Chương 20: Cơn mưa thứ hai mươi - Nước ngọt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thuỷ Tinh và Thịnh Nghi đứng bên ngoài cửa hàng tiện lợi, mũi ô không biết đã nhỏ xuống biết bao nhiêu giọt nước. Thuỷ Tinh liếc mắt nhìn sang bên cạnh, không phải trước đây cô chưa từng ở riêng với Thịnh Nghi, lúc chuẩn bị cho cuộc thi hùng biện tiếng Anh, hai người thường xuyên ở riêng với nhau, khi đó hai người họ có cùng chuyện để làm, cũng có thể tìm được nhiều chủ đề nói chuyện, nhưng lúc này chạm mặt nhau, vậy mà Thuỷ Tinh lại không biết nên nói gì mới được đây.

Không nói chuyện thì chẳng khác nào đứa ngốc, hai người ngượng ngùng đứng nghe tiếng mưa rơi.

"Chuyện đó." Thuỷ Tinh mím môi, cuối cùng cũng mở miệng.

Ánh mắt của Thịnh Nghi nhìn tới, anh ừ một tiếng.

"Tối nay chúng ta ăn gì vậy?"

Thuỷ Tinh phải nghĩ rất lâu mới nghĩ ra một vấn đề sẽ không sai sót, vừa có thể tấn công vừa có thể phòng thủ, không những có thể mượn nó để phát triển chủ đề nói chuyện khác, còn có thể tìm hiểu xem bình thường Thịnh Nghi thích ăn những gì.

"Đói rồi sao?"

"Cũng..." Đáng lẽ ra Thuỷ Tinh định nói không phải, nhưng chủ đề này là do cô chủ động nhắc tới, nói rồi cô gật đầu, "Hơi đói một chút."

"Lý Trạch Húc đặt phòng bao rồi, món Tây Bắc."

"Món Tây Bắc?"

Thịnh Nghi đáp ừ, anh biết nhà hàng mà Lý Trạch Húc nói, từ lúc cấp hai Lý Trạch Húc đã thích tới đó, lúc ban đầu nhà hàng đó chỉ là một tiệm cơm nhỏ, sau này càng nhiều người biết đến, buôn bán thuận lợi, ông chủ kiếm được nhiều tiền rồi thầu luôn căn nhà hai tầng nhỏ ở bên cạnh để mở rộng mặt bằng, đồ ăn của nhà hàng quả thực không tồi, nguyên liệu nấu ăn cũng tươi mới, chỉ là mùi vị trong tiệm đều nặng.

Thịnh Nghi từng đến miền Nam du lịch, đồ ăn ở đó hầu hết đều là chua ngọt, không quá dầu mỡ cũng không quá cay, sợ Thuỷ Tinh ăn không quen, Thịnh Nghi hỏi cô: "Cậu ăn được cay không?"

Đến Tây Thành lâu như vậy rồi, ngoại trừ những món ăn làm từ bột mì, thì Thuỷ Tinh chưa từng ăn thử những món cứng chính thống của Tây Bắc, Thích Viễn Thừa và Tưởng Lâm Anh cũng không thích ăn cay, ngoại trừ phải ăn món cà tím thì khẩu vị ăn uống của Thuỷ Tinh không khác gì so với miền Nam. Nhưng Tịch Duyệt lần nào đi ăn cơm cũng phải gọi món cay, Tây Thành cũng có một loại ớt đặc biệt, cô không xác định được Thịnh Nghi có thích ăn cay hay không, cô sợ anh thích ăn nên đã do dự một lát, Thuỷ Tinh gật đầu: "Có thể ăn một chút."

Thịnh Nghi hơi chau mày, không hiểu rõ giới hạn của một chút là bao nhiêu.

Vốn dĩ đây là một chủ đề rất tuyệt, bởi vì Thịnh Nghi không tiếp lời vậy nên nó liền bị đứt đoạn ở giữa, Thuỷ Tinh âm thầm nhẹ nhàng thở dài một hơi, muốn nói chuyện với anh, nhưng cô chẳng biết nên nói thêm gì nữa.

Đang phiền não thì Lý Trạch Húc đến rồi, cậu tới trễ hơn hai mươi phút, người còn chưa xuất hiện thì đã nghe thấy giọng nói của cậu rồi: "Tôi đến rồi đây, tôi đến rồi đây."

