Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài trời hôm nay không được tốt,mưa cứ rơi rả rích ,một cơn mưa lớn đổ xuống Sài Thành.Ánh đèn vàng của thành phố trong bức màn mưa cũng lung linh hơn.Người ta nói dưới cơn mưa trong đêm như thế này chỉ cần có hương hoa và một tách cà phê nhỏ nhâm nhi cũng đủ khiến ta mê muội khung cảnh ấy biết nhường nào rồi.

Hương hoa ư? Phải! mỗi một bông hoa mang một vẻ đẹp hài hòa và một mùi hương đặc trưng của riêng mình. Hoa không chỉ để trưng, để đẹp mà còn làm bản thân dễ chịu hơn vào những ngày mệt mỏi.

*Cạch*

Quản lí Mai: xong chưa em? nhanh nhanh dọn dẹp xong về sớm nhé.Trễ rồi,con gái đi về nhà như này không tốt

Quản lí Mai nhắc nhở, dặn dò Y/n-nhân viên của mình

Y/n: dạ vâng chị, em cất nốt mấy bó hoa này cái đã. Mai còn giao cho khách

Cô nói mà tay cứ cậm cụi sắp xếp mấy bó hoa mà mình tự gói vào tủ để bảo quản cho chúng thật tốt

Quản lí Mai: ừm vậy nhanh nhe em, chị phải về trước vì chị có việc bận

Y/n: dạ chị cứ về đi,em còn quét cái em đóng cửa tiệm

Quản lí Mai: được rồi, chị về nha.Về tới nhà nhớ nhắn tin cho chị

Y/n: vâng chị

Và vậy là chỉ còn một mình cô ở đây,quản lí Mai cũng đã về,cô làm một lúc cũng đã xong,Trời thì đã muộn mà lại càng mưa to,nguy cơ lúc này cô lại bệnh mất thôi.

Y/n: phù- một ngày cũng trôi qua.

Cô tự nói với bản thân rồi cũng lấy xe về nhà nhưng...haizz,cô lại quên mang theo áo mưa rồi,sáng nay đi vội quá thế lại để ở nhà giờ mà về thế nào ngày mai cũng nằm trên giường đành phải chờ bớt mưa rồi về .

------------------------

Ngọc Quý: thôi tao về nha

Diệp Trà: ừa mày về đi. Bọn tao tí về í mà

Ngọc Quý: vậy không đấy,tối ngày mày vào đây tò te tú tí với thằng bồ mày không!

Ngọc Quý đây là đang khịa người ta đây,cố ý nói hai đứa bạn thân "phát cẩu lương" cho mình ăn hoài!!!

Nghe thấy bị nói trúng tim đen như thế, Hoàng Minh cũng chẳng chịu im hơi lặng tiếng nữa mà quay qua trêu chọc anh.

Hoàng Minh: ý là đang "ganh tị" với bọn mình vì mày không có người yêu ấy hả?

Hoàng Minh đứng dậy nói với anh với vẻ mặt đắc ý,vì đây chính là điểm yếu của anh.Vì biết anh chưa có một mối tình vắt vai nào cả.

Ngọc Quý: này- mày cứ lôi chuyện này ra để chọc quê tao á hả? Xin lỗi tao còn yêu đời lắm nên chả muốn có người yêu như tụi mày đâu.

Nói rồi anh lấy áo khoác hậm hực nuốt trôi cục tức ra ngoài để lại hai con người ngây thơ vô số tội ở đây,ủa mà..thật sự có ngây thơ thật hay không? Nói trúng tim đen của người ta xong hai người ngồi đó ôm bụng cười. Đúng là bạn tồi mà.

Diệp Trà: anh coi lựa lời mai xin lỗi nó kìa

Hoàng Minh cũng không nói gì,im lặng nghĩ mình nói vậy hơi quá đáng đành mai xin lỗi anh sau vậy.

--------------------

Mưa cũng bắt đầu dịu đi, xe cũng tấp nập hơn đôi chút.Cô cũng đội mũ bảo hiểm rồi nhanh chân lên xe về nhà.

Y/n: nay mình xui quá nhỉ? Biết vậy hôm qua không bỏ nó trong tủ rồi

Cô đang tự thầm thì với bản thân mình, người gì đâu mà hậu đậu, dễ quên lại còn không nghĩ xâu xa nữa, áo mưa cũng không đem theo, cô đây là não cá vàng ư?

Bỗng, có một cơn gió lớn thổi ngang qua khiến cô nổi hết cả da gà,trời đất, không có áo khoác luôn ấy sao? Chỉ mặc một chiếc áo thun rộng với chân váy ngắn ấy à?.Con gái con đứa ra đường cũng nên chú ý bản thân một chút chứ.

Cô run lên bần bật, đột nhiên *Rầm*

Do không chú ý xe phía trước,mãi ngẫm nghĩ nay bản thân mình đã làm gì khiến cô đã tông trúng đuôi xe của người chạy đằng trước.

...: này, cô có biết chạy xe không vậy. Mắt để trưng rồi ấy hả?

Người chạy xe phía trước quay lại quát cô.

Y/n: tôi-.. tôi xin lỗi..do tôi không chú ý, nên-.. nên đã tông trúng ông

Cô hoảng sợ lấp bấp trả lời.

...: vậy à. Tôi còn tưởng cô cố ý tông trúng xe tôi đấy chứ?

Ông ta bắt đầu làm tới khi biết cô đang hoảng sợ, trông như muốn ép người ta vào bước đường cùng vậy. Rõ là quá đáng!

Y/n: tôi- tôi không cố ý đâu, tôi thật sự xin lỗi ông.Tôi xin lỗi rất nhiều

Cô cuối đầu xin lỗi lia lịa, vậy mà ông ta vẫn chưa chịu tha lỗi cho cô. Càng ngày càng làm khó cô hết mức chịu đựng.

