Chương 34: Định mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em và bé Daw đã ăn gì chưa, chị có cái này cho hai người đây !"

Chị Ya dùng một tay để lái xe, cố lấy tay còn lại để tìm đồ, sau đó thì đẩy sang cho tôi một hộp bằng giấy có mùi đồ ăn, phía trên còn được dán kèm theo một bông hoa.

"Hoa lưu ly hả chị ?"

"Thật tốt vì em vẫn còn nhớ đến nó, vậy có nghĩa là không sớm thì muộn em cũng sẽ nhớ lại chị thôi. Đúng không ?"

"Chuyện này em không hứa được, chị cũng thấy đó thời gian trôi qua lâu như vậy mà cũng chưa có tiến triển gì, đôi khi em thấy mình thật vô dụng !"

Đó là suy nghĩ mà dạo gần đây đã tồn tại trong đầu tôi rất lâu, nó từng xuất hiện lúc mấy năm đầu tôi tới Anh nhưng có vẻ Justin đã che đậy những vấn đề đó, sự quan tâm anh ấy dành cho tôi khiến tôi dần quên đi mấy chuyện không vui kia.

"Ôi đừng nói vậy mà Mon, à mà nếu vậy chắc em sẽ không nhớ Ting đâu nhỉ ?"

Thấy mặt tôi ngơ ra thì chị ấy chắc cũng biết được câu trả lời rồi. Cái tên này đã từng nghe qua vài lần nhưng thật sự cũng không tồn tại trong ký ức của tôi.

"Cô ta là người làm em không nhớ ra chị đó, ghét thật."

"Em từng nghe mẹ nói qua nhưng thật sự khá mơ hồ. Giữa em và người tên Ting đó xảy ra chuyện gì vậy chị ?"

"Mẹ em không nói rõ cho em biết hả ?"

"Dạ không, mẹ chỉ nói cô ta và em có chút xung đột liên quan tới công việc. Sau đó thì không may xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, chỉ vậy thôi ạ !"

Mẹ nói sao tôi nghe theo nhưng tôi chắc chắn mọi chuyện không đơn giản như thế, vì mỗi khi tôi cố gặng hỏi bố và mẹ về việc này họ đều đưa ra câu trả lời không rõ ràng và chứa đầy sự né tránh.

"Ra là vậy, hèn gì !! Chị sẽ kể sao, em mau ăn bánh khi còn nóng đi."

"Bánh ạ ?"

"Phải, trước đây em rất thích nó đó !"

Thấy chị Ya dùng ánh mắt có hơi gian xảo nói với mình, tôi bán tín bán nghi cầm hộp bánh mở ra xem. Là bánh bao, tôi tách đôi phần bánh ra để lộ nhân bên trong là..bạc hà nếu như tôi nhìn không lầm.

"Bạc hà ? Chị có chắc là em thích nó không ?!"

"Chắc, em không tin chị sao công chúa nhỏ ??"

Tôi cười cười nhìn chị ấy đang lái xe thỉnh thoảng vẫn nghía xem tôi có ăn không, tôi đưa cho Daw một ít vì con bé cứ dang hai tay ra xin tôi. Nếm thử thì chẳng khác gì kem đánh răng nhưng lạ là hình như tôi đã từng thử qua loại đồ ăn này, tôi đưa đầu qua lại để suy nghĩ.

"Eo ôi, nó giống kem đánh răng quá mẹ !"

"Úi Daw, cô buồn đó. Mẹ con trước cũng nói y chang vậy."

Hóa ra tôi đúng đã từng thử qua nó, nhờ vậy tôi chắc chắn rằng chị Ya vừa lừa tôi. Nó hẳn không phải là món ưa thích của tôi rồi. Chị ấy đâu phải con nít mà làm vậy chứ, cứ cười khà khà vào mặt để trêu tôi, hết sức ấu trĩ.

"Sao em không học lái xe đi Mon, như vậy sẽ tiện hơn !"

Chị Ya đột ngột chuyển chủ đề khi còn cách nhà khoảng 1km.

"Em quen cảm giác được người khác chở rồi, nó cho em sự an toàn. Không biết sao nữa, chỉ là em thích vậy thôi. Giống như..hmm..em cũng không biết nói sao mới đúng !!"

Chị Ya im lặng hết quãng đường còn lại, chỉ tập trung lái xe, nhờ vậy cũng tới nhà nhanh hơn.

____....____....____....____....____

Về đến nhà mọi người có mặt đầy đủ, Nop và Yuki cũng dẫn theo bạn đời của họ tới. Đây mới là lần ra mắt chính thức đầu tiên mà bọn họ dành cho tôi.

"Chào Mon, anh là Kirk. Phải giới thiệu lại như vậy thật hả Nop ?!"

Anh ấy nói chuyện giữa chừng thì quay sang hỏi Nop, cậu ấy dùng tay đẩy gương mặt của Kirk trở lại phía tôi.

"Rất vui được làm quen với anh, giờ chúng ta mới có cơ hội gặp mặt. Nop chẳng muốn giới thiệu anh cho em, cậu ấy kì cục quá nhỉ ?"

