Chương 17: Đêm kỳ huyễn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở hiện đại các loại hình khoa học kỹ thuật trinh thám phát triển như vậy, thường thì muốn làm chút thủ đoạn thủ thuật giống ảo thuật để che mắt cảnh sát đã vô cùng khó khăn.

Bất đắc dĩ vẫn có kẻ tuân theo nguyên tắc “chưa thấy quan tài chưa đổ lệ” mà thách thức cảnh sát, cũng như hôm nay, kết quả bị SCI dùng vận tốc ánh sáng phá án, bắt cả người lẫn tang vật, còn lòi ra cả một nội gián.

Bao Chửng bởi vì “tình hình đặc biệt ” mà bị cha hai nhà Triển Bạch đón về nhà để “quan sát”, hơn nữa ông hôm nay đã bị kích thích hơi nhiều, cho nên Bạch Ngọc Đường cũng tự chủ trương tạm thời chưa nói cho ông chuyện này, sáng mai tính tiếp, cho ông an tâm nghỉ ngơi một đêm.

Khi mọi người SCI trở lại văn phòng, đã gần khuya.

Tình hình trước mắt, bắt cả mớ người chưa kịp thẩm vấn, vụ án có độ chú ý truyền thông cực cao, liên lụy một mạng người. . . . . . Còn có vụ án quan trọng nhất, với thời hạn quy định của người chế thuốc.

Mà đếm ngược mười bốn ngày, một ngày đã bất tri bất giác trôi qua.

Triển Chiêu trở lại văn phòng liền giơ tay xoa mặt, giống một bé mèo chân ngắn không vươn được móng tới mặt, vừa đáng yêu lại ồn ào, chỉ còn thiếu lăn lộn nữa thôi.

Bạch Ngọc Đường giơ tay ngăn anh lại, ý là —— đừng xoa, mặt đẹp như vậy, xoa hỏng là không biết đi đâu thay đâu!

Triển Chiêu khó hiểu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Lãng phí một ngày rồi!”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, “Một ngày này bắt được nhiều người như vậy, sao lại coi là lãng phí? Ngay cả cục trưởng Bao cũng trúng chiêu! Ngày hôm nay có thể để dành cho nhiều năm luôn đấy!”

Triển Chiêu nhìn người kia —— miệng cậu hôm nay dẻo hơn nhiều so với bình thường đó!

“Sắp mười hai giờ rồi, đi về trước đã.” Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn đồng hồ, ý bảo mọi người về nhà trước, “Ngủ một giấc sáng mai tra xét tiếp.”

Nói thật tất cả thành viên đều mệt chết rồi, tự tan tầm về nhà.

Lúc rời khỏi văn phòng, Triển Chiêu mang hai bức tranh kia theo.

Bạch Ngọc Đường khó hiểu hỏi anh, “Miêu nhi, cậu cầm theo để đâu?”

Triển Chiêu bày tỏ, “Trong nhà a!”

Bạch Ngọc Đường cạn lời, “Này. . . . . . Cục trưởng Bao vừa mới. . . . . .”

Triển Chiêu gật gật đầu, “Chúng ta cũng thử xem, đặt cái camera ở bên cạnh, nhìn xem buổi tối hai ta có mộng du hay không!”

Bạch Ngọc Đường nói thầm, “Đặt camera chỉ vì muốn quay mộng du?”

Triển Chiêu đẩy anh một cái, “Vậy cậu muốn quay cái gì a?”

Bạch Ngọc Đường ”Chậc” một tiếng, kéo Triển Chiêu vào thang máy.

. . . . . .

Trở lại biệt thự, những người khác đều còn chưa nghỉ ngơi, nhóm người nhà ăn liên hoan no cành hông, đang ở phòng khách tiêu hao tinh lực dư thừa.

Bạch đại ca ngồi trên sô pha, xem một phần văn kiện, cặp song sinh đang xem bóng, trên sô pha phía sau, Triệu Trinh vẫn như trước nằm dựa vào Lisbon ngủ gật.

Triển Chiêu vào nhà, nhìn bốn người lười biếng trong phòng khách, bất mãn liếc Ngọc Đường —— vì sao hai ta lại bận đến như vậy?

Bạch Ngọc Đường gật đầu, bổ sung một câu, “Bận quá trời còn không kiếm được thêm tiền!”

