Độc thân & Game bạo lực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm 2019, Argentina đã có một cuộc tranh tài tại giải Copa America. Chiến thuật của Sergio và Leo quả thực đã có hiệu quả ở giai đoạn vòng bảng của giải đấu, bọn họ đã giành được một chuỗi thắng đẹp mắt. Thật không may, nó đã hoàn toàn bị bắt bài trước đội tuyển Brazil tại bán kết và Argentina đã nhận thua cuộc. Đây là đối địch lớn nhất của Argentina trong lịch sử bóng đá, với số lần thắng trận của Argentina với Brazil chỉ chiếm một phần tư tổng số trận.

Ở trận tranh hạng ba cũng khó khăn nặng nề. Mặc dù Leo đã kiến tạo cho Sergio ghi bàn ở hiệp đầu nhưng cả đội tuyển Argentina phải gồng mình đáp trả những đòn tấn công quyết liệt của Chile. Ba năm trước đây, Chile từng là nỗi sầu muộn đau đớn đến mức khiến cho gương mặt của Leo phải rơi lệ. May mắn thay, dưới sự chỉ đạo của HLV Lionel, mọi thứ đều suôn sẻ với kết thúc chung cuộc là 2-1 dành cho Argentina. Đồng nghĩa, Argentina sẽ ra về với danh hiệu hạng ba ở mùa giải Copa America lần này.

Mặt trời đang lặn trên thành phố Rio de Janeiro của xứ sở điệu nhảy Samba khi đội tuyển bóng đá quốc gia Argentina cúi đầu rời sân. Đó là một kết thúc đáng thất vọng cho chiến dịch của họ tại giải đấu Copa America 2019. Mang danh là huấn luyện viên trưởng của đội tuyển bóng đá quốc gia Argentina, Lionel có trách nhiệm dẫn dắt đội của mình giành chiến thắng. Anh biết đó không phải là một chuyện dễ dàng gì, nhất là đối mặt với những đối thủ khó chơi như Brazil. Nhưng anh vẫn trao toàn bộ lòng tin vào đội bóng của mình và hy vọng rằng bọn họ có thể đạt được thành tích vĩ đại nếu như tập luyện chăm chỉ hơn nữa, trong những giải đấu sắp tới.

"Không có gì phải buồn! Hãy vui lên đi." Lionel nói, giọng nói của anh vang vọng khắp phòng. "... cũng như coi đó là một buổi tập luyện, là kinh nghiệm đối đầu của chúng ta với các nước mạnh về bóng đá khác. Brazil luôn luôn dẫn trước chúng ta một bậc, đó không phải là chuyện đáng để lưu tâm. Chúng ta còn một đợt vào năm 2021 nữa, cũng như World Cup 2022. Chắc chắn, đối thủ của chúng ta sẽ mạnh hơn rất nhiều và chúng ta nhất định càng phải mạnh hơn chúng, mới có hy vọng được nâng cúp vô địch. Tất cả đã hiểu ý tôi nói rồi chứ?"

Bên trong phòng thay đồ, HLV Scaloni khuyến khích cả đội bóng, nhắc nhở bọn họ rằng vẫn còn cơ hội để giành chức vô địch ở những giải đấu kế tiếp.

"Vâng thưa HLV." Các cầu thủ đồng loạt gật đầu, có người vẫn còn rưng rưng nước mắt và vẫn không khỏi buồn phiền chua xót. Trong số đó có Leo Messi, ngôi sao tiền đạo kiêm đội trưởng của đội. Cậu ta ngước nhìn huấn luyện viên của mình với tâm tình trĩu nặng, tâm trí vẫn còn ám ảnh trận thua Brazil ở bán kết. Cậu ta vô cùng thất vọng với bản thân trong giải đấu vừa qua. Leo cảm thấy cực kỳ có lỗi và cho rằng chính mình là "quả tạ ngàn cân" của đội bóng.

"HLV Scaloni?" Leo gặp riêng HLV Scaloni, chất giọng ngập ngừng tựa như đang muốn thì thầm cho mỗi HLV mình biết thôi vậy.

