên kia của ta, tai có chút buồn cười, nhưng nhịn lại.

---------------------

Hứa Dương Ngọc Trác rốt cuộc lên sân khấu, không khí thật nhiệt liệt, chúng tôi cũng bị kéo lên, mấy bài hát mấy bài hát liền như vậy đi qua.

Viên Nhất Kỳ ước tính thời gian và bắt đầu đặt Haidilao, nói với tôi rằng tôi có thể đến đó và ăn.

"Vậy thì bài hát tiếp theo là bài hát cuối cùng trong ngày, và nó cũng là bài hát mới mà tôi chưa phát hành."

Hiện trường vang lên một mảnh "A không muốn kết thúc" "Hứa Dương Ngọc Trác vĩnh viễn là thần" "Chị đã làm cho chúng tôi trở nên mạnh mẽ." thanh âm.

Ta nghĩ đó không phải là vấn đề lớn, nhưng ta đột nhiên phản ứng, bài hát mới, sao ta chưa nghe.

"Tên của bài hát này là [Đừng nói dối vào tuyết đầu mùa]."

---------------------

Ta rốt cuộc biết nàng vì cái gì chưa cho ta nghe qua bài này, cũng bỗng nhiên hiểu được nàng vì cái gì muốn cho ta tới.

---------------------

Hát xong nàng liền ngồi xuống ghế.

"Đại gia cảm thấy thế nào."

"Dễ nghe!"

"Ân! Vậy mọi người cảm thấy thế nào?"

Màn hình lớn bỗng nhiên chuyển hướng về phía chúng ta mấy người đang ngồi.

Hiện trường bỗng nhiên sôi trào lên.

"Hân Dương hết dịch vụ hậu mãi rồi!" "Hắc Miêu tái hôn rồi, tranh thủ ngay đi!"

Rất nhiều âm thanh bị lồng vào nhau, ta lúng túng gật đầu, và cuối cùng máy quay cũng xoay trở về

"Như vậy, trước kia công diễn kết thúc, đều là chúng ta nhìn mọi người rời đi, ta nghĩ hôm nay cũng giống nhau, trong chốc lát mọi người đi trước, chúng ta nhìn mọi người đi. Nhưng là trước khi rời đi, ta nghĩ nói một ít lời nói."

---------------------

"Thực sự hôm nay là một ngày rất quan trọng đối với tôi và ai đó. Bài hát vừa rồi là viết cho cô ấy. Tôi muốn cảm ơn cô ấy đã luôn tin tưởng tôi và ở bên tôi. Tôi hy vọng cô ấy sẽ thích món quà này. Tôi cũng muốn tuyên bố một điều ở đây. Tôi hy vọng rằng bất kể tin tức nào xuất hiện trong tương lai, nó sẽ là không đúng nếu tôi không thừa nhận nó. "

---------------------

Viên Nhất Kỳ bắt đầu điên cuồng thúc cùi chỏ vào người ta khi em ấy nghe thấy ai đó. Ta sốt ruột gật đầu. Tôi nghe thấy tiếng cô ấy chửi thầm bên cạnh.

"Em biết mà!"

---------------------

Không quản em ấy, ta lấy điện thoại ra và chụp hình Hứa Dương Ngọc Trác trên màn hình.

Gửi đến vòng kết nối của bạn bè.

---------------------

Văn bản

"Nhưng tuyết đầu mùa thời điểm có thể hứa nguyện."

---------------------

Không ai biết, thực tế, ước muốn của ta ngày đó là như thế nào.

"Hy vọng một ngày nào đó, ta có thể bắt được Hứa Dương Ngọc Trác, con cừu khẩu thị tâm phi này."

---------------------

Ta giờ phút này rốt cuộc hoàn toàn xác định, nguyện vọng của ta đã được thực hiện.​​​​

The End!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC