Thiên Địa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày xưa, đã có sáu viên đá vô cực, mỗi viên một khả năng đặc biệt do khí trời âm dương ngũ hành bát quái tụ hội tại phương trời nước Việt, mưa thuận gió hoà mà kết tinh thành. Nhưng khi được tạo ra thì mỗi viên mỗi hướng. Soul Stone bị rơi vào cái rễ cây, bị cây hút mất trở thành Bạch Hạc Thần Thụ, sau khi chết đi Thần Thụ trở thành Quỷ Thánh Xương Cuồng a.k.a Mộc Tinh.

Power Stone bị một con cá nuốt phải mà trở thành Ngư Tinh.

Reality Stone bị tìm phải bởi một con cáo, biến thành Hồ Tinh.

Kinh Dương Vương là cháu Thần Nông phương Bắc, nhờ thuật tiên tri mà xuống phía Nam tìm sáu viên đá để trừ yêu giải cứu bách tính. Ông rèn nên một thanh kiếm để tiêu diệt bọn yêu ma, giết sạch ba con yêu quái lấy lại ba hòn đá. Sau này, ông truyền lại nó cho con trai Sùng Lãm, dặn :

"Trước khi sáu viên đá rơi vào tay kẻ xấu, hãy dùng Thuận Thiên Kiếm để tìm lại và đưa chúng về một cõi !"

Sau này, Sùng Lãm nối ngôi cha và đổi tên thành Lạc Long Quân. Cầm thanh kiếm trong tay, người nghĩ : "Muốn dựng nên một cõi thì không thể chỉ nhờ ý trời, những viên đá kia dẫu mạnh, nhưng mỗi người giữ sức mạnh trong tay cũng không vì ý chung mà sống thì ắt cũng loạn lạc. Như vậy, muốn sáu viên đá cùng hợp thành một cõi, ta cần phải là một đất nước giàu mạnh, ấm no, toàn dân cùng nối thành một vòng tay lớn, dùng cái mạnh nâng đỡ cái yếu, dùng tài trí lực dựng nên một đất nước từ dân, do dân, vì dân ! Ấy là sức mạnh một cõi muôn đời !"

Từ đó, Lạc Long Quân ngẫm mãi về một đất nước ấm no, từ đó làm động lực tìm đá, răn dạy con người. Rồi người gặp được Âu Cơ, kết duyên vợ chồng. Nàng Âu Cơ sau này sinh ra cái bọc trăm con, trở thành những con người đất Việt đầu tiên. Lại nhớ về nhiệm vụ của mình, Lạc Long Quân dặn Âu Cơ.

"Phụ Vương ta từng bảo hãy đưa sáu viên đá về một cõi trước khi chúng rơi vào tay kẻ xấu. Nhưng vẫn còn ba viên đá vô cực ngoài kia, mỗi ngày chưa tìm ra là mỗi ngày bách tính chịu nguy hiểm. Để trăm con của hai ta có một cuộc sống bình yên hạnh phúc, hay ta phải sống xa nhau để cùng mở mang bờ cõi, lẫn tìm nên những viên đá đầy sức mạnh kia. Nay này xa nhau, sợ các con vì khác biệt lối sống mà quên đi máu mủ, ta trao nàng thanh Thuận Thiên Kiếm để khi khó khăn thì thanh kiếm này lại triệu tập con cháu chúng ta về, cùng nhau một lòng chúng thù chung, dựng riêng một bờ cõi với vua với tôi. Sông nước nước Nam ắt phải có vua Nam ngự trị, nay ta xa nhau, nhưng một ngày con cháu sẽ thay ta sẽ về một cõi !”

Sau này, hai vợ chồng chia ly, đưa năm mươi người con xuống biển, năm mươi người con còn lại lên non. Tất cả những người con đều dốc sức tìm lại những hòn đá lưu lạc khắp miền miền đất nước Việt.

