Hydegawa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1. Hydegawa.

Tuyết. Ánh sáng. Những cơn gió. Những khoảng không. Chúng vô tri. Trống rỗng.

Có đôi lúc như vậy, ngoài nàng ra, tôi chẳng còn sức để tả về điều gì một cách mĩ miều hay cặn kẽ.

"Mà này... Hydegawa về lúc nào thế?"

Nàng nhẹ quay qua nhìn tôi, mái tóc đen dài mềm mại phủ một lớp lấp lánh như kim tuyến dưới phản ứng của ánh sáng.

Dù đã không gặp nhau ba năm, nhưng Shizuko lúc bấy giờ vô tình khiến cho tôi có một cảm giác ăn khớp với một hình ảnh nào đó đã bị chôn vùi dưới gam màu pastel trong quá khứ. Như thể một phần bản năng của tôi đã tự động ghi nhớ và sắp xếp lại những thứ chỉ liên quan đến nàng.

Nàng sau ống kính máy ảnh, trên băng ghế công viên, hoặc trong căn phòng trọ có không gian chỉ vỏn vẹn một hình vuông đặt đủ một chiếc giường, tủ quần áo, bàn làm việc.

Ánh nắng. Mùa hè. Nàng nằm nửa người trên giường nghịch máy ảnh, hai chân nhịp nhẹ dưới sàn, miệng khẽ ngâm nga theo lời của một bài jazz cũ năm 80 từ máy cát-xét mà nàng rất thích.

Tôi vẫn còn nhớ lời bài hát. Giọng hát của nàng. Giọng hát thấp và êm. Nàng nhìn lên trần nhà. Xế chiều tràn vào. Hai đứa chỉ mặc mỗi đồ lót sau khi làm tình với nhau.

Những hình ảnh về nàng chứa rất nhiều trong bộ nhớ quá khứ của tôi. Nhưng càng về sau, thì dần ít lại, rồi đôi lúc lặp lại như một cuộc băng phát ở chế độ vòng lặp, tận cho đến khi hình dáng nàng chỉ còn là chiếc bóng mờ nhạt sau lớp ánh sáng chói mắt. Tôi chẳng nhận thức được. Tôi đã quên.

Chỉ từ khi rời khỏi nhà, và đến khu rừng này chưa đầy một giờ đồng hồ, tôi mới chợt nhận ra mình đã quên đi rất nhiều điều trong quá khứ, trong đó có cả Shizuko.

Điều mà có lẽ tôi đã từng cho rằng mình chẳng bao giờ làm được.

Ngẩn người một lúc, khi một cơn gió lạnh hiếm hoi còn sót lại lao qua mặt, tôi mới chợt bừng tỉnh.

"À...tớ về từ ba năm trước."

Trong thời gian ba năm ấy, tôi chưa bao giờ đi xa khỏi nhà quá tiệm tạp hóa ở đầu thị trấn vì mẹ.

Khi trả lời, tôi vẫn luôn nhìn Shizuko.

Nàng có một chiếc mũi cao, một đôi mắt hẹp dài buồn bã, cùng đôi môi mỏng hiếm khi cười tươi làm nàng trông có nhiều phần trầm mặc. Dù hồi còn là một cô bé, Shizuko luôn xuất hiện trong nụ cười khẽ khàng. Nhưng thời gian đã chứng minh điều đó không hề liên quan đến hiện tại.

Hai tay nàng vẫn đút trong túi áo khoác ngoài, tôi nghe được âm thanh cộc cộc nào đó trong túi áo.

Shizuko có thói quen dùng móng tay gõ vào phần nắp điện thoại.

Tạm thời tôi vẫn chưa nhớ ra liệu nó có đại diện cho điều gì ở nàng hay không.

"Vậy à…" Môi nàng mấp máy.

Shizuko nhìn xa về phía trước, nơi những hạt bụi dường như vô thực đang xoay vòng trong những vòm sáng, xuyên qua những tán lá bạch dương, đáp xuống những đụn tuyết cô đọng thành vũng nước.

"Tớ cũng chỉ mới về đây thôi." Nàng cất lời.

"Suốt ba năm này, tớ đã đến Hong Kong."










Shizuko đã từng đến Hong Kong.

