Chương 17: Cơn mưa thứ mười bảy - Kẻ câm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước kỳ thi cuối học kỳ một ngày, Thuỷ Tinh cuối cùng cũng quyết định dựa vào việc so sánh điểm số của các môn xã hội và tự nhiên xem bên nào cao hơn để lựa chọn học ban tự nhiên hay ban xã hội.

Kỳ thi kéo dài hai ngày nhanh chóng kết thúc, sau khi thi xong, tất cả các học sinh trên lớp đều thở phào một hơi nhẹ nhõm, Lý Trí Khôn thông báo thứ hai tuần sau đi học trở lại, không chỉ để thông báo nghỉ lễ, mà còn yêu cầu mỗi phụ huynh tới trường, đợi tuyên bố xong lịch nghỉ thì sẽ họp phụ huynh của toàn khối.

Học sinh vừa mới thi xong nào có suy nghĩ lo lắng tới những chuyện tiếp theo, hầu hết mọi người đều là tận hưởng niềm vui trước mắt, Lý Trí Khôn vừa mới đi khỏi, phòng học liền loạn hết lên, mọi người hỏi nhau lịch trình và dự định trong kỳ nghỉ. Thuỷ Tinh quay đầu lặng lẽ nhìn Tịch Duyệt một cái, đúng lúc ấy cô gái bên cạnh cũng gọi Tịch Duyệt, Thuỷ Tinh vốn muốn mở miệng hỏi cô ấy nhưng chỉ đành nuốt ngược vào trong.

Về tới nhà, Thuỷ Tinh nhân lúc ăn cơm xong nói với Thích Viễn Thừa và Tưởng Lâm Anh chuyện họp phụ huynh và chia ban xã hội tự nhiên, Thích Viễn Thừa ăn cơm, thuận miệng hỏi cô: "Được, vậy con định học xã hội hay tự nhiên?"

Kết quả của kỳ thi vẫn chưa được công bố, Thuỷ Tinh cũng không thể xác định được, cô cúi đầu, nhỏ giọng trả lời: "Con... vẫn chưa nghĩ xong ạ."

Thích Viễn Thành quét mắt nhìn cô, nghĩ ngợi một lát rồi thay cô quyết định: "Học xã hội đi, con gái hợp cái này hơn, đợi sau này tốt nghiệp ra ngoài tìm việc cũng tiện, con không thích xem sách khoa học các thứ, cũng có thiên phú về văn học, sau này làm giáo viên ngữ văn, chọn ban xã hội vừa hay đẹp."

Thuỷ Tinh cúi đầu, không trả lời, đôi đũa không ngừng chọc vào bát cơm, nghĩ đến lời Thích Viễn Thừa nói, giọng điệu của ông rõ ràng không phải là đang thương lượng với cô.

"Tinh Tinh?" Tưởng Lâm Anh lại gắp thêm cho cô một miếng thịt kho tàu, thấy cô không trả lời thì nhắc nhở cô, "Ông ngoại đang hỏi con kìa, chọn tự nhiên hay xã hội là chuyện lớn, không thể qua loa đại khái được. Chúng ta cứ nghe lời ông ngoại con trước đã, chọn xã hội. Bà nhớ trước đây thầy Lý còn khen môn xã hội con học rất tốt, con có thích học cái này không?"

"Con..."

Thuỷ Tinh không thể nói thành lời, cô mím môi cắn đầu đũa, trên đầu đũa có nước sốt mằn mặn.

"Con nhìn dì Trương ở trên lầu đấy, con trai dì ấy trước đây học tự nhiên, môn tự nhiên khó lắm, nghe dì Trương của con nói tóc thằng bé rụng từng mảng từng mảng một, mới nửa năm nay mà đã trắng đầu rồi, ngày nào cũng phải ăn mè đen để bồi bổ, con gái chúng ta càng phải chú ý hơn, có đúng không nào?"