Thuỷ Tinh ngẩng đầu lên.

Chiếc xe con màu đen dừng lại trước cổng trường học, Lý Trạch Húc đẩy cửa xuống xe, đến ô còn không che mà chạy thẳng tới chỗ họ, cậu chen thẳng vào khe trống giữa Thuỷ Tinh và Thịnh Nghi: "Thật sự xin lỗi mọi người, buổi sáng dậy sớm quá rồi ra ngoài ăn bữa cơm cùng với người nhà, về nhà liền ngủ quên mất, tỉnh dậy thì đã gần năm giờ rồi, may mà bố đưa tôi tới."

Thịnh Nghi liếc mắt nhìn Lý Trạch Húc đang đứng chen giữa hai người họ thở hồng hộc.

Lý Trạch Húc chỉ mải giải thích, không để ý tới ánh mắt của Thịnh Nghi, quay đầu hỏi Thuỷ Tinh: "Các cậu đợi lâu chưa, sao lại chỉ có mỗi hai người đứng ở cửa vậy, bọn Tịch Duyệt đâu?"

"Không lâu, cũng mới chỉ một lát thôi." Dù sao hôm nay Lý Trạch Húc cũng là thọ tinh*, Thuỷ Tinh cũng không muốn trách cứ cậu, lại trả lời câu hỏi khác của cậu, "Duyệt Duyệt và Hướng Tư Nguyên đang mua đồ ở trong kia, Tình Tình vẫn chưa đến, tôi và Thịnh Nghi sợ nếu vào trong cửa hàng tiện lợi cả thì các cậu đến sẽ không nhìn thấy ai."

*Thọ tinh: Người đón sinh nhật.

"Vậy thì có gì đâu?" Lý Trạch Húc nói, "Không nhìn thấy thì tìm xung quanh mấy vòng, chỗ này cũng có lớn đâu."

Lý Trạch Húc vừa mới ngủ dậy, miệng hơi đắng, miệng lưỡi khô khốc, cậu nghiêng người vào trong, quả nhiên nhìn thấy hai người Tịch Duyệt và Hướng Tư Nguyên đang ở trong cửa hàng, hai người mua đồ xong từ lâu rồi, nhưng không ra ngoài.

Mưa vẫn đang rơi.

"Các cậu nhìn hai người Tịch Duyệt và Hướng Tư Nguyên kìa, biết bên trong ấm áp nên vào đó đứng." Lý Trạch Húc vừa càu nhàu sao Úc Tình chậm chạp như vậy, vừa quan tâm bảo Thuỷ Tinh vào trong cửa hàng tiện lợi đợi trước đã, "Cậu cũng đừng đứng đợi ở bên ngoài nữa, vào bên trong xem cậu muốn mua gì không rồi thuận tiện mua giúp tôi chai đồ uống."

Thuỷ Tinh quay đầu lại, nhìn thấy rõ ràng động tác của Thịnh Nghi hơi khựng lại, ánh mắt của anh cũng hướng về phía cô và Lý Trạch Húc, một cơn gió thổi tới, hạt nước mưa dễ dàng bị thổi bay loạn xạ, Thuỷ Tinh chớp mắt, hạt mưa nhỏ bé chưa kịp tạt lên mặt cô thì người đã ở trong cửa hàng tiện lợi rồi.

Thịnh Nghi không theo vào, chỉ khoảng năm phút sau, Úc Tình cũng tới rồi, lúc chuẩn bị ra khỏi cửa thì trong nhà có chút chuyện làm lỡ thời gian một lúc, Úc Tình nói xin lỗi với mấy người bọn họ, mọi người cũng không thật sự để bụng chuyện cô ấy tới trễ.

"Được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi." Lý Trạch Húc cười hỏi, "Đói hết rồi chứ?"

Nhà Lý Trạch Húc kinh doanh, bình thường bố mẹ mời khách ăn cơm ở bên ngoài thì toàn tới đây, Lý Trạch Húc thích ăn ở nhà hàng này nên số lần tới nhà hàng này ăn cơm cũng rất nhiều, nói rồi dẵn một đoàn người bọn họ đi tới đó. Hai người Thịnh Nghi và Lý Trạch Húc đi ở trên cùng, Tịch Duyệt và Hướng Tư Nguyên đi sát phía sau họ, còn Thuỷ Tinh và Úc Tình đi phía cuối hàng.

