The story

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn phòng quá ngột ngạt khiến Pete phải đứng dậy để mở cửa sổ. Ngoài kia, đêm lạnh đang khẽ khàng lan ra từng ngõ ngách. Trời khuya mới im lặng làm sao. Quá tĩnh lặng. Pete có thể thấy bóng các vệ sĩ đứng gác ở sân trong, bất động như một binh đoàn xương khô, phóng mắt bao quát cả căn nhà với điếu thuốc lá lập lòe ánh đỏ trên đầu môi. Không có gì bất thường xảy ra cả.

Pete đẩy hé cánh cửa ra rồi quay trở lại giường, nụ cười nhẹ đậu trên môi em khi trông thấy bóng dáng ai kia đang cuộn mình trong chăn, say ngủ. Vegas trông quá đỗi khác biệt khi hắn ngủ, dịu ngoan đến tưởng như vô hại. Và đây là khoảnh khắc Pete yêu thích nhất, chỉ ngắm nhìn hắn như vậy, khắc ghi từng đường nét khuôn mặt hắn, sống mũi cao gầy hay đường môi đang khẽ mím vì say giấc. Từng chi tiết nhỏ của Vegas đều được em thu gọn trong tầm mắt, và Pete sẽ cứ mãi nhìn hắn như vậy cho đến khi mí mắt trĩu nặng ru em vào giấc mộng say.

Pete thả nhẹ bước chân rồi rón rén trèo lên giường, trượt đôi chân trần của mình giữa lớp chăn bông dày dặn, sát đến bên Vegas nhất có thể mà không đánh thức hắn.

Gối ngủ của Pete thật êm, thật mềm và thật ấm. Lông ngỗng và lớp vải mịn tan như làn nước chạm vào làn da em. Pete vẫn chưa làm quen với cảm giác này, kể cả khi đã hàng tuần trời kể từ khi em ngủ cạnh Vegas.

Đôi mắt Pete lướt qua gương mặt hắn, chẳng hề có chút dấu hiệu gì là mệt mỏi, em cứ mãi chăm chú nhìn như thể muốn đem gương mặt người đàn ông này ra nghiên cứu cả trăm lần nữa. Hàng mi dài rủ trên gò má khi hắn ngủ, một tay luồn dưới gối đầu và một tay đặt giữa hắn và Pete.

Lông mày Vegas nhíu lại khiến Pete chú ý. Hàng lông mày dày và đậm với một đường kẻ dài bên trái. Một vết sẹo.

Pete nhấc tay, ngón cái vuốt dọc lông mày Vegas, chạm khẽ vào vết sẹo xẻ dọc phía bên trái ấy. Và rồi gương mặt ngủ chẳng yên của người đàn ông giãn ra, như thể bất kể điều gì khiến hắn phiền lòng đều theo những cái chạm của Pete mà biến đi đâu mất.

Em tò mò về câu chuyện đằng sau nó. Tầm mắt em dịch chuyển từ hàng lông mày kia cho đến bả vai hắn, một vết sẹo khác rạch ngang phần xương vai, vừa vặn ló qua đầu vai mà uốn dọc đến phía cổ. Pete không thể nhìn đằng sau lưng hắn nhưng em biết thứ gì an vị ở đó, hàng tá những vết sẹo to nhỏ trên tấm lưng vốn phải nhẵn nhụi không một vết xước.

Pete nghĩ về những vết sẹo phía sau lưng mình khi em vẫn còn chịu những trận đòn roi của Vegas. Họ giống nhau, bằng một cách nào đó.

"Tôi có nó khi tôi lên sáu."

Pete hơi giật mình khi nghe thấy giọng Vegas, em ngẩng lên nhìn hắn. Mắt Vegas vẫn nhắm chặt, nhưng ngay khi ánh nhìn của em dịch lên trên, chúng chậm chạp hé mở để đón lấy em, cùng với nụ cười nhỏ vương trên khóe môi.

"Huh?"

"Vết sẹo," Vegas nói, đôi bàn tay to rộng nắm lấy những ngón tay em. "Cái này, tôi có nó khi tôi được sáu tuổi."

