Tất cả đều là ta nguyện vì nàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả hai bước vào phía trong khán phòng, Xa Thi Mạn đưa mắt nhìn một lượt rồi mới nắm lấy tay Đàm Trác đi về phía ghế của hai người. Đàm Trác một thân kinh ngạc, không ngờ nơi này lại rộng lớn như vậy, bất giác nhìn lên sân khấu khang trang kia, Đàm Trác lặng đi.

Khi tất cả chỗ ngồi xung quanh đều được lấp kín, tiếng nói ồn ào, tiếng nhạc im ắng không lời vang lên làm dịu lại phần nào những cuộc nói chuyện, Đàm Trác cứ vài phút lại đưa mắt nhìn nơi này, nhưng cuối cùng nơi ánh mắt dán xuống lại là khoảng trống trên sân khấu kia. Cứ như thế mà hành động của nàng được lập đi lập lại, nhưng tuyệt nhiên không một lời nói thốt ra. Ánh đèn sáng bừng khi nãy bỗng nhiên vụt tắt, tiếng nhạc cũng theo đó mất đi, một không gian im ắng dường như nàng có thể cảm nhận được những tiếng thở của những người ngồi quanh mình. Đàm Trác đang định thắc mắc thì đột nhiên trên sân khấu liền phát ra ánh sáng, âm thanh vang lên rất lớn kéo sự chú ý của nàng về phía đó. Nàng như nín thở để chờ đợi những gì sắp diễn ra, ánh mắt Đàm Trác long lanh, sáng ngời khi trên sân khấu xuất hiện một thân trang phục màu sắc từ từ bước ra, sau đó nàng ấy cất tiếng hát, trái tim Đàm Trác lúc này chỉ có thể như ngừng đập. Ở nơi phồn hoa hơn cả Tử Cấm Thành, ở nơi mà nàng cho là hiện đại lại có một góc chứa đựng thứ nàng say đắm. Đàm Trác kích động đến độ quên bén luôn mình chính là đang đi cùng Xa Thi Mạn, từ khi bước vào một lời không nói.

Về phần Xa Thi Mạn, từ nhỏ cô đã rất thích xem kinh kịch, cũng chẳng biết vì sao nữa. Mẹ cô nói, khi cô còn nhỏ đã dành sự yêu thích to lớn cho kinh kịch, những đứa trẻ ở lứa tuổi của cô khi ấy vẫn còn trên tay bịch bánh và mắt thì chẳng rời những nhân vật hoạt hình. Còn cô, cô lại không rời mắt được những vở kịch cùng với trang phục đầy màu sắc, đối với cô mà nói, hoạt hình là thể loại nhàm chán nhất trên đời. Đến tận bây giờ, khi lớn lên Xa Thi Mạn vẫn không bỏ được thứ sở thích này, nó chính là đã ăn vào máu của cô mất rồi. Xa Thi Mạn lần này quả thật có lỗi với những người diễn kịch, cô không tài nào tập trung như lúc trước, cô bây giờ đều dùng thời gian xem kịch mà ngắm nhìn Đàm Trác bên cạnh.

Suy nghĩ rất lâu, cô nhận ra cô và Đàm Trác có những sở thích vô cùng giống nhau, có phải hay không cô chính là Thục Thận chuyển kiếp ? Xa Thi Mạn bật cười vì cái suy nghĩ vô tình lướt ngang qua đầu, nhìn xem, cả gương mặt của Đàm Trác không giấu nổi sự vui sướng, đến cả cô ngồi bên cạnh cũng không thèm đếm xỉa tới mà quăng vào một xó.


Vở kịch kết thúc, tất cả nhân vật cùng tụ lại, nắm lấy tay nhau cuối chào khán giả, tiếng vỗ tay ngay lập tức vang lên khắp khán phòng, bức màn được buông xuống, trên gương mặt vui vẻ khi nãy của Đàm Trác bây giờ không giấu được nét hụt hẫng, nàng chính là cảm giác vô cùng tiếc nuối, tâm trạng vui vẻ của nàng bị vở kịch đem đi mất rồi. Đàm Trác thở dài ngã lưng ra sau ghế, ánh đèn xung quanh chính thức được mở lên, mọi người cũng dần rời khỏi ghế mà bước về phía cửa rời đi. Tại sao lại kết thúc sớm như vậy? Nàng xem chưa đã mà. Đàm Trác ngồi lại một lúc, bây giờ cả phòng chỉ còn có hai người.

- Vẫn chưa muốn về sao? - Xa Thi Mạn nhướng mày nhìn nàng.

