Ảnh đó từ đâu ra?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi cùng Đàm Trác dùng bữa sáng xong, Ah Sheh dọn dẹp mọi thứ gọn gàng rồi mới chào tạm biệt nàng để đi làm. Lúc cô bước ra đi, Đàm Trác vẫn kiên trì đứng ngay cửa nhìn theo bóng lưng của cô, nhìn đến khi cô khuất cuối hành lang nàng mới luyến tiếc bước lại vào nhà.

Nàng từ tối hôm qua về đến nhà cũng chỉ ngủ, không đi khám phá căn nhà rộng lớn mà Tần Lam dành tặng cho nàng. Hôm nay nhân lúc rảnh rỗi, không có gì làm, nàng cứ thế đi khắp căn nhà nhìn ngắm mọi thứ, từ cách trang trí đến những đồ vật nhỏ bé đặt trên kệ, loay hoay cũng đã đến trưa, nàng đã ngắm đến chán nản rồi. Đàm Trác ngồi xuống sofa với cái bộ dạng không vui cũng chẳng buồn kia, lấy điện thoại từ túi áo ra mà khám phá tiếp.

Khi còn ở bệnh viện, cô chỉ được Tần Lam và Cẩn Ngôn chỉ cho cách gọi điện thôi, danh bạ cũng chỉ có số của hai người họ. Cô bắt đầu dùng nửa ngày còn lại chỉ chăm chú với cái điện thoại đắt tiền.

- A cái này thật thú vị nha, còn thể nhìn thấy được chính mình .

Chuyện là nàng vô tình nhấn vào cái máy ảnh, mọi người cũng biết cái ứng dụng nó như nào rồi a. Đàm Trác hứng thú nhìn vào màn hình, hai mắt sáng như đứa con nít được cho kẹo vậy.

Nàng làm đủ mọi biểu cảm, quay camera khắp ngóc ngách của căn hộ, đến khi mệt mới quay lại nằm dài trên sofa. Cùng lúc đó nơi bụng của nàng phản đối dữ dội, làm cho nàng bây giờ mới cảm thấy đói bụng.

- Mình chả biết nấu ăn, nhà cũng không đồ ăn sẵn. Phải làm sao đây!

Đàm Trác xoa xoa cái bụng của mình, cả khuôn mặt xụ xuống, ai nhìn bộ dạng này của nàng chắc chắn hsẽ8 cười đến xấu hổ cho xem.

*Ting Ting*

Nàng nằm trên sofa, nghe thứ âm thanh phát ra từ chiếc điện thoại nhưng vẫn dửng dưng, nàng vẫn là cái tính lúc còn ở Tử Cấm Thành a. Chỉ liếc mắt nhìn nó một cái rồi liền không thèm để tâm nữa, nàng đói bụng quá.

* Tingg Tingg"

- Sao cứ kêu lên thế, tức chết .

Nàng lòm khòm ngồi dậy, cầm điện thoại lên xem. Hai mắt nàng mở to, nhìn chằm chằm hai dòng tin mới được gửi đến máy của mình.

"Đàm tiểu thư, đã ăn gì chưa?"

"Đàm Trác, em có ở đó không? Nếu nhận được tin của chị thì cứ gọi vào số này nhé!"

- Hm... Cái điện thoại biết mình chưa ăn nên hỏi hả? Lại còn xưng chị em với mình.

- , ta đang rất đói. Ngươi đồ ăn không?

- Trác Trác ngốc!

Đàm Trác đang định hỏi cái điện thoại tại sao không nói gì với mình nữa thì bất ngờ nghe được thứ âm thanh quen thuộc, nàng hướng mặt tới nơi phát ra âm thanh đó. Ah Sheh, là Ah Sheh sao?

Ah Sheh thấy biểu cảm bất ngờ đó của Đàm Trác liền phì cười, cái con người này. Sao lại có thể đáng yêu đến vậy chứ.

- Em đói rồi thì thay đồ đi, chị đưa em đi ăn.

- Sao chị lại vào được đây?

- Em tại sao không khóa cửa, lỡ như ai đó vào rinh em đi thì biết tìm em đâu? Thật ...

Nói rồi cô đi đến ngồi bên cạnh Đàm Trác đung tay gõ vào đầu nàng một cái rõ kêu. Đàm Trác phụng phịu đi vào phòng thay đồ, không thèm đo co với ai kia nữa.

Ah Sheh ngồi chờ nàng có chút buồn chán, cô ngó đến chiếc điện thoại của nàng đang đặt trên bàn, cô cầm lên định coi một chút ai ngờ lại bất cẩn mở thư viện lên, gần 50 tấm ảnh đồng loạt hiện ra trước mắt cô, làm cô phải ngồi ôm bụng cười nghiêng ngả. Đàm Trác, em đang làm gì đây hả? Có cần chụp một lần nhiều ảnh đến thế không?

Đàm Trác từ phòng bước ra, nàng diện một chiếc váy màu vàng nhạt, tóc được nàng búi cao lên, khiến cho Ah Sheh đang cười liền nhanh chóng trở thành bộ dạng ngồi nhìn Đàm Trác đến ngây ngất.

- Đàm tiểu thư, trông xinh đấy!

Đàm Trác cuối đầu mỉm cười bước đến bên cạnh cô.

- Chị làm vui thế ?

- Em bên trong thể nghe thấy tiếng cười của chị.

- Chị....chị...

Đàm Trác nhíu mày nhìn Ah Sheh chờ đợi câu trả lời nhưng mãi không thấy cô nói.

- Chị làm sao?

- Cái này...chị...chị chỉ tình thấy. - Ah Sheh đưa điện thoại lên cho Đàm Trác xem.

- Aaa, sao lại đây chứ. Khi nãy em chỉ cầm điện thoại đi khắp nhà thôi, không hề thấy chúng . Sao chị lại ?

- Aaa cả hình của em...

Đàm Trác hốt hoảng giựt lại điện thoại từ tay Ah Sheh, nàng khi nãy có thấy chúng đâu, nàng chỉ cầm điện thoại quơ khắp nơi thôi cơ mà. Sao lại có tất cả ở đây, hình của nàng nữa. Xấu hổ chết mất.

Đàm Trác hình nhue vẫn chưa hề biết, nàng chính là khi cầm điện thoại đã để tay giữ ở nút chụp mãi không buông nên nó đã lưu trữ lại hoàn toàn rồi.

...

_______________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net