Pete chớp mắt, ngay lập tức gần như dụi sâu vào lòng Vegas, trượt bàn chân trần giữa đùi hắn để cả hai có thể dính chặt vào nhau, không một kẽ hở. Vegas vẫn nắm lấy tay em, kéo lên bên môi để đặt lên đó một nụ hôn. Trái tim Pete như nở rộ trong lồng ngực, vẫn thấy quá kì lạ về những gì đang diễn ra. Thế nhưng nếu được chọn lại, em biết chắc rằng quyết định của mình vẫn sẽ chỉ có một.

"Rồi làm sao anh có nó?" Pete hỏi, giọng em thì thầm mềm như bông, lo sợ Venice ở phòng bên cạnh có thể tỉnh giấc nếu mình nói quá to.

Vegas hít một hơi rồi duỗi người, cuối cùng cũng thả tay Pete ra chỉ để vòng tay kéo em sát lại gần bên. Hai cơ thể trần trụi dính chặt, quấn lấy nhau như một đôi song sinh mới chào đời.

"Chỉ vì đó là lúc Macau chuẩn bị ra đời. Lúc đó tôi không hề thích thú với việc trở thành một người anh lớn chút nào cả."

Đôi mắt Pete mở to. "Anh nghiêm túc đấy à? Anh á? Không sẵn sàng để trở thành anh trai của Macau?"

Vegas vừa cười vừa gật đầu, âm thanh khiến Pete cảm giác như có cả vạn chú bướm đang đập cánh rộn ràng trong dạ dày. "Tôi đã quen với việc là con một. Đặc biệt là khi mọi thứ tôi làm đều được đem ra để so sánh với Kinn." Nụ cười của Vegas tắt ngúm khi nhắc đến tên người anh họ. "Và bây giờ tôi chuẩn bị có một đứa em trai có thể cướp đi mọi sự chú ý của mọi người dành cho mình. Tôi không nhớ chính xác chuyện gì đã xảy ra, nhưng cả ngày hôm đó tôi đã rất buồn rồi quyết định trèo lên một cái cây trong sân sau. Họ yêu cầu tôi leo xuống nhưng tôi không chịu. Cho đến khi trời tối thui và tôi thì đói bụng. Vậy nên tôi quyết định đi xuống rồi kết cục là ngã đập đầu vào hòn đá phía gốc cây."

Pete rít lên, nhăn mặt như thể chính em là người trải nghiệm. "Nghe đã thấy đau rồi."

"Đau chứ. Nhưng nó chắc chắn là vết sẹo có câu chuyện hạnh phúc nhất."

Pete một lần nữa nhìn xuống bả vai Vegas, hắn nhìn theo cho đến khi tầm mắt em quay trở lại với gương mặt mình. "Em có muốn nghe câu chuyện của nó không?"

Pete cắn môi, đưa tay lên chạm vào vết sẹo, vuốt ve nó một hồi lâu. "Chỉ khi anh muốn kể."

Vegas nhìn em, suy nghĩ về việc có cần thiết kể Pete nghe hay không trước khi hắn gật đầu. "Khi ấy tôi mười bốn. Hoặc có lẽ là mười lăm. Tôi không nhớ rõ lắm nhưng nếu là mười lăm, vậy thì không lâu lắm sau sinh nhật của tôi..." Vegas nhăn mày, tựa như kí ức về vết sẹo đó khiến hắn đau nhói.

"Vegas-" Pete mở lời, muốn nói cho hắn biết rằng ổn thôi, không sao cả, hắn không cần phải bóc trần vết thương khó lắm mới đóng vảy ra trước mặt em như thế đâu.

"Tôi muốn kể em nghe." Vegas ngăn Pete lại trước khi em hoàn thành câu nói. "Tôi muốn kể cho em mọi thứ về bản thân tôi. Chưa từng có ai quan tâm đến những điều ấy như vậy cả."

Hơi thở Pete dồn dập, em rướn người lên, hai tay bưng má hắn cho đến khi Vegas chịu mở mắt nhìn thẳng vào em. "Có em quan tâm," Pete hứa, ấn miệng mình vào môi hắn.