Đàm Trác lúc này mới nhớ đến Xa Thi Mạn, nàng lắc đầu, chu chu môi nhìn cô, cả gương mặt vô cùng buồn bã. Ánh mắt sáng ngời khi nãy mà cô thấy đều bị thay thế bằng nổi buồn của nàng.

- Chúng ta ngồi đây một chút được không?

Xa Thi Mạn im lặng chấp thuận, không nói thêm gì, cứ như vậy mà ngồi cạnh Đàm Trác. Đôi lúc, cô thấy cô là quá nuông chiều người bên cạnh mình rồi, cô vẫn còn rất nhiều công việc phải giải quyết, còn rất nhiều tài liệu cần đến chữ ký của cô. Nhưng nhìn xem, cô đường đường được mọi người xem là một người không hề tắc trách trong bất cứ chuyện gì lại thản nhiên ngồi đây, dùng thời gian vàng bạc của mình chỉ để bên cạnh nàng. Xa Thi Mạn không tin được, cô lại có ngày vì ai đó mà lơ đãng chính mình, lơ đãng công việc.

Nhìn Đàm Trác một lúc lâu, cuối cùng cũng biết rằng nàng đang muốn gì, ánh mắt của nàng đều nói lên tất cả, khao khát bước chân lên sân khấu rộng lớn kia.

- Đi thôi.

Nàng nhìn cô, xong lại nhìn một lượt khắp khán phòng lần cuối trước khi rời đi, chỉ biết thở dài tiếc nuối. Đàm Trác theo sau cô, nàng cũng không để tâm Xa Thi Mạn đang dẫn mình đi đâu, trong đầu lúc này toàn những hình ảnh của vở kịch ban nãy, đến lúc bước chân Xa Thi Mạn dừng lại trước một căn phòng nàng mới theo đó mà ngừng bước.

- Ngồi ở đây chờ chị một lát. - Cô đưa tay chỉ dãy ghế phía sau lưng nàng sau đó liền mở cửa bước vào trong.

Khi Xa Thi Mạn bước ra cũng là chuyện của nửa tiếng sau. Đàm Trác mệt mỏi nhìn cô, chị ấy vào trong đó làm gì cũng không biết, nói đi liền đi tới nửa tiếng, nàng chính là ngồi ở đây vô cùng sợ hãi. Ai đi ngang cũng đều nhìn nàng với ánh mắt quái lạ, nói xem nếu nàng còn là Cao Quí Phi thì con mắt của họ chắc chắn không giữ nổi rồi.

- Em nhìn chị cái gì? - Gì đây, bộ dạng của em bây giờ là đang trách cứ chị sao?

- Nếu em còn là Cao Quí Phi thì chị đừng hồng xuất hiện trước mặt em.

- ...

Xa Thi Mạn đen mặt nhìn nàng, người ta là đi làm chuyện tốt cho em, em lại còn không biết cám ơn mà đã thái độ như này rồi sao? Nhưng mà nghĩ lại cô vẫn chưa dẫn nàng đến đó thì làm sao mà cám ơn đây. Ở gần Trác Trác ngốc thì liền có thể bị lây?

- Đi thôi, sắp có bất ngờ cho em rồi. Đừng có trưng ra bộ mặt uỷ khuất như vậy nữa. - Xa Thi Mạn nắm lấy tay nàng kéo đi.

Đàm Trác bĩu môi, không thèm để tâm đến cái gọi là bất ngờ gì đó của cô.

***

Đi theo lối hành lang đến căn phòng rộng lớn cuối dãy, Xa Thi Mạn không chần chừ mà đưa tay đẩy cửa vào. Bên trong vẫn còn những người vừa diễn kịch ban nãy lưu lại, tất cả mọi người đều đang ngồi tẩy trang và nói chuyện phiếm, đột nhiên nghe tiếng mở cửa cũng tò mò nhìn ra. Từ góc phòng có một cô gái nhỏ nhắn nhanh chân đi đến.

- Em là Tiểu Lai, chị có phải Xa tiểu thư không ạ?

Xa Thi Mạn nhẹ gật đầu, kéo Đàm Trác đang đứng sau mình lên phía trước.

- Tiểu Lai, phiền em rồi. Đây là Đàm Trác, nhờ cậy ở em.

- A không phiền, trách nhiệm của em mà. Đàm tiểu thư, mời chị.

Đàm Trác cả gương mặt ngơ ngác nhìn Xa Thi Mạn nhưng chỉ nhận được từ cô cái gật đầu, cứ như thế mà nàng theo sau Tiểu Lai đi sâu vào bên trong. Ở trong đây còn có một căn phòng, cánh cửa được Tiểu Lai mở ra. Đàm Trác chính thức chôn chân tại chỗ.