Dọc đường, Lý Trạch Húc nói nhiều nhất, đến cả Tịch Duyệt cũng tỏ ra kiệm lời hơn.

Có lẽ là vì chê Lý Trạch Húc luyên thuyên lắm mồm, Hướng Tư Nguyên và Tịch Duyệt càng đi chậm hơn, bất giác cách hai người phía trước một khoảng lớn, Thuỷ Tinh và Úc Tình vì để không đâm phải bọn họ nên cũng đi chậm hơn.

"Nói hẳn hoi vào." Hướng Tư Nguyên đột nhiên dừng lại.

Tịch Duyệt bày ra dáng vẻ không phải bản thân tình nguyện, cô ấy đáp ừ một tiếng, đưa tay ra động vào chiếc túi Hướng Tư Nguyên đang xách trên tay, thuận tiện sờ vào hai cái chai, rồi đẩy ra, lấy từ dưới cùng ra thứ khác.

"Thuỷ Tinh, Úc... Tình." Tịch Duyệt mím môi, muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nói thành lời, chỉ có thể dùng ánh mắt nhờ sự cứu trợ để nhìn Hướng Tư Nguyên đang đứng bên cạnh.

Thực ra trong lòng Tịch Duyệt đều hiểu rõ, học xã hội hay là học tự nhiên cũng đều là sự lựa chọn của bản thân, Thuỷ Tinh hoặc là Úc Tình hoàn toàn không nhất thiết phải vì cô ấy mà chọn lựa theo, lúc đó Tịch Duyệt trầm mặc không nói gì, xa cách hai người họ chỉ là vì không biết nên đối mặt như thế nào, hai người bạn thân nhất của cô ấy lần lượt không nói cho cô ấy biết dự tính của bản thân, trong lúc cô ấy đã đem hai người họ sắp xếp hết vào kế hoạch của mình sau này thì hai người lại lần lượt vứt bỏ cô ấy.

Cô ấy không nói chuyện với Thuỷ Tinh, không nói chuyện với Úc Tình, giờ ra chơi không còn rủ họ đi vệ sinh cùng, tránh nói chuyện với hai người, cô ấy quyết định tập làm quen với cuộc sống không có họ trước, dùng hành động để chứng minh rằng cô ấy muốn hoàn toàn hoà nhập vào một tập thể nhỏ khác cũng không cần tốn sức.

Mỗi lần gặp được Thuỷ Tinh, gặp được Úc Tình, cô ấy vẫn sẽ nhớ về khoảng thời gian ở bên hai người họ, Úc Tình không nói chuyện, Thuỷ Tinh dễ đỏ mặt, bọn họ lại có thể cùng nhau cười, cùng nhau đùa.

Thế nhưng mối quan hệ bị phá vỡ rất dễ dàng, để hoà hợp lại một lần nữa thì không phải chuyện dễ dàng.

Tịch Duyệt không biết nên nói như thế nào, nên giải thích sự vô cớ gây sự của bản thân mình ra sao, cô giống hệt một đứa trẻ không muốn rời xa Thuỷ Tinh và Úc Tình.

Hướng Tư Nguyên biết Tịch Duyệt không chịu mất mặt xuống nước, nên đành thay Tịch Duyệt giải thích: "Đây là đồ uống mà vừa nãy cô ấy mua cho hai cậu."

Tịch Duyệt ngày thường phóng khoáng hào sảng, đối mặt với chuyện này thì lại trở nên không được thoải mái, rõ ràng đôi vai cô ấy cũng đã rụt lại không ít, nhưng vẫn cứng miệng: "...Không phải đặc biệt mua đâu, các cậu muốn uống thì uống đi."

Hai chai trà sữa nóng được đặt vào tay Thuỷ Tinh và Úc Tình, vẫn còn màn hơi mỏng bốc lên, cuối cùng đồ cũng được đưa cho hai người, Hướng Tư Nguyên nhấc tay lên, thuận thế vò tóc Tịch Duyệt, tóc mái cô ấy liền bị rối.

