[SCI] Vụ án thứ nhất - Kẻ giết người theo số

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nạn nhân, làm kiểm tra thi thể một lần nữa! Vương Triều, Mã Hán, đi điều tra tại sao người này lại phát sinh tai nạn giao thông ngoài ý muốn, điều trị lần cuối ở bệnh viện nào, bác sĩ là ai, chết như thế nào, càng chi tiết càng tốt! Trương Long, Triệu Hổ, đi sắp xếp lại quan hệ, kẻ thù, nghề nghiệp linh tinh giữa tất cả các nạn nhân, xem có điểm gì giống nhau. Tưởng Bình, tra tất cả các địa điểm phát sinh tai nạn, tình huống liên quan đến cái xe gây án, tôi muốn tường tận tư liệu về từng nạn nhân! Từ Khánh, đi những chỗ xăm hình tìm manh mối về con số này, chút nữa tìm Hàn Chương truyền đạt lại buổi họp hôm nay. Bây giờ tôi đi tìm con người nhiệt tình ở nhà tang lễ, sau đó sẽ đi tâm sự với tên lái xe biến thái kia. Mọi người tự phân công mà làm việc!"

"Rõ!" Nửa phút đồng hồ đã không thấy bóng dáng mọi người đâu, tất cả đều vội vàng, Bạch Ngọc Đường thu xếp lại ảnh chụp, đứng lên...

"Khụ khụ..." Triển Chiêu vẫn ngồi bên cạnh bàn, ho khan hai tiếng, liếc mắt nhìn anh.

...Thu dọn gọn gàng đống tài liệu xong, Bạch Ngọc Đường cầm lấy áo khoác, hướng Triển Chiêu làm tư thế "mời" rất cung kính, nói: "Chúng ta đi thôi... Chuyên gia!"

Triển Chiêu thỏa mãn đứng lên, đoạt lấy chìa khóa xe trên tay anh, "Tôi lái." Nói xong liền đi ra ngoài.

"Này!" Bạch Ngọc Đường vừa mặc áo khoác vừa chạy theo ra ngoài, "Mèo! Đừng có đụng vào xe của tôi! Cậu là thằng sát thủ xa lộ!"

Kẻ giết người theo số

04 - Nhà tang lễ

Đỗ trước cửa nhà tang lễ thành phố S là một chiếc xe thể thao màu trắng bạc hiệu Spyker C8. Tuy rằng người đi đường ở khu này không nhiều lắm, nhưng chiếc xe thể thao có chút khủng bố này vẫn làm không ít người ghé mắt vào xem.

Bạch Ngọc Đường người mặc áo khoác màu xám hiệu Armani, mắt đeo kính mát hiệu Gucci bước từ trong xe ra, nếu để người ngoài đoán chắc chắn sẽ đoán đây là ngôi sao hoặc người mẫu... chứ chẳng bao giờ nghĩ đây lại là cảnh sát.

Triển Chiêu bất đắc dĩ cũng xuống xe, "Không có ai khiếu nại cậu à?"

"Khiếu nại cái gì?" Bạch Ngọc Đường cởi kính mát ra, đi vào trong.

"Lái ra lái vô cục cảnh sát một cái xe thể thao trị giá bốn mươi ngàn đô-la Mĩ, tôi không tin là sẽ không có người khiếu nại cậu"

"Xe này là anh hai tặng, tiền mua cũng là tiền hợp pháp!" Bạch Ngọc Đường nhún vai, "Tôi thích xe này! Tốc độ của nó có thể đạt đến vận tốc âm thanh, dùng để bắt cướp là số dzách!"

"A, cảnh sát gì mà dùng một chiếc Spyker C8 bốn mươi ngàn đô-la chỉ để bắt cướp, rõ là kiểu người như cậu trong xã hội không thể xác định được!" (ý bảo rốt cuộc anh Đường là người khùng hay người bình thường, ko ai xác định dc)

"Được rồi Miêu Nhi, cậu từ lúc sinh ra đến giờ, cứ cố gắng chứng minh tôi là người không được bình thường mãi." Bạch Ngọc Đường quan sát đại sảnh nhà tang lễ, thờ ơ nói, "Đáng tiếc là lý luận tâm lý học vĩ đại của cậu không dùng được trên người tôi!"

