Chương 33: Trừng phạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

SCI rốt cuộc tìm được địa điểm ẩn thân hư hư thật thật của Người chế thuốc  —— một viện dưỡng lão.

Triển Chiêu phát hiện Bạch Diệp hình như có chút phản ứng với cái việc kia, liền hỏi hắn, “Chú biết nơi này à?”

Bạch Diệp không quá xác định nói, “Ờ. . . . . . Hai ngày trước, Triệu Tước đã điều tra viện dưỡng lão này.”

Bạch Diệp đáp một câu, khiến Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường choáng váng —— cái gì?

“Khi nào cơ?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng truy vấn, “Chú ta từng nói cái gì sao?”

Bạch Diệp nhìn hai người trước mắt,”Ngày đó cậu ấy không phải ăn hàng trong cái quán hắc ám đối diện cục cảnh sát đó sao?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, đó là ngày Tiễn Phú nổi điên, lúc ấy Triệu Tước gọi điện thoại cho bọn họ.

“Ừm.” Bạch Diệp nhớ lại,”Ngày đó sau khi ăn xong, cậu ấy gọi điện thoại cho Phó Mẫn, nói cô ấy tra xét thành phần loại thuốc kia một chút.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, hai người đều nhíu mày —— tức Triệu Tước đã sớm phát hiện loại thuốc kia kỳ thật là thuốc giải, cũng là mấu chốt phá án sao?

Hai người truy vấn Bạch Diệp, “Sau đó thì sao?”

“Rồi sau khi cậu ấy xem hết video Tiễn Phú nổi điên, liền gọi điện thoại cho một người.”

“Ai?!”

“Là người chuyên phá dỡ bằng bom, hình như là anh trai của ngôi sao ca nhạc ấy.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sửng sốt một chút, đồng thanh hỏi,”Trần Mật?!”

Bạch Diệp gật đầu,”Đúng vậy, dùng bom đánh sập.”

“Chú ta tìm Trần Mật làm gì?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu.

“Triệu Tước hỏi cậu ấy, gần đây có ai thuê cậu ấy chuẩn bị kế hoạch dỡ bỏ tòa nhà nào đó, rồi sau khi cậu ấy đi khảo sát địa hình và còn lập kế hoạch xong xuôi, hạng mục lại bị hủy bỏ hay không.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau.

“Trần Mật nói có, trước đó không lâu, có một viện dưỡng lão nói là muốn dỡ bỏ, phải phá hết, cậu ấy đã lập xong phương án, kết quả đối phương hủy bỏ, cũng cho luôn khoản tiền đặt cọc.”

Bạch Diệp nói xong, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường kinh ngạc.

Bạch Ngọc Đường nhanh chóng gọi điện thoại nhắc nhở các cảnh sát đã chạy tới gần viện dưỡng lão.

Nhưng điện thoại còn chưa kết nối, Bạch Diệp lại chen thêm một câu nữa, “Hẳn là. . . . . . Không có vấn đề gì đâu.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn hắn.

Bạch Diệp còn không kịp trả lời, điện thoại đã thông.

Bạch Ngọc Đường gọi điện thoại liên hệ với Vương Bá người phụ trách đội phá bom của cục cảnh sát.

Vương Bá hình như cũng đang muốn tìm anh, “Bạch đội trưởng, trước đó anh đã sắp xếp người đi gỡ bom rồi sao?”

Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt.

Đầu kia điện thoại, đổi người nghe.

“Alo, Bạch đội.”

Trong điện thoại truyền đến giọng Trần Mật.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, “Anh sao lại. . . . . .”