"Chà !! Thì ra là thật đó."

"Sao ạ ??!"

Kirk nhìn tôi chăm chăm, không để ý rằng Nop có chút khó chịu đằng sau.

"Xin lỗi em, vì là lần đầu thấy người mất trí nên anh hơi phấn khích. Đừng để ý, chào mừng em về Thái, tận hưởng đi nhé !!"

Kirk nói xong thì quay đi dỗ dành Nop, sao anh ta lại phấn khích khi thấy người mất trí chứ ? Thần kinh có vấn đề như vậy tại sao Nop lại thích, tôi cười khó hiểu về phía họ. Cùng lúc đó, Yuki cũng đưa Tee tới gần tôi để giới thiệu.

"Chị là Tee, mình từng gặp qua rồi !"

"À dạ, em xin lỗi. Em không thể nhớ ra !"

Tee có chút thất vọng thu tay về, mắt nhìn về phía Daw khi con bé đang chơi đùa cùng ông bà ngoại.

"Sao em quen được Justin vậy ?"

Hiếm có người hỏi tôi về chuyện này, vì cách tôi gặp và cưới anh ấy có chút chóng vánh và khá là kì lạ.

"Là nhờ định mệnh ấy ạ ?

"Hửm, em nói rõ xem nào !"

Chị ấy dẫn tôi và Yuki ngồi xuống bàn, họ khoác lấy tay nhanh chờ tôi kể chuyện.

Hồi tưởng lại khoảng thời gian đó, thật sự có cảm giác như định mệnh thật sự đã an bài cho chúng tôi. Khi ấy tôi gần như suy sụp với kết quả điều trị vẫn không có chuyển biến tốt thì gặp được anh ấy. Justin hiểu và biết tất cả sở thích của tôi. Anh ấy sẽ luôn mở đúng bài nhạc tôi yêu thích, tặng tôi một chú cún vào ngày sinh nhật, đáp ứng những món đồ màu hồng sến súa kia, là người dẫn tôi đi ăn tôm ngay buổi hẹn đầu tiên và sẽ vờ làm cún để tôi nguôi giận mỗi khi cáu gắt. Khi có ngày đặc biệt Justin cũng sẽ bày rượu và nến khắp bàn để làm tôi vui. Thỉnh thoảng tôi lại nghĩ, có lẽ nào anh ấy được ai đó biết rất rõ về tôi cử đến để làm tôi cảm thấy tốt hơn chăng, suy nghĩ đó nhanh chóng tan biến vì nó khá buồn cười và phi lí.

Yuki và Tee nhìn nhau rồi à lên một tiếng, dùng tay che đi nụ cười như biết được bí mật gì đó.

"Sến quá đi, sao cậu ta làm được vậy nhỉ ?"

"Đúng là có một chút nhưng em thấy khá dễ thương ấy ạ !"

Tôi bẽn lẽn dùng tay gãi nhẹ lên da mặt, Tee cố xua tay để giải thích nghĩa đúng của câu nói khi nãy.

"Chị không nói Justin."

"Vậy là ai chứ ?"

Tôi tò mò xem người chị ấy đang nhắc đến là nhân vật bí ẩn nào.

"Chỉ là một người bạn, một kẻ kì lạ thì đúng hơn. Cách cậu ấy thể hiện tình yêu đôi khi thật sự rất ngu ngốc !"

Chẳng hiểu những gì mà Tee đang nói với tôi, tôi chỉ biết cười nhạt theo câu chuyện vừa rồi. Vì chính bản thân tôi cũng sẽ trở nên trông rất ngốc khi yêu.

____....____....____....____....____

Buổi tiệc diễn ra được hơn phân nửa thì tôi nghe được tiếng xe dừng lại ở trước cửa nhà, tôi đang dọn dở dang không tiện ra mở nên con bé Daw nhanh nhảu chạy ra giúp.

"Cô là ai vậy ạ !!"

"Còn cháu, xinh xắn như vậy chắc là con của Mon rồi !"

"Dạ phải, cô biết mẹ cháu ạ ? Mẹ ơi !! Cô này biết tên mẹ này !!!"

Tôi nghe loáng thoáng gì đó, sắp xếp bát đũa lại gọn gàng rồi mới ra trước xem, chắc Daw lại làm phiền người khác rồi.

Chững lại vài nhịp, tôi bắt gặp khuôn mặt xinh đẹp của quý cô đang đứng đối diện. Nhìn qua thì cô ấy có vẻ trạc tuổi với chị Tee. Cô ấy truyền cho tôi cái nhìn thân thiện, cười nhẹ rồi đưa túi quà lên cao. Mùi nước hoa từ người quý cô đó thoáng nhẹ bay qua mũi tôi, vương lại rất lâu rồi mới tan biến.

Tee hồ hởi chạy ra đón quý cô kia, nói là bạn của chị ấy. Họ kéo nhau vào trong để tôi còn đang đứng ngơ ra như tượng, tim tôi chẳng biết tại sao lại đập nhanh một cách bất thường.