"Hờ" Triển Chiêu đút tay vào túi quần, "Cậu không thừa nhận cũng không quan trọng, dù sao thì hai mươi năm của tôi đã đủ để chứng minh thành công cậu bị bệnh hoang tưởng, khó gần gũi (antisocial), nóng tính, thích phô trương, tự kỷ và thêm chứng rối loạn nhân cách lập dị nữa!"

"Nếu tôi đây bị rối loạn nhân cách lập dị..." Bạch Ngọc Đường chỉa chỉa phòng chứa xác của nhà tang lễ, "Tôi sẽ là kẻ đánh số cho đống thi thể trong kia, chứ không phải cảnh sát ở ngoài này điều tra nữa."

"Làm một cảnh sát điều tra, chắc chắn năng lực cũng được coi là đặc biệt rồi." Một người từ trong phòng chứa xác đi ra, tiếp lời.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thời xoay mặt về phía người vừa cất tiếng nói, đó là một người đàn ông gầy khoảng ba mươi tuổi, ánh sáng lờ mờ của nhà tang lễ hắt lên sắc mặt tái nhợt của ông ta, làm cho khuôn mặt càng têm tối tăm.

"Tôi là Trần Cảnh, hai người là cảnh sát?" Người nọ chủ động vươn tay ra.

"A... Xin chào." Bạch Ngọc Đường một tay đưa ra bắt lấy, một tay lấy giấy chứng nhận trong túi ra, "Bạch Ngọc Đường, người này là Triển Chiêu."

"Công Tôn đã nói cho tôi mục đích của hai ngươi đến đây." Sau khi bắt tay với Triển Chiêu, Trần Cảnh xoay người đi trước, dẫn cả hai đến phòng chứa xác, "Tôi nghĩ hai người nên xem cái này trước."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, đi theo Trần Cảnh vào phòng chứa xác.

Trong phòng có vài thi thể được phủ vải bố màu trắng, chỉ có một thi thể vải bố được mở ra một góc, hiển nhiên là Trần Cảnh đang trang điểm cho cái xác đó.

"Đây là xác mới đến buổi sáng nay, hai người xem chỗ này." Nói xong, Trần Cảnh xoay đầu thi thể qua một bên, đằng sau tai có một con số "39" nhìn rất rõ.

"A! Lại nữa!" Bạch Ngọc Đường giương mắt nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu cúi đầu cẩn thận xem con số, "Không giống như được xăm bằng tay."

"Hở?" Bạch Ngọc Đường nghe xong cũng cúi xuống xem, chỉ thấy con số màu xanh tinh tế đến mức bất thường, kiểu font Times New Roman chuẩn.

"Không phải hình xăm?!" Sờ sờ cằm, lại nhìn Triển Chiêu, "Vậy đó là gì?"

"À... Cụ thể thì phải xét nghiệm mới biết được, có cảm giác na ná với bị con dấu đóng vào, không giống hình xăm." Triển Chiêu vẫn cúi đầu, trông rất chăm chú, "Người đóng những con số này là kẻ... nhiễm chủ nghĩa hoàn mỹ rất nặng."

"Chủ nghĩa hoàn mỹ?" Bạch Ngọc Đường lại thưởng thức con số kia một lần nữa, "Lỗ tai người thì có cái gì mà mĩ (đẹp) chứ?"

"Là hoàn mỹ!! Không phải mĩ!" Triển Chiêu nhấn mạnh, "Lúc xem hình chụp tôi đã để ý, vị trí những con số cơ hồ đều giống nhau chính xác." Nói xong, đeo bao tay vào, vạch phía sau lỗ tai của thi thể ra, chỉ cho Bạch Ngọc Đường xem: "Con số ở mặt sau của vành tai, có biết là ý nghĩa gì không?"

"Hắn là tên biến thái?" Bạch Ngọc Đường trả lời không cần nghĩ, chỉ thấy Triển Chiêu liếc anh một cái, bất đắc dĩ giơ hai tay lên đầu hàng, "Điểm ấy không thể nghi ngờ!!"

"Vị trí này" Triển Chiêu tiếp tục nói, "Là vị trí 'duy nhất'."

Bạch Ngọc Đường ngoáy ngoái lỗ tai, "Nói tiếng Trung Quốc dùm tôi!"