Trần Mật có chút bất đắc dĩ nói, “Tối hôm qua Triệu Tước đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, nói trước đó kẻ tìm tôi làm phương án đặt bom là một tên thần kinh, chuẩn bị cho nổ sập viện dưỡng lão, bảo tôi nhân lúc rạng sáng đưa người đến gỡ bom, còn dặn tôi không cần để lộ, bom đã được gắn hết rồi, bọn chúng gắn bom dựa theo phương án của tôi đấy. Kết quả tôi vừa đến đã phát hiện thực sự có bom! Bởi vì không phải bom hẹn giờ mà là bom điều khiển, cho nên tôi không dám liên hệ các anh trước, sợ có động tĩnh gì bị đối phương phát hiện rồi kích nổ. . . . . . Chúng tôi mất hơn nửa đêm, vừa mới gỡ xong, người của các anh đã đến.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cầm di động nửa ngày cũng chưa nói ra một câu.

Đầu kia, Trần Mật cầm điện thoại, nghe đầu này đột nhiên yên lặng, có chút khó hiểu, đưa di động cho Vương Bá.

Vương Bá cầm di động “Alo alo” nửa ngày, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vẫn ở trong trạng thái sửng sốt.

Vương Bá liền cúp điện thoại, nói đội phá bom đi vào kiểm tra thêm một lần, bảo đảm cả viện dưỡng lão đều an toàn, mới để cho đội đặc nhiệm vào.

Bao Chửng chỉ huy cảnh sát đưa tất cả người già trong viện dưỡng lão đi trước, sau đó bắt đầu tìm kiếm nơi Người chế thuốc ẩn thân.

Sửng sốt với điện thoại đang kêu “tít tít” khoảng ba phút sau, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhau liếc Bạch Diệp.

“Triệu Tước đâu?”

“Cái tên lông dài kia đâu?”

Bạch Diệp nói, “Ở nhà ngủ a. . . . . .”

Triển Chiêu lập tức gọi điện thoại cho Triệu Tước, nhưng điện thoại kêu thật lâu cũng không có người tiếp.

Triển Chiêu lại gọi cho Bạch Cẩm Đường ở nhà.

. . . . . .

Lúc này mới tờ mờ sáng.

Đại ca còn đang ngủ, mơ mơ màng màng tiếp điện thoại, “Alo. . . . . .”

“Anh! Triệu Tước đâu!?” Triển Chiêu hét lên với điện thoại, “Triệu Tước!”

Bạch đại ca cũng tỉnh ngủ, mở cửa nhìn nhìn dưới lầu, trên sô pha trong phòng khách chỉ còn Lisbon nằm, Triệu Tước không ở đó.

Lại đến phòng cho khách xem một vòng, cũng không thấy.

Bạch Cẩm Đường tìm trong trong ngoài ngoài một vòng, nói, “Triệu Tước không ở đây, có phải đã về rồi không?”

Bạch Ngọc Đường vội hỏi Bạch Diệp, “Chú ta đi chỗ nào rồi?”

Bạch Diệp nhún vai, hắn cũng chưa hiểu được là chuyện gì xảy ra.

. . . . . .

Bên này Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lòng nóng như lửa đốt mới vừa cúp điện thoại, đầu kia Bao Chửng gọi đến, “Các cậu nhanh chóng lại đây! Tìm được một tầng hầm ngầm lớn, tất cả tư liệu về tổ chức trong đó đều còn nguyên, còn có hồ sơ.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại hỏi, “Triệu Tước đâu? Triệu Tước ở đâu rồi?”

Bao Chửng khó hiểu, “Hả?”

Triển Chiêu nói Bao Chửng tìm Trần Mật tiếp điện thoại.

Trần Mật lại nghe điện thoại.

Nhóm Triển Chiêu hỏi anh Triệu Tước ở đâu.

Trần Mật gỡ bom cả đêm, tất nhiên cũng không biết Triệu Tước ở đâu, anh còn đang mơ hồ, cũng không hiểu rốt cuộc sao lại thế này.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lo lắng —— Triệu Tước hẳn đã sớm biết hung thủ thật sự của vụ án này, cũng tìm được nơi ẩn thân của Người chế thuốc, lại cố tình không nói. . . . . . Là định làm gì?

“Đúng rồi.” Đầu kia điện thoại đổi trở về Bao Chửng, “Không tìm được Người chế thuốc, cũng không tìm được Tôn Tây.”