Trong phòng khách yên tĩnh mấy giây, Thuỷ Tinh do dự một lát, sau đó mới đáp: "Con không biết... hay là cứ đợi thêm đi ạ."

"Hả?" Thích Viễn Thừa nhìn sang.

"Thành tích của đợt thi cuối học kỳ lần này còn chưa được công bố, không phải con cảm thấy ban xã hội không tốt, ban xã hội rất tốt, nhưng thầy Lý cũng bảo học kỳ này các môn tự nhiên của con tiến bộ rất nhiều, trường Phụ Trung lại trọng lí khinh văn."

"......"

"Người nhà chúng ta chẳng phải cũng toàn học tự nhiên sao?" Thuỷ Tinh hơi căng thẳng, sợ Tưởng Lâm Anh và Thích Viễn Thừa phát hiện ra tâm tư nhỏ của mình, nói xong liền vội vội vàng vàng và hai miếng cơm vào miệng, hàm hồ nói, "Con muốn đợi khi nào có điểm rồi tính tiếp, đợi đến lúc đó xem sao, môn nào cao hơn thì chọn ban đó."

Thích Viễn Thừa và Tưởng Lâm Anh đều không có ý kiến gì, tới ngày họp phụ huynh, Thích Viễn Thừa đặc biệt đóng cửa phòng khám tới tham gia buổi họp phụ huynh của Thuỷ Tinh. Hai người xuất phát từ nhà, lúc ở cửa nhà vẫn ổn, còn có thể nói với nhau mấy lời, nhưng suốt dọc đường thì đều trầm mặc im lặng, may mà trường học cách nhà không xa, hai người đi lên toà nhà dạy học, đi vào lớp ba, gặp phải Lý Trí Khôn ở cửa phòng học.

"Thầy Lý." Thuỷ Tinh ngoan ngoãn gật đầu.

"Ấy, ông ngoại của Thuỷ Tinh?" Lý Trí Khôn lên tiếng chào hỏi hai người, thầy hơi nghiêng người, nhường cho họ chút không gian, tiện cho Thích Viễn Thừa và Thuỷ Tinh đi vào trong, "Thuỷ Tinh, em dẫn ông ngoại vào trong ngồi trước đi, có chuyện gì thì có thể đợi buổi họp phụ huynh kết thúc, chúng ta nói chuyện riêng."

Thuỷ Tinh và Thích Viễn Thừa một trước một sau đi vào trong lớp, Úc Tình ra ngoài đón phụ huynh nên vẫn chưa vào, Tịch Duyệt và mẹ Tịch đã ngồi vào vị trí ở đằng sau rồi, đợi Úc Tình vào lớp, Lý Trí Khôn cũng nhanh chóng bước vào phòng học, đầu tiên thầy nói về thời gian của kỳ nghỉ và những sắp xếp lịch trình của học kỳ sau trước, sau đó lại phát cho học sinh bảng xếp hạng thành tích của kỳ thi cuối kỳ, mỗi người đều có một tờ thông báo điểm.

Bảng thành tích được truyền từ đằng trước ra sau, bị Thích Viễn Thừa giữ lại xem một lát rồi mới đưa đến tay Thuỷ Tinh.

Thành tích của Thuỷ Tinh lần này cũng đã tiến bộ, xếp hạng mười hai trong lớp, Lý Trí Khôn đứng trên bục giảng đưa ra danh sách tuyên dương trong đó cũng có cả Thuỷ Tinh, nói rằng lần thi này có rất nhiều học sinh đều phát huy được thực lực và tiềm năng của bản thân: "Lát nữa tôi sẽ phát cho các em học sinh và các bậc phụ huynh mỗi người một tờ giấy, là đơn đăng ký học ban tự nhiên hay ban xã hội vào kỳ sau, các em học sinh nhận được bảng thành tích thì có thể cùng với bố mẹ xem điểm thi các môn lần này của bản thân một lát, bàn bạc với nhau xem là quyết định chọn ban xã hội hay ban tự nhiên thì tốt hơn, các em nhận được đơn đăng ký thì đừng làm mất, phải điền xong trước khi vào kỳ học rồi nộp lại."

