[R18 - Fic dịch] 𝐅𝐈𝐑𝐒𝐓 𝐀𝐍𝐃 𝐋𝐀𝐒𝐓; 𝐋𝐀𝐒𝐓 𝐀𝐍𝐃 𝐅𝐎𝐑𝐄𝐕𝐄𝐑.(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắp chết trong vài tháng nữa? Chẳng là gì cả.

Mona Megistus, người chỉ luôn vùi đầu vào nghiên cứu của mình, quyết định rằng cô sẽ làm chuyện đó lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng trong đời; mà đối tượng lại chính là người yêu cũ của cô.

"Nếu anh không muốn, vậy thì tôi sẽ đi tìm người khác."

Scaramouche kéo cô lại và ném cô thẳng lên giường.

-
Author: hydrospinach

Link: https://archiveofourown.org/works/43752544?view_adult=true
Translate/repost with author's permission, please do not remove or repost without it.
Bản dịch thuộc về mình

WARNING R18
Tags: angst, rough sex, degradation, dirty talk, first time, impregnation, misdiagnosis.

Vui lòng đọc kĩ tag trước khi tiếp tục.

---

Cảm giác kì lạ thật đấy, giống hệt như những cơn đau đầu dai dẳng cứ bám theo cô mấy tuần nay.

"Tôi rất tiếc," bác sĩ nói với tông giọng bình tĩnh để đối phương có thể từ từ mà xử lý thông tin.

Mona kéo tờ giấy lại cho đến khi nó ở ngay trước mắt mình, tờ giấy ghi rõ những con số và chẩn đoán không thuộc lĩnh vực chuyên môn của cô.

Ung thư buồng trứng giai đoạn IV. Giai đoạn cuối.

Cô sẽ chết, chỉ trong vòng vài tháng tới thôi.

"Đây là kế hoạch điều trị được đề xuất, cô Megistus. Xin hãy yên tâm rằng chúng tôi sẽ giúp cô khỏi bệnh."

Trong phần còn lại của cuộc nói chuyện, Mona đã luôn giữ im lặng. Cô lặng lẽ bước ra khỏi cửa rồi về nhà mà dành cả đêm nhìn chằm chằm lên trần.

・・・━━━☂★━━━・・・

Mỗi khi cận kề với cái chết, người ta thường sẽ đưa ra những quyết định khá điên rồ.

Sau cả đêm thẫn thờ nhìn lên trần căn hộ một phòng cỡ nhỏ của mình, Mona giật mình tỉnh giấc vào sáng hôm sau như thể mỗi ngày vẫn tốt đẹp làm sao.

Chết tiệt. Tất cả đều tệ hại.

Mona Megistus đã dành cả đời để làm những điều được cho là đúng.

Cô chưa từng gian lận trong các kì kiểm tra hay bất cứ dịp nào khác. Cô chưa từng ăn cắp ngay cả khi cô đang đói. Cô cũng chưa từng đe dọa hay tống tiền người khác.

Cả đời cô đã cống hiến hết mình cho nghiên cứu và đó cũng là cách cô có thể theo học tại một trường đại học danh tiếng với học bổng toàn phần, hiện đang làm việc với tư cách là một nhà nghiên cứu đầy triển vọng tại Viện Thiên văn học Tây Phong.

Cô chưa bao giờ làm điều xấu.

Nếu cái cách sống ngay thẳng và quy củ của Mona không thể giúp cô thoát khỏi cái chết sắp tới, thế thì cô nên buông thả bản thân trong khoảng thời gian còn lại vậy.

Chết trong vài tháng? Chẳng là gì cả.

Mona sẽ đối mặt với nó. Bởi cô không còn gì để mất nữa. Cô là một đứa trẻ mồ côi, vậy nên sẽ không ai thương tiếc cô và cũng chẳng ai nhớ đến cô đâu. Chẳng qua chỉ là Trái đất bớt đi một người mà thôi.

Chết tiệt.

Còn chuyện gì mà cô nên làm nữa đây?