Sơn Tinh, nhờ tìm thấy Space Stone mà chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã tìm đủ voi chin ngà, gà chín cựa, ngựa chin hồng mao để dâng vua Hùng làm sính lễ cưới Mị Nương. Sau này nhờ có viên đá thần, Sơn Tinh có thể nhanh chóng di tản người dân lên trên đồi phẳng núi cao, tránh lũ lụt thiên tai mà Thủy Tinh mang đến.

Nhiều năm sau, Thánh Gióng dùng Time Stone lớn nhanh như thổi, rồi ngựa sắt, áo giáp sắt và gậy sắt mà vua đưa cho để đi đánh giặc. Đánh xong, Gióng trả chiếc áo giáp đã gắn Time Stone của mình bên bụi tre ngà và bay về trời. Giáp được dân tìm thấy và dâng lại cho vua, viên đá vô cực thứ năm được gắn vào Thuận Thiên Kiếm.

Còn viên thứ sáu – Mind Stone ? Nó lẫn trong nơi sau nhất của núi Thất Diện mà người đời không dám mò đến. Đến thời Âu Lạc thì nó rơi vào xác một con gà trống già, lông trắng muốt vừa bị trúng gió mà chết, trở thành Bạch Kê Tinh. Để tìm lại những hòn đá còn lại, đến đêm khuya vắng nó lại dùng sức mạnh khiến thợ xây thành Cổ Loa xoay sang phá thành, khiến thành ốc bao năm xây mãi không xong, ép vua Âu Lạc là An Dương Vương phải xuất hiện cùng với Thuận Thiên Kiếm. Nhưng nó không ngờ rằng bên cạnh vua còn có một thần Kim Quy hay sứ Tam Giang. Ngày trước do lo lắng do những người con phải sống trên núi non hiểm trở, Lạc Long Quân đã bí mật dùng đá đồi mồi tạc thành hình một con rùa nhỏ, rồi dùng Reality Stone biến thành nó một con rùa thần có thể phóng to thu nhỏ, sống dậy hay thành viên đá phong thủy tùy ý – với mục đích thay người mà dẫn dắt, chở che con dân nước Việt. Biết con quỷ tinh kia là Mind Stone đội lốt, thần Kim Quy bày kế cho An Dương Vương bắt trọn con gà quỷ, thu hồi Mind Stone để hoàn tất Thượng Thiên Kiếm. Trước khi về biển, thần Kim Quy ban cho An Dương Vương một cái móng làm vũ khí rồi dặn :

“Móng rùa của ta là do nước rèn giũa trăm năm mà thành, nay ta ban ngươi một móng để nó cùng Thuận Thiên Kiếm và sáu viên đá vô cực mà dẫn dắt nước non. Nếu chẳng may móng rùa ta mất, hãy lấy sáu viên đá chôn cùng với ngà ngựa rèn bởi lửa cháy. Tre ấy cắm tại nơi mặt đất rộng mà bằng phẳng, thế đất cao mà sáng sủa, dân cư không khổ thấp trũng tối tăm, muôn vật hết sức tươi tốt phồn thịnh, là mắt rồng nên lửa cháy muôn đời để rèn nên xã tắc. Giữ nước là một lẽ, nhưng một cõi đất trời không thể tự mình lâu dài nếu tam tài không hợp”

Đoạt, thần trở về biển, để An Dương Vương nghĩ ngợi hồi lâu.