Triển Chiêu tức giận —— bi ai của kẻ làm thuê!

Tiểu Bạch Trì có lẽ cũng mệt, chạy tới sô pha dựa lên thân Lisbon.

Triệu Trinh vỗ vỗ ngực, ý là, nằm lên người anh đây này, nằm lên Lisbon làm gì?

Bạch Trì ôm Lisbon cọ đến cọ đi, nói chân tê.

Triệu Trinh rất đau lòng, liếc Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường —— vì sao nóc nhà tôi mệt đến như vậy?

Bạch Cẩm Đường nhìn thấy Công Tôn cũng ngoắc, ý bảo anh lại đây.

Công Tôn cũng mệt, đi qua trực tiếp dựa vào người Bạch Cẩm Đường, nói cổ đau mắt mỏi.

Bạch đại ca ấn ấn vai cho anh, vừa liếc Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường —— vì sao nóc nhà tôi mệt đến như vậy?

Triển Chiêu bất mãn, liếc Ngọc Đường —— bọn tôi cũng mệt chết đi đây! Đám người này! Có người sủng thì ghê gớm lắm sao?

Bạch Ngọc Đường thì lại có chút hoang mang, khó hiểu nhìn Triển Chiêu —— có mệt như vậy sao?

Triển Chiêu nhìn trời —— tên quái vật thể lực này!

Bạch Ngọc Đường lên lầu tắm rửa, không quên dặn Triển Chiêu đừng đặt tranh trong phòng ngủ.

Triệu Tước cũng theo tới biệt thự, tìm sô pha ngồi xuống, ôm lấy bộ lông của sư tử con, hỏi Triển Chiêu, “Hai bức tranh này cậu định để đâu?”

Nghe thấy Triệu Tước nói “Bức tranh” , Bạch Cẩm Đường và Triệu Trinh đều ngẩng đầu lên.

Cặp song sinh cũng hiếu kỳ, “Chính là bức tranh khiến cục trưởng Bao trúng chiêu kia sao?”

Triển Chiêu cạn lời nhìn Triệu Tước —— chú gửi nguyên nhóm luôn hả? Sao ai cũng biết hết vậy?

Triệu Tước cười cười, giơ tay lấy đồ ăn vặt trên bàn ăn.

Triển Chiêu ngáp một cái, để bức tranh lên trên bàn trà, nói muốn tắm.

Trên lầu, Bạch Ngọc Đường mới vừa cầm khăn tắm từ trong phòng đi ra nghe thấy, liền hỏi, “Cùng nhau không?”

Triển Chiêu cười tủm tỉm chạy lên, hai người cùng nhau vào phòng tắm.

Tất cả mọi người liếc mắt một cái lên trên lầu.

Bạch Cẩm Đường nhìn Công Tôn, Triệu Trinh liếc Trì.

Công Tôn vươn hai tay làm một chữ “X” , bày tỏ —— không nhé! Tôi mệt tôi muốn đi ngủ!

Tiểu Bạch Trì thì đã ngủ.

Bạch đại ca và đại ảo thuật gia đều tỏ vẻ bất mãn —— làm việc ảnh hưởng đến hạnh phúc cuộc sống!

Bạch Cẩm Đường và Triệu Trinh đưa Công Tôn và Bạch Trì về phòng cho hai người nghỉ ngơi trước, đi xuống lầu lại chỗ sô pha, ra hiệu cho cặp song sinh —— mở bao ra xem thứ hai bức tranh kia!

Cặp song sinh giơ tay muốn mở giấy dai.

Tiểu Đinh đột nhiên rút tay về, hỏi, “Có nguy hiểm gì không?”

Đại Đinh cũng hơi sợ, “Cục trưởng Bao mới liếc mắt một cái đã trúng chiêu nha!”

Triệu Trinh cũng mặc kệ, nói phải mở ra nhìn, nếu thật thần kỳ như vậy, lần sau dùng khi biểu diễn ảo thuật thử xem.

Nghĩ xong, đại ảo thuật gia liền giơ tay mở bao giấy dai.

Chờ lấy bức tranh ra, một lớn một nhỏ, hai bức tựa vào bàn trà.

Bạch Cẩm Đường và Triệu Trinh lui ra phía sau một chút, cặp song sinh trốn ra sau sô pha, bốn người nhìn chằm chằm hai bức tranh kia khoảng một phút đồng hồ.