・・・━━━☂★━━━・・・

Dẫu Mona đã nghĩ rằng cô sẽ buông thả bản thân và làm những chuyện điên rồ, nhưng rõ ràng, tất cả những gì cô làm chỉ là vùi đầu vào nghiên cứu, sau đó về nhà với vô số bưu phẩm được giao đặt trước cửa nhà.

Những món đồ đóng bụi trong giỏ hàng của cô đã đến và chiếm một nửa căn hộ nhỏ của cô. Mona hầu như không còn chỗ trống để đi lại nữa. Chẳng sao cả, cô chưa bao giờ cảm thấy tự do như lúc nhìn vào phần giỏ hàng trống rỗng của mình.

Theo một cách nào đó, một trong những việc cô muốn làm đã xong.

Mona bắt đầu phân loại tất cả các kiện hàng, từ quả cầu pha lê, quả địa cầu và kính thiên văn; cô mải chìm trong suy nghĩ của chính mình.

Các tế bào dị thường đang lan dần vào buồng trứng của cô và có thể lan sang các cơ quan lân cận. Cô không biết chính xác tình trạng hiện tại của mình vì cô đã không thể nói gì hơn sau bản xét nghiệm nọ.

Dù sao thì, bộ phận này cũng sẽ hư mà thôi.

Mona xoa xoa bụng mình.

Là một đứa trẻ mồ côi, cô vẫn luôn khao khát một ngày nào đó sẽ có một gia đình của riêng mình. Có vẻ như, nó sẽ chẳng thể thành sự thật nữa.

Cô nhìn vào bụng mình và dường như nghĩ ra gì đó.

Không những là không thể có con, tồi tệ hơn nữa là Mona sẽ chết mà vẫn còn nguyên vẹn trinh tiết.

Có lẽ cô nên kết thúc cuộc đời ăn chay này; mà đối tượng cũng đã được xác định.

Mona Megistus, người chỉ luôn vùi đầu vào nghiên cứu của mình, quyết định rằng cô sẽ làm chuyện đó lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng trong đời; mà đối tượng lại chính là người yêu cũ của cô.

Giáo sư Mona Megistus của Viện Thiên văn học Tây Phong nổi tiếng với những nghiên cứu xuất sắc, miệng lưỡi thẳng thắn và không bao giờ rời bỏ việc nghiên cứu của mình dù chỉ một ngày.

Giáo sư Mona Megistus đó vừa nộp đơn xin nghỉ phép có lương kéo dài một tuần mà cô chưa bao giờ cần, và bắt chuyến bay sớm nhất đến Inazuma.

Cô đến khách sạn mà mình chọn ngẫu nhiên, và đang ngồi trên giường, nghĩ đi nghĩ lại.

Mình điên rồi à?

Chắc chắn không.

Đây là chuyện mình muốn làm sao?

Chắc chắn là vậy.

Rồi Mona đi tắm, xử lí hết những phần lông không cần thiết trên cơ thể và diện bộ nội y màu đen mới mua lên người.

Khi ngắm mình trong gương, cô phải thừa nhận rằng bộ nội y làm nổi bật đường cong của cô hệt như những gì nhân viên bán hàng đã nói. Nó giúp cô tự tin hơn hẳn, rồi cô diện chiếc áo màu đỏ dễ thương và chiếc váy ngắn bằng da, không quên mang thêm một đôi tất lưới.

Hoàn hảo.

Mona cố làm dịu nhịp tim đập của mình khi gõ tin nhắn cho người nọ; tin nhắn cuối cùng của họ là bốn năm trước.

Cô phải sửa lại nội dung tin nhắn của mình một vài lần, cố ý mắc lỗi đánh máy ở một vài chỗ. Sau đó, nhấn nút gửi sau khi đã hít thở sâu được mười lần.

Đã một tiếng trôi kể từ khi Mona hoàn thành công cuộc chuẩn bị của mình, thời gian hiện tại là 11:30 tối. Một thời điểm hoàn hảo cho kịch bản mà cô đã dàn dựng.

Kịch bản là: Mona vừa trở về từ một hộp đêm, nơi mà ai đó đã bỏ thuốc vào ly nước của cô.

