Quay lại quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Đàm Trác ngã mình xuống giường, bỏ lại không gian im ắng đến lạ, im đến độ dường như có thể cảm nhận được tiếng thở nặng nhẹ của đối phương. Xa Thi Mạn nhìn thân ảnh nhỏ bé đang nằm trên chiếc giường rộng lớn, đôi mắt mãi nhìn trần nhà, không thể hiện được điều gì cả, vô hồn. Cô nhích từng bước nhỏ, đi đến gần Đàm Trác, từ từ ngồi xuống bên cạnh. Một lúc lâu sau mới có thể hít một hơi thật sâu, bắt đầu mấp máy đôi môi mà nói.

- Em mắng chị là đồ giả dối cũng phải. Vì chị đã giấu em mà không cho em biết sự thật. Em nói chị không thể giải thích lại càng đúng, vì chị không biết chọn bắt đầu từ đâu.

- Nếu chị biết có ngày hôm nay, thì chị đã kể em nghe...về Tiểu Hàn. Nhưng em biết đó, làm sao mình có thể biết được tương lai. - Xa Thi Mạn thở dài, nhìn ra khung cảnh buổi tối xuyên qua lớp màng mỏng.

- Thật ra, tiểu Hàn là do chị nhận nuôi. 5 năm trước chị vẫn còn ở Pháp mà học tập, buổi tối hôm đó trời mưa tầm tã, chị che dù từ quán bar thành phố bước về, chẳng hiểu sao chị lại cứ như con dở hơi, tụ tập uống đến say mèm rồi vẫn không muốn tự lái xe về mà chọn đi bộ. - Nói đến đây Xa Thi Mạn chợt phì cười, bao nhiêu hình ảnh về ngày mưa hôm đó hiện lên trước mắt cô.

Đàm Trác cũng đã im lặng tự mình bình tĩnh lại, những lời vừa rồi của Xa Thi Mạn nàng đều nghe, nàng nghiêng đầu, đưa ánh mắt duy chuyển đến gương mặt cô, hơi thở đều đều chờ đợi lời nói tiếp theo.

- Chắc có lẽ là, lúc đấy chị muốn cảm nhận tiếng mưa rơi, chị cứ đi thẳng, nghe từng hạt mưa rơi lên chiếc dù, nhưng đi đến một con hẻm lại nghe được tiếng khóc của trẻ nhỏ. - Xa Thi Mạn mỉm cười quay xuống nhìn Đàm Trác.

- Chị chậm rãi dừng lại, nghĩ tưởng mình do say mà nghe nhầm. Nhưng khi chị hoàn toàn đứng lại, tiếng khóc lại càng rõ hơn, nó dường như làm giảm đi tiếng mưa cùng với tiếng những bước chân vội vã xung quanh chị. Chị khi đó, chỉ nghe được tiếng khóc.

- Em đoán xem, với một người như chị, thì chị sẽ làm gì? - Xa Thi Mạn từ từ nằm xuống, nghiên đầu dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Đàm Trác.

- Thì tất nhiên chị sẽ đi lại chỗ phát ra âm thanh đó rồi. Chị đúng là hỏi thừa. - Đàm Trác nói, giọng có hơi khàn đi vì khi nãy khóc.

- Ừ, chị đi đến đó, như em đang nghĩ, chị thấy một bé trai, được đặt trong một thùng nhựa, xung quanh được lót rất nhiều quần áo, nhưng phía trên lại chẳng có gì che lại. Thằng bé chắc do bị những hạt mưa rơi trúng mà khóc. - Ánh mắt Xa Thi Mạn lúc này đã có hơi đỏ. - Nhưng chị bị điên mất, chị chỉ để chiếc ô lại, sau đó cứ thế mà bỏ mặc nó, bước đi.

- Nhưng khi chị vừa quay đi, vài bước thì đứa trẻ đó lại khóc, khóc rất lớn. Chị muốn đi, muốn về nhà, vậy mà lại không thể nhấc chân được, mưa thì một lúc một lớn, chị đứng giữa trời mưa, đấu tranh với chính mình. Cuối cùng lại chọn làm mẹ đơn thân khi còn rất trẻ. Em thấy đó, bé con đó là Tiểu Hàn bây giờ.

Xa Thi Mạn đưa tay chạm đến khuôn mặt của Đàm Trác, tiện tay vén đi tóc con đang được cơ hội bay loạn trên gương mặt nàng. Từ từ, từ từ cuối thấp xuống, hôn nhẹ lên trán Đàm Trác.

- Chị chưa có chồng đâu. Trác Trác, tin chị đi.

Đàm Trác có hơi sững người khi Xa Thi Mạn hôn mình, nhưng rồi lại thôi, chị ấy đã giải thích như vậy, có lẽ là, sẽ chọn tin tưởng thêm một lần.

- Vậy...vậy chị nuôi Tiểu Trác bằng cách nào?

- Chị không nuôi. Chị còn phải đi tiếp thu kinh nghiệm mà về nước quản tập đoàn.

Xa Thi Mạn bật cười nhìn gương mặt khó hiểu của Đàm Trác. - Là ông bà ngoại nuôi tiểu Hàn.

- Sao? Cha mẹ chị?

- Đúng rồi. Cha mẹ chị chỉ ở một mình, đứa con gái duy nhất lại không hề hứng thú lấy chồng, họ biết nên không hy vọng sẽ có cháu đâu. Đến khi chị mang tiểu Trác về, tuy có nặng nhẹ một thời gian, nhưng rồi cũng quen. Sau này lại rất thương đứa trẻ đó.

- Chị làm mẹ kiểu đó sao? - Đàm Trác bật dậy, nhíu mày nhìn Xa Thi Mạn.

- Vậy Đàm Trác, em có muốn làm mẹ của tiểu Hàn không? - Xa Thi Mạn cũng ngồi dậy, kề sát mặt mình đến gương mặt Đàm Trác.

- Ah Sheh, chị bị điên sao? - Đàm Trác đưa tay sờ trán Xa Thi Mạn. Nói chuyện kiểu gì vậy không biết. - Có ấm đầu không?

- Đúng rồi. Điên vì em mất rồi. - Xa Thi Mạn khẽ đưa tay siết lấy eo Đàm Trác, ôm nàng cùng ngã xuống giường. - Sau này có chuyện gì cũng phải bình tĩnh nói rõ với chị, đừng như hôm nay, chị thật sự rất sợ...

Đàm Trác gật nhẹ đầu. - Vì Tần Lam cô ấy nói chị đã có chồng, em thấy cô ấy và chị quen nhau rất thân, không nghĩ lại nói dối em.

Xa Thi Mạn cuối cùng cũng có thể biết được người đốt nhà, nhưng nghĩ lại cũng không trách được, là do mình tự nói với Lam Lam mà. Em ấy làm như vậy thì đúng rồi. Hời ơi...

- Không trách được em ấy, là chị dặn em ấy như vậy.

- Sao lại dặn như vậy?

- Vì chị không muốn ai theo đuổi mình, rất phiền phức, đàn ông bọn họ cứ như nhau. Chị nhìn mà phát chán, họ còn nhìn không ra chị đây là loại phụ nữ gì sao mà lại có gu mặn, đem lòng theo đuổi chị chứ. Thật là.

- Chị thích phụ nữ?

- Không. - Xa Thi Mạn vẫn chung thủy ôm khư khư Đàm Trác trong lòng. - Chị chỉ thích em.

- Hôm nay mới biết, Xa Tổng đây lại dẻo miệng như vậy. Chắc cũng đã từng như vậy với rất nhiều người.

- Không. Chỉ thích mỗi mình Đàm tiểu thư, chỉ dẻo miệng với một mình Đàm tiểu thư.

- Làm sao đây, em lại không thích nhưng người dẻo miệng.

Xa Thi Mạn nghe đến đây liền buông Đàm Trác ra, phụng phịu xoay lưng lại. Người ta vì em mà tìm kiếm mấy câu ngôn tình gì đó trên mạng, vậy mà em lại phũ phàng như vậy. Một lúc sau không thấy động tĩnh gì, cô quay lại thì thấy Đàm Trác đã ngủ ngon lành rồi a.

