Chương 16 . Điều Đọng Lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16.Điu Đng Li

Một mùa đông nữa lại dần trôi qua những cơn mưa đầu mùa bắt đầu rơi báo hiệu mùa xuân sắp tới , một năm mới sắp tới những cơn gió se se lạnh , Ohm Pawat dần tỉnh giấc vì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức

Hắn mò tay tắt đi tiếng chuông điện thoại , một ngày mới lại bắt đầu , hắn thở dài bước khỏi giường ngày nào cũng vậy đối với hắn cuộc sống này chẳng còn ý nghĩa gì cả

Ohm Pawat sau khi vệ sinh cá nhân xong thì pha một tách cà phê đậm , ngồi xuống ăn sáng và xem tin tức trên tivi , tay thì lướt điện thoại xem dự báo thời tiết ở Anh Quốc mặc dù chẳng còn liên lạc với nhau nhưng hắn vẫn muốn biết thời tiết ở đất nước của người kia như thế nào

Nhưng càng xem lại càng nhớ , hắn lại càng muốn em bước đến cuộc sống hắn một lần nữa , hắn muốn được nhìn thấy em , được chăm sóc và bảo vệ cho em như cách hắn từng làm nhưng hiện tại em sống như thế nào hắn cũng chẳng biết

Khoảng tám giờ hắn rời khỏi nhà , khởi động xe rời đi trên con đường đến bệnh viện quen thuộc , vừa đi vừa mở một bản nhạc mà từ khi em đi hắn luôn nghe nó , không phải một bản tình ca buồn sướt mướt nhưng từng lời hát đều chạm tới trái tim của hắn

Ohm Pawat bắt đầu một ngày làm việc như một lập trình , hắn khoác chiếc áo blouse rồi cầm theo một tập hồ sơ của bệnh nhân bước ra khỏi phòng làm việc

Hắn đến thăm từng người mà hắn phụ trách chữa trị , đứng trước cánh cửa phòng quen thuộc , căn phòng của Nanon giờ đã được sắp xếp cho một cụ già bị lẩn , ông lúc nhớ lúc quên nhưng lúc nào cũng nhắc tới người vợ quá cố của mình

Ông cụ ngồi trên giường cầm tấm ảnh của người vợ lúc trẻ mà cười hiền , một nụ cười yêu chiều đó là tấm ảnh duy nhất của bà mà ông có được , hắn khám cho ông xong nhìn trong tấm hình buông lời khen

" Bà ấy lúc trẻ xinh đẹp thật ông ạ "

" Tất nhiên rồi bà ấy là đẹp nhất trong mắt ông " Ông nghe hắn nói vậy liền tự hào mà nói

" Chắc ông với bà đã có một chuyện tình rất đẹp đúng không ạ " Hắn ngồi xuống chiếc ghế đối diện với ông hỏi tiếp

" Đẹp lắm , cháu biết không ? Hồi xưa cái thời còn đi học ấy , bà ấy được nhiều người thích trong đó có ông nữa , ông ngày nào cũng mua đồ ăn cho bà sau đó ông với bà yêu nhau "

" Vậy hai người yêu nhau lâu lắm rồi đúng không ạ "

" Đúng vậy , bả từng hỏi ông là nếu sau này già rồi bị lẩn nhưng người tồn tại trong kí ức của ông là ai lúc đó ông cười nhưng bây giờ ông mới biết cho dù có như thế nào đi nữa bà ấy vẫn là người nắm giữ kí ức của ông " Ông cười hiền hoà kể cho hắn nghe

Hắn cười nhẹ đáp lại , hắn cũng tự đặt câu hỏi rằng liệu khi hắn già như ông thì người tồn tại trong kí ức của hắn là ai có phải là người mà hắn đang hằng nhớ mong hay không ? Ông đưa bàn tay nhăn nheo đến nắm lấy tay hắn

" Còn cháu đã có người trong lòng chưa "

Ohm Pawat khựng người , hắn có , từ lúc em rời đi em vẫn luôn là người ngự trị trong trái tim hắn nhưng có một bức tường vô hình khiến em và hắn chẳng thể nào tìm đến nhau lần nữa

Hắn lắc đầu không đáp lại lời của ông , ông chỉ vỗ vai hắn rồi nói

" 100 hạt mưa không có hạt nào rơi sai chỗ , 100 người mình gặp không có người nào là ngẫu nhiên , tuổi trẻ ngắn lắm nên cháu phải hết mình với những thứ cháu mong muốn , dù kết quả có ra sao đi nữa thì cháu cũng đã cố gắng rồi nên không phải hối tiếc "

Câu nói của ông như chạm vào vết thương của hắn , đúng là ông trời không cho ai gặp gỡ ai mà không có lý do , cho ta rời xa ai cũng là có lý do nhưng hắn có thể một lần không nghe theo sự sắp đặt đó và tiến đến với người hắn yêu chưa ?