Lionel sinh ra hoài nghi, "Có chuyện gì sao, Leo?" Anh nhận thấy biểu lộ uể oải trên khuôn mặt của cầu thủ xuất sắc nhất thế giới.

"Cho em xin lỗi. Chỉ là... em đã nôn nóng quá mức trong trận bán kết vừa rồi nên... em biết em là gánh nặng của đội. Cho em xin lỗi vì khi đó em thi đấu không tốt..." Leo trải lòng, khiến cho Lionel khó nói được thành lời.

Kun đã nghe thấy được lời nói đó, liền mau chóng lại gần. Cậu ta xen vào trấn an Leo, "Leo à, không phải là lỗi của anh đâu. Em cũng thi đấu không ổn. Tất cả chúng ta đều phạm sai lầm như nhau cả. Hơn thế, Brazil thì không cần nhắc cũng biết họ sẽ giỏi hơn. Chúng ta chỉ cần cải thiện lại dựa vào nhược điểm của chúng ta, thì đội bóng sẽ càng hoàn thiện hơn."

Leo cực kỳ cảm kích trước sự hiện diện của Kun ngay lúc này, "Kun, anh cũng muốn giúp em đem chiếc cúp về nhà nhưng mà... anh cảm thấy già cỗi quá rồi. Anh không thể tiếp tục như thế!"

"Anh đừng nói gì nữa, liệu anh có muốn để cho bọn anti fan chửi rủa anh mỗi ngày thế này không?" Kun nghiêm túc hỏi, cố gắng xoá sạch suy nghĩ tiêu cực của Leo để giúp Leo lấy lại cảm xúc chơi bóng thực sự bấy lâu nay của mình. ".... Em không thể để anh như vậy được, Leo. Anh cứ chịu khổ như vậy, lòng em tan nát, tim em sẽ vỡ vụn mất. Em đã hứa với anh là sẽ giúp cho anh trở thành GOAT, do vậy anh đừng từ bỏ!"

"Anti fan? Phải rồi! Anh rất ghét chúng nó..." Chính xác, anti fan chính là nguyên nhân mà Leo bấy lâu nay luôn luôn để bụng trong lòng mình mà tiếp tục gồng mình thi đấu, thu gom nhiều thành tích hơn nữa để cạnh tranh với những cầu thủ mạnh khác. Không có lý gì Leo phải giải nghệ sớm để cho chúng nó sỉ nhục mình. Anh sung sướng hạnh phúc nói, "... nhưng vì anh khiêm tốn nên chúng ta phải âm thầm làm điều gì đó khiến cho chúng sáng to con mắt ra. Anh sẽ phải là GOAT. Kun, em quả thực là biết cách an ủi anh thế này. Anh yêu em nhiều lắm."

Kun khôi hài cười cười, "Trời ạ, em không yêu anh thì em yêu ai nữa chứ. Leo, tối nay em và anh vẫn sẽ ngủ cùng nhau. Chúng ta cùng nhau chơi game* có được không?"

Leo đỏ mặt, không thể nhịn cười trước lời nói đường mật của Kun được nữa. "Game nhẹ thôi, đừng bạo lực quá!"

Kun vừa cười vừa gật đầu, lại gần ôm ôm Leo. "Miễn là khiến cho anh hết buồn là được."

Lionel lắc đầu, cảm thấy ái ngại với cuộc trao đổi thân tình của hai người học trò của mình. "Thôi thôi thôi, đang ở giữa phòng thay đồ mà nói chuyện gì huỵch toẹt ra vậy." Anh khiển trách.

"Do thầy không có người yêu thôi, nên thầy mới ghen tị đó." Emiliano cà khịa.

Những người còn lại trong đội bóng cười phá lên, hưởng thụ lấy giây phút vui vẻ sau cú thất bại đáng tiếc. Nhưng bầu không khí đã nhanh chóng thay đổi sau khi một số cầu thủ bắt đầu quấn quít bên cạnh Lionel để hỏi những câu hỏi cá nhân.