- Em sao lại vô tình với chị như vậy chứ.

Nói thì nói nhưng Xa Thi Mạn lại không thể dỗi con người này, cô đưa tay nhẹ nhàng bế này nằm lại tư thế ngay ngắn, thoải mái hơn. Sau đó nhìn ngắm gương mặt của Đàm Trác một lúc rồi cũng đắp chăn lại cho nàng, chỉnh lại điều hòa, song liền bước ra. Có lẽ hôm nay em mệt rồi, chị hứa, sẽ không để có chuyện như hôm nay xảy ra nữa.

- Ngủ ngon, Đàm tiểu thư.

Có một người nằm bên trong, nơi khóe miệng chợt cong lên. Còn người kia lại ôm gối lủi thủi đi về phía sofa mà nằm xuống. Vì chiều cao nên sẽ không thoải mái một chút, nhưng vì Đàm Trác, cái gì không thể cũng thành có thể.

***

Buổi sáng, Đàm Trác bị những tia nắng làm cho tỉnh giấc, nó len lỏi khắp ngóc ngách của căn phòng. Đàm Trác nhíu mày, mở mắt đón nhận thứ ánh sáng chói mắt kia, những tia nắng làm nàng có thể thấy được những hạt bụi li ti đang bay chậm rãi trong không khí.

- Thật chói mắt. - Đàm Trác đem chăn kéo cao lên, che đi tầm nhìn, tiếp tục vùi đầu vào ổ ấm áp của mình.

Nhưng được một lúc liền đột nhiên tung chăn, ngồi bật dậy. Đôi bàn tay vò lấy phần tóc khiến nó rối tung cả lên. Chết rồi, hôm nay không thể ngủ nướng được. Nàng chạy vội vào phòng tắm, vệ sinh mọi thứ, sau đó thay đồ bước ra ngoài.

Lí do Đàm Trác vội vàng như vậy lại vô cùng đơn giản, nàng muốn làm bữa sáng cho Xa Thi Mạn. Vậy mà khi đi đến nhà bếp đã nghe được tiếng nói vọng từ phía sau.

- Chào buổi sáng, Đàm tiểu thư. - Xa Thi Mạn đút tay vào túi, mỉm cười nhìn Đàm Trác.

- Chị thức sớm vậy sao? Để em làm bữa sáng cho rồi hẳn đi làm.

- Không cần đâu. Hôm nay chị không đi làm.

- Vậy sẽ dùng bữa sáng chứ?

Xa Thi Mạn lắc đầu, đi về phía Đàm Trác. Cái lắc đầu của cô khiến ánh mắt Đàm Trác hiện lên một tia buồn bã, nhưng rồi lại chuyển sang ngơ ngác cùng hành động và lời nói của Xa Thi Mạn.

Xa Thi Mạn đưa tay xoa nhẹ đầu Đàm Trác, khẽ nắm lấy đôi tay nàng. - Hôm nay, em có muốn cùng chị....quay về quá khứ không?

- Quay...quay về quá khứ?

- Đúng vậy, quay về lúc em còn làm Cao Quý Phi - Cao Ninh Hinh.

Ánh mắt Đàm Trác nhìn Xa Thi Mạn khẽ lay động, sau đó khóe mắt liền rơi ra một giọt nước mắt. Nàng đưa tay che lấy miệng, ngăn tiếng khóc phát ra. Xa Thi Mạn không nghĩ Đàm Trác lại như vậy, cô xót xa đưa tay gỡ lấy tay của Đàm Trác. Ôm lấy cô vào lòng.

- Em sao vậy?

- Có thể sao? Quay lại Tử Cấm Thành?

- Có thể, có thể.

- Vậy chúng ta mau đi đi, em...em muốn quay về Tử Cấm Thành. - Đàm Trác gấp gáp cầm lấy tay Xa Thi Mạn kéo đi.

...

__________.________.___________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net