Chương 4: Vua và Hậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tờ giấy trong tay Kazuha trắng tinh, ngoại trừ vết nhàu nát ra thì chẳng có gì cả. Bề mặt giấy khá lạ, mướt hơn bình thường, xé cũng không rách. Chất liệu làm Kazuha cảm thấy hoài nghi.

Cũng chẳng còn cách nào, Kazuha đành cất vào túi, chờ cơ hội đưa cho Heizou giải hộ.

Cạch.

- Có đi không?

Scaramouche lên tiếng nhắc nhở. Kazuha cũng lon ton đến bên cạnh.

Scaramouche mở cửa ra. Bên ngoài chỉ có 2 cái ghế bành giữa phòng, kèm theo đó là rất nhiều lối đi cùng cửa nẻo xung quanh.

Một cho vua, một cho hoàng hậu.

- Gì đây...? - Kazuha mắt chữ O, mồm chữ A.

- Chúng ta phải ngồi lên. Ngươi ngồi ghế bên phải đi, ta ngồi bên trái. - Scaramouche thả lỏng cơ mặt, nhưng đương nhiên không phải gã nhắm mắt ngẫu nhiên chọn bừa, mà bởi bên trái là của vua, bên phải là hậu.

Kazuha thế mà cũng ngây thơ đồng ý.

Rồi họ ngồi xuống.

Scaramouche để mà miêu tả chính xác thì là cực kỳ có phong thái. Nhưng không phải một đế vương anh minh chính trực mà lại tựa như ma vương ung dung tự tại, cực kỳ đáng sợ, nhưng cũng cực kỳ thu hút.

Còn Kazuha ngay ngắn ngồi bên cạnh, không thua kém gì. Một vẻ đẹp khôn khéo sắc lẹm nhưng cũng kèm ấm áp ôn nhu. Mang đến cho người đối diện cả một bầu trời nắng ấm.

Rồi cơ quan khởi động, đưa hai người họ cả người cả ghế lên trên. Trần nhà mở ra, ánh sáng chói chang lọt vào kèm tiếng vỗ tay vang dội.

- Chúc mừng cho hai quán quân của chúng ta. - Phú bà Ningguang nhẹ nhàng vỗ tay.

Tất cả mọi người đều về lại chỗ ngồi, vỗ tay tán thưởng. Phần lớn bên dưới đều là không qua được, giải sai, nhập mã sai quá ba lần nên ổ tự động khoá, phần nhỏ là vẫn đang trong quá trình giải mã.

- Hai anh đã giải mã qua rồi, đoạn cuối bắt buộc hai anh phải khiêu vũ đúng chứ?

- Đúng vậy - Kazuha đáp.

- Phần lớn những người ở đây đều theo dõi hai anh giải mã. Nhưng lại có một vấn đề.

- Tờ giấy đó rõ ràng tôi thiết lập là giấy trắng, vậy tại sao anh Scaramouche đây chỉ đọc sơ qua nhưng vẫn tìm được ẩn ý ở trong đó? - Ningguang nhìn qua phía Scaramouche, nhướn mày.

Thật sự. Kazuha vẫn không thể hiểu được lí do tại sao Scaramouche có thể làm được như vậy, thậm chí còn chỉ cần đọc sơ qua. Không thể có chuyện hắn ta sở hữu mắt thần hay gì khác được.

Rất nhiều khả năng mà Kazuha có thể nghĩ tới. Ví dụ như Scaramouche vốn đã biết sẵn trong đó viết gì, tuy nhiên những suy đoán của cậu vẫn còn rất nhiều hố chưa được lấp. Nếu đúng là thế thì căn bản việc nhăn mặt và vứt tờ giấy qua một bên như vậy là không có ý nghĩa.

- Nếu tôi nói, tôi đoán bừa các người có tin không? - Scaramouche đáp lại, và quả thực nói vậy cũng không phải không thể. Khó tin nhưng không có điểm vô lý.

Nếu là như thế, Scaramouche nhăn mặt vì đó là tờ giấy trắng, Scaramouche có thể đoán bừa được do nhạc được phát là nhạc khiêu vũ. Hoàn hảo đấy, người nghe không bị thuyết phục thì cũng chẳng còn lối nào khác để tin.

- Anh quả thật biết đùa.

- Tôi đùa các người làm gì. - Đương nhiên Scaramouche không phải đang hỏi mà là khẳng định.

- Được rồi. Dù sao tôi cũng không thể nghĩ ra được gì khác. Vậy hai anh có đồng ý biểu diễn lại màn khiêu vũ ban nãy không? Hoà cùng với những người may mắn được chọn sắp tới?

- ...

Đối với Scaramouche, biểu diễn lại không gì khác là một ác mộng. Kazuha hiểu điều đó.

Scaramouche vậy mà đồng ý. Kazuha ngay giây phút đó bàng hoàng.

Quãng thời gian ấy lặp lại. Mặt Scaramouche tối sầm lại, cậu như tưởng tượng ra được biểu cảm sầu não thế nào của hắn.

Liếc xuống bên dưới, Kazuha bắt gặp hai con người dung nhan xinh đẹp, một trai một gái nhưng xem ra không phải một đôi. Trai tóc màu quýt, gái tóc màu mây. Họ nhìn trực diện về phía này, cụ thể là nhìn vào Scaramouche mà cười như được mùa.

Đoán chừng có khi là người quen. Chắc là thấy đôi chân của bạn yêu mình bị đạp đến nát tan, họ không kìm lòng được đây mà.

Tiệc tàn, Kazuha mệt mỏi về phòng. Lần này cậu để ý rồi, chắc chắn không nhầm phòng.