Trong khoảng ba năm, và nàng cũng chỉ mới trở lại Nhật Bản được hai tuần.

Tôi không biết nàng đã đến đó vào khoảng thời gian nào trong ba năm ấy.

Tôi chợt có một cảm giác như vừa vụt tay khỏi một điều gì đó dù đã cố bắt lấy. Tựa một người vừa thức giấc cố nhớ lại giấc mơ đã có đêm qua.

Nhưng không còn gì cả.

"Thế à…" Bàn tay nắm chặt của tôi được che đậy sau lớp áo khoác. Tôi hơi nhô vai lên, không vì một lý do nào hết. Tôi nhìn về hướng Shizuko đang dõi mắt theo, chỉ thấy những cành hồng không biết được ai cắm xuống hố đất một cách sơ sài, vì thế mà dù cho hoa đang nở rộ cũng rũ xuống một dáng vẻ thật ảm đạm dưới ánh sáng. Hiu hắt đến chẳng thể giả vờ với tôi.

Shizuko nhìn chúng với một ánh mắt vô định.

"Tớ ở lại Thâm Thuỷ Bộ." Nàng nói, đồng thời, tôi lại nghe được âm thanh như tiếng móng tay gõ điện thoại.

Tôi từng thấy nơi nàng nói qua một trang mạng trên điện thoại, là một khu dân cư sầm uất với những tòa chung cư cũ đậm chất Hong Kong vào những năm 90. Bầu không khí mà tôi được chiêm ngưỡng qua phim của Vương Gia Vệ.

"Ở đó tớ quen biết được một cô gái."

"Một cô gái?"

"Ừm."

Tôi cũng chẳng hiểu vì sao mình phải xác nhận lại, nếu nàng nói là một chàng trai thì có lẽ tôi chỉ im re.

"Fāng Lín." Shizuko nói một cái tên, "Đó là tên của cô ấy."

Tôi gật đầu như đã biết.

Giữa chúng tôi như có một sợi dây vô hình nào đó kéo cả tôi và nàng trũng xuống. Rối rắm, căng tràn, ngột ngạt.

Khi nhận thức được điều đó, tôi cảm thấy khó thở đến độ cơ bắp trong người thít chặt, tế bào như co rút lại, và con tim chết lặng dần.












Câu chuyện của chúng tôi sau đó chỉ xoay quanh người con gái tên Fāng Lín.

Không rõ nguyên nhân vì sao, nhưng tôi vẫn nghiêm túc nghe những đoạn thuật lại rời rạc của nàng. Nếu bắt buộc phải có lý do, thì có lẽ vì tôi muốn biết thêm về nàng trong ba năm rời Nhật ấy, và vì nàng trải qua ở nơi đó nhiều nhất là cùng Fāng Lín. Đó như là một Shizuko hoàn toàn khác, thậm chí là không đồng nhất với nàng trong ký ức của tôi. Tôi nghe trong mơ hồ. Trong lúc chìm trong những dòng ký ức rời rạc. Như một bộ phim với tông màu lạnh ngắt, cảnh phim đứt quãng, lời thoại cụt lủn, và dù chưa đến, nhưng sẽ là một cái kết chóng vánh.

Shizuko thuê lại phòng của một khu chung cư cũ tại khu vực gần chợ sầm uất nhất, rồi vô tình gặp Fāng Lín trong một con hẻm phía sau quán bia tên Telian.

Fāng Lín năm đó hai mươi hai tuổi. Một độ tuổi đẹp. Như trái dâu vừa chín, bình minh vừa dâng, và hoàng hôn tột đỉnh.

Cô sinh ra trong một gia đình tầm thường, có một người bố nghiện rượu và mắc chứng nóng nảy.

Cô chỉ học hết tiểu học. Mẹ chết vào năm mười ba tuổi. Vừa qua tuổi mười sáu thì làm thêm trong cửa hàng bán đĩa vào buổi chiều, buổi tối làm phục vụ tại một quán bia cách đó hai con hẻm. Một phục vụ đúng nghĩa, theo nghĩa đen. Không tiếp khách.

Dù vậy, đôi lúc thì Fāng Lín vẫn gặp rắc rối.