Thuỷ Tinh cụp mắt, nhìn bảng thành tích lần này một lát, cô không dám tin.

Đề của các môn khoa học tự nhiên lần này khó, Thuỷ Tinh khi nhận được đề, không biết là do căng thẳng hay do điều gì khác mà ngồi

trong phòng thi tay cô run bần bật vài lần, mấy ngày nghỉ này cô lúc nào cũng trong trạng thái tinh thần bất an, luôn lo rằng mấy môn tự nhiên thi hỏng, lại cộng thêm việc môn xã hội của cô vốn đã tốt hơn nhiều, ngoài miệng thì nói rằng muốn đợi có kết quả thi rồi mới quyết định chuyện chia ban tự nhiên xã hội, nhưng thực ra trong đầu toàn nghĩ có lẽ là bản thân phải chọn ban xã hội rồi, không ngờ rằng bảng thành tích được phát xuống, vậy mà điểm tổng các môn tự nhiên của Thuỷ Tinh cộng vào lại cao hơn cả điểm của các môn xã hội.

Buổi họp phụ huynh kết thúc, Thích Viễn Thừa đưa cô tới gặp Lý Trí Khôn, xung quanh đều là các phụ huynh tới hỏi chuyện, Thuỷ Tinh và ông ngoại xếp ở vị trí cuối cùng, đợi mọi người đi hết, hai ông cháu mới đi tới: "Thầy Lý, chúng tôi đến là vì muốn hỏi thầy về điểm số của Thuỷ Tinh, để con bé học ở ban xã hội tốt hơn, hay là ban tự nhiên sẽ tốt hơn một chút?"

Thích Viễn Thừa ở bên trên bàn bạc với Lý Trí Khôn về dự tính của Thuỷ Tinh lúc trước, Lý Trí khôn cụp mắt, nhìn Thuỷ Tinh dưới bụng giảng, thầy cười: "Ông ngoại em bảo em muốn điểm ban nào cao hơn thì chọn ban đó, bây giờ tự nhiên cao hơn xã hội một điểm, vậy em đã quyết định học ban tự nhiên rồi sao?"

Điểm số của Thuỷ Tinh rất gượng ép, mặc dù điểm tổng của các môn tự nhiên cộng vào nhau cao hơn điểm tổng của các môn xã hội cộng vào nhau, nhưng trên thực tế chỉ cao hơn một điểm mà thôi.

Cô chần chừ một lát, cuối cùng gật đầu.

"Em có hứng thú với tự nhiên?" Lý Trí Khôn hỏi Thuỷ Tinh.

Thuỷ Tinh đứng trên bục giảng, ngón tay mân mê góc áo, đáp một tiếng vâng.

"Trước đây thầy cũng đã nói qua với các em rồi, chọn ban xã hội cũng tốt, mà chọn ban tự nhiên cũng được, bây giờ nhìn thì có vẻ là một sự lựa chọn rất quan trọng, nhưng thực ra nó không thể quyết định em sẽ trở thành một người như thế nào, em chỉ là trong một khoảng thời gian nhất định tìm kiếm người cùng đường với em." Lý Trí Khôn sợ Thuỷ Tinh vì người khác luôn nói trường Phụ Trung Tây Thành đào tạo ban tự nhiên tốt hơn nên mới đưa ra sự lựa chọn như vậy, nói, "Vẫn nên xem bản thân mình thích phương diện nào mới được."

Thuỷ Tinh mím môi: "...Em biết ạ."

Thích Viễn Thừa cuối cùng không ngăn cản việc Thuỷ Tinh chọn ban tự nhiên nữa, trên đường về nhà cũng chỉ nói với cô là cho dù sau này cô có chọn lựa như thế nào thì cũng phải đặt chuyện học tập lên vị trí hàng đầu.