Paulo lên tiếng, "À phải rồi, HLV Scaloni, cho em hỏi chút. Thầy có bạn trai bao giờ chưa ạ? Em thấy thầy đơn thân, lúc nào cũng lo cho tụi em như con của thầy vậy đó."

Lời nói của cậu ta gây ra một làn sóng xì xào khắp phòng.

Lautaro hỏi tiếp, "Đúng đó, tụi em cũng thắc mắc vậy. HLV, thầy đã từng để mắt đến ai chưa?"

"HLV?"

"HLV? Trả lời tụi em đi."

"Thầy đã từng yêu ai chưa?"

Lionel tròn mắt giật mình, cảm thấy mặt mình đỏ bừng vì xấu hổ. "Thôi đủ rồi. Bây giờ chúng ta chuẩn bị thu dọn đồ đạc và chuẩn bị lên đường bay về Argentina..." Anh răn giọng nói, "...Sau đó, mỗi đứa còn phải tự thân quay về CLB để thi đấu theo hợp đồng nữa."

Thế nhưng, cả phòng thay đồ vẫn bát nháo như cũ, không có ý định làm theo mệnh lệnh của HLV.

"Cho nên thầy chưa có người yêu sao?"

"HLV Scaloni, thầy không yêu ai thiệt ư?"

Không dừng lại đó, Giovani hơi thản nhiên nói, "Thế thì em có thể làm bạn trai thầy được không ạ. Nhìn thầy tuy già rồi nhưng vẫn cực kỳ hấp dẫn, rất giống cha của em ý."

Otamendi chen vào nói, "Em cũng muốn. Thầy ngọt ngào như kẹo đường lắm, rất hợp gu em."

"Thầy trả lời cho tụi em nghe đi."

Lionel bây giờ không thể không giơ hai tay ở trước ngực làm cử chỉ dừng lại, anh cố gắng cản bước học trò mình tiến gần. Tuy nhiên, Pablo đã kịp thời có mặt, dạt tất cả cầu thủ Argentina qua một bên và nghiêm minh nói:

"Lionel, tôi có chuyện này muốn thương lượng với anh gấp." Cậu quay mặt nhìn những cầu thủ khác, "... Các cậu đừng làm phiền Lionel nữa, anh ta yêu ai không liên quan gì các cậu."

"Mất hứng thiệt. Thôi giải tán, đi về."

Giovani tụt cảm xúc và ra hiệu cho cả đội bóng rời khỏi phòng thay đồ. Các thành viên trong đội bóng bắt đầu giải tán và thu dọn đồ đạc của họ, sẵn sàng ngày mai quay trở lại Argentina, sau đó mỗi người về CLB của riêng mình ở các nước khác. Lionel vẫn còn cảm thấy mê man sau cuộc trò chuyện trong phòng thay đồ, anh hít một hơi thật sâu và cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, không để ý Pablo vẫn luôn để mắt theo dõi anh.

Khi cả đội chuẩn bị quay trở lại Argentina, Lionel không thể rũ bỏ cảm giác rằng anh cần phải làm gì đó để cải thiện bản thân và đội của mình. Anh biết rằng con đường đến chức vô địch sẽ rất gian nan, nhưng anh đã quyết tâm dẫn dắt đội của mình đến chiến thắng là sẽ thực hiện đến cuối cùng.

Trong lúc Lionel trút bỏ chiếc áo huấn luyện viên của mình và quay lại mặc chiếc áo sơ mi thường phục, suy nghĩ của anh lại trôi về cuộc trò chuyện trước đó. Anh vẫn luôn giữ bí mật cuộc sống cá nhân của mình và chính những câu hỏi thăm dò của các cầu thủ do mình huấn luyện đã khiến anh trở tay không kịp.