Vào một buổi tối, sau khi cô đã làm xong giờ, thay đồ trở lại rồi từ cửa sau quán bia bước ra, có một gã đàn ông loạng choạng vì say rượu đã dựa hơi men mà túm lấy Fāng Lín, rồi bắt đầu sàm sỡ cô.

Fāng Lín cao một mét bảy, trong chiếc váy bó sát màu trắng ngang đùi, đôi giày cao gót bốn phân hơn hẳn gã kia nửa cái đầu, nhưng chỉ vỏn vẹn năm mươi kí lô gam nên không thể nào chống cự nổi lại gã đàn ông cao lớn và say rượu.

Shizuko vào lúc đó, nàng đang đi thẳng ra từ cửa hàng tiện lợi đối diện cùng một túi bia lạnh trên tay, rồi trùng hợp bắt gặp một cô gái đang cố gắng vùng vẫy thoát khỏi gã đàn ông loạn tính mà không một ai tiến lại giúp đỡ.

"Có thể vì đã quá quen với cảnh tượng ấy, hoặc sợ vạ phải rắc rối."

Shizuko bỏ tay ra khỏi túi áo, cúi thấp người về phía trước, hai tay đan vào nhau rút giữa đùi và bụng. Nàng kể lại câu chuyện với tôi bằng một nhịp điệu đều đều, và một vẻ mặt hờ hững.

Dù cho là thế, tôi vẫn cảm nhận được một cảm giác nặng nề trên người Shizuko.

Bản chất bẩm sinh là một thứ gì đó không thể nào che giấu được. Như những triệu chứng tái phát không ngừng. Như một căn bệnh hình thành từ những lo lắng bất an. Những nỗi sợ hãi vô hình và sự vô vọng không thể giải thoát có từ hồi còn trong bụng mẹ.

Cả tôi và nàng đều biết rõ điều đó, dù không nói, chúng tôi đều cố hết sức che giấu đi chúng. Hoặc nói đúng hơn là lừa dối chính mình bằng những vỏ bọc khác nhau, bởi vì nhiều nguyên nhân, cùng nguyên tắc bắt buộc của cuộc sống.

Khi nhìn lại, tôi mới chợt nhận ra trong bàn tay đang nắm lại của Shizuko không phải là chiếc điện thoại bật nắp, mà là một chiếc bật lửa bạc trơn nhẵn có dấu tích thời gian.

Tôi lại nhìn ra phía trước. Nàng cũng thế. Những ánh nhìn vô định.

Có lẽ lại là ảo giác, tôi nhìn thấy từng làn khói trắng đang bốc lên trên những đụn tuyết tan dưới ánh sáng trong ánh nhìn vô định của mình, như một cái chảo nóng phừng phừng bị trụng vào nước lạnh ngay khi vừa nhấc khỏi bếp.

Chỉ trong tích tắc như thế, rồi lại trở về như cũ.

Nhưng tôi biết rằng, không phải việc gì hay người nào cũng thế, nghiễm nhiên là cả Shizuko, dù cho tôi có lừa lọc chính mình cỡ nào đi nữa.

Nàng đổi thay, cả tôi cũng thế, chúng tôi đã có cảm giác về chúng từ rất lâu.

Tồi tệ, lạc hướng, và cuối cùng là đánh mất tất cả. Chúng tôi như chìm xuống một đáy biển với độ sâu không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời, bên tai và mọi lỗ hổng trong cơ thể đều bị lấp đầy, trái tim phình đầy nhưng lạc lõng, rồi chỉ có thể trơ mắt nhìn hơi thở của mình đang tan thành bọt nước.

Chúng tôi chết. Hoặc nói, từ tận linh hồn của chúng tôi đã chết.






π.


Trong màn đêm, trên băng ghế đá, những cơn gió vẫn thổi, như thể cố cuốn lấy mảng trời xanh đen trên đầu tôi xuống một hồ nước lạnh ngắt và đen ngòm, khiến nó trở thành dĩ vãng.

Bầu trời không sao, và trong khu rừng luôn luôn thổi gió. Hàng bạch dương đã chìm vào giấc ngủ sâu trong bóng tối, nhưng vẫn sừng sững như những con quái vật có thể tấn công tôi bất kỳ lúc nào.

Tôi luôn lo lắng về những thứ vô lý như vậy, thậm chí khi tôi biết rằng nó không thể xảy ra, thì tôi vẫn không thể nào ngừng bất an và nghĩ như vậy.