- Đàm tiểu thư, đây là nơi cất giữ trang phục diễn, tất cả đều được thêu rất tỉ mỉ, còn có những bộ được lưu giữ từ đời này sang đời khác.

- Theo như tin tôi nhận được, Xa tiểu thư đã thuê cả sân khấu kịch, yêu cầu chúng tôi trang điểm và lựa chọn trang phục cho cô.

Đàm Trác đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, nàng khẽ quay đầu nhìn lại người con gái đang đứng phía sau mỉm cười. Thi Mạn, chị bạo vậy sao?

- Chị sẽ ra ngoài ngồi đợi em.

Tiểu Lai nhìn thấy hai người này quả là có gian tình rồi, cái cô Xa tiểu thư kia cũng không phải dạng vừa gì, có thể thuê cả sân khấu kịch rộng lớn ngoài kia chỉ chiều theo ý chị gái họ Đàm này đây, thật sự là Xa tiểu thư coi chị gái này như báo vật mà nâng niu mất rồi. Trong lòng không khỏi xuýt xoa.

- Đàm tiểu thư, mời chị theo tôi, chúng ta sẽ đi trang điểm trước rồi sẽ quay lại lựa chọn trang phục.

Nàng gật đầu, không nói một lời mà chỉ làm theo Tiểu Lai. Bước vào chỗ trang điểm, Đàm Trác lại một phen rửa mắt, những thứ màu sắc sặc sỡ kia nàng từng mơ ước có được, nhưng chỉ là nàng nghĩ thôi, không ngờ bây giờ chính mắt thấy nó rồi. Dụng cụ đều phong phú đa dạng hơn khi ở Trữ Tú Cung, Đàm Trác phấn khởi cầm từng thứ lên xem, lướt ngang mỗi hộp phấn liền không nhịn được mà đưa tay quẹt một ít, phấn ở đây mịn thật, kể cả màu son cũng trông bắt mắt hơn. Nàng thôi không phá, ngồi yên vị trên ghế để cho người khác trang điểm, cảm nhận từng thứ phấn trên da mình khiến nàng đắm chìm trong mớ ký ức về Trữ Tú Cung, nơi mà nàng cũng có sân khấu kịch của riêng mình.

- Xong rồi, chúng ta đi lựa trang phục thôi.

Tiếng Tiểu Lai vang lên, nàng khi nãy chính là nhắm mắt lại để người ta tự tiện vẽ vời trên gương mặt của mình. Đàm Trác từ từ mở mắt ra, đối diện nàng là một chiếc gương to lớn, tim đột nhiên lỡ đi một nhịp, ngắm nhìn mình trong gương, đã lâu rồi, đã rất lâu rồi nàng mới thấy mình trong bộ dạng mình yêu thích. Trong tâm trí vô thức nghĩ đến Thục Thận, ta cuối cùng cũng được thực hiện thứ mình thích rồi.

Khi bước vào nơi để trang phục, Đàm Trác lướt ngang qua từng bộ, ánh mắt nàng chợt khựng lại ở chỗ khuất nhất, bước chân chậm rãi đi đến. Trước mắt Đàm Trác là một bộ trang phục màu vàng, tuy nó không hoàn toàn giống nhưng nàng làm sao không nhận ra cho được, đây chính là bộ khiến nàng hao tâm nhất. Ánh mắt Đàm Trác rưng rưng, nàng đứng trước bộ trang phục này đã hơn mười phút rồi.

- Đây là bộ trang phục chúng tôi cất giữ lâu nhất, chúng tôi dựa theo lời kể từ nô tì thân cận của Cao Quí Phi - Cao Ninh Hinh thời nhà Thanh mà làm nên, sau đó truyền từ đời này sang đời khác. Theo tôi được biết, bộ gốc trước đó đã bị nô tì của Thái Hậu đốt đi trước mặt Cao Quí Phi, vì vậy chỉ theo lời kể mà phục chế lại nên sẽ không giống hoàn toàn.

Đàm Trác làm sao mà không nhận ra nó không giống chứ, không cần Tiểu Lai nói nàng cũng nhận ra. Năm đó vì trách Tú phòng thêu không đẹp nên nàng đã tự mình thêu từng mũi từng mũi một, nàng đã từng cầu xin Lưu cô cô chỉ giữ duy nhất bộ đó lại, cũng đảm bảo rằng, bản thân sẽ không hát không múa nữa. Nhưng không, cái người Lưu cô cô đó quả thật không nhượng bộ nàng, một tay thẳng thừng đem nó đi thiêu đốt trước mặt nàng.