Ăn trưa này thực chẳng khác gì ăn tối, đúng là đặc biệt. 6 giờ tối mới bắt đầu đấu giá, 10 giờ bắt đầu ăn trưa, minigame với khiêu vũ tới hiện tại là 4 giờ. Còn 2 tiếng nữa mới đấu giá, thôi thì ngủ chút.

Đợi đã.

Kazuha vốn đến đây là để theo dõi mà nhỉ?

Lơ là quá, may là Kazuha vẫn có để ý mọi người xung quanh, giờ chỉ việc điểm lại từng người thôi.

Xingqiu và Chongyun gây ấn tượng với cậu khá mạnh, thân phận ắt hẳn không tầm thường. Dù chắc chắn không phải người xấu, nhưng vẫn nên theo dõi để tìm kiếm thông tin. Tiếp đó là hai cô cậu tóc cam tóc trắng. Cậu có cảm giác rằng họ có một cái gì đấy không giống những người khác. Khí chất hoàn toàn khác biệt. Cuối cùng không thể thiếu Scaramouche, mọi thứ đến từ con người này đều khiến cậu hoài nghi không thôi. Quen thuộc theo nhiều hướng, nhưng cũng lạ lẫm theo đủ kiểu.

Kazuha thật sự quá mệt rồi, không thể suy nghĩ được gì nữa. Cậu vốn có rất nhiều cơ hội để theo dõi, tuy nhiên thế giới của người giàu quá thu hút, nó làm cậu xao lãng mục đích thật sự cậu đến đây.

Thật là kì lạ, rõ ràng cậu vốn là một người rất thận trọng, thế mà lại bị lôi cuốn dễ vậy. Kazuha thoáng chốc nghĩ rằng đây là sự sắp đặt của mệnh, nhưng lại nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ đó khỏi đầu. Cậu không theo trường phái tâm linh.

"Vận mệnh sắp tới sẽ an bài cho cậu một nhân vật có thân thế không tầm thường"

Một dòng ký ức vụt qua đầu của Kazuha. Lần này Kazuha chắc chắn sẽ nâng cao cảnh giác.

Trằn trọc không lâu, Kazuha ngủ thiếp đi.

Đồng hồ điểm đúng 5 giờ 30, Kazuha hé mắt tỉnh dậy. Vui chơi nhiêu đó là quá đủ rồi, từ bây giờ là lúc cậu chú tâm vào nhiệm vụ.

Kazuha thay ra một bộ vest khác nữa, đi xuống hội trường.

Dọc hành lang dù đèn điện đủ cả, song vẫn tạo cảm giác u tối và lạnh lẽo đến phát sợ. Tiếng bước chân của Kazuha như được phóng đại, càng khiến cho con đường trở nên quỷ dị.

Rồi từ phía cuối hành lang vọng lại một giọng nói. Chỉ tiếc là Kazuha không thể nghe rõ được.

Âm thanh vọng lại càng ngày càng lớn, kèm theo đó tiếng bước chân của 2 người. Kazuha cố gắng chạy không ra tiếng động, chạy ngược lại. Cuối hành lang là nhà vệ sinh, cậu nấp vào đó, điều chỉnh cho hơi thở nhẹ lại.

Âm thanh ngay gần kề, bàn chuyện. Giọng là của 2 người đàn ông trung niên đang bàn công chuyện.

"Quá mờ ám..."

Và quả thật, bọn họ đang thực hiện một cuộc giao dịch mà Kazuha cho là phi pháp. Kazuha đưa màn hình điện thoại ra quay lại video.

Bất thình lình, một gậy bóng chày nhắm vào Kazuha rồi bổ xuống từ đằng sau, nhưng cậu nhanh chóng né được.

Thính và khứu giác của Kazuha không phải dạng thường, đồng nghiệp của cậu ai cũng biết điều này. Mọi chuyển động của tên người bí ẩn kia căn bản đều đã bị cậu phát giác ngay từ giây phút đầu tiên. Kazuha dám cá đây là đồng bọn của 2 người kia, trùng hợp đi vệ sinh và phát hiện ra cậu.

Năm mười nhát Kazuha đều dễ dàng né được, rồi cậu giơ chân đạp một cú trời giáng lên cằm của tên này. Gã ôm cái cằm đã rướm máu đỏ, ngã lăn ra. Kazuha ngay lập tức bắt tại trận cuộc giao dịch kia, thành công khống chế hai tên trung niên đấy lại.

Phi vụ này coi bộ cũng dễ, nếu hàng cấm mà là của Fatui thì cậu có thể tiếp tục với công tác điều tra tổ chức này rồi.

Chỉ có điều, cậu chủ quan hơi sớm. Kazuha lập tức bị một bổ từ đằng sau, té gục đầu.

Hành tung của tên này quá nhẹ nhàng, Kazuha không thể cảm nhận được gì. Lần cuối cùng có thể gắng gượng mở mắt nhìn lên, cậu chỉ thấy một quả đầu màu vỏ quít cùng cái mặt nạ đen xì. Gã ta hất cằm, sỉ vả:

- Hiệu suất làm việc quá kém, sức chiến đấu thậm tệ. Thật đáng thất vọng. Sao thằng lùn đó có thể tuyển được mấy thằng ngu bò như bọn mày về nhờ? Chỉ tổ hại tổ chức.

- Xử lí tên này ra sao tuỳ bọn mày.

Nói rồi cái tên đầu cam ấy biến mất ngay tức khắc.

Tầm nhìn Kazuha cũng dần trở nên mờ ảo, bóng tối sụp xuống một khoảng không đen kịt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net