Lý Trạch Húc đi ở phía trước, nghe thấy có đồ uống cũng quay đầu lại đòi.

"Chẳng phải cậu vừa mới uống hết một chai sao?" Tịch Duyệt quay sang phía Lý Trạch Húc, thái độ của cô ấy liền biến đổi, cộng thêm việc tâm trạng bây giờ cũng đã tốt hơn nên vẫn rảnh rỗi để bắt bẻ cậu, "Uống uống uống, cẩn thận lát nữa bội thực chết cậu."

Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng Tịch Duyệt vẫn ném về phía trước hai chai trà sữa, trà sữa nóng trong tay giống như đã làm tan chảy một lỗ nhỏ trên mặt băng hoàn chỉnh, bọn họ không nói chuyện, nhưng bọn họ đều biết băng đã tan rồi.

Lý Trạch Húc đặt phòng bao ở tầng hai của nhà hàng này, đi vào báo tên của mình là liền có nhân viên phục vụ đưa bọn họ tới phòng bao.

"Các cậu muốn ăn gì?" Lý Trạch Húc vừa mới vào đến cửa đã vứt ô sang một bên, áo khoác cũng cởi ra luôn, vắt nó trên lưng tựa của ghế ngồi, "Đồ ăn của nhà hàng này rất ngon, các cậu cứ chọn món đi, đừng khách sáo, hôm nay tôi mời."

"Súp thịt bò Tây Hồ." Hướng Tư Nguyên còn chưa xem thực đơn mà đã gọi luôn một món rồi.

"Lại là súp thịt bò Tây Hồ? Cậu không thấy phát ngấy à." Bọn Lý Trạch Húc đều biết đó là khẩu vị của Tịch Duyệt, không kiềm được mà xấu hổ thay Hướng Tư Nguyên.

Hướng Tư Nguyên cúi đầu, không thèm quan tâm mà cười.

Sáu người ngồi xuống bàn ăn, vị trí gần cửa không ai ngồi vì để lát nữa phục vụ tiện lên món, Thuỷ Tinh và Thịnh Nghi ngồi ở hai đầu, theo sát chỗ ngồi bên cạnh hai người lần lượt là Úc Tình và Lý Trạch Húc, hai người Tịch Duyệt và Hướng Tư Nguyên cùng nhau ngồi ở vị trí sát bên trong.

Lý Trạch Húc thích ăn thịt, lại yêu cay như mạng sống, gọi món ăn cũng hầu như toàn là mấy món có dính dáng tới thịt và cay, cậu ngẩng đầu lên, mới nhớ ra là bên cạnh còn có Thuỷ Tinh, cậu nói: "Tam Tinh, cậu còn chưa nói đâu, có món gì mà cậu muốn ăn không?"

Thuỷ Tinh gọi món rau cải thảo bao tử bình thường nhất.

"Được, vậy chúng ta gọi thêm món cải thảo bao tử xào khô." Lý Trạch Húc chỉ vào góc dưới bên trái của thực đơn, bảo Tịch Duyệt ghi lại.

Thuỷ Tinh ngồi trên ghế, hạ tay xuống, nhẹ nhàng văn vê mép khăn trải bàn, đáng lẽ ra cô muốn gọi món cuối cùng để chọn súp cải thảo bao tử, mùi vị thanh đạm một chút, nhưng bây giờ Lý Trạch Húc lại trực tiếp gọi cải thảo bao tử xào luôn rồi, lại là món cay. Cô sợ mọi người bận tâm đến mình, làm mọi người mất hứng, hơn nữa thực sự không tìm thêm được món nào có thể ăn, nỗi khó xử không thể nói ra được. Đang nghĩ ngợi thì nghe thấy Thịnh Nghi ngồi ở đầu bên kia lên tiếng: "Gọi thêm súp đi."

Lý Trạch Húc quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Thịnh Nghi một lượt, bọn họ đều chơi rất thân với nhau, bình thường cùng ra ngoài ăn cơm, Thịnh Nghi rất ít khi phát biểu ý kiến của bản thân, cơ bản toàn là người khác gọi món gì rồi anh sẽ gắp món mà mình có thể ăn được.

"Súp gì?"

"Súp cải thảo bao tử ở đằng sau." Thịnh Nghi cầm thực đơn lên, lật tới trang cuối cùng, anh lại nói thêm một câu, "Gọi thêm mấy món thanh đạm một chút đi."