Sau này, nhờ nỏ thần làm từ móng của thần Kim Quy, An Dương Vương cũng không cần đến Thuận Thiên Kiếm nhưng cũng không thể quên hẳn. Trong thành Cổ Loa, ông cho xây hẳn một phòng để giấu chiếc nỏ thần móng rùa cùng rất nhiều vũ khí cổ xưa của đất nước, nhưng sâu trong nơi ấy còn là một chiếu cửa mật cất giấu thanh kiếm Thuận Thiên được che đi rất kĩ, cả con gái Mị Châu cũng không hay biết. Sau này khi Trọng Thủy đánh tráo chiếc nỏ thần, Thuận Thiên Kiếm vẫn nguyên vẹn nhưng An Dương Vương lại không nỡ dùng kiếm phá hủy chiếc móng của rùa thần (dù chiếc nỏ vốn đã vô hiệu) và lao địch đã kè tận cổ nên bèn rút khỏi Cổ Loa. Lúc này, An Dương Vương nhớ lại lời trước của thần Kim Quy, lèn dùng tay không rút chuôi kiếm Thuận Thiên, đưa cho một vị tướng thân cận, dặn hãy chôn cái chuôi kiếm cạnh khúc tre ngà nơi Đại La mà Thánh Gióng từng cắm xuống. Vị tướng ấy dù không hiểu chuyện nhưng vẫn làm tốt nhiệm vụ được giao. Về phần An Dương Vương, sau khi trừng trị con gái, ông đã về biển và trao lại lưỡi gươm Thuận Thiên cho thần Kim Quy.

Hơn nghìn năm Bắc Thuộc rồi lập quốc, đến khi Lý Công Uẩn lên ngôi, sáu viên đá vô cực vẫn mãi được chôn vùi đến đất Đại La dẫu có bao biến đổi. Nhưng nhờ long mạch dẫn nguồn sức mạnh, chúng dần biến Đại La dần tốt hơn, kì lạ hơn như cách vương triều Lý Thái Tổ thấy rồng bay lên trên sông, báo hiệu cho thái bình thịnh trị. Nhưng vì thời chưa đến, trời định nhưng nhân đoạt thái bình, sáu viên đá vô cực cứ mãi ở nơi hoang vu, xa cách bàn tay con người, đến nỗi câu chuyên về nó gần như bị quên mất.

Nhưng còn một món vũ khí rất mạnh nhưng đã bị quên lãng – chính là áo giáp sắt của Phù Đổng Thiên Vương. Khi Thánh Gióng trả lại áo giáp cho vua, áo của ngài đã được lưu lại trong cung của vua Hùng cùng những binh khí khác. Sau này khi Thục Phán lên làm vua thì cũng thừa hưởng kho vũ khí ấy. Nhờ Reality Stone từ Thuận Thiên Kiếm, An Dương Vương hóa cho chiếc áo giáp có thể trở thành thần phù hộ cho đất nước thái bình khi người khác cần đến. Tuy nhiên trong cơn cấp bách khi giặc Triệu Đà đã tràn vào thành, vua đã không kịp đưa chiếc áo giáp đi cùng. Tất cả đao binh trong thành sau đó nếu không bị sử dụng cũng bị đun làm vũ khí mới, nhưng chỉ có chiếc áo giáp sắt kì lạ là bao nhiêu lửa nóng đều không thể đun chảy, thậm chí còn sáng bóng hơn. Tướng giặc thấy lạ mặc thử thì phút sau lăn đùng ra chết. Cho là áo có nguyền rủa, giặc Triệu cho vứt xuống sông rồi lập giàn cầu thần. Áo giáp sắt rơi xuống nước thì lạ thay lại trôi theo dòng chứ không chìm xuống đáy, rồi sau đó nán lại bờ sông Như Nguyệt. Dân chúng về sau thấy chiếc áo giáp sắt lạ, không bị bào mòn hay rêu phong qua năm tháng, bèn một cái đền nhỏ ngay bên bờ sông để cầu mong chiếc giáp thần sẽ dẫn dắt non sông nên thái bình.

Quả nhiên sau này, khi quân Tống bày quân sau xâm lược nước Đại Việt, tướng lĩnh nước Nam là Lý Thường Kiệt đã đến bờ sông Như Nguyệt cố thủ, dùng đây làm nơi chống giặc. Đêm trước ngày khởi binh, mưa dông tầm tã, vị tướng nhà Lý đã lập giàn cầu thấn một đền thờ lạ cạnh bờ sông – vốn trơ trọi giữa sông núi nhưng không bị thiên nhiên bào mòn, coi như rất linh thiêng – lại chính là đền thờ bộ giáp sắt. Chiếc áo giáp của Phù Đổng Thiên Vương trong đền lúc này bỗng bật lên thành tiếng, đọc lớn 4 dòng thơ :