Sau khi em rời đi điều đọng lại trong hắn chỉ là nỗi đau âm ỉ , em mang theo con tim và cả nụ cười của hắn mà rời đi , hắn vì sợ hãi mà chẳng dám tiến đến với em , vì sự không rõ ràng trong tình yêu mà hắn đánh mất đi điều mà hắn luôn trân trọng

Nói chuyện với ông một lúc nữa thì hắn rời đi để cho ông nghỉ ngơi , giờ cũng là giờ nghỉ trưa nên hắn đi thẳng ra căn tin , hắn đứng xếp hàng để lấy cơm vừa đi đến đã gặp Pun đang nói chuyện điện thoại , hắn nghe cậu nhắc tên em

Cái tên " Nanon" vang lên làm hắn nhớ lại khoảnh khắc ấy , khoảnh khắc em cho hắn biết tên , trái tim hắn bỗng nhói lên và rung động , hắn nhận ra rằng cho dù hắn cố chữa lành vết thương ấy nhưng nó vẫn luôn sẽ là vết thương âm ỉ , làm đau đáu nỗi nhớ về Nanon người con trai đầu tiên cho hắn rung động

" Cậu ăn gì chưa , đừng làm việc quá sức đó " Pun lấy cơm xong quay lại xém chút nữa là đụng trúng hắn

" Xin lỗi , cậu không sao chứ " Hắn giật mình thoát khỏi những suy nghĩ của mình

" Không sao , em xin phép đi trước "

Pun vội vàng lách qua người hắn rời đi , Ohm Pawat nhìn theo rồi cùng quay lại lấy cơm

Tiếng " a" ban nãy của cậu cũng đánh động tới người ở bên kia đầu dây điện thoại , em đang ngồi dùng cơm trưa trong tiệm của mình vội vàng hỏi

" Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy "

" Không có gì , mình vô tình đụng trúng bác sĩ Pawat thôi "

Em nghe đến tên của hắn liền có chút nhói lên , vết thương bên trong em vẫn chưa thật sự lành lại chỉ là em cố chấp quên nó đi nhưng em không hề biết nó vẫn sẽ mãi nằm ở đó

" Mà dạo gần đây mình thấy anh ấy có vẻ thất thần như đang suy nghĩ chuyện gì đó ấy " Pun không thấy em trả lời liền tiếp chuyện

" Mặc kệ đi , mình không muốn nghe về người đó nữa "

Nanon luôn bỏ qua những câu chuyện về hắn mà cậu vô tình nhắc đến nhưng lý trí nói bỏ qua mà trái tim em vẫy nhớ như in từng lời nói ấy chỉ là trái tim của vẫn cố gắng giấu tình cảm ấy đi mà thôi

Tiếng chuông được treo ngoài tiệm hoa vang lên , Nanon vội nói tạm biệt với cậu rồi ngắt máy đứng lên chỉnh lại trang phục của mình rồi tiến đến chỗ vị khách kia

" Xin chào quý khách , tôi có thể giúp gì cho anh"

" À tôi muốn mua hoa để cầu hôn , muốn buổi cầu hôn này thật sự có ý nghĩa với cô ấy " Chàng trai nói đến người mình yêu liền cười nhẹ một cái

" Vậy tôi gợi ý cho anh nhé thường thì hoa hồng sẽ là biểu tượng lãng mạn còn hoa hướng dương cũng có ý nghĩa là mãi hướng về đối phương "

Em cảm thấy có chút ghen tỵ với tình yêu của họ , em làm việc ở tiệm hoa cũng đã từng chứng kiến rất nhiều người mua hoa cho bạn gái , dành cho ngày kỉ niệm , dành cho lời tỏ tình ngọt ngào hay là cầu hôn.... tình yêu của họ thật đẹp còn em thì...

