Chương 13: Cảnh trong mơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người trăm triệu lần không nghĩ tới, tiến độ tra án quanh co, không thu hoạch được gì ở nhà Vương Mỹ Vân, lại ở nhà Lý Phong, bất ngờ thu hoạch được hai bức tranh.

Bạch Ngọc Đường hỏi chủ nhà chuyện xảy ra.

Ông chú chủ nhà có vẻ vô cùng uể oải, bất đắc dĩ kể lại sự tình cho mọi người.

Khoảng nửa tháng trước, bởi vì người than phiền về Lý Phong quá nhiều, gã liền thông báo cho Lý Phong, mình quyết định không cho hắn tiếp tục thuê nữa, nói hắn tìm chỗ chuyển nhà.

Lúc ấy Lý Phong cũng không cãi nhau với gã, sau khi nghe vậy liền cúp điện thoại.

Nguyên bản gã nghĩ sự tình như vậy là xong, ai ngờ vài ngày sau, đột nhiên nhận được ảnh Lý Phong chia sẻ cho gã.

Ra là tất cả bất động sản của chủ nhà cơ bản đều thuộc về nhà vợ gã, nói cách khác gã bám váy phú bà.

Đồng thời, gã lại lén nuôi tình nhân bên ngoài, nếu như bị vợ biết, chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, nguồn thu nhập của gã cũng bị chặt đứt.

Bản thân làm chuyện đáng xấu hổ như vậy đều bị Lý Phong chụp được, chủ nhà làm sao còn dám đuổi người đi a, liền thương lượng với hắn, muốn mua lại ảnh trong tay hắn.

Lý Phong cũng không cần tiền của gã, mà giao cho gã một cái bao, cần gã giúp giấu hai thứ này đi, không được nói cho bất luận kẻ nào, ngay cả nhắc cũng không thể nhắc tới một chữ.

Chủ nhà mơ hồ đồng ý, Lý Phong nói hắn gần đây muốn làm chút việc, nói gã giúpbảo quản tranh một thời gian, còn dặn dò không ngớt, không được xem bức tranh bên trong, ngay cả lớp gói giấy dai cũng không được mở ra. Nếu xong việc rồi, hắn rất nhanh sẽ dọn đi, chủ nhà cũng không cần lo lắng, ảnh chụp hắn đều xóa hết.

Chủ nhà bất đắc dĩ đồng ý, nhưng hôm nay cảnh sát đột nhiên tìm tới cửa, gã vẫn có chút lo lắng, gã nghi ngờ Lý Phong có thể là buôn lậu tác phẩm nghệ thuật gì đó, chỉ sợ bị liên lụy.

Bạch Ngọc Đường hỏi gã còn gì nữa không? Nếu còn giấu diếm sẽ tố cáo gã gây trở ngại điều tra.

Chủ nhà thề độc nói không còn gì cả! Gã thật sự cái gì cũng không biết.

Triệu Hổ vừa rồi cũng hỏi cô bé thu ngân, cô cũng không chú ý nhiều lắm, cơ bản không có manh mối gì.

Bất quá lấy được hai bức tranh chính là manh mối lớn nhất.

Bạch Ngọc Đường gọi khoa Giám định tới, thu lại toàn bộ tư liệu trong nhà Lý Phong, còn có hai cái máy tính.

Đương nhiên, suy xét đến việc nơi ở của hắn đã bị tìm kiếm, thứ có thể hữu dụng cũng không còn nhiều.

Mang theo hai bức tranh về xe, Bạch Ngọc Đường còn rất hiếu kỳ, hỏi Triển Chiêu, “Miêu nhi, cậu làm sao biết Lý Phong nhờ chủ nhà giấu tranh giùm?”