Bên kia, nhóm Vương Triều Mã Hán và Lạc Thiên đi bắt Lý Lâm Lâm và y tá Kim thật ra đều thành công bắt được người.

Triển Chiêu liền nhíu mày, “Không đúng, Triệu Tước định tự mình đi đối phó với Người chế thuốc. . . . . . Hoặc mục tiêu của Người chế thuốc căn bản không phải chúng ta, mà là chú ta. . . . . .”

Bạch Ngọc Đường cũng hiểu sự tình đang phát triển theo hướng không ngờ tới, liền hỏi Bạch Diệp, “Triệu Tước không nói sẽ đi đâu sao?”

Bạch Diệp lắc đầu.

Bất quá Bạch Diệp cũng không quá lo lắng, “Người chế thuốc thì sao chứ, người trong tổ chức không ai có thể làm gì được Triệu Tước. . . . . .”

“Đúng rồi!” Triển Chiêu nói, “Loại thuốc kia! Nó có thể miễn dịch với thôi miên, xem thủ pháp Tôn Tây giết người, hình như rất chuyên nghiệp. . . . . .”

Bạch Ngọc Đường nói Triển Chiêu tạm thời đừng hoảng hốt, bảo, “Miêu nhi, bình tĩnh, thử suy nghĩ xem họ có thể đi đâu.”

Bạch Diệp cũng nói, “Chỉ có cậu mới có thể nghĩ ra cậu ấy đến đâu, ngẫm lại cho kỹ.”

Triển Chiêu ổn định cảm xúc một chút, hơi nghĩ nghĩ, hỏi, “Gần viện dưỡng lão có tiện ích công cộng nào kiểu như công viên không? Kiểu từ đó có thể nhìn thấy viện dưỡng lão ấy?”

Tương Bình lập tức kiểm tra, nói, ” Có một công viên ven sông, ngay bên kia sông là viện dưỡng lão.”

“Bên sông có thể đặt ghế ngồi không?” Triển Chiêu hỏi tiếp, “Có nhiều người qua lại không?”

Tương Bình lại tra xét, nói, “Công viên đó có rất nhiều người già sáng sớm tập thể dục rèn luyện thân thể hoặc là chạy bộ, bên sông có ghế dài để ngồi.”

Triển Chiêu gật đầu với Bạch Ngọc Đường và Bạch Diệp.

Ba người lập tức xuống lầu, lái xe đến công viên ven sông kia. . . . . .

. . . . . .

Mà lúc này, trong công viên.

Chân trời vừa mới sáng lên, tia nắng ban mai chiếu trên mặt sông.

Dưới một gốc đại thụ, một người trung niên tóc hơi quăn, mặc áo sơmi và áo vest len đang ngồi.

Sắc mặt người đó thoạt nhìn không tốt lắm, cho dù đang đắm chìm trong nắng sớm, vẻ mặt vẫn không có chút huyết sắc nào. Hắn hình như rất mỏi mệt, dựa vào lưng ghế, hai tay chống một chiếc quải trượng, hai mắt vô thần nhìn tòa nhà lớn màu trắng phía trước bên kia bờ sông. . . . . .

Phía sau, thỉnh thoảng có người tập thể dục buổi sáng chạy qua, xa xa hơn, có mấy người già đang tập Thái Cực.

Trên cây chim hót rộn ràng, cảnh buổi sáng đẹp trời tràn đầy sức sống, tất nhiên không bao gồm người trung niên đang ngồi thất thần này.

Lúc này, có một người đi tới bên cạnh hắn, ngồi xuống trên chiếc ghế dài hắn đang ngồi, gác chân lên.

Người trung niên chậm rãi quay sang, thấy một người có mái tóc dài, diện mạo tuấn mỹ . . . . . . Khí chất và bộ dáng của người này không quá hòa hợp với quang cảnh công viên sôi nổi.

“Ông tới rồi.”

Người trung niên chậm rãi mở miệng, “Đã lâu không gặp, giáo sư.”