“Meo” một tiếng, Lỗ Ban vẫy cái đuôi to đi qua trước bức tranh.

Bốn người mới phục hồi tinh thần lại, nhìn nhìn lẫn nhau, hình như đang chờ đợi kỳ tích xảy ra.

Nhưng ba phút trôi qua, bốn người hoàn toàn không có gì khác thường, cặp song sinh không thấy mệt mỏi gì, Bạch Cẩm Đường và Triệu Trinh cũng không có tình trạng muốn mộng du, chính là có một cảm giác chung  —— tranh quá xấu!

“Ha ha ha. . . . . .” Triệu Tước cười.

“Chỉ thế thôi à?”

Thật lâu sau, Bạch đại ca lộ vẻ khinh thường.

Triệu Trinh cũng thấy khó tin, “Cục trưởng Bao biết đâu là ăn thứ gì đó hư bụng chăng? Có thể chẳng liên quan gì đến tranh này.”

Cặp song sinh cũng gật đầu, nhìn không ra tranh này có cái gì thần kỳ.

Mắt thấy sắp một giờ sáng rồi, tất cả mọi người trở về phòng chuẩn bị ngủ.

Cặp song sinh chạy tới đập cửa phòng tắm, hét lên với bên trong, “Hai chú kìm chế chút đi nha, sắp cả tiếng rồi đó. . . . . . Ai nha.”

Nói còn chưa dứt lời, cửa bị Bạch Ngọc Đường mở ra, cặp song sinh nhanh chóng chạy, nhưng vẫn bị một hộp xà phòng đập trúng.

Triển Chiêu ngáp đi ra, vừa lau tóc, vừa nhìn qua phòng khách.

Triệu Tước nói đêm nay phải ở lại đây, có phòng cho khách cũng không ngủ, liền ôm Lisbon chen chúc sô pha, Lisbon nhìn qua còn rất ghét bỏ.

“Chú muốn ngủ ở phòng khách a?” Triển Chiêu hỏi.

Triệu Tước khẽ cười cười, nhắm mắt lại, giơ tay nhẹ nhàng đè môi, ý bảo Triển Chiêu —— đừng quậy!

Triển Chiêu cạn lời, quay đầu lại chuẩn bị đi ngủ, lại chú ý tới hai bức tranh đã mở, để ở bàn trà bên cạnh Triệu Tước.

Triển Chiêu đề nghị với Bạch Ngọc Đường, “Hai bức tranh kia chúng ta mang về để trong phòng đi. . . . . .”

Nói còn chưa dứt lời, đã bị Bạch Ngọc Đường kéo về phòng.

Chỉ chốc lát sau, các phòng tắt đèn.

Trên sô pha Triệu Tước mở to mắt, vỗ vỗ tay.

Sau hai tiếng “bộp bộp”, đèn chính trong phòng khách liền tắt, chỉ còn lại đèn cảm ứng mù mờ mỏng manh.

Triệu Tước lại nhìn qua hai bức tranh bên cạnh, hơi hơi cười, khóe miệng nhoẻn một độ cung.

. . . . . .

Rạng sáng, khoảng ba giờ rưỡi, Bạch Ngọc Đường đang ngủ yên đột nhiên mở mắt.

Nhíu mày ngồi dậy, Bạch Ngọc Đường ngồi trên giường nghiêng tai nghe nghe, sau đó giơ tay, nhẹ nhàng đẩy đẩy Triển Chiêu.

“Miêu nhi.”

“. . . . . .”

“Miêu nhi!”

“Gì?”

Triển Chiêu tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt ra, trong bóng đêm, Bạch Ngọc Đường đang nhẹ nhàng đẩy đẩy anh.

“Làm gì vậy Ngọc Đường?” Triển Chiêu xoa mắt hé ra một chút, vừa xem đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường —— còn chưa đến bốn giờ.

Triển Chiêu có chút hoang mang nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường giơ tay chỉ chỉ tai, nói, “Cậu nghe xem!”

Triển Chiêu trừng mắt nhìn, nghiêng tai nghe, hiện tại hẳn là rạng sáng rất yên lặng, nhung anh lại nghe thấy trong phòng khách có âm thanh. . . . . . Như là tiếng TV, đang phát sóng trận bóng?

Triển Chiêu khó hiểu liếc Ngọc Đường —— có phải cặp song sinh dậy xem bóng đá không?