"Cái gì mà đoan trang chính trực, hiền thục lương thiện, làm tấm gương sáng trong cung, bôi nhọ danh tiếng hoàng cung. Ha, nàng chính là không muốn nghe nữa. Phát điên lên mất, nàng chỉ muốn là chính mình, nhưng ở cái Tử Cấm Thành đó, nàng phải sống như một con người khác, nàng chính là không muốn phải như vậy nữa. Không muốn."

Đàm Trác đưa tay khẽ lau nhanh giọt lệ vừa rơi ra, hít một hơi thật sâu. Hôm nay nàng sẽ một lần nữa sống hết mình.

- Tôi muốn lấy bộ trang phục này.

***

Xa Thi Mạn quả thật vì Đàm Trác mà có thể bỏ tất cả dẹp về phía sau mất rồi. Cô đã kiên nhẫn ngồi chờ hơn nửa tiếng, một mình ngồi giữa khán phòng rộng lớn có chút bơ vơ nhưng mà vì nàng thì cô chờ bao lâu cũng được. Còn ở công ty của cô thì vì cô mà mất kiên nhẫn cả rồi, tình hình vô cùng náo loạn a, nếu họ biết chủ tịch của mình cư nhiên lơ đãng công việc ngồi đây vì nàng thì thật cô cũng không biết có nên đến công ty nữa hay không, thật mất mặt.

Đàm Trác diện bộ trang phục từ từ bước ra, đứng trước mặt Xa Thi Mạn hắng giọng một tiếng.

- Thi Mạn...chị xem có xinh không? - Nàng xoay một vòng khiến phần dưới trang phục xoè ra trông thật đẹp mắt đi.

Xa Thi Mạn đứng hình nhìn mãi, nụ cười cùng cái xoay vòng kia thật khiến người ta chết mê. Cô vội lắc đầu, sau đó bật cười nhìn dáng vẻ hí hửng của nàng bây giờ, nếu biết điều này làm em vui đến vậy, chị đã sớm đưa em đến đây.

- Xa Thi Mạn hôm nay quả thật rất vinh hạnh. Đàm tiểu thư, mời em diễn một vở.

Đàm Trác gật đầu. Bắt đầu vở kịch của mình, nàng muốn đem vở Quí Phi Tuý Tửu mà mình thích nhất diễn cho cô xem, tiếng đàn cùng tiếng trống vang lên theo từng lời hát của nàng, từng bước, từng cái xoay cùng với tà áo được nàng hất ra chẳng thua kém gì những người chuyên nghiệp. Tiểu Lai bên cạnh dân chén rượu lên cho nàng, Đàm Trác từ từ cuối xuống ngậm lấy vành chén nâng lên, nàng ngửa cổ về sau thể hiện hành động dùng rượu, sau đó lại hất tà áo rồi thả chén rượu xuống. Động tác của nàng khiến cô bên dưới không thể nào rời mắt, ánh mắt Xa Thi Mạn lúc này đều là hình bóng của Đàm Trác, mười phần hết thảy đều nói lên cô chính là bị nàng lấy mất linh hồn rồi.

Không lâu sau tiếng đàn và tiếng trống cũng kết thúc, câu hát cuối cùng được dừng lại, Đàm Trác đứng giữa sân khấu rộng lớn mỉm cười nhìn Xa Thi Mạn, nhưng có điều cô vẫn chưa thoát khỏi vở kịch ban nãy, vẫn giữ nguyên dáng vẻ ngây ngốc nhìn nàng.

- Thi Mạn... - Đàm Trác bật cười khúc khích, hôm nay mới được chứng kiến bộ dạng ngốc nghếch này của Thi Mạn nha, chỉ khiến nàng muốn ngay lập tức chạy xuống ôm lấy cô thôi.

Xa Thi Mạn giật mình nhìn dáng vẻ đang trêu chọc mình của Đàm Trác. Cô nhanh chóng vỗ tay nhằm che lắp đi sự thất thố của mình.

- Hay...hay. - Tiếng khen ngợi cùng tiếng vỗ tay vang vọng khắp khán phòng. Đàm Trác, em chính là điều tuyệt vời nhất.

Đàm Trác đồng tử khẽ lay động, ngày đó Thục Thận cũng ngây ngốc như vậy, cũng vì nàng mà khen ngợi.

Hôm nay múa trong sự hạnh phúc, có người cùng nàng thưởng thức. Ngày sau cô độc một mình, không người đoái hoài.

...

_____________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net