Chương 11: Cách nhau một vách tường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngon thiệc... Hương vị thật khiến người ta hoài niệm..."

Đúng vậy, nó lại là một hương vị quen thuộc. Hồi nhỏ, Kazuha là đặc biệt thích vị này.

"Thật sự mọi thứ chỉ là trùng hợp thôi sao?"

Thời gian còn lại cậu cũng không biết làm gì. Nhân tiện Heizou có gửi mấy cuốn sách cậu đang đọc dở tới, tiện cậu lấy ra đọc giết thời gian luôn.

.

.

.

Thời gian trôi nhanh như một cơn gió, thoáng chốc trời đã là xế chiều. Kazuha khoác áo vào, đi mua đồ ăn để làm bữa tối.

Hôm nay cậu quyết định sẽ làm món "Mỳ ý xào xả ớt"!

- Ủa?

- Chết m*, cầm nhầm công thức thần bí của Ayato rồi.

Lại.

Hôm nay cậu quyết định sẽ làm món "Tuyệt tác thế gian"!

Đó là tên cậu đặt cho món cá nướng cậu tự viết công thức.

Tự luyến nhỉ?

Nhưng đó chẳng phải vấn đề. Công thức này cậu nấu mình cậu ăn, cũng chẳng có ai khác được nếm thử, nếu có cũng chẳng ai lại rảnh hơi đi hỏi mấy câu như kiểu "món cá nướng này tên gì thế".

.

.

.

Đồ đạc đủ cả rồi, bắt tay vào làm thôi! Kazuha rửa tay, bắt đầu chế biến.

Giữa chừng, Kazuha nghe thấy tiếng gõ cửa. Cậu cho nhỏ lửa rồi ra mở cửa.

Là Kunikuzushi.

- Cậu sống một mình nhỉ? Ăn một mình buồn lắm, không biết nói sao, nhưng mà chúng ta ăn chung được không?- Cậu ta lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng như gái đôi mươi, hỏi.

...

Nói thật, Kazuha không hiểu vì sao cậu không cảm thấy phiền. Nhưng con người này mang đến cho cậu quá nhiều hoài nghi, cậu phải suy nghĩ cho thật kỹ.

Kazuha sau một hồi đắn đo, cuối cùng cũng chịu để con người ấy vào nhà ăn chung. Kunikuzushi cũng chưa nấu ăn, liền lon ton chạy về nhà đem đồ qua nấu chung.

.

.

.

Họ nấu ăn cùng cũng phụ giúp, bù trừ cho nhau được khá nhiều. Kazuha khá bất ngờ với món canh mà Kunikuzushi nấu. Trong công thức, thành phần chính là nước trà, và nó khiến cậu lo lắng về bao tử của mình.

"Sẽ không ôm bồn cầu chứ...?"

Họ ngồi xuống bàn với đủ loại đồ ăn. Kazuha múc cơm ra bát, muốn thử cái món canh này xem như thế nào. Kunikuzushi bảo món này ăn với cơm rất ngon.

Cậu chan canh vào, nhẹ nhàng đưa một miếng vào mồm.

...

"Ngon thiệc!"

Hương thanh mát của cơm quyện với vị đắng dịu nhẹ của trà. Lạ mà ngon.

- Món này... tên gì?- Kazuha vô thức hỏi.

- Chazuke của Nhật Bản, nhưng tớ cải biến lại chút nên tớ gọi nó là Shimi Chazuke!

- Ừm... Tôi nhớ rồi.

- Hì hì. Còn món này thì sao? Tớ khá dám chắc cậu cũng là tự chế biến. Cậu gọi nó là gì?- Kunikuzushi chỉ vào món cá nướng của cậu.

Kazuha như hồn vía lên mây. Chả lẽ giờ cậu thực sự nói tên nó ra?

- "Tuyệt tác thế gian"...

Quê chết cậu mất!

Kazuha ngượng ngùng ôm gương mặt đỏ au, thì đáp lại cậu là một giọng cười rất quen thuộc.

Rất giống cậu bạn trong giấc mơ của Kazuha, cũng có nhiều phần giống tên Balladeer kia.

- Đúng thật! Nó ngon vãi! Nếu là tớ tớ cũng sẽ gọi nó như vậy!

- Cậu cứu quê cho tôi chứ gì?- Kazuha ghẹo lại.

- Đâu có! Nó ngon thật mà! Tớ miêu tả chi tiết cảm giác của tớ cho cậu nhá? Đầu tiên là vị ng-

- Dừng dừng dừng dừng. Tôi hiểu rồi.- Kazuha cười, cũng lâu rồi cậu không có cảm giác như này.

Họ vừa ăn vừa nói chuyện.

.

.

.

Không hiểu sao, Kazuha cảm thấy tính cách cậu "hàng xóm" này có nhiều nét tương đồng với cậu bạn trong mơ của cậu. Cậu cười cười, ôm chăn lăn qua lăn lại.

"Êy có trùng hợp quá rồi không?"

Kazuha ngẫm lại, quả thực là rất giống... Dù chưa tiếp xúc nhiều, nhưng nét giống không hề ít.

Kazuha vò đầu, không nghĩ nữa.

.

.

.

Sáng hôm sau, Kazuha đã sẵn sàng theo dõi con người đáng ngờ kia.

Cậu chào buổi sáng cậu ta, lấy cớ là áo cậu ta dính bụi, gắn chíp định vị và bộ thu âm dưới cổ áo của cậu ta.

Cuộc theo dõi bắt đầu.