Ngồi bên cạnh hắn, chính là Triệu Tước.

Triệu Tước không nhìn hắn, mà thản nhiên nhìn những tòa nhà màu trắng trước mặt, nói, “Mày già đi là sẽ chết ngay, xây viện dưỡng lão hoa lệ  như vậy làm gì?”

“Ha hả.” Người kia đột nhiên cười.

Mới vừa cười mấy tiếng đã bắt đầu ho khan, giơ tay vỗ vỗ ngực.

Không biết có phải ảo giác không, chỉ trong chút thời gian ngắn ngủn như vậy, mặt người trung niên kia hình như lại có thêm hai nếp nhăn.

Triệu Tước rốt cuộc cũng quay đầu, liếc mắt nhìn người bên cạnh. . . . . . Hơi hơi nhoẻn khóe miệng, hỏi, “Sau đó thì sao?”

Người kia bình tĩnh, giơ tay, từ trong túi quần lấy ra hai thứ.

Một là lọ thuốc, một là cái điều khiển từ xa.

Lọ thuốc kia trống không, bên trong không còn viên thuốc.

“Đây là thành quả nghiên cứu suốt đời của mày sao?” Triệu Tước cầm lấy lọ thuốc không.

Người trung niên khẽ cười cười, ” Người ta đã đầu tư rất nhiều sức người, sức của và tài chính để phát triển thiết bị diệt côn trùng, nhưng một loại cây ăn côn trùng bình thường đã có thể thu hút tất cả côn trùng và diệt trừ chúng. Thôi miên có thể bị phá giải. Một viên thuốc đơn giản có thể phá giải toàn bộ ma pháp của ông.”

Người kia nói xong, nhìn Triệu Tước, “Một khi không còn ma pháp, ông chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường, giống bọn tôi thôi. . . . . .”

Nói xong, người kia cầm lấy cái điều khiển từ xa trong tay, “Hiện tại chúng nó hẳn đã chạy tới viện dưỡng lão . . . . . . Tôi chính là muốn ông chứng kiến cảnh chúng nó bị chôn xác dưới nền đất.”

Nói xong, hắn không chút do dự ấn điều khiển.

Cùng một tiếng động lớn, toàn bộ tòa nhà màu trắng phía trước bắt đầu nghiêng ngả, một loạt tiếng nổ lớn lần lượt vang lên. Tòa nhà đối diện ngay lập tức bị san thành đất bằng, xung quanh khói đặc cuồn cuộn, người đang tập thể dục buổi sáng trong công viên đều bị dọa chạy đi, cả mặt đất đều chấn động.

Người trung niên nhìn tình cảnh phát nổ thảm thiết, lại cười, hắn cười vui vẻ như vậy đấy, dù cho tiếng cười làm ngực đau nhức, cũng không thể ngăn cản hắn tiếp tục cười.

Lúc Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đuổi tới công viên, thấy được một màn vô cùng ly kỳ.

Trên ghế dài bên bờ sông, một người trung niên ốm yếu ngồi đó, cười khùng khục nhìn tòa nhà lớn màu trắng đối diện xa xa.

Hắn vừa cười vừa ho khan, trên đường đi bộ phía sau, thật nhiều người tập thể dục buổi sáng đi qua đều nhìn hắn, cảm thấy người kia điên rồi hả, một người một sông có cái gì buồn cười thế chứ?

“Người đó. . . . . .” Triển Chiêu nhíu mày, “Quần áo đang mặc. . . . . .”

“Đó không phải Người chế thuốc sao?” Bạch Ngọc Đường cũng kinh ngạc, “Sao mới có vài ngày đã già đi nhiều như vậy? Mấy hôm trước lúc xem video vẫn còn khá trẻ. . . . . .”

“Lão hóa chính là như vậy, đau đớn đã trốn tránh cả đời, đều trải qua trong vài ngày ngắn ngủn.”

Phía sau một giọng nói truyền đến.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thở ra một hơi, quay đầu lại, thấy Triệu Tước hai tay đút túi đứng phía sau bọn họ.