Khi ngồi tại chỗ này, tôi không thể nào ngừng nghĩ đến nàng để không bị gió cuốn vào màn đêm thăm thẳm. Đó là cách duy nhất.

Về quá khứ đã đánh mất của chúng tôi, về nguyên do tại sao nàng chia tay, về nàng và người con gái ấy, về tất cả...




π.





Khi gặp lại nàng, tôi đã nhớ lại rất nhiều thứ.

Kể cả những chuyện ở quá khứ ấy tôi đã quên mất ấy, phần nhiều là về Shizuko.

Lượng ký ức khổng lồ trong nhiều năm đột ngột bùng phát làm tôi có cảm giác choáng váng và khó thở. Như một người tỉnh dậy sau giấc ngủ thực vật trên giường bệnh. Tôi nhìn ra xa khu rừng, cho đến khi một điểm đen xuất hiện, đặt ra một bức tường chắn giữa ánh nhìn của tôi và một thế giới lạ lùng nào đó bên kia. Tôi vẫn cố nhìn vào nó, ánh nhìn cố chấp như thể muốn cạy bỏ điểm đen ra khỏi tầm nhìn, để bắt lấy một hình ảnh trong chớp mắt.

Tôi nhớ lại nàng trong ống kính máy ảnh, qua lớp màn trắng đen. Một hình ảnh bất chợt, như trồi lên từ dưới mảnh đất khối óc. Người con gái có đôi mắt u buồn khi chưa đến tuổi trưởng thành, nốt ruồi nhỏ dưới khoé môi nhạt màu, trên gương mặt còn nét thơ ngây, và dáng người mảnh mai trong chiếc váy màu trắng, nàng nở nụ cười bên khung cửa sổ.

Nó, những hình ảnh quen thuộc, cứ tiếp tục trồi lên. Dù xa lạ đối với tôi bây giờ. Tôi bất chợt ngưng thở, bụng chùng xuống, hồi hộp chờ đợi hình ảnh tiếp theo. Nhưng không như mong muốn, nó có vẻ ngắt quãng và không đầy đủ.

Vài năm sau đó, trong lớp trang điểm nhẹ, như thể một lớp mặt khác. Nó che đậy cho Shizuko. Một lớp mặt đầy sức sống. Thứ mà càng về sau, người ta càng dùng nhiều, cả đàn ông lẫn phụ nữ. Giới tính không còn là một rào ngăn, vì so với thế, người ta lại càng sợ ai đó nhận ra con người thật của mình.

Hình ảnh người phụ nữ đã nếm vị đắng của bia, vị nồng nàn của rượu nặng, vị đàn ông trong tình dục. Đó là Shizuko. Khi ấy chỉ mới mười tám tuổi. Một độ tuổi quá trẻ đời để làm phụ nữ. Nên nói, nàng đã trở thành như vậy, theo một cách lạc hướng trong miệng người ta.

Tôi gặp Shizuko từ năm mười ba tuổi. Nàng ở thời điểm đó chỉ mới vừa vượt lên hàng chục. Nàng chỉ còn mẹ. Chúng tôi là hàng xóm của nhau.

Khi ấy tôi và mẹ, vẫn còn bố, tuy nhiên hai người đã ly hôn, nhưng vẫn sống cùng nhau như hai người bạn, hai người bạn thân nhất. Chúng tôi rời khỏi quê nhà và chuyển đến Sapporo vì bố được điều đến vị trí công tác khác. Mẹ tôi làm công nhân cho một xưởng may quần áo, còn bố thì làm một tác giả, nhà báo trong một tòa soạn khá tiếng tăm.

Bố tôi từng viết một đoạn như thế này trong bài viết của ông vào năm 1998, về vụ một cặp tình nhân đồng tính phải tự sát bởi vì không chịu nổi những hành động cực đoan của người nhà và áp đặt trong xã hội, đoạn văn đó như sau:


"Tình yêu là một trạng thái cảm xúc giữa hai người. Tình yêu nằm ở sự hoà hợp tính cách và cả quan điểm, thậm chí là bản năng. Là sự dung hợp của linh hồn và trái tim, chứ không nằm ở những thứ bề ngoài, giới tính, chủng tộc, màu da, hay nơi đến. Đừng phân biệt và đặt ra giới hạn cho tình yêu, bởi thế là đang giết chết thứ cao cả ấy."