Triển Chiêu nói, “Xem tình hình trong phòng, tôi nghi ngờ hai bức tranh kia có thể không bị trộm đi, như vậy chính là Lý Phong giấu đi rồi. Chủ nhà kia ngay cả phí điện nước cũng không tự mình đến thu, nếu chỉ là mở cửa thôi, thì cứ gọi cô bé dưới lầu lên mở giúp không phải được rồi sao. Tự gã chạy tới, chính là muốn nhìn xem chúng ta muốn điều tra cái gì. Lý Phong dẫn cả cảnh sát tới, làm chủ nhà hẳn là rất bất mãn với khách thuê mới đúng, gã mở cửa thì có thể theo chúng ta vào, xem tình hình bên trong. Nhưng gã không có vào, chờ ngay tại cửa, cảm giác rất kiêng kị Lý Phong.”

Triển Chiêu vừa nói vừa khoát tay, “Đủ loại chi tiết gộp lại, tôi liền cảm thấy chủ nhà kia có thể là có nhược điểm gì ở trong tay Lý Phong, suy xét đến trình độ nghề nghiệp của Lý Phong, liền hù dọa gã một chút. Còn cả. . . . . .”

Triển Chiêu đột nhiên nhỏ giọng nói, “Đầu ông chú kia không phải hói sao? Nhưng tôi phát hiện hai bên đầu của gã có hai vết kẹp, hơn nữa vị trí đường chân tóc của gã có một đường cháy nắng, phần đỉnh đầu đặc biệt trắng! Chứng tỏ gã đội tóc giả! Nhưng vì sao lúc gặp chúng ta lại không đội?”

Khóe miệng Bạch Ngọc Đường hơi hơi giật giật.

Triệu Hổ ngồi xe phía sau nghe Triển Chiêu phân tích đã hóng chuyện sắp u mê luôn.

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, “Cậu nghĩ thử xem, đã chừng đó tuổi còn giả bộ trẻ cái gì a! Chắc chắn bên ngoài có tình nhân!”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ  lắc lắc đầu, đúng là mèo lại hoàn mèo, mấu chốt là mèo này thật đáng yêu!

Chờ mọi người trở lại SCI, trời đã tối.

Bạch Cẩm Đường đã đưa Công Tôn và nhóm người nhà đi trước, văn phòng còn lại mấy người Lạc Thiên Tần Âu, đang thu thập đồ đạc.

Tương Bình vừa rồi dựa theo yêu cầu của Bạch Ngọc Đường điều tra camera tiểu khu chỗ nhà của Vương Mỹ Vân, nói camera không quay được cái gì.

Bạch Ngọc Đường không khỏi có chút thất vọng.

Triển Chiêu cũng hỏi, “Là bị cắt nối chỉnh sửa rồi sao?

Tương Bình lắc lắc đầu, “Thủ pháp cao minh hơn so với cắt nối chỉnh sửa, là bị hack rớt, bởi vì tiểu khu kia có rất nhiều camera, cho nên có hacker hack hệ thống camera, dùng một đoạn hình ảnh trước đó chèn vào đoạn video cần kia.”

“Có thể khôi phục không?” Triển Chiêu hỏi.

“Phải xem tình hình.” Tương Bình trả lời, “Bên này em phải tra được đoạn bị chèn là thời gian nào trước, sau đó trả lại nội dung vốn có. Nếu như trong đoạn thời gian đó camera không bị tắt đi, hình ảnh có thể khôi phục được! Nếu như bị tắt đi, vậy chỉ có màn đen thôi, nhưng vẫn có thể tra được thời điểm xảy ra án.”

Triển Chiêu hỏi cần mất bao lâu.

Tương Bình nói cơm nước xong hẳn là được.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy có thể tra được thời điểm xảy ra án cũng không tệ, lần này thuận lợi bất ngờ!

Bạch Ngọc Đường lại hỏi Lạc Thiên tình hình Tiễn Phú thế nào.

Lạc Thiên cũng rất bất đắc dĩ, nói “Ở phòng tạm giam, vừa rồi tôi và Tần Âu đã thẩm vấn, hắn liền giả ngu, sau đó muốn chúng ta bảo vệ hắn, nói người thằn lằn muốn giết hắn.”