Lionel chưa bao giờ muốn kể cho bất cứ ai biết mối tình đầu của mình ngay tại thị trấn Santa Fe cách đây 30 năm trở về trước. Kể từ ngày đứa nhóc ấy rời bỏ thị trấn, anh không bao giờ có một tình yêu nghiêm túc và lâu dài lần nào nữa. Thực sự Lionel thấy chuyện tình cảm không có liên quan đến hiệu suất thi đấu trên sân, cho nên anh đã không có ý định yêu ai để hoàn toàn tập trung toàn bộ đầu óc của mình vào bóng đá. Lionel muốn dẫn dắt Argentina đạt được chức vô địch của thế giới, nên anh không hề có ý định yêu người nào cả.

Pablo vẫn còn đang đứng ở xa xa quan sát Lionel, có phải đối phương dường như đã lờ mình luôn rồi sao? Cậu không nhịn được nghi hoặc, nên cậu đã thử lại gần anh một lần nữa.

Lionel nhìn thấy được Pablo, vừa xấu hổ lại vừa cảm kích nói, "Cảm ơn cậu đã cứu tôi, Pablo. Khi nãy cậu muốn thương lượng gì vậy?"

"Tôi giả bộ hỏi đấy," Trợ lý HLV của anh bước lại gần với niềm cảm thông, "... Nhìn thấy anh bị ép cung chuyện tình cảm như vậy thì tôi cũng phải can thiệp một chút. Tôi cũng đã từng bị hỏi qua vấn đề như vậy từ trước, nhưng tôi cũng không có ý định để mắt tới ai cả."

Lionel mở to mắt phát kinh, "Thì ra, cậu cũng giống tôi. Cho đến hiện tại tôi vẫn chưa có ý định yêu ai. Cậu vẫn độc thân đúng không?"

"Độc thân là đằng khác, thưa cựu đội trưởng tài năng ạ." Pablo cười, trêu ghẹo nói.

Lionel không khỏi rùng mình trước những sự trùng hợp giữa Pablo với lại cậu bé của ngày hôm đó. Anh biết mình không nên đặt bản thân vào những suy nghĩ này quá nhiều, nhưng anh không thể ngăn được cảm xúc của mình nữa.

Lionel lại một lần nữa thắc mắc, "Mà nè, cho tôi hỏi cậu. Tại sao cậu lúc đó lại muốn can thiệp vào để giải cứu tôi?"

"Đơn giản vì tôi là trợ lý HLV của anh. Tôi phải đảm bảo anh luôn thoải mái hết sức có thể!" Vẫn là một câu hồi đáp ân cần quen thuộc của Pablo. Mặc dù đã lặp lại nhiều lần nhưng câu nói này khiến cho thân dưới của Lionel cứng nhắc, anh lo lắng đến toàn thân phát run rồi cố gắng đè nén dục vọng của mình.

Hai người bọn họ đã ở cùng nhau được gần một năm, tại sao câu hỏi kia Lionel vẫn có thể thắc mắc với Pablo được. Anh cũng không phủ nhận rằng là mình đã quen với việc có Pablo chiếu cố mình mọi thứ. Thế nhưng, cảm xúc rực cháy vừa mới hình thành trong lòng Lionel đó là gì? Tốt bụng hay thiện lương thì nhiều người đã như vậy rồi, nhưng tại sao lại có thể vì người đàn ông tóc xoăn màu đen ấy mà xảy ra loại cảm giác như thế được chứ?

.

.

Sau khi quay trở về thành phố Buenos Aires...

Lionel ngồi trên ghế sofa, vừa xoa xoa cằm (thói quen khó bỏ) vừa nhìn chằm chằm vô định vào tivi khi những hình ảnh lướt qua màn hình. Anh không thể tập trung vào bất cứ việc gì, đầu óc anh chỉ nghĩ đến cảm xúc rạo rực vừa mới xảy đến. Cảm xúc đó lại dành riêng cho người đàn ông đã làm việc nhà, làm trợ lý cho anh trong những ngày vừa qua.

"Cà phê của anh đây, uống đi để có sức chỉ đạo cho đội bóng." Mỗi ngày Lionel tỉnh giấc, anh đều có Pablo chuẩn bị sẵn bữa sáng cùng cà phê mới nóng. Ở đội tuyển quốc gia, cả ngày Lionel cũng đều có cậu chuẩn bị khăn lạnh và nước mát cho anh uống. Đến chiều tối, bên trên bàn ăn được Pablo thịnh soạn bày sẵn bữa tối. Quần áo của Lionel cũng đều là một tay Pablo giặt giũ cho. Tất cả mọi thứ trong nhà đều được cậu lau dọn sạch sẽ.

