Chương 13: Cơn mưa thứ mười ba - Ngưỡng mộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần tới giờ cơm trưa, Tịch Duyệt mới tới địa điểm thi, dựa vào những gì mà bạn học miêu tả buổi sáng, Tịch Duyệt đơn phương tuyên bố quán quân của hạng mục thi theo nhóm đôi lần này không ai khác chính là Thịnh Nghi và Thuỷ Tinh: "Chính là hai cậu rồi."

"Chuyện này mà còn cần phải nói à, Thịnh ca đã ra tay rồi thì kiểu gì cũng thành." Bạn học ngồi ở bàn bên cạnh nghe thấy thì liên miệng phụ hoạ, "Buổi sáng cậu không tới nên không biết đâu, đến cả cô Lã ở đằng sau còn phải đứng lên, vỗ tay bôm bốp luôn, Thuỷ Tinh cũng đỉnh của chóp luôn, căn bản không giống như là lần đầu tiên lên sân khấu thuyết trình, biểu hiện vô cùng tốt, với cái năng lực này, đừng nói là nhóm đôi, thi cá nhân cũng ăn đứt luôn, đợi có kết quả xếp hạng rồi thì phải chuẩn bị mời mọi người ăn cơm đấy nhé?"

Vừa mới nghe thấy có cơm miễn phí để ăn, có người liên tiếp hưởng ứng: "Đừng đợi đến lúc có thưởng nữa, bây giờ mời luôn đi."

"Thịnh ca." Đối phương gọi tên của Thịnh Nghi.

Thuỷ Tinh ngẩng đầu nhìn Thịnh Nghi một cái, cô không phản ứng quá lớn, giả vờ giống như là đã quá quen thuộc với chuyện này, các bạn học xung quanh hứng thú reo lên, rồi lại bắt đầu gọi tên Thuỷ Tinh.

Vành tai Thuỷ Tinh đỏ bừng, nói rồi thật sự muốn đứng dậy.

"Cậu nghe bọn họ nói kìa, cậu không cần phải đãi bọn họ đâu." Tịch Duyệt nhìn thấy Thuỷ Tinh thật sự định đi hỏi bọn họ muốn ăn gì thì lập tức ngăn cô lại, nói với đám con trai bên kia, "Các cậu ăn như heo thế, gọi một đống đồ ăn ra đấy rồi vẫn không đủ à, lại còn đòi Tinh Tinh bao, Tinh Tinh làm sao mà phải đãi các cậu?"

"Cũng có phải bắt cậu mời đâu mà." Nam sinh đứng bên trên cũng không chịu yếu thế, bọn họ biết tính tình của Thuỷ Tinh tốt, trêu cô dễ dàng nên cứ chọc cô tiếp, "Không hổ là người làm nên chuyện lớn, quán quân của hạng mục nhóm đôi chắc chắn là thuộc về cậu và Thịnh ca rồi."

Thịnh Nghi nhìn qua Thuỷ Tinh, thấy cô lại chuẩn bị đứng dậy, biết cô thật sự rất dễ nói chuyện, cuối cùng anh liếc mắt nhìn đám người ở bên kia, hỏi: "Muốn ăn gì?"

"Mời thật à?"

Những nữ sinh bên cạnh cũng nhìn tới, đồng loạt nói.

"Chẳng lẽ lại giả?" Bình thường Thịnh Nghi căn bản không thèm tiếp chuyện với bọn họ, nam sinh reo hò nhiều nhất kia lập tức tranh thủ túm lấy cơ hội, "Nắm bắt cơ hội đi các anh em, muốn ăn gì thì cứ mạnh dạn nói."

"Chúng ta cũng đừng ép Thịnh ca quá, hơn nữa bây giờ thật sự ăn không trôi, thôi thì mua chút đồ uống là được rồi."