Triệu Hổ có chút ghét bỏ, “Thằng này không phải rất giàu sao, cảm thấy nguy hiểm thì thuê hai người vệ sĩ cho mình đi a, muốn cảnh sát bảo vệ mình cũng không tìm cái lý do hợp lý một chút, gì mà người thằn lằn. . . . . .”

Lúc này, di động vang lên, Công Tôn gọi đến giục, hỏi bọn họ ở đâu, có chuyện gì cơm nước xong rồi làm tiếp cũng không muộn a.

Triển Chiêu nói lập tức sẽ đến.

Bạch Ngọc Đường định đi ra ngoài, Triển Chiêu lại nhìn hai bức tranh trên bàn, hỏi, “Hai bức tranh này để lại đây sao?”

Những người khác đều theo bản năng  quay đầu lại, nhìn nhìn cửa thủy tinh —— tuy rằng cửa phòng SCI có thể khóa lại, nhưng theo kinh nghiệm trước đây, cũng không nhất định sẽ an toàn. . . . . .

Bạch Ngọc Đường cầm lấy tranh, “Vậy đổi sang để ở một chỗ an toàn.”

Tất cả mọi người hỏi hắn, “Để chỗ nào?”

“Phòng vật chứng a.”

Hổ tử liền “hừm” một tiếng, còn lắc lắc đầu, hình như không quá tán thành.

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu vuốt cằm, “Cảm giác không đáng tin cho lắm.”

Bạch Ngọc Đường hỏi, “Vậy cất chỗ nào a? Đây là vật chứng, cũng không thể giấu trong nhà.”

“Giấu trong nhà cũng không an toàn!” Mã Hán cảm thấy phải cẩn thận hơn, trước kia tình huống thu hồi vật chứng rồi bị trộm đi cũng không phải chưa có, lần này kẻ có thể từ nhà Vương Mỹ Vân thần không biết quỷ không hay lấy đi bức tranh, ai biết có đến cục cảnh sát xuống tay hay không, lỡ đâu sơ xuất sẽ không tốt đâu!

Bạch Ngọc Đường hỏi, “Vậy làm sao bây giờ?”

“Tìm nơi an toàn hơn so với phòng vật chứng cất!” Triển Chiêu nói.

“Ở đâu?” Tất cả mọi người nhìn anh.

Triển Chiêu đang cân nhắc, chợt nghe cửa thang máy “Đinh” một tiếng mở ra, cục trưởng Bao đi đến.

Thấy mọi người còn ở trong văn phòng, Bao Chửng nhíu mày, “Các cậu sao còn ở đây? Không phải nói đi ăn cơm sao? Cho dù không ăn cơm tôi cũng sẽ không tăng lương cho các cậu đâu!”

Tất cả mọi người “Hừ” một tiếng.

Triển Chiêu nghĩ nghĩ, vội hỏi, “Cục trưởng Bao chú không đi liên hoan a?”

Cục trưởng Bao nói vừa rồi đã ăn xong ở căn tin, ông còn có chút văn kiện muốn xem, không đi.

Triển Chiêu vừa nghe, liền giao hai bức tranh kia cho ông, “Vậy coi đồ giúp bọn cháu một chút!”

Bao Chửng khó hiểu nhìn bao giấy dai kia, hỏi, “Cái gì đó. . . . . .”

“Bức tranh! Coi đồ giúp một chút, để ở chỗ chú có thể nhìn thấy ấy, vật chứng quan trọng, bọn cháu cơm nước xong sẽ đến lấy!”

Cục trưởng Bao cũng không để ý, giơ tay nhận lấy, khoát tay với mọi người, “Nhanh chóng đi ăn cơm đi.”

Nói xong, ông cầm bức tranh lên lầu.

Nhóm Bạch Ngọc Đường đóng cửa, cũng đi ăn cơm.

Bởi vì SCI vẫn ở luôn trạng thái có án quấn thân, cho nên mọi người cũng thường ăn cơm cùng nhau.

Đại Đinh Tiểu Đinh mở một gian đặc biệt trong nhà hàng lẩu mới khai trương của Bạch thị, một đám người tụ tập một chỗ ăn lẩu.