Không chỉ Pablo am hiểu việc nhà là đủ để khiến cho Lionel cảm thấy ấn tượng tốt. Mà thực sự còn bao gồm cả động tác của Pablo, cách cậu tao nhã giao tiếp và cách cậu luôn luôn nhiệt tình giúp đỡ cho Lionel - nói một cách khác, mọi thứ về đối phương đã khiến cho Lionel càng về sau càng khó xử. Dù sao, người ta chỉ là trợ lý bình thường của mình thôi, bao nhiêu người cũng có thể làm được, mắc mớ gì phải sinh tình với cậu ta chứ?

Lionel thở dài tắt chiếc TV của mình và chuẩn bị tiến về phòng ngủ, nằm một giấc. Chiếc giường của Lionel từ khi có Pablo nằm kế bên đã thay đổi quá nhiều. Lionel vốn dĩ đã quá quen với việc ngủ một mình suốt nhiều năm nay, nhưng có Pablo bên cạnh đã đem lại cho Lionel hàng loạt cảm giác hoàn toàn mới mẻ. Đó là gần gũi, ấm áp đến quá quen thuộc, đến mức Lionel khẩn trương giấu nhẹm đi cảm giác hưởng thụ như vậy.

Mỗi ngày trôi qua, bọn họ trước khi ngủ thường hay cùng nhau bàn bạc về công việc. Lionel phát hiện bản thân mỗi đêm đều chờ mong những giây phút đó, để có thể thân mật trò chuyện cùng đối phương trên cùng một chiếc giường.

Vừa đến tới cửa, ngay lập tức một luồng không khí thơm tho ngào ngạt quen thuộc bên trong căn phòng xộc thẳng vào mũi của Lionel khiến cho anh choáng váng. Toàn thân Lionel bắt đầu đổ mồ hôi, anh có thể cảm giác được bản thân khó lòng mà tập trung vào chuyện khi nãy nữa, mà chuyển sang nghĩ đến chuyện nhạy cảm.

Lionel đỏ mặt bất an, chạy vào phòng để xem bên trong đã xảy ra chuyện gì. Mắt anh ngay lập tức dán vào Pablo đang ngồi trước bàn làm việc, trên bàn là một lọ nước hoa nào đó mà anh chưa từng thấy qua.

"Cậu xịt cái gì đấy?"

Lionel căm tức nhìn Pablo hỏi, mặt mày lửa giận đùng đùng khiến cho Pablo không thể nào trả lời lại được. Mấy tuần lễ nay, anh đã luôn hoài nghi rồi. Anh đã hoài nghi đã có chuyện gì đó kỳ quái xảy ra, anh chưa bao giờ nghĩ là sẽ có ngày là như thế. Là do người đàn ông tóc xoăn màu... đen kia làm ra!

Lionel đoạt lấy chai lọ từ trên bàn, cau mày đọc thành phần trên đó. Sau khi phát hiện bên trong nước hoa có pha trộn một chút chất hoá học nhạy cảm, "Có pheromone sao?!" Lionel phát ra một câu hỏi vang dội khắp phòng.

Ánh mắt của Pablo do sợ hãi nên trợn quá to, cậu muốn nói nhưng không thể thành lời. "Đó... đó chỉ... chỉ là nước hoa bình thường." Đây chính là tiếng gọi của lúng túng, mặt mũi của Pablo đỏ bừng lên sau khi nói xong.

Lionel quả thực không thể tin được. Suốt một thời gian dài vừa qua anh đã cảm thấy mê muội lạ lẫm với Pablo mà chẳng lý giải được tại sao. Hiện tại thì Lionel đã biết hết rồi, "Khó trách tôi đã cảm thấy rất quái lạ. Tôi dần dần có cảm giác với cậu một cách kỳ cục. Mỗi ngày cậu đều làm như vậy có đúng không?" Lionel nói, trong giọng nói của anh vẫn còn xen lẫn phẫn nộ cùng thất vọng.