Thuỷ Tinh gật đầu.

Buổi họp phụ huynh kết thúc cũng có nghĩa là kỳ nghỉ đông chính thức bắt đầu, kỳ nghỉ đông của trường Phụ Trung Tây Thành tổng cộng được nghỉ ba mươi lăm ngày, Thuỷ Tinh nhân lúc Thích Viễn Thừa và Tưởng Lâm Anh ra ngoài tản bộ liền gọi điện thoại cho bố và mẹ.

Thuỷ Hạo Dũng và Thích Vân trước đây đã đồng ý với Thuỷ Tinh là kỳ nghỉ lần này sẽ tới đón cô về, nhưng không ai ngờ rằng công việc càng về cuối năm càng bận rộn, điện thoại được kết nối, giọng nói của Thích Vân từ bên kia truyền tới, mang theo sự mệt mỏi rõ ràng: "Tinh Tinh."

"Vâng."

"Sao vậy con?" Thích Vân hỏi.

"Trường con được nghỉ rồi, nói là được nghỉ hơn một tháng cơ." Thuỷ Tinh mấp máy miệng, đáng lẽ ra cô muốn hỏi bố mẹ khi nào thì thực hiện lời hứa, nhưng nghe thấy đầu dây bên kia toàn là âm thanh ồn ào bận rộn nên chỉ đành nhịn lại, "Mấy hôm trước nhà trường còn tổ chức cuộc họp phụ huynh, có thành tích của đợt thi cuối kỳ rồi, thầy giáo đứng trên bục giảng tuyên dương con, nói rằng kỳ thi này con làm bài rất tốt."

Thuỷ Tinh kể với Thích Vân về dự định chọn ban tự nhiên của mình vào học kỳ sau của lớp mười, kể với Thích Vân rằng Thích Viễn Thừa và Tưởng Lâm Anh đều vui mừng vì kết quả thi lần này của cô, kể với Thích Vân về dự định từng ngày sau khi được nghỉ, kể rất nhiều chuyện thú vị trên lớp học, chỉ duy nhất một điều cô không hỏi đó là khi nào thì Thích Vân và Thuỷ Hạo Dũng sẽ tới đón mình về nhà.

Mãi cho đến khi nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng thúc giục, bàn tay cầm điện thoại của Thuỷ Tinh nắm chặt, biết rằng sắp hết thời gian rồi: "Mẹ ơi..."

Thích Vân cảm nhận được giọng nói của Thuỷ Tinh biến đổi: "Tinh Tinh, có phải con muốn..."

Thuỷ Tinh biết rằng tiếp theo Thích Vân chuẩn bị nói gì, Thích Vân và Thuỷ Hạo Dũng đã rất bận rộn rồi, cô không muốn ngay lúc này lại giận dỗi với họ, nên lắc đầu: "Không phải ạ, chỉ là con nhớ ra nên mới muốn gọi điện thoại cho hai người một lát thôi, bài tập hôm nay con vẫn chưa làm đây."

Thích Vân hơi ngây người.

"Mẹ ơi, mẹ và bố chăm sóc tốt cho bản thân nhé, bình thường công việc có bận cũng nhớ phải ăn uống đầy đủ." Thuỷ Tinh cúi đầu, hốc mắt chua cay, "Con ở nhà bà ngoại tốt lắm, bố mẹ đừng lo lắng cho con."

Thuỷ Tinh không lưỡng lự chần chừ nữa, chưa đợi Thích Vân đồng ý đã cúp điện thoại trước rồi.