Trên môi Pete có một vết rách nhỏ, kết quả của việc Vegas quá mạnh bạo lúc trước đó. Đầu lưỡi hắn vươn ra, liếm nhẹ lên dấu cắn của mình và Pete rên rỉ, chìm sâu hơn vào nụ hôn. Hơi thở em khó khăn khi cái hôn phớt chợt bỗng quá sâu, và chỉ đến khi Vegas tự dứt ra thì cả hai mới có thể thở. Nhịp đập nặng nề ẩn dưới làn da ấm nóng.

"Chờ đã... Để tôi kể nốt chuyện."

Pete hít sâu, tự trấn tĩnh lại bản thân rồi gật đầu.

"Tôi mới mười bốn," Vegas bắt nhịp lại, vòng tay rắn chắc quấn chặt quanh eo Pete. "Và cha tôi lúc ấy có một vị khách hàng hoặc đối tác gì đó. Hai bên không thể thống nhất cuộc giao dịch. Và tôi có mặt ở đó vì khi ấy, cha tôi bắt đầu đem tôi theo trong những buổi gặp mặt khách hàng để dạy tôi về các thỏa thuận mua bán. Và tôi đoán là người đàn ông đó... chú ý đến tôi."

Hơi thở của Pete như tắc nghẹn trong cổ họng, nhịp tim đập mất kiểm soát trong lồng ngực. Em đủ hiểu biết để biết chuyện này rồi sẽ đi đến đâu và điều đó khiên dạ dày em quặn lại đau đớn. Pete siết chặt lấy Vegas, kéo hắn sát lại gần bên.

"Cha tôi để ý đến việc đó và bảo tôi rời khỏi phòng. Lúc ấy tôi đã rất bối rối. Tôi không biết mình đã làm sai điều gì, tôi lo lắng. Tôi dự định hỏi cha rằng mình đã làm gì sau khi buổi họp kết thúc, nhưng đến khi nó thật sự kết thúc, ông ấy đến chỗ tôi và nói rằng có một công việc đặc biệt dành cho tôi vào cuối tuần này. Và với tôi, tôi nghĩ đó là cơ hội... cơ hội để chứng tỏ bản thân mình cho ông ấy thấy rằng tôi có đủ khả năng."

"Tôi đã quá phấn khích về cơ hội đó. Đến cái mức mà tôi không nhận ra bất kì điều gì khác thường cho đến khi cuối tuần đến, và cả vị khách hàng nọ. Chúng tôi ra ngoài ăn tối và sau đó, cha tôi đẩy tôi về phía hắn, nói rằng tôi sẽ dành thời gian còn lại của buổi tối với người đàn ông đó, và để... nói chuyện với hắn, thuyết phục hắn đồng ý cuộc mua bán mà chúng tôi đã bàn trước đó. Tôi đâu phải thằng ngốc. Tôi hiểu ra vấn đề ngay khi cha tôi mở lời."

"Vegas..." Pete không chắc mình nên nói gì ngay lúc này. Em muốn kéo người đàn ông trước mắt này thật sát bên mình, em muốn ôm hắn trọn trong vòng tay này, em muốn hôn hắn thật sâu, và hơn hết, em muốn tự tay mình xé xác thằng khốn nạn đã làm những điều này với Vegas, với một đứa trẻ, thành từng mảnh nhỏ cho chó ăn.

Một nụ cười chẳng có chút phần trăm hài hước nào xuất hiện trên gương mặt Vegas khi hắn gật đầu. "Hắn rất thô lỗ. Đó là lần đầu tiên của tôi. Và tôi căm ghét từng giây từng phút của cái trải nghiệm khủng khiếp đó. Tôi có vết sẹo này vào thời điểm đó và cả tá khác đến từ những vị cộng sự mà cha tôi muốn tôi lấy lòng. Trớ trêu thay, mãi đến khi tôi mười bảy tuổi, có một vị khách muốn tôi trở thành người dẫn dắt. Và tôi làm hắn như cách mà tất cả những tên khác đã làm với tôi, rồi tôi nhận ra tôi thích cảm giác ấy đến nhường nào. Khiến cho kẻ khác nếm trải mọi nỗi đau, mọi sự nhục nhã mà tôi đã từng chịu đựng..." Vegas rướn người, luồn ngón tay qua mái tóc mềm của Pete. Và Pete cũng nhích người lên, khẽ khàng dụi đầu vào lòng bàn tay hắn. "Và mãi cho đến khi tôi gặp em, tôi mới tìm thấy một người có thể hòa hợp với tôi tuyệt mỹ đến như vậy, tận hưởng nó giống tôi."