Bạch Diệp thật ra không hề kinh ngạc, hình như đã quen.

“Miêu nhi!”

Lúc này, Bạch Ngọc Đường đột nhiên ra hiệu cho Triển Chiêu nhìn phía trước.

Triển Chiêu quay đầu lại. . . . . . Thấy một người đi tới phía sau Người chế thuốc, đứng đằng sau nửa băng ghế trống bên cạnh.

Thấy Người chế thuốc giơ lên một lọ thuốc, nói với nửa băng ghế trống, “Nhìn thấy không, đây là ông sau khi mất đi ma pháp đó!”

Nói xong, bảo với Tôn Tây, “Giết hắn.”

Bạch Ngọc Đường nghi hoặc nhìn Người chế thuốc đang nổi điên với chỗ ngồi trống —— người đó điên rồi sao?

Triển Chiêu nhíu mày hỏi Triệu Tước, “Chú làm gì hắn rồi?”

Triệu Tước thờ ơ nhún vai, “Thực hiện mộng đẹp của hắn mà thôi.”

Nói xong, thấy Tôn Tây giơ tay, bắt lấy hư không phía trước, làm một động tác giống hệt tối hôm qua giết Đổng Nguyên.

Theo động tác của Tôn Tây, Người chế thuốc lại cười, nhìn biểu cảm của hắn, thỏa mãn như vậy  . . . . . .

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nhìn nhìn Triển Chiêu.

Bạch Diệp cũng có chút cạn lời nhìn qua Triệu Tước, “Khẩu vị nặng quá.”

Triệu Tước “A” một tiếng.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều mơ hồ cảm thấy, Triệu Tước hình như đem tất cả oán niệm với các thành viên chết già của tổ chức kia, đổ lên Người chế thuốc.

Lúc này, nhóm Triệu Hổ Mã Hán cũng chạy tới.

Tất cả mọi người SCI hoang mang nhìn Người chế thuốc đang cười khủng khục và Tôn Tây mặt không chút thay đổi đứng bên bờ sông.

Triệu Tước thấy mọi người đều nhìn mình, liền mỉm cười, vươn hai tay, nói với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Ba, hai, một. . . . . .”

Đếm ngược xong, Triệu Tước hai tay vỗ một tiếng “Bộp”.

Theo âm thanh vang lên, lại nhìn phía trước, tiếng cười của Người chế thuốc đột nhiên ngừng lại.

Quải trượng trong tay hắn cũng rơi trên mặt đất.

Hắn đỡ lưng ghế dựa run rẩy đứng lên, nhìn tòa nhà phía trước hoàn hảo không tổn hao gì, chỗ ngồi bên cạnh không một bóng người, không thể tin hô lên, “Không thể nào. . . . . . Không thể nào. . . . . .”

Vừa hô, hắn vừa quay đầu lại, thấy được Tôn Tây mặt dại ra, và mọi người SCI cách đó không xa đang tập thể đứng xem.

Khi ánh mắt dừng trên người Triệu Tước, cảm xúc của Người chế thuốc hình như sụp đổ trong nháy mắt, tuyệt vọng trong mắt theo tiếng hô khàn khàn truyền ra, “Sao có thể! Loại thuốc này rõ ràng có thể phá giải thôi miên! Sao có thể. . . . . .”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn Người chế thuốc thay đổi cảm xúc từ mừng như điên đến cuồng nộ rồi đến tuyệt vọng  . . . . . . Đột nhiên cảm thấy những gì hắn đi qua, những nghiên cứu cả đời, tựa như triệu chứng lão hóa của hắn, thật đáng buồn lại đáng cười.

Đây là trừng phạt tàn nhẫn nhất mà Triệu Tước cho hắn.

“Hắn nghĩ sai một việc.”

Mọi người nghe thấy Triệu Tước lên tiếng, đều nhìn lại.

Triệu Tước khẽ cười cười, “Ma pháp không phải cây ăn côn trùng. . . . . . Mà là lưới nhện.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sci #thumieu