Mấy hôm sau đó, Thích Vân và Thuỷ Hạo Dũng đã chủ động gọi điện thoại tới một lần khi Thích Viễn Thừa không có ở đó, là Tưởng Lâm Anh nhận điện thoại, Thích Vân và Thuỷ Hạo Dũng quả nhiên là không thể tới, cuối năm nên khoản nợ thúc giục rất gấp, những chuyện này gần như đã chiếm hết toàn bộ thời gian của họ, nếu như trở lại Tây Thành đón Thuỷ Tinh về thì cũng chỉ có thể để cho cô trải qua một năm không dễ dàng mà thôi, người lớn trao đổi và nhất trí với nhau rằng vẫn cứ để Thuỷ Tinh tiếp tục ở lại chỗ của Thích Viễn Thừa, vừa hay kỳ nghỉ thì tranh thủ học hành thật tốt.

Thuỷ Tinh đứng đằng sau cửa phòng ngủ, yên lặng nghe hết cuộc đối thoại ở phòng khách, nhưng lại giả vờ như không biết gì.

Sau khi kỳ nghỉ bắt đầu, ngày nào Thuỷ Tinh cũng ở trong nhà, đến cả Tưởng Lâm Anh cũng phải thúc giục cô mấy lần rằng đừng suốt ngày ru rú trong nhà, cũng phải ra ngoài dạo quanh một chút, nhưng Thuỷ Tinh cũng chỉ cười cười cho qua, họ không biết bởi vì học kỳ hai của lớp mười sẽ tiến hành chia ban xã hội tự nhiên, thực ra kỳ nghỉ đông lần này không hề có bài tập về nhà, cũng không biết rằng không có sự bầu bạn của Tịch Duyệt và Úc Tình, ở trường Phụ Trung Tây Thành Thuỷ Tinh không còn người bạn nào khác.

Hôm trước đêm giao thừa, Tưởng Lâm Anh bảo Thuỷ Tinh dọn dẹp phòng ngủ, cô lôi từ góc trong cùng của tủ quần áo ra một chiếc hộp bánh quy, ôm nó vào lòng rồi ngồi lên giường, chậm chạp lấy từng thứ đồ bên trong đó ra.

Kể từ lần trước Tưởng Lâm Anh đi vào phòng của cô, Thuỷ Tinh đã đem hết đồ đạc đổi sang chỗ khác cất, góc khuất của tủ quần áo đóng một lớp bụi mỏng, dần dần không phải chỉ có một mình Tưởng Lâm Anh, hình như đến cả Thuỷ Tinh cũng quên đi sự tồn tại của đồ vật này.

Cuốn lịch trong góc tủ quần áo cũng được coi là của năm ngoái rồi, bị xé mỏng tang, chẳng còn nổi mấy trang nữa. Kể từ sau khi chiến tranh lạnh với Tịch Duyệt, số lần cô gặp Thịnh Nghi cũng ngày một ít đi, rõ ràng học cùng một trường, cùng một toà nhà dạy học, cùng một tầng, nhưng cô tìm kiểu gì cũng không tìm thấy cơ hội gặp anh, sau khi được nghỉ, hai người họ càng không gặp được nhau.

Nơi mà Thuỷ Tinh sống thực ra ở ngay phía trước khu nhà ở ở Tây Đại một chút, cách nhau một khoảng chưa đến một nghìn mét, nhưng vậy mà một ngày hai mươi tư giờ đồng hồ lại có thể khiến cho một nghìn mét ấy mở rộng ra xa thêm gấp mấy vạn lần.

Thuỷ Tinh cụp mắt, đằng sau cuốn lịch kẹp một tờ giấy, là phương thức liên lạc mà trước đây Thuỷ Tinh đã xin của Thịnh Nghi sau khi cô bị ốm và đi học trở lại.

Lúc đó Thuỷ Tinh còn cười thầm vì cuối cùng đã có được phương thức liên lạc của anh, chỉ đáng tiếc là cô không bị ốm nữa, đến cả cơ hội để gọi cho Thịnh Nghi một cuộc điện thoại cũng không có, cộng thêm việc tuổi tác của Thích Viễn Thừa và Tưởng Lâm Anh đã lớn, trong nhà không lắp máy tính, vậy nên Thuỷ Tinh vẫn chẳng còn cách nào để thêm được phương thức liên lạc của Thịnh Nghi.