Triệu Tước cũng đến, còn mang theo mấy cái pancake hoa quả, Triển Chiêu và Triệu Trinh được chia cho, hô to ăn ngon. Những người khác đều thấy may mắn Triệu Tước không đem cho mỗi người một cái. . . . . . Tạ ơn Tước gia tha chết!

Bạch Diệp không tới, nghe nói là ngộ độc thực phẩm rồi.

Bạch Ngọc Đường vẫn cảm thấy nên gọi điện thoại than phiền cái quán kia đi!

Ở đây mọi người ở đây náo nhiệt, ở cục cảnh sát lại khá im lặng.

Bao Chửng ở trong văn phòng xem văn kiện, trên đường bên ngoài có lẽ đang kẹt xe, hiện tại có chút huyên náo.

Cục trưởng Bao buông văn kiện, rót ly nước, cầm ly đi đến trước cửa sổ, nhìn ngã tư đường phía dưới ngựa xe như nước, đột nhiên có chút cảm khái —— nhiều năm như vậy, thế mà thật sự đã tạm biệt được một chặng đường này. Hơn nữa, cho dù hết thảy đã xong, hình như cũng không có thay đổi đặc biệt lớn nào. . . . . . Thời gian quả nhiên mới là sự tồn tại lợi hại nhất.

Uống nước, cục trưởng Bao đột nhiên lưu ý tới bao giấy dai đặt ở trên sô pha kia.

Triển Chiêu thần thần bí bí, bộ dáng ngàn dặn vạn dò, đây phỏng chừng là vật chứng quan trọng nhỉ?

Buông ly, cục trưởng Bao bước qua, mở dây thừng buộc trên bao giấy dai, mở bao giấy ra.

Trong ba tầng ngoài ba lớp, bao bọc thật cẩn thận.

Sau khi mở ra, bên trong có hai bức tranh một lớn một nhỏ.

Cục trưởng Bao đặt hai bức tranh trên sô pha, đứng ở trước sô pha “Thưởng thức” một chút, nhịn không được lắc đầu —— tranh quá xấu!

Uống nước xong, Bao Chửng trở lại tiếp tục xem văn kiện.

Xem được chốc lát, ông lại bất giác ngẩng đầu, nhìn nhìn hai bức tranh kia, lại khinh bỉ —— thật xấu!

Tiếp tục xem văn kiện.

Thời gian từng chút trôi qua.

Chờ xem xong phần văn kiện cuối cùng, cục trưởng Bao đứng lên hoạt động gân cốt một chút, lại nhìn đồng hồ, đã là bảy giờ rưỡi.

Phỏng chừng nhóm Triển Chiêu cũng đã sắp trở lại, cục trưởng Bao đi đến sô pha, cầm hai bức tranh lên lấy để sang bên cạnh, ông ngồi ở sô pha xem tạp chí, chờ Nhóm Triển Chiêu trở về. . . . . .

Đọc được một lát, cảm thấy có chút buồn ngủ. . . . . .

Buổi tối khoảng tám giờ, mọi người SCI ăn xong cơm, cùng nhau về cục cảnh sát.

Ăn no tự nhiên tinh thần lên gấp trăm lần, buổi tối còn phải tiếp tục tra án.

Tương Bình nhìn máy tính, video đã được khôi phục khá đủ, còn khoảng 10 phút nữa là xong việc.

Tương Bình chà xát tay, hy vọng sau khi phục hồi không phải màn hình đen.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ xem buổi tối có cần thẩm vấn Vương Mỹ Vân hay không, chờ phục hồi video xong rồi quyết định.

Triển Chiêu vẫn luôn nhớ thương hai bức tranh kia, buông đồ lên lầu đi lấy.

Bạch Ngọc Đường theo anh cùng đi lên, hai người vừa mới tiến vào thang máy, thấy một người theo vào.

Triển Chiêu có chút cạn lời  nhìn Triệu Tước, “Chú không phải bận việc sao? Sao còn ở đây a?”