"Thế sao cậu không dứt khoát nói thẳng luôn là mua thêm ít kẹo đi?" Nam sinh ngồi đối diện lấy chân đá đá cậu ta dưới gầm bàn, "Chẳng phải kẹo mừng càng hợp với hoàn cảnh này hơn sao?"

Con trai nói chuyện khó tránh khỏi việc không biết nặng nhẹ, đùa kiểu gì cũng đùa được. Trực tiếp đem kẹo mừng ví như là kẹo để ăn mừng chuyện vui giành giải quán quân vậy*, hoàn toàn chẳng giống như những gì Thuỷ Tinh nghĩ chút nào.

*Kẹo mừng: 喜糖 vốn là kẹo cưới, mừng chuyện hỷ. Thuỷ Tinh nghĩ theo hướng này còn đám con trai lại ví nó như kẹo để mừng chuyện giải nhất.

Trên bàn ăn, Thuỷ Tinh cúi đầu, mặt cô sắp dán lên bàn luôn rồi, đôi đũa chọc vào bát cơm cứ dừng rồi lại chọc, trong đầu cô toàn là hai chữ kẹo mừng, vẫn chưa từng trải qua cảm giác như vậy nên lúc này Thuỷ Tinh cảm thấy như đang nếm một hương vị ngọt ngào, đột nhiên nghe thấy Thịnh Nghi đáp lời, anh nói: "Biết rồi."

Kẹo chưa từng nếm thử càng ngọt hơn.

Ăm cơm trưa xong, tất cả mọi người từ nhà ăn lại quay trở về trung tâm hoạt động, buổi chiều là hạng mục thi theo cá nhân, thứ tự lên thi vẫn chưa được quyết định, những giáo viên cùng Lã Xán ở đằng trước viết giấy để đợi lát nữa gọi học sinh lên bốc thăm.

Từ nhà ăn đi ra, Thuỷ Tinh và Tịch Duyệt không nhìn thấy Thịnh Nghi đâu nữa, mấy bạn học ban nãy trêu chọc họ thấy Thịnh Nghi vẫn chưa quay lại thì cũng không làm khó Thuỷ Tinh nữa, dù sao thì mấy người họ cũng chỉ đùa vui vậy thôi, chứ không phải thật sự thiếu mấy lon đồ uống.

Giấy bốc thăm chuẩn bị xong, các giáo viên yêu cầu học sinh lên rút thăm, Tịch Duyệt hoàn toàn không có áp lực tâm lý gì với cuộc thi, tiện tay rút được thứ tự ở giữa nhưng gần cuối, nhưng còn Thuỷ Tinh, càng căng thẳng thì lại càng đen đủi, vận may của cô ngày hôm nay đều tiêu hao sạch sau khi ăn xong bữa cơm trưa rồi, tay vừa mới rút liền trúng ngay vị trí đầu tiên mà ai cũng cảm thấy đáng sợ nhất.

"Không phải đấy chứ." Tịch Duyệt nhìn tờ giấy rút thăm trong tay Thuỷ Tinh, tim cũng thót lại thay Thuỷ Tinh, nhưng rồi lại an ủi cô, "Không sao đâu, Tinh Tinh, không sao thật mà, thi xong sớm thì được nghỉ ngơi sớm, hơn nữa chúng ta đều lợi hại như vậy, chẳng có gì phải sợ hết."

Thuỷ Tinh mím môi, đáp ừ một tiếng.

Bản thảo của Thuỷ Tinh là do cô tự viết, nội dung khái quát có những gì cô cũng đều nắm chắc, chỉ có điều không giống như bản thảo của hạng mục nhóm đôi, dù sao thì hạng mục cá nhân cô luyện tập ít hơn một chút.

Vẫn còn nửa tiếng nữa mới đến giờ thi, Tịch Duyệt không hề căng thẳng một chút nào, cô ấy ngồi bên cạnh Thuỷ Tinh, nhưng người thì lại cong qua phía khác, nói chuyện cùng với mấy bạn học khác, sau đó dứt khoát ngồi hẳn ra hàng ghế sau, bỏ lại một mình Thuỷ Tinh ngồi ở chỗ cũ.