Chỉ đơn giản thế thôi, nhưng cần phải nhiều lần nhắc lại.

Đó là bài viết duy nhất tôi đọc trong hàng trăm chuyên mục bố đã thực hiện trong suốt mười lăm năm làm nghề của ông. Và cũng là bài viết cuối cùng bố viết, lúc ông đang trong một chuyến công tác dài ngày tại Paris, trước khi ông chết trong một vụ tai nạn giao thông cùng người tình đồng tính của mình. Một cậu trai người Pháp ông quen ở đó. Tôi chẳng biết tên.











Những cơn gió lạnh đầu xuân vẫn thỉnh thoảng thổi qua. Những chiếc lá thỉnh thoảng rơi xuống, không âm thanh. Mùi hương của mùa đông đã úa tàn. Mùi của ánh sáng rọi xuống những đụn tuyết. Mùi của những cái cây xanh. Mùi bạc hà trên người nàng. Mùi ảm đạm.

"Sau đó thì thế nào?"

"Tớ đã tiến đến, nhưng không phải tớ cứu Fāng Lín." Nàng trầm mặc, ngón tay với phần móng dài vừa phải vẫn gõ vào thân chiếc bật lửa bạc, dưới ánh mặt trời, đôi mắt đen láy của nàng nặng nề như một cái hố trũng.

"Thế thì ai?" Tôi đã hỏi thế, nhưng thật ra tôi không mấy quan tâm đến câu trả lời nếu đó không phải là nàng.

"Một bảo vệ quán bia." Nàng đáp. Tôi thấy tay nàng đút vào túi áo khoác còn lại mò mẫm như muốn tìm thứ gì đó, nhưng nàng đã rút tay ra mà chẳng có gì cả. Tôi có cảm giác, hoặc phải nói là một suy đoán mơ hồ, nhưng nắm rõ phần chắc.

"Tớ đã tiến đến chỗ gã ta trong khi giả vờ như đang gọi cảnh sát và cố tách Fāng Lín ra khỏi gã, cùng lúc đó, tớ biết mình cũng chẳng làm gì nổi gã." Nàng ngừng một lúc. "Và điều đó sẽ thật ngu ngốc nếu tớ cũng bị gã khống chế, thậm chí tiếng Quảng của tớ còn tệ hại."

Giọng của nàng vẫn đều đều, thậm chí là vẻ mặt cũng chẳng thay đổi. Không một biểu cảm nào hết. Nàng hờ hững, như những đụn tuyết mùa đông chẳng quan tâm tới sự ấm áp của ánh mặt trời. Như thời gian dù có bao nhiêu lời khẩn cầu chậm lại thì nó vẫn trôi qua. Nàng chẳng quan tâm tới sự giả dối ấy. Tôi nhìn vào góc nghiêng gương mặt nàng, khi ấy, tôi không tài nào hiểu được Shizuko.

Tại sao? Tôi chẳng biết. Và người duy nhất có thể giải thích nó cho tôi là Shizuko, dường như nàng cũng không hề biết.

Đó chỉ là một cảm giác lạ lùng. Nàng lạ lùng. Và tất cả đều đã lạ lùng như thế từ rất lâu, bởi vì những thứ quen thuộc trong quá khứ không thể quay đầu.

Nàng trầm lặng, ảm đạm, và hững hờ. Tất cả đều chỉ còn sự bất an bẩm sinh là vẫn còn tồn tại mãi mãi như một con ốc rỉ sét bị số phận đóng đinh vào vực thẳm, đóng cùng vào vị trí cạnh bên tôi, như hai phạm nhân đang phải chịu cực hình giày xéo.

Có lẽ từ những ngày đầu tiên, từ giây phút gặp mặt ấy. Cảm giác vô hình đó đã buộc chặt lấy tôi và nàng. Đúng vậy, có lẽ thế, sự thật thì chỉ có lẽ như vậy. Chứ vốn chẳng chắc hơn.

