#2, perderse

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


minhyuk chưa từng nghĩ rằng việc mất em lại khiến anh đau đớn nhiều đến như thế. 

anh vẫn luôn nhận thức được yêu thương đồng nghĩa với hạnh phúc và cả khổ đau tột cùng, nhưng trong suốt bao nhiêu năm sống trên cuộc đời này, chưa ai khiến anh cảm nhận được điều đó rõ hơn hyungwon. minhyuk chưa từng nói với em bao giờ, rằng sự hiện diện của em trong cuộc đời anh là tất cả những gì đẹp đẽ nhất, là thứ mà dù có phải chết đi anh cũng sẽ luôn cố gắng bảo vệ. và có những ngày minhyuk hối hận vì đã chần chừ giữ những lời đó cho bản thân suốt thời gian quen biết em, bởi nếu biết được, có lẽ em sẽ không vội vã rời đi, em sẽ không vội vã bỏ lại anh ở đây, nơi chỉ còn lại toàn những kỉ niệm.

khi hoàn thành hợp đồng, bảy người cũng quyết định chỉ đến đó thôi, từng người một sẽ tự tìm những con đường mới cho bản thân. có người thì lùi lại phía sau, có người vẫn tiếp tục đối mặt với ánh đèn flash chớp loáng mỗi ngày, có người lại muốn dành thời gian để suy nghĩ về mọi việc. minhyuk quyết định thử sức với niềm đam mê với giấy vẽ và màu sắc của mình, còn hyungwon đã đặt sẵn một chuyến bay đi về nơi thật xa, chẳng nói gì trước về những dự định của mình, kín tiếng và khó đoán đúng như con người em. minhyuk cũng không bất ngờ, nhưng bản chất tò mò khiến anh thi thoảng lại bồn chồn muốn hỏi một vài câu vu vơ "em sẽ làm gì," để rồi khi nhận ra mối quan hệ giữa họ có còn như trước nữa đâu, anh sẽ đè nén những xúc cảm sâu trong lòng mình xuống, im lặng nhìn em đi lại quanh kí túc từng chút một chuẩn bị đồ đạc. 

cứ như thế, hyungwon rời đi không lâu sau ngày kết thúc hợp đồng, như em đã lên kế hoạch cho chuyến đi này từ rất lâu rồi. ngày em đi, fan vẫn tới rất đông, minhyuk có để ý thấy nhiều người trong số đó còn mang cả những cặp mắt đỏ hoe đến vẫy chào em. đúng rồi, ai biết được bao giờ em sẽ quay trở về, ai mà biết được bao giờ sẽ được gặp lại chae hyungwon nữa. 

minhyuk nhiều lần cũng tự hỏi bản thân mình những câu hỏi dạng như thế. biết bao giờ, biết bao giờ. 

biết bao giờ anh mới được ngắm nhìn gương mặt hyungwon nữa, biết bao giờ anh mới được nghe lại tông giọng trầm ấm của em, được nắm tay em, được ôm em thật lâu, cùng em rúc thật sâu vào lớp chăn giữa những đêm mùa đông, và đặt những cái hôn lên má, lên môi em nữa. 

"anh sẽ nhớ em nhiều lắm đấy," giữa hàng ngàn những câu chữ lộn xộn rối bung lên trong đầu, minhyuk chỉ kịp nói với em vài tiếng đó. nhưng anh mong hyungwon bằng cách nào đó sẽ hiểu rằng anh vẫn còn yêu, còn thương, và còn mong chờ em thật nhiều, dù cho em có ghét bỏ anh đi chăng nữa. 

khi minhyuk trở về căn nhà mới bừa bộn với những chiếc hộp còn chưa mở, anh mới thật sự nhận ra khoảng trống mới hình thành trong lòng mình. khoảng trống dành cho hyungwon, cho những điều đã xảy ra trong suốt những năm tháng hoạt động dưới cái tên monsta x đầy kiêu hãnh. 

và anh bật khóc, một mình, chẳng có ai bên cạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net