Pablo cúi đầu. "Xin lỗi anh, tôi..." Cậu nhẹ nói, âm thanh gần như khó có thể nghe thấy, "... tôi chỉ là không biết còn cách nào khác để anh chú ý đến tôi. Anh cứ mãi ngó lơ, không để ý tới tôi như vậy..."

Lionel ngay lúc này đã ngừng phẫn nộ. Tuy mặt mũi vẫn còn đang cau có bực bội nhưng anh cất tiếng cười to, "Khỏi cần xin lỗi, tôi thấy cậu cũng dễ thương, đáng yêu nên nếu không ngại thì..."

Lời nói gợi tình đã chấm dứt. Ngay tức khắc, một tay của Lionel túm lấy thắt lưng của Pablo và thô bạo quăng cậu lên trên chiếc giường. Chính vì có sự ảnh hưởng của mùi hương nước hoa kỳ quái khi nãy nên nhất thời Lionel không còn khống chế được dục vọng của mình, môi lưỡi của anh điên cuồng công kích vùng cổ của Pablo tới tấp.

Đầu lưỡi cùng bờ môi của Lionel thăm dò liên tục trên cổ của Pablo, sức kháng cự của cậu đã dần dần tiêu tán. Cậu có thể cảm giác được hô hấp nóng rực của Lionel đang phà vào da thịt của cậu, đến mức ngay cả thân thể của Pablo cũng sinh ra một loại khát vọng mãnh liệt.

"A... anh làm gì? Dừng lại..." Pablo yếu đuối nài nỉ.

Tay của cậu chuyển qua cấu chặt bờ vai của Lionel, vừa khẽ rên rỉ vừa muốn cản bước cơn cuồng dã của đối phương. Bao nhiêu kìm nén bấy lâu nay dành dụm của hai người cuối cùng cũng đi đến cực đại. Rất rõ ràng, hai người bọn họ đều không thể chống cự được nữa.

"Giúp tôi thoả mãn mau." Lionel ghì Pablo chặt hơn, giận dữ đe doạ. Tay của Lionel bắt đầu sờ nắn thân thể khiêm tốn của Pablo, vuốt ve xuyên thấu qua từng bắp thịt chỉ cách áo sơ mi vài mi-li-mét. Pablo cong lưng lên, ưỡn hông liên tục vì nhột. Sau đó hai người bắt đầu nhiệt tình hôn nhau.

"Đừng..." Pablo chảy nước mắt sợ hãi. Giữa lúc hai người bọn họ hôn nhau, tay của Lionel trượt xuống phần hông của Pablo. Lionel sử dụng bàn tay của mình để cảm thụ nơi đó cứng rắn, sau đó anh phát ra một âm thanh trầm thấp vui vẻ, báo hiệu cho sự thoả mãn. Pablo rên rỉ vặn vẹo, cái mông của cậu co thắt liên tục ở phía dưới cánh tay cựa quậy của Lionel.

"Không phải cậu đã nói với tôi là cậu sẽ đảm bảo cho tôi luôn thoải mái hết sức có thể sao?" Lionel vừa giận vừa cười, đầu óc còn đang điên đảo trước tác dụng của hương thơm kích thích.

"Tôi đâu có nói là tôi cho anh thoải mái làm những chuyện như vậy đâu." Pablo mỉa mai.

Lionel gầm gừ uy hiếp, "Ai kêu cậu cố tình ve vãn tôi bằng nước hoa, để bây giờ tôi đang không thoải mái đấy. Tại cậu mà cái cây súng nước của tôi cứ mãi cứng, nó cứ mãi cứng rắn bởi vì sự chu đáo mà cậu dành cho tôi, nó muốn gỉ ra từng giọt vì cậu mất rồi. Là nó muốn sôi trào lên và bắn đầy bên trong cậu. Cậu phải có trách nhiệm giúp tôi thoải mái, cậu là trợ lý HLV của tôi mà không phải sao?"