Ngày còn nhỏ tôi chưa bao giờ gặp bố mẹ nàng. Tôi hỏi. Nàng chỉ cười rồi đáp, nàng sống một mình. Nhưng tôi biết nàng có mẹ, nhưng không biết gì sâu thêm.

Shizuko đã sớm thay đổi, dù nặng nề và lạc lõng, nhưng lại khiến tôi nghĩ ấy mới chính là nàng. Hơn là một nụ cười chóng vánh. Tôi cảm giác thế. Vì một nguyên nhân nào đó, vì sự tác động của ai đó, và vì chính suy nghĩ của nàng, như thể ba năm trước nàng đã nhận thức được rằng mình không thể lừa dối mình (hay tôi?) mãi, nàng vốn đã chậm rãi nhận ra với tôi. Không thể nào như thế được. Đến giờ tôi đã phần nào thông suốt trong cái cảm giác hoài nghi dai dẳng tưởng đã mãi kéo dài.

Nàng đã tàn nhẫn với tôi, rồi lại không nỡ cho tôi.











Trong giây phút đột nhiên bùng phát đó, có lẽ Shizuko đã nghĩ về rất nhiều thứ, hoặc nàng chẳng nghĩ gì cả. Bộ não trống rỗng, những nguyên tắc, lý luận trôi đi. Nàng buông thả cho bản năng mình, cởi xích cho linh hồn mình, và kéo lấy Fāng Lín đang vùng vẫy ra khỏi vòng tay gã đàn ông say khướt như một điều nghiễm nhiên mà không cần phải suy nghĩ.

Tôi vẫn luôn nhìn Shizuko.

Tôi tự cảm thấy mình kỳ lạ. Tôi không biết tại sao. Đôi lúc, tôi luôn nhìn nàng đến không thể rời mắt được, nhìn đến mơ hồ và bắt đầu thấy ảo giác. Còn đôi lúc, tôi trốn tránh ánh nhìn của nàng, tôi trốn tránh tất cả, để không bị ảo giác dối lừa.

Tôi hỏi Shizuko.

"Cậu hút thuốc à?"

Nàng đáp.

"Ừ. Tớ có hút."

"Cảm giác thế nào?"

Tôi hỏi tiếp.

"Không biết. Tớ chỉ thấy trống rỗng."

"Từ khi nào thế?"

"Ba năm trước."

"Cậu thì sao?" Nàng hỏi.

"Ừ. Tớ cũng thấy thế." Tôi đáp.

Nàng hơi ngạc nhiên, "Tớ chưa bao giờ thấy Hydegawa hút thuốc cả."

"Khi hút, tớ sẽ không để người khác thấy."

"Vì sao?" Shizuko lại hỏi.

"Cậu đoán xem." Tôi cười nhẹ. Mắt nhìn về phía trước.

Nàng nhìn tôi, rồi trả lời khi gục mặt xuống.

"Có giống tớ không?"

"Cậu thế nào?" Giọng tôi thấp xuống một cách không lý do.

"Không phải tớ hút thuốc khi ở một mình, mà chỉ khi ở một mình nên tớ mới hút thuốc."

Im lặng một lúc, nàng tiếp tục.

"Đó là câu mà Fāng Lín nói với tớ." Nàng khẽ cười. Tôi nhìn lại, thấy nàng đang vô thức vuốt ve chiếc bật lửa.

"Ngày trước thì không, chỉ là tớ nhiễm thói quen của Fāng Lín, nên cũng hút thuốc. Nên cô ấy không cần hút một mình nữa, tớ cũng không còn phải ở một mình."

Tôi im lặng thật lâu và nhìn nàng, nàng vẫn cúi đầu mân mê chiếc bật lửa, gương mặt không có biểu cảm.

"Thế cậu định cai thuốc không?" Tôi hỏi, nhưng không hề suy nghĩ, một câu hỏi tự thoát ra khỏi miệng. Nên chắc rằng đó là một câu hỏi nông cạn, nông đến nỗi tôi cảm thấy không phải là mình đang đứng trong cái hố đó của cảm giác luyến tiếc.

"Tớ không hút nhiều đâu." Nàng ngẩng mặt nhìn tôi.

Ánh sáng trắng phủ lên gương mặt nàng, chói loá, tôi hơi nhíu mày.

"Nhưng tớ cũng không định bỏ." Nàng đáp.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net