Những học sinh tham gia cuộc thi lần này đều chia nhau luyện tập, nên giữa bọn họ không quá thân thiết, Tịch Duyệt đi khỏi, đương nhiên cũng chẳng còn bạn học nào khác tới gần chỗ của Thuỷ Tinh.

Thuỷ Tinh cúi đầu, dứt khoát một mình chuẩn bị cho phần thi, cô nhẩm thầm bản thảo, vừa mới đọc lại xong hai lần thì liền nghe thấy giọng nói của Thịnh Nghi, âm thanh trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu, anh hỏi: "Uống không?"

Thuỷ Tinh ngẩng đầu lên, hả một tiếng: "Uống gì cơ?"

Không biết Thịnh Nghi đến từ lúc nào, trong tay anh cầm một chiếc túi lớn, bên trong chỉ còn lại một túi sữa chua vị đào trắng được đóng gói riêng ra.

"Chẳng phải bọn họ hò hét đòi mời đồ uống sao? Tôi đi ra ngoài mua đấy." Thịnh Nghi chủ động giải thích với cô.

Anh nói rồi nhấc chiếc túi đang sách ở tay trái đưa sang, Thuỷ Tinh đang định nhận lấy, cô muốn cười, bỗng ánh mắt đột nhiên nhìn thấy một bóng người đỏ rực, là một cô gái, mặc đồng phục, mái tóc dài thẳng mượt, tết một bím tóc nhỏ ở một bên để tạo điểm nhấn, làn da trắng hồng, cô gái dùng lực vỗ vào sau lưng Thịnh Nghi.

"Thịnh Nghi." Giọng của cô gái rõ ràng.

Nhưng chỉ một tiếng gọi như vậy thôi đã khiến xung quanh vang lên tiếng reo hò, ánh mắt từ khắp mọi nơi đổ dồn tới bên này, nụ cười của Thuỷ Tinh tới cuối cùng cũng không lộ ra, lại mím môi thu về.

Bàn tay vốn đang đặt trong túi áo hơi cứng lại, cô không thò tay ra, Thịnh Nghi quay đầu, nhìn cô gái kia một cái: "Ừ."

"Oa, sữa chua này." Ánh mắt của cô gái rơi trên chiếc túi mà Thịnh Nghi xách tới, hỏi, "Có còn không vậy? Cho mình một túi đi."

Thịnh Nghi còn chưa trả lời thì nam sinh ngồi cách Thuỷ Tinh hai hàng ghế đã quay đầu lại trước, cũng mặc bộ đồng phục màu đỏ rực, hướng về bên này huýt sáo, cười nói: "Trần Gia Oanh, cậu có còn là người của Nhất Trung không thế, Thịnh Nghi vừa mới tới là khuỷu tay đã hướng ra ngoài* rồi à? Chưa gì đã đòi hối lộ rồi, có phải lát nữa cậu còn định đem chức quán quân của trường Nhất Trung chúng ta cúi đầu dâng tận tay cho người ta luôn phải không."

*Khuỷu tay hướng ra ngoài: Kiểu như khôn nhà dại chợ á.

Trần Gia Oanh quay ra đằng sau làm mặt quỷ, cô ấy quay lưng lại với ánh đèn sân khấu, cả người giống như là đang phát sáng vậy.

Trong hội trường nháy mắt liền xôn xao ầm ĩ, đến cả nữ sinh ngồi ngay đằng sau Thuỷ Tinh cũng đang thì thầm bàn tán, hỏi người bên sân nhà là Tịch Duyệt: "Duyệt Duyệt, cô gái đó là ai vậy? Sao lại thân với Thịnh Nghi như thế."