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Là âm thanh bọn họ chơi trò chơi, hai người giống như đang chơi đá bóng thực tế ảo.”

Triển Chiêu ngồi xuống, đúng vậy, cẩn thận nghe, còn có tiếng lách cách bấm bộ điều khiến cầm tay nữa.

Hai người đều tỉnh ngủ, đơn giản xuống giường, mở cửa phòng ra.

Trong nháy mắt mở cửa, âm thanh phòng khách dưới lầu truyền đến càng thêm rõ ràng,  thật sự là trạng thái cặp song sinh tranh cãi ầm ĩ mỗi khi chơi trò chơi, trừ cái đó ra, còn có mùi cà phê, và tiếng lật báo nữa.

Triển Chiêu cảm thấy hết thảy âm thanh đều vô cùng quen thuộc, hình như là tình cảnh mỗi ngày sáng sớm. . . . . . Tiếng lật báo kia. . . . . .

Triển Chiêu liếc Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, là tiếng mỗi sáng đại ca xem báo.

“Còn có mùi cà phê!” Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ mũi.

Triển Chiêu cũng gật đầu, là mùi cà phê Triệu Trinh uống mỗi sáng sớm.

Hai người đang nghi hoặc, thấy cửa phòng Triệu Trinh và Bạch Trì ở bên cạnh mở ra.

Tiểu Bạch Trì ngáp đi ra, nhìn nhìn khắp nơi, phát hiện Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng ở hành lang, Bạch Trì cũng có chút không hiểu.

Hai nhà nhìn nhau một chút, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều hỏi Bạch Trì, “Tỉnh chưa?”

Bạch Trì hẳn là đi tiểu đêm, vuốt đầu nghi hoặc, “Trinh dậy khi nào vậy?”

Sau đó, cậu cũng từ trạng thái mơ hồ tỉnh lại, nghe thấy động tĩnh trong phòng khách.

Ba người đơn giản đi qua hành lang, tới chỗ quẹo cầu thang, nhìn vào trong phòng khách.

Lúc này, trạng thái trong phòng khách khá quỷ dị, thậm chí còn mang chút “sắc thái kì huyễn”.

Đèn chính trong phòng khách không bật, hệ thống đèn thông minh này là cặp song sinh gần đây vừa mới thay vào, đồng bộ với đồng hồ báo thức của mọi người, buổi tối sau khi tắt đèn, trừ phi tỉnh lại, bằng không phải tới sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức kêu thì mới mở được đèn lên.

Lúc này trong phòng khách chỉ có đèn ngủ u ám.

Nhưng trước sô pha giữa phòng khách, cặp song sinh đang chơi bóng đá thực tế ảo. . . . . . Hai người vẫn luôn lớn tiếng huyên náo.

Bên cạnh, Triệu Trinh đang pha cà phê.

Thân là một đại thiếu gia, Triệu Trinh vẫn soi mói trước sau như một, muốn làm espresso, đang pha cà phê, cả phòng đều là mùi cà phê.

Bạch Cẩm Đường càng kỳ lạ, đại ca ngồi trên sô pha bình thường thỉnh thoảng vẫn hay ngồi, trong bóng đêm, lật xem báo.

Mà ở cùng bốn người bị vây trong một loại trạng thái “hằng ngày” khác nhau, Triệu Tước lúc này đang chắp tay sau người, đứng trước TV.

Đúng vậy, chú ta cứ đứng ở giữa TV và cặp song sinh đang chơi trò chơi, che chắn màn hình, nhưng cặp song sinh hình như không hề phát hiện.

Triệu Tước mỉm cười nhìn bốn người đang “bận rộn”, hình như nhận ra nhóm Triển Chiêu đã đến, chú ta ngẩng đầu, nhìn nhìn ba người trên lầu đang trợn mắt há hốc mồm, lộ ra một nụ cười xấu xa.

Mà bên cạnh Triệu Tước, tất cả động vật họ mèo đều ở đó, hai chú sư tử và một đám mèo, đều hoang mang nhìn bốn người đang “bận rộn” kia.

Ánh mắt Lisbon càng thêm khôi hài, vua muông thú nhìn Triệu Trinh lại nhìn Triệu Tước, như là đang hỏi —— chủ nhân của con bị điên rồi sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sci #thumieu