Giờ thì cô sẽ chờ tên khốn đó xuất hiện.

・・・━━━☂★━━━・・・

Mona Megistus bị giằng xé giữa việc liệu hắn có đến hay không.

Nếu hắn ta không đến, Mona sẽ cảm thấy mình hoàn toàn là một kẻ ngu ngốc. Ví dụ, liệu một người đàn ông có đồng ý giúp đỡ người yêu cũ sau khi cô ấy đã chọn sự nghiệp của mình thay vì anh ta và lơ luôn anh ta suốt bốn năm trời hay không?

Nếu Mona là gã đàn ông ấy, cô sẽ từ chối.

Nói rõ hơn thì, bình thường cô chẳng bao giờ lập ra mấy kế hoạch ngu ngốc này. Mona sẽ tự nhốt mình trong văn phòng riêng và viết một bài báo cáo nghiên cứu mới hoặc điều gì đó hiệu quả hơn là chờ đợi người yêu cũ đến và hy vọng là hắn sẽ làm chuyện đó với mình.

Tất cả là tại những hy vọng tốt đẹp này, và cái khoảng thời gian ít ỏi còn lại nữa.

Thật nhục nhã khi Mona đã chuẩn bị nhiều như vậy chỉ để hắn ta phớt lờ cô. Đau thật. Lòng kiêu hãnh của cô như đang sụp đổ.

Sau đó, một lần nữa, nếu hắn ta thực sự xuất hiện-

Mona nhảy dựng lên khi tiếng đập mạnh vang lên phía cánh cửa.

"Mở cửa ra! Này! Tránh xa cô ấy ra, đồ khốn!!"

Mona nhảy dựng lên lần thứ hai khi nghe thấy giọng nói của hắn. Cô đã không nghe thấy nó nhiều năm rồi.

Scaramouche càng đập cửa to hơn và có vẻ như hắn ta đang dồn lực cả người để phá tung cánh cửa tội nghiệp, Mona vội vã xịt một ít nước hoa vào gáy và đi đến mở cửa cho đối phương.

・・・━━━☂★━━━・・・

Scaramouche xông vào và nhìn một lượt toàn bộ căn phòng để tìm kiếm thứ gì. Rồi và khuôn mặt hắn thoáng có vẻ bối rối khi chỉ nhìn thấy cô người yêu cũ đang ở một mình.

"Đâu rồi?" Hắn hỏi.

Mona dành một chút thời gian để nhìn đối phương thật kĩ càng. Mái tóc màu chàm của hắn rối bù khi hắn liên tục luồn tay qua vuốt những sợi tóc mềm mại. Scaramouche mặc một chiếc áo hoodie màu xám và một chiếc quần pyjama sọc xanh nước biển, với đôi giày thể thao lệch tông và dây giày còn chưa buộc chặt.

Raiden Kunikuzushi, sao càng ngày anh càng đáng yêu vậy hả.

Cánh cửa vang lên tiếng cọt kẹt khi Mona đóng nó lại, và lách cách khi tay nắm đã được khóa lại không gian chỉ còn hai người.

"Đâu rồi? Cái gì cơ?" Cô trả lời, từ từ tiến lại gần hắn như thể hắn ta là con mồi mà cô phải bắt lấy trong đêm.

Scaramouche nhíu mày, vẻ bối rối hiện rõ trên khuôn mặt điển trai nọ. Hắn nhìn cô người yêu cũ rút ngắn khoảng cách giữa họ cho đến khi cô ta đứng trước mặt hắn.

Mona đẩy nhẹ và hắn ngã xuống giường mà không chút phản kháng. Tốt rồi. Mona sẽ hoảng loạn và trở nên lóng ngóng nếu hắn ta chống cự.

Cố hết sức để quyến rũ đối phương, Mona leo lên đùi gã trai nọ và mùi hương từ cơ thể của hắn lại khiến cô nhớ về những ngày xưa.

Mona lướt tay trên vai hắn, tưởng rằng đối phương sẽ bắt đầu phản ứng lại, nhưng gã ta vẫn chỉ nằm yên.