...: để tôi tha cho cô thì cũng dễ lắm, đền 20 triệu đi

Cô nghe đến đây liền sững người, 20 triệu? Đâu ra có 20 triệu để trả cho ông ta? Cô cũng chỉ là một cô nhân viên bán hoa bình thường đâu có phải là chủ tịch hay đại gia gì đâu mà lấy 20 triệu một cách nhanh gọn để trả chứ?

Thấy vẻ mặt tái nhợt của cô,ông ta càng lấn ép thêm

...: đụng trúng còn không biết đền ở đấy mà xin lỗi, tôi còn chưa tính phí làm tổn thất tinh thần của tôi đấy!

Gì mà tổn thất tinh thần? ông ta có phải bị tâm thần rồi không ?

Y/n: tôi làm gì có sẵn 20 triệu cho ông,ông cũng đừng có làm khó với tôi với mấy cái điều kiện vô lí đó chứ?

...: nếu không có thì cô "bán thân" của cô cho tôi đi-?

Nghe vậy ông ta liền đề nghị ý kiến ranh ma khác

Cô nghe thấy thế liền rất sốc, không điều kiện này thì còn điều kiện khác nữa à?

...: không được à? thế tôi sẽ kiện cô vì tội tông xe người lớn tuổi rồi chạy mất

Ông ta nói với vẻ mặt đắc ý, kiêu ngạo nhìn rồi bắt đầu đi lại cô.

Y/n: này- ông đang làm cái gì vậy?Có tin tôi báo công an không?

...: tôi đang lấy lại công bằng cho mìnhvới cả đừng có đem công an ra dọa tôi

Y/n: tôi-.. tôi sẽ không làm theo ý của ông đâu

Cô thẳng thắn nói ra, ông ta nghe vậy liền manh động. Có ý định động tay động chân với cô

?: này!

*Bịch*

Ông ta liền ôm cánh tay của mình, đau điếng không nói lên lời. Mà? ai làm gì ông ta vậy? Tự nhiên ôm cánh tay là sao nhỉ?

Ngọc Quý: quá đáng lắm rồi đó?

Ra là anh, tình cờ dừng xe bên đường mua đồ ăn lại bắt gặp cảnh này liền ra tay cứu giúp

...: này, mày là ai? Mày có biết đang phá hoại chuyện của tao không?

Ngọc Quý: rõ là biết, mà ông cũng lớn tuổi lại đi ăn hiếp con gái nhà lành nhà người ta làm gì?

Ông ta biết là mình đã bị người khác để ý, thế rồi cũng dậm chân bỏ đi vì đã vụt mất con mồi béo bở này.

Thấy ông ta đi khuất rồi, anh quay lại hỏi cô có sao không, trông có vẻ ân cần lắm.

Ngọc Quý: ông ta có làm gì cô không?

Y/n:tôi- tôi không sao . Chỉ là- hơi sợ một chút

Cô nhỏ giọng nói,anh cũng biết cô sợ , đâu tự nhiên lồi ra ông già đi ức hiếp con gái.Qủa là không biết xấu hổ.

Ngọc Quý: thôi. Không sao đâu, tôi thấy giờ này cũng trễ đã vậy còn mưa,thân con gái như cô ra đường không thấy nguy hiểm?

Y/n: tôi quen rồi,dù sau thì cũng cảm ơn anh đã giúp

Nói rồi cô cuối đầu cảm ơn ân nhân cứu mình.Nhưng lúc này anh lại chú ý đến một việc khác.

Ngọc Quý: trời lạnh thế không mặc áo mưa cũng không có áo khoác à?

Cô thấy vậy ngạc nhiên, bèn trả lời.

Y/n: sáng nay tôi đi làm nhanh quá nên bỏ quên hết ở nhà. Dù gì cũng mưa không lớn, kệ đi

Thấy thế anh im lặng mà cởi chiếc áo khoác của mình ra đưa cho cô.

Ngọc Quý: đây. cô cứ cầm lấy

Y/n: thôi tôi không nhận được, cái này của anh, mất tôi không đền nổi.

Ngọc Quý: cô cứ cầm, ở nhà tôi còn nhiều lắm. Đừng có lo

Thấy anh quả quyết tới vậy cô cũng đưa hai tay ra nhận lấy,từ xa hương nước hoa của chiếc áo khoác xộc thẳng vào khướu giác, một mùi hương nhẹ nhàng mà dễ chịu. Như..mùi của hương lavender vậy.

Ngọc Quý: mặc vào đi nhé, kẻo lại bệnh. Tôi đi đây

Anh lên xe rồi chạy đi, bóng lưng dần khuất khỏi tầm nhìn,cô ôm chiếc áo vào lòng rồi cũng nghĩ

"Cảm ơn anh rất nhiều.Có duyên gặp lại tôi sẽ đa tạ anh"

--------------------------

Về đến trọ

Ngọc Diễm: aaa, chị hai về

Cô bé chạy ra mừng chị hai về,hạnh phúc vì chị hai đã tan làm về nhà.

Y/n: được rồi, được rồi. Em vào trong đi ở ngoài này lạnh lắm.

Cô vào phòng của mình cất đồ , chiếc áo khoác này...ngẫm đi ngẫm lại nó mềm mại thật đúng là người giàu cái gì cũng có không giống như cô....Nghĩ đến đây, nước mắt không tự chủ mà tuôn ra, phải chăng đã có uẩn khuất gì về quá khứ của cô năm đó?

------------------------

-19/06/2024-

Đây là chương đầu tiên của bộ truyện này, hãy đóng góp ý kiến để tôi có thể làm tốt hơn nữa nhé.Cảm ơn bạn đã đọc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net