"Trần Gia Oanh á?" Tịch Duyệt thoáng liếc mắt nhìn cô gái bên dưới một cái, nói, "Mình từng nghe nói về cô ấy, cô ấy và Thịnh Nghi quen nhau hồi học cấp hai, lúc đó trường Phụ Trung của chúng ta và trường Nhất Trung cùng nhau tổ chức mô phỏng liên hợp quốc, Thịnh Nghi có tham gia, khi ấy Trần Gia Oanh và Thịnh Nghi đều là đại diện của Mỹ, sau đó cứ cuộc thi nào có Thịnh Nghi thì nhất định sẽ có Trần Gia Oanh, quan hệ của hai người họ hình như cũng khá là tốt đấy."

"Là như vậy sao? Mình cảm thấy Trần Gia Oanh rất xinh, hai người bọn họ không có..."

"Cậu thấy sao? Người ta còn là học sinh ưu tú của trường Nhất Trung đấy, năm ngoái Phụ Trung muốn giành cô ấy về trường nhưng không thành, Nhất Trung trực tiếp hứa rằng cô ấy không cần phải thi chuyển cấp, sau này trực tiếp tuyển thẳng vào lớp hoả tiễn* luôn." Nam sinh bên cạnh cũng tham gia vào cuộc nói chuyện, vẫy tay với hai cô gái, giọng nói đã nhỏ giờ lại càng nhỏ hơn, bật ngón cái lên, "...Hơn nữa mình còn nghe nói nhà họ là cái này này, xịn xò lắm đó."

*Lớp hỏa tiễn: Lớp tập hợp những học sinh giỏi toàn diện, xuất sắc nhất.

"Xịn đến vậy sao."

"Xem ra Thịnh Nghi và cô ấy xứng đôi ghê nhỉ."

Thuỷ Tinh không quay đầu lại, những lời này rõ ràng là nhỏ giọng nói nhưng Thuỷ Tinh vẫn nghe rõ mồn một.

Thì ra là cô ấy. Lúc ngồi trên xe buýt Thuỷ Tinh đã nghe qua về sự tích có liên quan đến Trần Gia Oanh rồi, cô ấy cũng giống với Thịnh Nghi, đều là người bị hai trường Phụ Trung Tây Thành và Nhất Trung Tây Thành giành qua giành lại. Thuỷ Tinh ngước mắt lên, thoáng nhìn Thịnh Nghi ở phía trước, tay cô vẫn cầm sữa chua mà anh vừa mới đưa cho hồi nãy, một túi nhỏ.

Lúc Thịnh Nghi đưa sữa chua cho cô, đầu ngón tay hai người vô tình chạm vào nhau, lúc ấy cứ cảm thấy khoảng cách của hai người thật gần, nhưng giây phút này mặc dù Thịnh Nghi vẫn đứng trước mặt cô, nhưng anh đã trở thành trung tâm của tiêu điểm, không biết vì sao Thuỷ Tinh luôn cảm thấy bụng ngón tay hơi nhức nhói, cơn nhói ấy cứ như vậy mà chạy thẳng vào tim cô.

"Này, Thịnh Nghi." Trần Gia Oanh dựa vào lưng ghế ở phía sau, chìa tay ta, kéo kéo ống tay áo của anh, lại hỏi, "Rốt cuộc cậu có để cho mình túi nào không vậy?"

"Không để." Thịnh Nghi mặt không cảm xúc, nói.

"Cậu đúng thật là, vẫn y hệt như lúc trước." Trần Gia Oanh thở dài một hơi, bất lực, không biết làm thế nào với cái tính cách lạnh nhạt thờ ơ của Thịnh Nghi, cô ấy nói, "Không có thì thôi vậy, mình thật là đáng thương, đến cả một túi sữa chua cũng không có được."