"Trông cô như bị điên ấy" hắn nhận xét, nheo mắt nghi ngờ thái độ của ngươi kia, "dù bình thường cô vẫn như vậy, nhưng chắc chắn là cô đang không say rượu hay trúng thuốc."

Scaramouche dừng lại khi đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào cô. "Cô đang âm mưu gì hả, đồ phù thủy?"

Mona đã tự suy ngẫm với bản thân mình xem cô có nên uống một chút rượu để biến hành động của mình trở nên thực tế hơn hay không, nhưng cuối cùng, cô vẫn quyết định là không. Mona muốn ghi nhớ mọi chuyện với một trạng thái tỉnh táo.

Bên cạnh đó thì, dẫu sao hắn ta cũng đã ở đây, mọi rào cản đều không còn nữa.

Mona Megistus biết cách đi guốc trong bụng Scaramouche; cô luôn luôn biết.

"Hửm?" Mona trượt bàn tay còn lại xuống cơ bụng của hắn, cảm nhận rõ cơ bắp săn chắc và hơi thở dồn dập của đối phương. Nụ cười nhếch thoáng xuất hiện trên khuôn miệng "Anh không thấy vui khi gặp lại người yêu cũ sau bốn năm trời à? Anh thậm chí còn vội vàng đến mức mang nhầm hai chiếc giày khác nhau."

Scaramouche khịt mũi, hất tay cô ra khỏi cơ thể hắn. "Điếm" hắn nói với tông giọng khinh bỉ.

Ngay cả bản thân Mona cũng ngạc nhiên rằng cô đã không hề nao núng một chút nào trước hành động khiêu khích thô bạo của hắn ta. Thay vào đó, một cảm giác tự tin từ đâu đó ập đến.

"Cô chỉ đang tìm kiếm một ai đó có thể lấp đầy cô thôi, phải không?"

Mona đảo mắt, vẫn không quên diễn trọn vở kịch của mình. "Này," cô nói, "Tôi đã bảo rằng ai đó đã bỏ thuốc vào ly nước của tôi và bây giờ tôi đang hứng tình, đồ ngốc."

Hắn lạnh lùng nhìn cô. "Vậy ra nếu cô cảm thấy bức bối, cô sẽ gọi cho gã người yêu cũ mà cô đã nhẫn tâm vứt bỏ nhiều năm về trước?"

Mona nuốt nước bọt. Từng lời hắn nói như đâm thẳng vào tim cô, và ánh mắt ấy càng khiến vết thương lòng lại nhói lên. Cô cảm giác bản thân sẽ sớm bỏ cuộc nếu cô không nhìn đi nơi khác ngay. Vậy nên, cô đành dồn sự chú ý vào phần yết hầu đang nhấp nhô của hắn ta, cố gắng lấy lại bình tĩnh và phản bác bằng một lý do hợp lý.

"Ý tôi là - tôi đang ở Inazuma," cô lên tiếng, cố ý hạ tông giọng xuống, "và trò gạ gẫm người yêu cũ lại khá thú vị mà, phải không? Vì trước đây tôi chưa từng thử bao giờ." Mona nhếch miệng cười, nhanh chóng thu hẹp khoảng cách giữa hai khuôn mặt.

Scaramouche tặc lưỡi. Trước khi môi họ có thể chạm vào nhau, hắn đẩy cô ra. Hắn ngồi dậy, di chuyển về phía trên mép giường, chuẩn bị rời đi.

"Tôi không có hứng thú chơi một con điếm bẩn thỉu." Hắn nói, quay lưng về phía cô, "Đừng bao giờ gọi điện hay nhắn tin cho tôi nữa."

Rồi hắn đi về phía cửa, rất nhanh sau đó Mona liền lướt đến trước và mở cửa cho hắn.

Scaramouche nhướng mày, đôi mắt chuyển sự chú ý từ cửa sang khuôn mặt xinh đẹp của cô người yêu cũ.

"Đi đi." cô nói, ra hiệu cho hắn bước ra khỏi phòng của cô.