Pablo đỏ mặt lắp bắp, "Nhưng mà... mà... tôi... không có hứng."

Lionel lúc này mới buông tha cho Pablo một chút thời gian, bước xuống lại gần một cái tủ nhỏ. Anh mở ra để lục lọi tìm kiếm một vật gì đó. Khi Lionel quay trở về, anh chìa ra một chai lọ tí hon trông khá giống dầu gió trước mặt Pablo, không lạ gì hơn chính là popper.

"Pablo, hít vào đi." Lionel nói, vừa chỉ dẫn vừa tận tay đưa cho Pablo.

"Cái gì thế?" Pablo hoài nghi hỏi.

Lionel giải thích cộc cằn, "Thuốc nứng. Nếu cậu không có hứng với tôi thì làm sao tôi có thể lấy lại thoải mái được."

Pablo nhận một chai lọ từ tay Lionel, cậu mở nắp ra và hít một hơi thật dài vào theo chỉ định. Ngay lập tức, ham muốn nhục dục tăng cường gấp chục lần. Cậu không thể ngồi yên được nữa, toàn thân nóng bừng, hai má ửng hồng, ngực sưng tấy, cơ thể tiết ra nhiều dịch nhờn đến mức không thể kiềm chế được.

"Tác dụng mạnh vậy? Tôi khó chịu!" Pablo cảm nhận thân thể buông lỏng hoàn toàn, dây thần kinh giác quan cũng hết sức nhạy cảm.

"Đừng có nói gì nữa." Sau khi chứng kiến Pablo sử dụng thuốc phép, Lionel lấy lại và để qua một bên. Anh mau chóng lột bỏ chiếc áo thun màu trắng trên người của Pablo ra, cùng với chiếc quần và đồ lót trong.

Đầu lưỡi linh hoạt của Lionel thô thiển liếm láp nửa người dưới của Pablo. Anh không muốn lãng phí thời gian nữa, mau chóng đem ngón tay trượt vào bên trong thân dưới của Pablo để trêu đùa cậu đến mức cậu phát sướng mà giãy dụa thân thể. Dưới tác dụng của popper, cánh cửa phía sau mở ra rất dễ dàng khiến cho Pablo trợn mắt.

"Mở rồi, cậu thấy gì chứ!" Lionel mau chóng rút tay lại, khiến cho Pablo rên rỉ khó chịu vì bị khuyết thiếu thâm nhập.

"Đi vào nhanh đi! Còn chờ gì nữa?" Pablo vừa thở vừa hấp hối, chỗ đó bị thiếu quá mức. Cái thứ dược thảo kia đã khiến cho cậu nhạy cảm tới mức mỗi một cú chạm đều đem lại cảm giác rất mãnh liệt, Pablo lại càng muốn cầu xin nhiều hơn nữa.

"Đừng có hối tôi, Pablo. Tôi biết cậu cũng muốn vậy mà!" Lionel lạnh lùng nói.

Pablo cảm giác bản thân sắp nổ tung, cậu uể oải giận dữ nói, "Do anh mời tôi hít cái thứ thuốc quái quỷ đó, hừ! Không lẹ? Tôi sẽ chết vì thiếu thốn đấy!" Cậu nhắc nhở Lionel.

Lionel bặm môi khiêu khích, "Cũng là cậu ân cần dịu dàng với tôi quá mức đó. Vì cậu không phải là học trò của tôi nên tôi sẽ không dịu dàng được như vậy. Đừng trách sao hôm nay tôi không phạt cậu đến chết đi sống lại."

Chấm dứt lời xong, Lionel không cần nhẹ nhàng gì, liền đưa cái ống nước cự phách của mình chui lọt vào bên trong Pablo một cách dễ dàng. Sau đó, anh nhiều lần đập lên đập xuống ở cánh mông của Pablo, khiến cho cậu trợn trắng mắt rên rỉ trong cơn đau đi kèm với cực sướng.

"Đau... sướng... sướng quá... ah... sướng....!" Pablo vừa bật khóc vừa kêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net