Khó khăn lắm Thịnh Nghi mới đưa ra ý kiến một lần, không có ai phản bác, đồ ăn trước đó gọi quá nhiều, Úc Tình nói ăn không hết thì lãng phí, bảo với Tịch Duyệt bỏ bớt mấy món cay, đổi thành món chay thanh đạm hơn.

Mấy người họ cắt bánh kem trước, tắt đèn lớn trong phòng bao đi, đầu tiên là hát chúc mừng sinh nhật Lý Trạch Húc trước, sau đó tặng quà xong, quà đều được bọc kỹ, Lý Trạch Húc cũng không bóc ngay tại chỗ, cậu cười vui vẻ, cảm ơn món quà sinh nhật mà mọi người đã tặng, đồ ăn vẫn chưa được mang lên.

"Súp thịt bò khi nào thì được mang lên hết?" Tịch Duyệt hỏi.

"Mình đi hỏi xem sao." Hướng Tư Nguyên đứng dậy, "Cậu ăn tạm món khác trước đi."

Tịch Duyệt nhỏ giọng ừ một tiếng, lại giải thích: "Chủ yếu là muốn uống thứ gì đó."

Hướng Tư Nguyên bảo biết rồi, một lát sau, Hướng Tư Nguyên hỏi xong mới quay về, ông chủ nói hôm nay khách hơi đông, phòng bếp bận quá, sau đó đảm bảo rằng một lát nữa thôi chắc chắn sẽ lên đồ ăn xong, Hướng Tư Nguyên lấy từ bên ngoài vào mấy chiếc bát nhỏ và thìa con, bày lên chiếc bàn tròn, tiện cho lát nữa mọi người uống canh uống súp thì dùng.

Nhưng suy cho cùng bát ở bên ngoài không sạch sẽ, mặc dù đã rửa qua rồi nhưng bên trên vẫn dính vết ố. Thịnh Nghi mắc bệnh sạch sẽ, lần nào cũng lấy khăn giấy để lau lại đụng cụ ăn uống một lần nữa, đang định vươn tay ra rút mấy tờ khăn giấy sạch thì nhìn thấy Thuỷ Tinh ở bên kia đã lấy trước rồi.

Thịnh Nghi liếc nhìn động tác của cô, phát hiện tất cả bát trên bàn đều đang bày trước mặt cô. Ánh sáng của đèn trong phòng bao rất sáng, Thuỷ Tinh ngồi ở bên kia, tia sáng trên đỉnh đầu chiếu lên người cô, Thuỷ Tinh cúi đầu, dùng nước trà nóng dội vào bát đũa một lần để chần qua, rồi lấy khăn giấy cẩn thận lau sạch từng vết ố trên bát nhỏ một.

"Tam Tinh, cậu đang làm gì vậy?" Lý Trạch Húc ngây người, tưởng rằng cô là bản sao của Thịnh Nghi, "Cậu cũng mắc bệnh sạch sẽ à?"

"...Không phải." Thuỷ Tinh đột nhiên bị gọi tên, cô hơi đỏ mặt, động tác trên tay ngừng lại, "Chần nóng qua sẽ sạch hơn, bố mẹ đưa tôi ra ngoài ăn đều nói dụng cụ ăn không sạch sẽ, lần nào cũng phải chần qua, tôi đã quen rồi."

"Đúng rồi đấy, cậu tưởng rằng ai cũng giống như cậu à, không chịu chú ý cái gì hết." Tịch Duyệt thay Thuỷ Tinh đỡ lời theo bản năng, lại chậc lưỡi với Lý Trạch Húc một cái, nhận lấy bát mà Thuỷ Tinh đưa tới, nói một tiếng cảm ơn.

"Ăn nói linh tinh." Lý Trạch Húc vò đầu mấy cái, bị phản bác lại nên cũng ngại, thò tay ra lấy bát, nói rồi muốn chứng minh rằng bản thân cũng biết chần bát, "Tôi cũng biết chần đấy được chưa, tôi cũng rất coi trọng vệ sinh đấy được chưa, còn lâu mới giống như cậu nói."