Rõ ràng cả hai phương thức cô đều có, Thuỷ Tinh nắm chặt tờ giấy trong tay, hai cách liên lạc đều không có tác dụng.

Tưởng Lâm Anh nấu cơm trưa xong, đẩy cửa phòng Thuỷ Tinh ra: "Tinh Tinh."

Thuỷ Tinh đang nghĩ ngợi, đúng lúc đó thì Tưởng Lâm Anh xuất hiện sau lưng, lỗ chân lông khắp người đều nổi lên, động tác của tay cũng khựng lại, cô giả vờ như vô tình nhét tờ giấy vào trong túi áo, quay đầu lại hỏi: "Bà ngoại, sao vậy?"

"Cơm chín rồi, ra ngoài ăn cơm thôi, lát nữa xuống dưới gọi ông ngoại con lên ăn cùng."

Thuỷ Tinh đáp vâng một tiếng, đóng kín hộp bánh quy lại như ban đầu, giấu nó dưới chăn, rồi đi ra ngoài cùng với Tưởng Lâm Anh, chần chừ một lát cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà cảm thấy lòng rối như tơ vò: "Bà ngoại, lát nữa ăn cơm xong con có thể ra ngoài một lúc không?"

"Được chứ, đi đâu vậy?"

"...Quán net."

"Quán net?" Những người cao tuổi vốn không thể hiểu được những ngành công nghiệp mới nổi này, đặc biệt là những nơi như quán net, trong lòng Thích Viễn Thừa và Tưởng Lâm Anh đều nghĩ rằng đó là nơi mà trẻ hư mới đến. Bê nồi cơm điện tới đặt trên mặt bàn, Tưởng Lâm Anh mở vung nồi ra, chau mày, "Bà ngoại nó cho con biết nơi như vậy không nên tới đâu, con biết ở đó toàn những người như thế nào không? Nào là hút thuốc nào là chửi bậy, chẳng may mà ông ngoại con biết được, cẩn thận lại đánh con đấy."

"Không phải con tới đó chơi." Thuỷ Tinh trầm mặc đi tới, biết không nên nói thật, cô cúi đầu, đưa bát con cho Tưởng Lâm Anh, "Có đề bài con không biết làm, bây giờ lại không có giáo viên, nên muốn lên mạng tra."

"Lên mạng có thể tra được sao?" Tưởng Lâm Anh bán tín bán nghi, "Đợi ông ngoại con về thì hỏi ông ấy xem sao."

Tưởng Lâm Anh không giống với Thích Viễn Thừa, Thuỷ Tinh biết Tưởng Lâm Anh thương cô, nói sai cũng không sao hết, nhưng Thích Viễn Thừa biết được thì sẽ không có chuyện dùng ngữ khí thương lượng để nói với cô như thế này đâu, không cho đi là không cho đi, e rằng sau này đến cả cơ hội thò chân ra khỏi cửa cũng không có mất.

Đợi Thích Viễn Thừa về nhà, Thuỷ Tinh cũng không nhắc tới chuyện này nữa.

Chiều hôm đó, Tưởng Lâm Anh ngủ dậy cuối cùng vẫn cho cô một chút tiền, cô đã ở trong nhà suốt gần nửa tháng rồi, Tưởng Lâm Anh mặc dù không muốn cho Thuỷ Tinh tới những nơi như quán net chơi, nhưng nói gì thì nói vẫn muốn để cô ra ngoài dạo quanh, trước khi ra khỏi cửa, Tưởng Lâm Anh lại dặn dò cô mấy câu rằng đi đâu cũng được, nhưng tuyệt đối không tới quán net chơi.

Thuỷ Tinh đều đồng ý hết.