"Mon vào nhanh đi, chị cần giới thiệu bạn chị cho em."

Tôi nhanh chóng đóng cửa lại rồi trở vào trong, mọi người cũng tụ tập lại một chỗ có vẻ như để đợi tôi.

"Chào em !"

"Dạ chào chị, rất hân hạnh được gặp ạ !"

Chị ấy đưa tay ra chủ động chào tôi, tôi nắm lấy đầy lịch sự. Tay chị ấy vô cùng mềm mại, nước da trắng cùng đôi mắt nâu đẹp tuyệt kia khiến tôi chỉ muốn ngắm mãi.

"Chị tên là Samanun Anuntrakul. Em có thể giống như mọi người gọi chị là M.L(*từ gọi chút chít của nhà vua), là Khun Sam, Tôn Xoăn(*biệt danh do nhóm bạn đã đặt) hoặc..là ChamCham."

"À..dạ !!"

Tôi khá bất ngờ khi chị ấy lại nói nhiều như vậy dù chúng tôi chỉ mới gặp nhau, giữa chúng tôi như đang có sợi dây vô hình liên kết cả hai.

"Cái tên ChamCham nghe dễ thương quá, biệt danh của chị cũng nhiều và thú vị ghê. Em thì chỉ đơn giản là Mon thôi, chào chị một lần nữa ạ !"

Biết được xuất thân hoàng gia của chị ấy khiến tôi có phần kiêng dè hơn, nói chuyện một cách cẩn thận và đầy kính trọng.

____....____....____....____....____

"Em để Justin lại bên đó sao, không mang cậu ta về đây cho tiện !"

Tôi sẽ gọi chị ấy là Khun Sam nhá, tôi cảm thấy thuận miệng hơn khi kêu như vậy. Chị ấy chắc nghe được chuyện này từ mọi người, vì vài vấn đề liên quan nên tôi vẫn để Justin lại Anh Quốc. Dù sao đó cũng là nơi anh ấy và tôi gặp nhau.

"Dạ phải ? Không khí bên đó tốt, anh ấy thích ngắm bầu trời Luân Đôn lúc tối hơn."

Tôi cười nói với chị ấy về mấy chuyện của Justin, anh ấy yêu thiên văn và thích ngắm sao. Một kẻ mộng mơ đúng nghĩa.

"Cậu ấy rất tốt, thật tiếc khi người như vậy lại ra đi quá sớm."

"Chị quen Justin sao ạ ?"

Đột nhiên Khun Sam ngậm miệng lại như vừa phát hiện bản thân mình nói hớ. Chị ấy nhìn xung quanh, thì mọi người cũng trở nên im lặng. Không khí có chút giống với lớp học vừa bị phạt vì tội nói chuyện.

"Nghe kể..chị nghe qua lời kể của mọi người thôi, haha."

"À..dạ !"

Không khí có hơi gượng gạo, Khun Sam cầm cốc nước lên uống một hơi, mặt cũng xuất hiện vài giọt mồ hôi.

____....____....____....____....____

"Em tin vào cái gọi là định mệnh không Mon ?"

"Dạ tin ! Nó thật sự có tồn tại đó chị à."

Tôi và Khun Sam trở nên thân thiết một cách nhanh chóng, chúng tôi kể vài chuyện liên quan đến cuộc sống cả hai. Chị ấy nói rằng khoảng thời gian khó khăn nhất xảy ra khi bà mất và người chị ấy yêu cũng không nhận ra mình. Tôi gật đầu thông cảm, nhận ra rằng chị ấy cũng có chút yếu đuối tồn tại bên trong so với vẻ ngoài hơi lạnh lùng kia.

"Vậy bây giờ người đó sao rồi, chị có gặp lại lần nào nữa  không ?"

Tôi dùng hai tay chống cằm tò mò hỏi Khun Sam. Câu chuyện tình yêu của chị ấy khiến trái tim tôi như tan chảy mỗi khi một phần của nó được lật mở.

"Hmm ! Có vẻ em ấy sống khá tốt, dạo gần đây chị tự nhiên không chịu được mà muốn gặp lại em ấy cho nên..chị đã gặp lại rồi. Cô gái chị yêu bây giờ thật sự rất tuyệt !"

"Wow ~, tiếp theo thì sao ạ ?"

Tôi ngưỡng mộ thứ tình yêu mà chị ấy có, dù là ai cũng xứng đáng được yêu vì vậy thật vui nếu được chứng kiến nó. Thật sự tôi muốn được gặp mặt cô gái may mắn kia.

"Em muốn biết lắm hả ?"

"Dạaaaa !"

Mặt hai chúng tôi đột ngột sát lại nhau hơn nhiều chút, Khun Sam nở một nụ cười như thiêu rụi trái tim tôi. Tại sao tôi lại có cảm giác này, nó lạ quá. Lúc ở cạnh Justin thì thứ cảm xúc này cũng chưa từng tồn tại, vậy là sao ? Chẳng lẽ..đây mới là định mệnh ?!










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net