Đầu tiên, Kunikuzushi tới công sở và làm việc như bình thường. Cậu ta rất được các nhân viên nữ chào đón nhờ ngoại hình điển trai của mình. Cậu ta nói chuyện với mọi người xung quanh tương đối nhiều, vậy xem ra cậu ta thuộc tuýp người thích giao tiếp.

Đồng nghĩa với việc thân thiện với cậu như vậy cũng là lẽ thường.

Tiếp đó là giờ ăn trưa, cậu ta tự làm cơm hộp để ăn. Đúng là tuýp người hiếm hoi.

Tới tận lúc tan ca, Kazuha vẫn là không thấy được gì đáng ngờ.

Kazuha nghe thấy tiếng đóng mở cửa ở phòng bên cạnh. Coi bộ Kunikuzushi về tới nhà rồi.

Đa số tội phạm đều hoạt động vào buổi tối, Kazuha quyết định chờ tiếp.

Nhưng xuyên màn đêm, cậu chỉ nghe được tiếng thở nhẹ đều đều của cậu ta.

Mấy ngày tiếp đó, giao lưu bình thường, nói chuyện bình thường, cũng quan tâm nhau rất bình thường. Không có bất kì một sự kiện kỳ lạ nào xảy ra cả.

.

.

.

.

.

Thấm thoát cũng hai tuần trôi qua.

Kazuha quyết định từ bỏ.

Cậu nhấn nút tự hủy. Chíp theo dõi ngay lập tức phát nổ, một vụ nổ cực nhỏ, chỉ sót lại chút tàn dư là cát với bụi.

Đêm khuya thanh vắng, tĩnh lặng mà lạnh lẽo. Kazuha cuộn chăn lên người, kệ cho chăn quệt xuống nền nhà.

Cậu đi ra ban công.

Đêm khuya thanh vắng, tĩnh lặng mà lạnh lẽo. Giờ này là 12 giờ đêm, trăng tròn mà sáng, chiếu vào mắt Kazuha.

Cậu nhìn trăng, trăng nhìn cậu.

Đêm khuya thanh vắng, tĩnh lặng mà lạnh lẽo. Kazuha nhận ra Kunikuzushi đang bất ngờ nhìn cậu.

"Lại một lần trùng hợp nữa..."

- Cậu làm gì trên này mà cuộn chăn nhìn sợ thế?

- Tôi á? Tôi chẳng biết nữa... Chỉ đơn thuần muốn ngắm trăng sao...

- Cậu thức mấy đêm rồi đấy?

Kazuha bất ngờ, không ngờ quầng thâm dưới mắt đã đậm đến thế.

Cậu vì theo dõi Kunikuzushi mà mất ngủ mấy đêm liền, lâu lâu ngủ gật gỡ được vài phút. Giờ còn rảnh ngựa mà ra đây ngắm trăng.

Cậu chẳng thể hiểu chính mình nữa rồi.

Hai mắt cậu lim dim, cảnh quan mờ dần.

Cậu cảm nhận được một cơn gió không lớn không nhỏ thổi đến, khó khăn ngước đầu lên.

Là Kunikuzushi, đang nhảy từ ban công phòng cậu ta qua ban công phòng cậu.

Thứ cuối cùng Kazuha nhìn thấy là nụ cười kì lạ của cậu ta và một câu nói quen thuộc:

- Cứ yên tâm mà chiêm bao.

.

.

Kazuha biết rồi, đó là một nụ cười yêu mị.

.

.

.

Kazuha tỉnh dậy, đồng hồ đang điểm 3 giờ chiều.

"Đau!"

Đầu cậu đau như búa bổ, nặng trịch. Hình như hôm qua cậu lại ngủ gật rồi thì phải? Nhưng do bản thân đã bỏ cuộc nên ngủ ngon hơn, không thức dậy sau năm mười phút ngủ nữa.

"Còn gì nữa không nhỉ?"- Cậu cảm thấy mình như đã quên một cái gì đó.

Kazuha lắc đầu, đỡ người ngồi dậy. Ngủ hơn 15 tiếng liền, coi như bù được phần nào cho mấy ngày không ngủ rồi.

Cậu dậy vệ sinh cá nhân, chải chuốt các kiểu, dùng mấy thứ còn trong tủ lạnh để làm bữa xế.

Kazuha chỉ không ngủ thôi, chứ trong 2 tuần qua nhịp sống của cậu vẫn rất ổn định. Cậu vẫn đặt đồ ăn trên mạng, ăn uống đủ bữa. Thứ duy nhất cậu thiếu trong 2 tuần vừa rồi đó là 1 giấc ngủ bình yên.

"Oke, mình hiểu được tầm quan trọng của việc hoạt động theo nhóm rồi..."

.

.

.

Cơm nước xong xuôi thì có người gõ cửa phòng cậu.

Kazuha đoán được ai rồi.

Và quả đúng như cậu nghĩ, là Kunikuzushi, mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đen, đầu đội mũ beret xám.

- Tớ thấy cậu hình như là mất ngủ lâu lắm rồi đúng không? Thấy sức sống mấy ngày qua của cậu hụt hẳn đi.

Cậu ta chìa tay về phía cậu, bảo:

- Lâu không ra đường rồi. Đi, đi cùng tớ đi ngắm trời thu nào!

Kazuha cười nhẹ, vớ tay lấy áo khoác dài màu be và cái khăn quàng caro đỏ rực.

"Con người này bao giờ cũng tinh ý như vậy, bao giờ cũng đúng lúc như vậy sao..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net