Gần tới lễ Tết, Thuỷ Tinh xuống lầu đi qua phòng khám của Thích Viễn Thừa, phát hiện bệnh nhân trong phòng khám hình như đã ít hơn rồi, trên cửa sổ của mỗi nhà mỗi hộ trong toàn chung cư đều được dán câu đối mừng xuân, đều treo đèn lồng.

Thuỷ Tinh ngẩng đầu lên, đột nhiên nhận ra bản thân hình như đã rất lâu rồi không nghỉ ngơi, người lớn để Thuỷ Tinh ở lại Tây Thành là vì muốn cô đón Tết, sống một năm vui vẻ, nhưng năm này của cô trải qua vẫn không giống một năm trọn vẹn.

Đã lâu lắm rồi Thuỷ Tinh không tới tiệm sách ở đầu đường, ông chủ trong tiệm nhìn thấy Thuỷ Tinh bước vào thì hơi ngây người, hỏi cô dạo này sao không thấy tới đọc tiểu thuyết võ hiệp nữa.

Thuỷ Tinh cũng không nói ra lý do.

Từ sau khi cô gặp được Thịnh Nghi, Thuỷ Tinh dường như ngày càng nhìn thấy nhiều khoảng cách và những vết nứt, cô đặt tất cả thời gian vào những đề tổ hợp khoa học tự nhiên mà không bao giờ làm hết trên mặt bàn, giống như là làm như vậy thì có thể đuổi kịp và sánh vai cùng người mà cô muốn ở bên, thế nhưng hiện thực lại phơi bày ngay trước mặt cô, nói với cô rằng sự nỗ lực của cô chưa chắc đã có kết quả, cô không may mắn đến như vậy.

"Có muốn đọc quyển sách mà lúc trước chưa đọc hết không?" Ông chủ hỏi cô.

Thuỷ Tinh gật đầu, nhưng cô đã quên mất quyển sách lúc trước là quyển nào rồi, cô tiện tay rút trên giá sách một cuốn tuyển tập đề xuống, cô lại ngồi vào vị trí sát bên cửa sổ, đang ngây người thì bên tai đột nhiên truyền tới giọng nói quen thuộc.

Cả cơ thể Thuỷ Tinh bỗng dưng cương cứng, lập tức ngẩng đầu lên, cô vốn cho rằng bản thân chỉ đang nghe nhầm, nhưng ánh mắt thì tức khắc nhìn chăm chăm vào Thịnh Nghi ở ngay gần đó, anh đang đi tới.

Trên đường không có người, anh đi ở phía bên ngoài, mặc một chiếc áo khoác denim màu đen đậm, bên trong là một chiếc áo hoodies màu trắng tinh, trong tay xách một chiếc túi bóng rất lớn, nhìn có vẻ như là đồ trang trí đón năm mới, anh cụp mắt, thần sắc rất lạnh nhạt, yên lặng nghe người phụ nữ bên cạnh nói chuyện.

Thuỷ Tinh nhìn về phía anh, mấp máy khoé miệng, tim cô vào giờ khắc này cũng lập tức dao động.

Bóng của Thịnh Nghi chồng lên lướt qua cửa kính lạnh lẽo, không hề lưu lại một chút hơi ấm nào, chớp mắt, bóng dáng của anh lại biến mất ở góc bên đường.

Anh chỉ là đi lướt qua cửa sổ nơi Thuỷ Tinh ngồi, đi lướt qua cô.

Lúc này Thuỷ Tinh mới nhận ra cô không hề gọi tên của anh, thậm chí đến cả một câu năm mới vui vẻ cũng không thể thốt ra khỏi miệng.

Cô hệt như một kẻ câm, đang nói chuyện với người mù.

Bất luận như thế nào Thuỷ Tinh cũng không thể lên tiếng, Thịnh Nghi cũng không nhìn thấy cô đang nói chuyện.

________________________________ 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net