Triệu Tước khó chịu, “Tôi đến tìm Tiểu Hắc!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái, đều nhìn chú ta —— Không phải chú bị Bạch Diệp đuổi ra ngoài đấy chứ?

Triệu Tước hình như bị chọc trúng chỗ đau, “Hừ” một tiếng, nói thầm, “Là hắn không biết thưởng thức đồ ăn ngon thì có!”

Triển Chiêu cũng đồng ý, “Pancake kia. . . . . .”

Triệu Tước lập tức đồng tình, “Ăn ngon mà ha?!”

Bạch Ngọc Đường không để ý tới hai người đang nhiệt liệt thảo luận ẩm thực hắc ám kia nữa, cửa thang máy mở, anh bước ra, định lấy tranh rồi xuống lầu.

Bất quá đi đến cửa văn phòng, thấy cửa văn phòng để mở, đèn còn bật, cục trưởng Bao không ở đó.

Bên cạnh sô pha đặt hai bức tranh, bao giấy dai đã bị mở, để trên bàn.

Triển Chiêu cũng đi đến, hỏi, “Cục trưởng Bao đâu?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, chìa khóa xe và di động đều còn ở trên bàn trà, âu phục thì vắt trên sô pha.

“Phỏng chừng đi WC rồi.” Bạch Ngọc Đường nói.

“Đã nói chú ấy đừng rời mắt khỏi bức tranh rồi mà!” Triển Chiêu rất bất mãn, bức tranh cứ đặt tùy tiện như vậy mà người thì không thấy đâu, không bằng trực tiếp để ở trong văn phòng SCI nữa.

Triển Chiêu đi lấy tranh, Triệu Tước tựa vào cửa, nhìn chằm chằm hai bức tranh.

Lúc này, một đầu khác của hành lang, một người đi tới.

Triệu Tước ngẩng đầu, là Bao Chửng đang đi tới.

Nâng tay lên chuẩn bị đánh tiếng chào hỏi, nhưng Bao Chửng lại hình như không có nhìn thấy, đi qua bên cạnh chú ta.

Triệu Tước có chút khó hiểu quay đầu lại, nhìn chằm chằm bóng dáng Bao Chửng.

“Cục trưởng Bao.”

Bạch Ngọc Đường cũng thấy người, gọi một tiếng.

Triển Chiêu đang cầm hai bức tranh đi ra, cùng Bạch Ngọc Đường nhìn Bao Chửng đi về phía trước, đến cửa một phòng nhỏ, mở cửa  . . . . . .

Đó là phòng nhỏ mà nhân viên vệ sinh để dụng cụ vệ sinh.

Chỉ thấy Bao Chửng mở cửa đi vào, lấy ra một cái chổi, sau đó bắt đầu quét hành lang.

“Bao. . . . . .”

Bạch Ngọc Đường vừa định kêu thêm một tiếng, lại bị Triệu Tước và Triển Chiêu đồng thời giơ tay ngăn lại.

Triệu Tước lại nhìn chằm chằm Bao Chửng trong chốc lát, hỏi Triển Chiêu, “Cậu thấy sao?”

Triển Chiêu đang cầm tranh, phát biểu cách nhìn của mình, “Mộng du?”

Triệu Tước gật gật đầu, hiển nhiên nhất trí cách nhìn.

Bạch Ngọc Đường nghe mà không hiểu gì cả, giờ này thì cho dù có ngủ cũng chưa đến mức mộng du chứ?

Triệu Tước nghĩ nghĩ, lùi vài bước, ý bảo Triển Chiêu đưa bức tranh đến cho chú ta xem.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mỗi người nâng một bức tranh, cầm cho Triệu Tước xem, vừa lưu ý quan sát Bao Chửng còn đang thật sự quét rác.

“A.”

Triệu Tước đột nhiên cười một tiếng, hỏi hai người, “Biết hai bức tranh này vẽ cái gì không?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cúi đầu xem hai bức tranh kia, còn chưa kịp trả lời, chợt nghe Triệu Tước không nhanh không chậm cho đáp án, “Cảnh trong mơ!”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sci #thumieu