“Nam quốc sơn hà nam đế cư
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư”

Giọng nói oai hùng không phải từ người thường vang vọng núi rừng bão táp, khiến quân Việt càng hùng hởi tinh thần, còn quân Tống đã mỏi mệt vì thổ địa phương Nam đã run vì gió rét càng ớn lạnh từng cơn. Từ đó tạo đòn bẩy cho binh lính Đại Việt đánh bay giặc phương Bắc xâm lược. Đền thờ vì đó mà càng được người dân tôn thờ như thánh sống.

Đấy là cho đến khi nhà Hồ do Hồ Quý Ly quyết định đời đô đến Thanh Hóa, khiến thế nước đi xuống trầm trọng. Lúc này, chuôi kiếm do đeo trên một mầm cây gỗ, dần leo lên mặt đất. Còn chiếc áo giáp sắt do người dân lo sợ thần sẽ vào tay giặc nên đã đưa đi trước, để chiếc đền thờ bị quân Minh giằng xéo không còn một phần nào còn hoàn thiện. Gần 40 năm sau, chiếc chuôi gắn 6 viên đá vô cực đã leo lên cành cây kia, và được tìm thấy bởi Lê Lợi – vị tướng thống lĩnh quân Lam Sơn chống giặc Minh xâm lược.

Trong đoàn quân Lam Sơn do Lê Lợi chỉ huy có một vị tùy tùng tên Lê Thận. Một lần đi đánh cá mà năm lần bảy lượt lưới đều mắc phải một lưỡi gươm không chuôi. Sau này khi Lê Lợi đến thăm nhà Lê Thận, thấy lưỡi gươm phát sáng trong góc liền thấy lạ. Sau này thì được chiếc chuôi lạ gắn sáu viên đá trong rừng, Lê Lợi nảy ý tra thử thì thấy vừa khớp. Biết ý thần linh đã định, đoàn quân Lam Sơn càng hồ hởi đánh giặc. Nhờ Thuận Thiên Kiếm chỉ đường tìm thấy áo giáp xưa của Phù Đổng Thiên Vương đang được trưng trong một ngôi nhà của hai vợ chồng lão già nuôi khỉ làm con. Kết hợp thanh kiếm thần thông đánh đâu thắng đó và áo giáp không đao kiếm nào xuyên thủng do thần linh để lại, cùng với những chiến thuật bày binh bố trận đầy tinh nhuệ và đoàn dân một lòng, khởi nghĩa Lam Sơn do Lê Lợi dẫn đầu đã chiến thắng vẻ vang, kết thúc thời Bắc thuộc thứ tư và mong muốn diệt sạch cỏ nước Việt của nhà Minh.

Đề phòng chuyện không hay như trước có thể xảy ra, sau khi đất nước thái bình và dân chúng lại có vua tôi ngự trị, trong một lần vua Lê Thái Tổ du ngoạn hồ Tả Vọng, thần Kim Quy đã xuất hiện và yêu cầu nhà vua trả gươm dưới danh nghĩa của Đức Long Quân. Thanh gươm sau khi được hoàn trả đã được phong ấn dưới hồ Tả Vọng, mà sau đó đã đổi tên thành hồ Hoàn Kiếm hay hồ Gươm. Riêng chiếc áo giáp của Phù Đổng Thiên Vương, Lê Lợi đã cho đưa về làng của của người, gia cố đền thờ và hằng năm đều cho cúng bái thật long trọng như để cảm tạ Thiên Vương đã phù hộ cho đất nước được thái bình.

Song, như chiếc móng của thần Kim Quy, chiếc áo giáp sắt đã biến mất trong một cơn đại loạn của đất nước sau này. Ắt là để không bị dùng cho nội chiến đẫm máu của người Việt.

Nhân gian sau đó bảo nhau rằng Thuận Thiên kiếm đã yên vị từ đó, nhưng sự thật là ngược lại, thậm chí khó có thể ngờ được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net