Thịnh Nghi cụp mắt, nhìn bản thảo đang đặt trên chân Thuỷ Tinh, anh biết Thuỷ Tinh rất coi trọng tới cuộc thi lần này, nhớ ra lát nữa cô còn phải lên sân khấu, có lẽ xác suất cao là cô đang nhẩm lại thêm một lần nữa, mí mắt hơi cụp xuống, Thịnh Nghi thu ánh nhìn lại, anh quay đầu, Trần Gia Oanh vẫn đang ồn ào nói chuyện, anh chỉ có thể hỏi cô ấy: "Cậu có chuyện gì à?"

"Ừ, đúng rồi, đúng là có chuyện." Trần Gia Oanh lúc này mới nhớ ra chuyện chính, cô ấy lấy bản thảo từ đằng sau lưng ra, nói, "Bản thảo thuyết trình lần này quên không bảo cậu soát lại giúp mình."

Thịnh Nghi à một tiếng, anh hạ tay xuống cầm lấy tờ bản thảo kia: "Ra ngoài nói."

Thuỷ Tinh hơi sững sờ, cô nhìn thấy Thịnh Nghi quay người, đi lướt qua trước mặt cô, cùng với Trần Gia Oanh đi về phía bên phải.

Không biết bởi vì sao, bóng lưng của hai người kia nối tiếp nhau lướt qua Thuỷ Tinh, chiếc bóng đen kìn kịt không hề tách nhau ra, một thứ cảm xúc không thể diễn tả thành lời như đang dồn nén trong tim Thuỷ Tinh.

Các bạn học xung quanh vẫn còn đang tụm lại nói chuyện với nhau, Tịch Duyệt nhận ra Thuỷ Tinh chẳng có phản ứng gì, cô ấy biết Thuỷ Tinh vì cuộc thi hùng biện lần này mà đã bỏ ra biết bao công sức, Tịch Duyệt lập tức nhoài người tới, hỏi Thuỷ Tinh: "Tinh Tinh, cậu vẫn ổn chứ?"

Thuỷ Tinh quay đầu qua, miễn cưỡng đáp ừ một tiếng.

"Tinh Tinh, cậu làm sao vậy? Sắc mặt cậu trắng quá." Tịch Duyệt sờ thử mặt của Thuỷ Tinh, phát hiện nó lạnh ngắt, cô ấy lo lắng nói, "Vẫn còn nửa tiếng nữa mà, cậu đừng căng thẳng quá."

Thuỷ Tinh gật đầu, nhưng ánh mắt lại lướt qua Tịch Duyệt rồi nhìn tới Trần Gia Oanh đang nhảy tới nhảy lui trên bậc thang bên kia, cô gái mặc một chiếc áo đồng phục màu đỏ rực của Nhất Trung, chắp tay đằng sau lưng, ngẩng đầu lên, cảm giác vừa tươi trẻ vừa hoạt bát, cô ấy đột nhiên quay người lại, vẫn đang nói chuyện với Thịnh Nghi.

Sao vậy.

Thuỷ Tinh thực ra là ngưỡng mộ.

Ngưỡng mộ Trần Gia Oanh không nhất thiết phải vì Thịnh Nghi mà tham gia thi theo hạng mục nhóm đôi.

Ngưỡng mộ đôi mắt cong cong biết cười của Trần Gia Oanh, khi cô ấy cười lên thật sự rất xinh đẹp, giống như là một vầng trăng nhỏ nhắn vậy.

Thật sự ngưỡng mộ Trần Gia Oanh cho dù không có sữa chua cũng có thể ở lại bên cạnh Thịnh Nghi, nói chuyện cùng người mà cô thích.

Thuỷ Tinh quay người lại, cụp mắt, ánh nhìn lại trở về với bản thảo, Thuỷ Tinh lòng rối như tơ vò, mỗi một từ đơn tiếng Anh lại giống hệt như những ký tự bị sắp xếp loạn xạ, không hiểu nổi, đến cả một chữ cô cũng không nhận ra.

_____________________________ 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net