Trong nội tâm Mona đang gào thét.

Toàn bộ chuyện này thật điên rồ. Những lời thoát ra khỏi miệng cô cũng đều điên rồ. Có lẽ Mona cần phải đi điều trị tâm lí trước khi chết.

Điều điên rồ hơn tất cả là, cô vẫn đang kiểm soát được tình hình.

Scaramouche sẽ không bao giờ rời khỏi phòng đâu.

Dẫu sao thì, Mona Megistus luôn biết cách đi guốc trong bụng Raiden Kunikuzushi; cô luôn luôn biết.

"Nếu anh không muốn, vậy thì tôi sẽ tìm người khác." cô nói một cách thờ ơ với nụ cười ngọt ngào, vẫy tay tạm biệt hắn.

Đột nhiên, tầm nhìn của Mona bỗng chao đảo, và cánh cửa vang lên một tiếng động lớn khi ai đó đóng sầm cửa và khóa nó lại.

Scaramouche kéo cô lại và ném cô thẳng lên giường.

・・・━━━☂★━━━・・・

Dẫu lưng Mona va phải đệm giường êm ái, song cô vẫn cảm giác có chút đau. Rồi khi cô mở mắt ra, Scaramouche đang ở phía trên cô, phút chốc lại khiến tim Mona giật nảy.

Scaramouche khóa chặt Mona trong vòng tay của hắn, nhưng cách hắn nhìn chằm chằm vào cô lại khiến Mona khẽ động đậy.

"Không."

Mona thoáng rùng mình bởi tông giọng trầm, đầy uy hiếp của hắn.

"Cô không cần tìm ai khác cả."

Cái cách hắn nhìn cô càng khiến cả người cô rụng rời, và phía dưới đã có phần ẩm ướt. Dù cuộc vui còn chưa bắt đầu nhưng có vẻ nội y của cô cũng vô dụng rồi.

Scaramouche kéo mạnh phần áo trên ra khỏi người Mona đến mức cô có thể loáng thoáng nghe tiếng đứt chỉ. Dù cô rất muốn phàn nàn, nhưng cuối cùng vẫn chọn im lặng. Đây không phải lúc để bất mãn. Cô cần phải kiên nhẫn trong lúc này. Cô cần phải chọc tức hắn ta nhiều hơn cho đến khi đạt được điều mình muốn.

Cũng chẳng dành quá nhiều sự chú ý cho chiếc áo ngực màu đen bằng ren được nối với chiếc vòng cổ, Scaramouche xé toạc nó ra, để lộ ra bộ ngực trần.

Từng tiếng rên rỉ cứ thế phát ra khi hắn ngậm lấy một bên ngực rồi dùng tay trêu đùa bên còn lại, cố tình bỏ qua phần nhũ hoa càng khiến Mona bị kích thích hơn. Cứ thế Mona buông thả bản thân phát ra những tiếng rên rỉ rõ ràng mà chẳng kiềm chế lại, mặc kệ tất cả mọi thứ, là những gì còn lại trong đầu cô khi những đợt xúc cảm mạnh mẽ cứ ập đến dồn dập. Ngay khi Scaramouche cắn nhẹ vào nhũ hoa căng cứng, tiếng rên rỉ trở nên to và dài hơn, hai chân cô vội vàng cọ xát vào nhau, tuyệt vọng để tạo ra ma sát.

Scaramouche đưa chân hắn vào giữa hai đùi cô, tách đôi chân đang cọ xát nọ ra khiến Mona thoáng khó chịu, rồi cái cách hắn ta lại huých nhẹ vào giữa hai chân càng làm cảm giác ham muốn của Mona tăng thêm gấp bội.

Hắn ta thô thiển và mạnh bạo, nhưng tất cả đều ổn, thậm chí là vô cùng tuyệt vời.

Tình hình hiện tại đang vô cùng hoàn hảo đối với Mona. Nếu cô phải nắm thế chủ động, thì việc cô chẳng có chút kinh nghiệm nào sẽ bị bại lộ, hắn ta vô cùng thô bạo, chắc chắn rồi, nhưng cô chẳng có gì để phàn nàn bởi lẽ Scaramouche đang làm rất tốt. Cô chỉ mong là hắn ta đừng phá hoại quần áo của cô nữa mà thôi.