Mọi người vừa nói chuyện vừa đi tới, Thuỷ Tinh cũng đã chần xong cái bát cuối cùng, cô dùng giấy ăn lau sạch sẽ, những người khác cô đều có thể nhẹ nhàng đưa bát cho, chỉ có Duy nhất Thịnh Nghi bên cạnh là cô vẫn mãi chưa đưa cho anh, chiếc bát này cô lau đặc biệt kỹ càng, vô cùng cẩn thận, Thuỷ Tinh dè dặt đẩy qua, hỏi: "Cậu có muốn dùng cái này không? Tôi đã lau sạch rồi."

Thịnh Nghi sớm đã nhắm đến cái bát đó từ trước cả khi Thuỷ Tinh nói câu này rồi, ánh mắt anh liếc qua Lý Trạch Húc ngồi bên cạnh, ừ một tiếng: "Cảm ơn cậu."

"Không có gì." Thuỷ Tinh mím môi, nói.

Sức ăn của con gái đều yếu, đồ ăn trên bàn hầu hết đều do mấy người con trai như Lý Trạch Húc tiêu diệt, ăn cơm xong còn chưa đến tám giờ, nếu nói đi về thì lại hơi sớm, nơi bọn họ ở lại là trung tâm của nội thành, xung quanh có rất nhiều nơi vui chơi giải trí, Lý Trạch Húc đề nghị tới quán KTV mới mở ở gần đó chơi trước.

Thuỷ Tinh lập tức quay đầu, thoáng nhìn Thịnh Nghi trước, anh không đưa ra lời từ chối.

Tịch Duyệt và Hướng Tư Nguyên cũng tỏ ý không có ý kiến gì. Thuỷ Tinh hôm nay trước khi ra ngoài cũng đã nói với Tưởng Lâm Anh rằng hôm nay đi ăn sinh nhật bạn, nên về nhà sẽ hơi muộn. Mọi người ở đó chỉ có Úc Tình là không muốn đi lắm.

"Đừng thế chứ, mọi người khó khăn lắm mới tụ họp cùng nhau một buổi, sao lại không đi?"

Úc Tình rõ ràng không thoải mái lắm: "Tôi không biết hát."

"Không biết hát thì có thể không hát, tới KTV có phải chỉ để hát thôi đâu, chúng ta cùng nhau chơi trò chơi cũng được mà." Lý Trạch Húc nài nỉ Úc Tình hết nước hết cái cũng không có kết quả, chỉ có thể quay đầu giao nhiệm vụ cho Tịch Duyệt, nói, "Tịch Duyệt, mau khuyên Úc Tình của cậu đi kìa, đang đón sinh nhật tôi mà, hơn nữa bây giờ cũng chưa muộn, về sớm như vậy thì mất hứng lắm."

"......"

"Tịch Duyệt." Lý Trạch Húc thúc giục cô ấy.

"...Đừng về mà." Tịch Duyệt đứng ở bên cạnh Hướng Tư Nguyên, cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, quan hệ của hai người chỉ mới hoà giải được một chút, cô ấy cũng muốn bảo Úc Tình ở lại thêm một lát, "Đợi chúng ta chơi thêm một lúc nữa rồi mọi người cùng nhau về nhà."

Úc Tình không từ chối nữa.

Một hàng người lại đi trên đường, Lý Trạch Húc vì để đề phòng Úc Tình nửa đường đòi về nhà, liền giám sát bắt cô ấy đi đằng trước cùng mình, Tịch Duyệt vẫn đi cùng với Hướng Tư Nguyên, ngược lại là Thịnh Nghi không biết tại sao mà lại tụt xuống đằng sau luôn rồi, anh đi bên phải Thuỷ Tinh, đi ở phía ngoài đường.

Phía trước vô cùng náo nhiệt, nhưng tới chỗ hai người họ thì bầu không khí cứ có cảm giác kỳ quái.

Thuỷ Tinh cúi đầu, đi theo chiếc bóng phía trước, buổi tối ăn cơm khẩu vị nặng quá nên hình như cay tới hỏng cổ họng luôn rồi, trong họng luôn có cảm giác như có dị vật bên trong, rất nhỏ cọ sát vào thanh đới, Thuỷ Tinh muốn ho mấy tiếng nhưng Thịnh Nghi vẫn còn đứng bên cạnh nên cô cảm thấy rất ngại, chỉ đến khi tiếng còi xe bên cạnh vang lên, Thuỷ Tinh mới dám hắng giọng hai tiếng để thay thế tiếng ho.