"Em không hề thích nó vào lúc ban đầu đâu nhé," Pete liếc Vegas rồi lại dịu ngoan như một chú mèo dưới tay hắn, ngón tay em chạm khẽ lên vai, lên những vết sẹo kia như sợ nó đau, môi em chạm môi hắn. "Well, ý em là phần bị cưỡng ép..."

"Đó chính là sự khác biệt," Vegas ngâm nga, trán hắn gặp trán em, hơi thở ấm nóng của Pete như sưởi ấm trái tim hắn. "Tôi làm vậy với người khác vì tôi muốn chúng đau đớn. Tôi làm vậy với em vì tôi muốn em tận hưởng nó, và em thực sự thích nó như cách mà tôi thích nó."

Môi Pete mấp máy, bàn tay trượt dọc sống lưng Vegas, cảm nhận từng vết sẹo trên đầu ngón tay. "Em đoán rằng chúng ta đều có những vết sẹo của riêng mình."

"Pete," Vegas dịu dàng ấn lên môi em một nụ hôn, tự nhìn vào những vết sẹo của chính mình. "Nếu có thể, liệu em có muốn xóa chúng đi không?"

Pete hiểu những gì hắn thực sự muốn hỏi. Liệu em có muốn thay đổi quá khứ hay không? Liệu em sẽ không bao giờ đặt một chân vào Thứ gia nếu điều đó đồng nghĩa với việc em phải trải qua mọi sự tra tấn mà em đã từng chịu đựng?

Việc hắn tra tấn em không hề tốt. Việc bị cưỡng bức cũng không hề tốt. Pete không hề thích bất kì thứ nào trong số đó. Tuy nhiên, khi Pete thực sự nghĩ về mọi thứ, em cố gắng tưởng tượng liệu có còn con đường nào khác dẫn đến cái kết như hiện tại, tay và chân em quấn chặt lấy Vegas khi cả hai chìm sâu trong cái ôm của đối phương, Venice và Macau đang yên giấc say ở phòng bên.

Và em biết câu trả lời.

"Không," Pete lắc đầu. "Em sẽ không."

-

Một câu chuyện nữa sau khi xem xong tập 12 hôm qua. Chẳng mấy chốc mà chỉ còn 2 tuần nữa để chị em bong bóng chúng mình đếm từng giây từng phút được xem hai con người này yêu nhau. Và mình tin, câu chuyện của cả hai nói riêng và tất cả mọi người vẫn chưa dừng lại ở đây, chúng mình sẽ gặp lại họ sớm thôi.

Mình có thói quen vừa đọc vừa trans, và thực sự khi đến chi tiết lí giải vết sẹo trên lưng của Vegas, mình rất đau. Vừa đau vừa xót, có thể là do dư âm của hình ảnh Vegas khóc đến sưng cả mắt của tối qua khi Buddy chết, hoặc chỉ đơn giản là mình thương cho một đứa trẻ không chỉ bị cha bạo lực thể chất lẫn tinh thần, mà còn coi nó như một món hàng từ độ tuổi rất nhỏ như thế.

Dù sao thì, mình mừng vì Vegas có Pete, và cũng mừng vì Bible có Build.

À với cả trans truyện chậm vì mình vừa trải qua đợt deadline cuối kì lẫn việc không thích bị trans trùng với bất kì ai (coi như là sự tôn trọng của mình dành cho các dịch giả khác vì mình biết không ai muốn bị trùng lặp với người khác cả) nên công cuộc tìm truyện để xin per rồi dịch hơi lâu, vừa phải check xem đã ai xin per chưa vừa phải check xem đã ai trans chưa nên mọi người thông cảm ha T^T Thời gian tới mình tạm thời rảnh nên chắc sẽ có thêm fic đó, mong mọi người ủng hộ ạ ^^

Chúc mọi người ngủ ngon.

And remember,

"But there's a hope that's waiting for you in the dark

You should know you're beautiful just the way you are

And you don't have to change a thing

The world could change its heart

No scars to your beautiful

We're stars and we're beautiful."

| Scars to Your Beautiful - Alessia Cara


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net