"Quả nhiên là con điếm." Hắn gọi cô với một nụ cười tự mãn trên khóe môi. Từng nhịp thở dồn dập che khuất đi khuôn mặt điển trai của đối phương càng khiến trái tim Mona đập loạn nhịp.

Ngón tay của hắn trườn nhẹ từ ngực cô, lướt xuống bụng, rồi luồn vào bên trong chiếc váy ngắn nọ.

"Tôi có thể hủy hoại cô thế nào đây?" Hắn hỏi, ngắm nhìn Mona quằn quại vì hắn đang dùng tay cọ nhẹ vào quần lót của cô.

"Mmnaahhh—" kích thích liên tục khiến Mona còn chẳng thể nói rõ ràng.

Cô nhíu mày, cố chịu đựng trò trêu chọc của đối phương. “Đến khi— Ah—” Mona liên tục bị ngắt lời bởi những ngón tay nghịch ngợm của hắn đang chạm vào nơi nhạy cảm của cô. "Cho đến khi—! Tôi hài lòng! Mmnn—!!" Cô hét lên, vì gã đàn ông này chẳng chịu cho cô nghỉ ngơi nổi giây nào.

"Chết tiệt," anh chửi thề, khuôn mặt đang mờ mịt vì dục vọng của cô quá sức quyến rũ. "Tôi sẽ biến cô trở thành của riêng tôi đêm nay."

Có tệ không nếu Mona vui khi nghe câu này? Giọng nói trong đầu cô đang nói với cô một cách vui mừng: cuối cùng cũng đến rồi đây! Cuối cùng thì cô cũng có thể làm tình với Scaramouche và bản thân cô cũng không thể phủ nhận rằng hormone hạnh phúc đang dâng trào khắp cơ thể mình.

Người yêu thời đại học của Mona nóng vội kéo chiếc váy ngắn bằng da của cô lên, kéo dồn lên phía bụng. Và rồi còn chẳng lên tiếng cảnh báo, liền xé toạc chiếc quần lót màu đen của cô, để lộ ra hoàn toàn nơi tư mật kia.

Thành thật mà nói, cô đã hy vọng hắn ta sẽ khen bộ đồ lót gợi cảm của cô hoặc ít nhất là huýt sáo để khen ngợi. Vậy mà, gã trai nọ cũng chỉ nhìn chằm chằm vào nơi riêng tư của cô, trong đầu chỉ quanh đi quẩn lại ý nghĩa muốn chiếm trọn nó thật nhanh.

Scaramouche khẽ ngâm nga từng tiếng, tay cố ý trêu đùa với phần nhạy cảm khiến Mona cố gắng để bản thân không ưỡn hông lên.

"Cô ướt cả rồi."

Vậy sao, xin cảm ơn, quý ngài Thẳng Thắn. Nếu hắn ta có thể làm gì đó nhiều hơn là nói, cô sẽ biết ơn hơn nhiều.

Ngón trỏ của hắn lún vào bên trong, cố tình ấn một đốt ngón tay vào, hành hạ Mona bằng những động chạm hời hợt.

"Mmm." Mona cố ý di chuyển hông để đưa ngón tay của hắn vào sâu hơn, nhưng hắn ta đặt tay còn lại lên bụng cô và ngăn cô di chuyển.

Ngón giữa của hắn cũng bất ngờ tham gia, vội vàng cho vào bên trong.

Mona nức nở trong sung sướng, nắm lấy ga trải giường để kìm nén cảm giác bị nới rộng.

"Hmm," Scaramouche lặp lại chuyển động khép mở ngón tay nhiều lần, tận hưởng mà nhìn Mona quằn quại trong đau đớn. "Cô khá là khít so với những người thích tìm đến đàn ông để thỏa mãn."

Chà, vấn đề chính ở đây là, cô chưa từng cho thứ gì vào nơi đó ngoại trừ ngón tay mình.