" Cô ấy là mối tình đầu của tôi , có loài hoa nào mang ý nghĩa như vậy không " Anh chàng đút tay vào trong túi quần

" Có chứ, đinh tử hương mang ý nghĩa như anh muốn " Em đưa tay chỉ về chậu dinh tử hương màu tím , là loài hoa em thích nhất

" Được rồi vậy gói cho tôi một bó nhé , tôi sẽ lấy luôn " Chàng trai mỉm cười nói với em

Nanon gật đầu nhanh chóng đi vào tróng gói hoa cho khách , mỗi lần nhìn chậu đinh tử hướng thì em lại nhớ tới hắn , nhớ tới khóm hoa đinh tử được em và hắn chăm sóc sau vườn của bệnh viện , không biết bây giờ những khóm hoa ấy ra sao rồi nhỉ ?

Sau một lúc gói và trang trí em cũng hoàn thành xong một bó hoa đinh tử rất đẹp và sang trọng , đưa ra cho khách hàng không quên kèm lời chúc

" Đây là hoa của anh , chú anh cầu hôn thật thành công và hạnh phúc nhé "

" Cảm ơn cậu , tôi trả thẻ nhé "

Nanon gật gù lấy chiếc thẻ hoàn thành thủ tục thanh toán , nhìn chàng trai ôm bó hoa rời khỏi tiệm , em bất chợt nghĩ tới cô gái kia phải là người may mắn em cũng muốn có được tình yêu giống như hai người họ , thật hạnh phúc và thật bình yên

Tiệm hoa đóng cửa lúc tám giờ tối , em bắt xe buýt trở về chung cư của mình , mệt mỏi cởi chiếc giày để lên kệ rồi chạy tới ngả giương lên chiếc giường của mình

Em lấy điện thoại ra như một thói quen nhắn cho Pun một cáu rồi thoát ra xem lịch học ngày mai sau đó là lướt mạng xã hội mãi một lúc sau em mới đứng lên đi tắm

Mở cửa tủ quần áo ra lấy quần áo chuẩn bị đi tắm nhìn đống quần áo bị em nhồi nhét vào trong tủ lộn xộn cả lên nên quyết định tắm xong sẽ dọn dẹp lại chúng cho gọn gàng

Sau khi tắm xong em bắt tay vào dọn tủ quần áo , lôi hết đống quần áo ra bắt đầu xếp chúng lại , gần mười lăm phút sau đống đồ đã gọn gàng được xếp chồng lên nhau em đem đống đồ tiến tới bò vào trong tủ liền để ý đến chiếc vali của mình

Vội lôi nó ra khỏi tủ , mở nó ra để kiếm tra xem còn thứ gì trong đấy không thì em phát hiện ra một chiếc hộp bằng giấy đã bắt đầu cũ kĩ , em mở nắp hộp ra

Bên trong là vài cuốn sách về động vật , các loài hoa bỗng nhiên tim em nhói lên một cái , đây là nhưng thứ hắn mua cho em , Nanon cứ nghĩ là em đã bỏ hết lại Thái Lan rồi chứ

Em mở cuốn sổ ra , trang đầu tiên nhìn thấy nét chứ của hắn những kí ức như những thước phim chạy ngang trong đầu em , cho đến khi em cầm lên bức tranh cũng như lời chúc cuối cùng ấy

Nước mắt vội vàng rơi trên gò má của em , Nanon nhận ra rằng những cảm xúc ấy vỗn dĩ không mất đi chỉ là em ép bản thân không nhớ đến nhưng chỉ cần đụng vào những món đồ này thì những kỉ niệm đẹp đó em vẫn nhớ như in

Từng lời nói , tông giọng và nụ cười của hắn vẫn in đậm trong ký ức của em , em ôm chặt bức tranh trong lòng điều đọng lại của sự cố chấp là điều tiếc nuối

Em tiếc nuối vì bản thân còn không thể sống thật với chính mình , em giận bản thân vì không dám nói rằng mình nhớ hắn nhưng bây giờ em nhớ hắn , em nhớ hắn đến điên mất rồi...

------------------------END CHAP-----------------------

Xin li mí cô nhe , tun trước tui bn vi vic trường nên d mi đăng được nè hy vng mí bà dn đón nhn nha


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net