Đang cố gắng tìm kiếm cách xử lý mà không cần phát ra tiếng cũng có thể giải quyết được, giọng của Thịnh Nghi vang lên bên cạnh cô: "Đợi đã."

Thuỷ Tinh còn chưa kịp phản ứng lại thì cơ thể đã dừng lại tại chỗ theo anh, Thuỷ Tinh quay đầu, nhìn chàng trai vòng ra sau mình, đi thẳng vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh.

Bốn người phía trước hình như đều không nghe thấy câu đợi đã của Thịnh Nghi, bọn họ cũng không dừng chân lại, nên rẽ thì vẫn cứ rẽ. Thời gian Thuỷ Tinh đến sống ở Tây Thành vẫn ngắn, gần nhà ngoại trừ trường học thì những nơi khác cô đều không biết đường, không đi theo đội ngũ thì sợ không tìm thấy chỗ KTV, nhưng nếu cô đi theo đội thì lại sợ Thịnh Nghi đi một mình sẽ không tìm thấy chỗ.

Do dự một lát, cuối cùng Thuỷ Tinh vẫn quyết định đi vào cửa hàng tiện lợi cùng với Thịnh Nghi.

Ở Tây Thành có rất nhiều những chuỗi cửa hàng tiện lợi, trang trí giống nhau, phong cách giống nhau, logo màu xanh pastel, nội thất trong cửa hàng sáng sủa, đến cả túi giấy đựng hàng cũng sáng, Thịnh Nghi dứng ở một bên, ánh đèn màu vàng sáng rỡ chiếu lên người anh, cả cơ thể anh cũng toả sáng rực rỡ.

Thuỷ Tinh đi tới đó, nhìn theo ánh mắt anh đang tìm: "... Cậu muốn mua gì?"

Chỗ Thịnh Nghi đứng là khu vực đồ uống, anh quay đầu lại, phát hiện Thuỷ Tinh đi theo mình, rồi lại thu ánh mắt về, nhanh chóng liếc nhìn đồ vật bên trên một lượt, lấy một chai nước tinh khiết trước, sau đó cúi người lấy từ phía dưới cùng của kệ hàng một trai nước ô mai: "Khát rồi, muốn mua chai nước."

Thuỷ Tinh đáp ừ một tiếng rồi lại theo anh ra quầy thanh toán.

Hai người đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, quả nhiên là không nhìn thấy bốn người đằng trước đâu thật, trên con đường xa lạ vậy mà chỉ còn lại hai người là thân quen với nhau nhất.

Thuỷ Tinh cúi đầu, ánh mắt lại dừng trên chai đồ uống trong tay Thịnh Nghi.

Anh đang vặn nắp chai nước ô mai, có thể là khát thật rồi, mua tận hai chai nước như vậy, lại còn không cùng một vị, nhưng mấy người Lý Trạch Húc đã đi mất rồi, tách khỏi đoàn người cũng không biết hai người họ có thể tìm được quán KTV không, hơn nữa chính là... vừa nãy vào cửa hàng tiện lợi đáng lẽ ra cô nên mua một chai nước, cổ họng cô lúc này thật sự rất khô.

Thuỷ Tinh đang nghĩ ngợi, trước mặt đột nhiên xuất hiện một chai nước ô mai. Thịnh Nghi hỏi cô: "Uống không?"

Thuỷ Tinh hoàn toàn chưa từng nghĩ rằng chai nước ô mai này là mua cho cô. Thuỷ Tinh hơi sững sờ, một tay lập tức nhận lấy chai nước ô mai đang được giơ ra giữa không trung trước, lặng lẽ nhìn anh một cái, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

"Không có gì." Vẻ mặt của Thịnh Nghi rất bình thường.

Thuỷ Tinh cúi đầu, lại sờ mép của chai nước uống, ô mai cũng trở thành nước ngọt, Thuỷ Tinh thích uống cái này, đến cả cảm giác cay nóng khô khốc lúc ăn cơm buổi tối cũng bất tri bất giác giảm đi nhiều.

Ánh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net