"Bao nhiêu thằng đã chơi cô rồi hm?" Hắn hỏi, rút ngón tay ra khỏi đó.

Nghe này, tên người yêu cũ chết tiệt à, tôi đã tập trung vào sự nghiệp đến nỗi bỏ bê bạn trai cũ, và anh thực sự nghĩ rằng tôi có thời gian để lên giường với mấy gã đàn nào khác đấy à?

Mona Megistus vẫn còn trinh, và giờ thì đang cố gắng dành nó cho hắn ta, kẻ mà cô đã từng vứt bỏ để theo đuổi sự nghiệp và cũng là người mà cô vẫn còn yêu, đây là lý do vì sao Mona lại lập ra cái kế hoạch ngớ ngẩn để gọi cho hắn ta và làm chuyện này trước khi khoảng thời gian còn lại của cô kết thúc.

Tiếng rên rỉ của Mona có phần cộc cằn vì cảm giác thiếu vắng, cố gắng thúc giục hắn ta nhanh vào chuyện chính. Nếu hắn ta không nhanh lên, có lẽ cô sẽ thực sự nổi giận.

Dường như Scaramouche có thể đọc được suy nghĩ của cô, vậy nên hắn làm theo chính xác những gì cô đang muốn.

Ba ngón tay dài và mảnh của hắn bất ngờ đẩy vào bên trong, vào rất sâu, khiến cả cơ thể Mona giật nảy, kích thích lan đến từng tế bào. Cô kêu lên một tiếng rên rỉ dài đầy tận hưởng, âm lượng của tiếng rên lại càng to hơn khi hắn bắt đầu đẩy ra vào với tốc độ nhanh.

"Nhìn xem con điếm nào đang bị chơi bởi những ngón tay của tôi kìa." Hắn ta nói, tốc độ ngón tay vẫn cứ tiếp tục, nhếch miệng cười tự đắc khi thấy khuôn mặt Mona giờ đã hoàn toàn chìm đắm trong dục vọng.

Khuôn mặt của cô ta đang là một mớ hỗn độn. Nước mắt lăn dài trên gò má. Nước dãi chảy từ miệng xuống cổ. Miệng há hốc với những tiếng rên liên tục phát ra từ đó.

"S-Scara—!"

Cô đã gần tới giới hạn khi hắn cứ tiếp tục chạm vào những điểm ngọt ngào khiến luồng điện kích thích chạy thẳng vào đầu cô. Cảm giác này hoàn toàn khác với những lúc cô tự xử. Mona thường tưởng tượng rằng Scaramouche ghì cô xuống để thỏa mãn bản thân, nhưng khung cảnh Scaramouche thật sự đang ở bên trên thế này đúng là mang lại cảm giác khác hoàn toàn.

Những ngón tay của hắn dài hơn và mảnh hơn so với ngón tay của cô, và càng mang ý trêu chọc hơn khi những ngón tay ấy cứ di chuyển co lại, rồi kéo căng bên trong cô. Ngón tay hắn liên tục chạm vào những điểm sâu nhất, khám phá mọi nơi bên trong mà cô chưa từng biết.

Mona không nghĩ rằng mình có thể quay lại những đêm trùm chăn ở một mình được nữa.

Sau đó, hắn dừng lại, hoàn toàn rút các ngón tay của mình ra.

Mona thút thít, bực dọc vì cô ấy đang rất gần rồi. Scaramouche chưa bao giờ là định nghĩa của sự nhẹ nhàng và cô biết điều đó, nhưng vẫn rất bực bội khi không được thỏa mãn.

Mona giận dỗi và vùng vẫy trên giường, hoàn toàn tức giận vì cô không nhận được những gì mìnn xứng đáng. Mona mở to đôi mắt đang ngấn nước, thu trọn hình ảnh Scaramouche với mái tóc ướt đẫm mồ hôi đang không nhìn vào cô.

Mona cảm thấy trái tim mình như thắt lại, đau đớn vì hắn không còn nhìn cô bằng ánh mắt có màu đại dương như trước. Là ánh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net