Lại liếc mắt tên họ Bạch một cái, "......Vị trí của con số, nếu không vạch lỗ tai ra xem, chắc chắn sẽ không thể phát hiện!" Nói xong, tay buông vành tai trở lại trạng thái bình thường, Bạch Ngọc Đường lại chạy tới xem, quả nhiên, con số đã bị tai che khuất hoàn toàn, đứng ở góc nào cũng không thấy được.

"Vì thế? Cái này thì nói lên điều gì? Chuyên gia." Bạch Ngọc Đường nhìn về phía Triển Chiên, vẻ mặt vẫn mù tịt.

Triển Chiêu cởi bao tay ra, "Nói lên rằng kẻ đánh số là người có kiến thức y học tương đối chuyên nghiệp, lại nhiễm chủ nghĩa hoàn mỹ rất nặng, hắn nhất định còn bị rối loạn nhân cách, hoặc hắn là kẻ rất chú ý đến tiểu tiết, làm việc cực kỳ cẩn trọng, sinh hoạt hàng ngày cũng rất cẩn thận chặt chẽ..."

"Tiếng Trung Quốc!" Bạch Ngọc Đường nhịn không được nhảy vào chặn họng.

"Hắn bị biến thái." Triển Chiêu tổng kết.

...............

Kẻ giết người theo số

05 - Theo dõi

Sau khi đi ra khỏi nhà tang lễ, Bạch Ngọc Đường gọi điện thoại cho Công Tôn, báo cho anh biết nơi này lại vừa nhận thêm xác chết, sau đó liền cùng Triển Chiêu vào xe.

"Tiếp theo đi đâu?" Triển Chiêu lật tài liệu kẹp giữa những bản ghi chép có liên hệ đến vụ án xe taxi cán chết người.

"Đi nhà giam." Bạch Ngọc Đường chỉnh góc độ của kính chiếu hậu, "Tìm bác trai thần kinh kia tâm sự."

"Ngô Hạo, 47 tuổi, hơn hai mươi năm lái taxi, đã kết hôn, có một con gái 19 tuổi đang học đại học..." Triển Chiêu đóng tài liệu lại, "Nhìn thế nào cũng thấy cuộc sống này không phải là của một kẻ tâm thần trả thù xã hội nên có."

"Nghe nói bác trai kia lúc ở tòa án đã biểu diễn trực tiếp màn nhân cách phân liệt, sau đó bị đưa vào bệnh viện tâm thần."

"Người bị bệnh điên, nhân cách phân liệt và bệnh tâm thần là ba khái niệm khác nhau hoàn toàn!" Triển Chiên chỉ vào đồng hồ tốc độ, "Cậu chạy quá tốc độ cho phép!"

"Với tôi mà nói thì không có gì khác nhau, trong mắt cậu thì người bị chia làm n các loại, còn trong mắt tôi thì chỉ có hai loại: người tốt, người xấu." Bạch Ngọc Đường vừa nói vừa nhìn kính chiếu hậu, "Cậu không thấy cái xe đằng sau nãy giờ cứ đi theo chúng ta?"

Triển Chiêu vừa định quay đầu đã bị Bạch Ngọc Đường cản, "Đừng quay đầu lại! Nhìn vào đây đi." Nói xong, xoay kính chiếu hậu một chút.

Qua kính chiếu hậu, Triển Chiêu nhìn thấy một chiếc xe hiệu Honda màu đen đang đi cách bọn họ ba, bốn mét. "Tôi chẳng thấy gì sai cả...... Lại là trực giác của cậu à?"

"Tôi đã được huấn luyện chuyên nghiệp! Miêu Nhi." Bạch Ngọc Đường hất hất mắt về phía dây an toàn của Triển Chiêu.

"Cậu muốn làm à?" Triển Chiêu cảnh giác kéo dây an toàn, liếc mắt nhìn anh.

"Biết tôi với cậu căn bản khác nhau chỗ nào không?" Bạch Ngọc Đường cười xấu xa, kéo kính chiếu hậu về, "Cậu theo phái lý luận, còn tôi theo phái thực tiễn!" Nói xong liền giẫm mạnh chân ga.

Tính năng đặc biệt của Spyker C8 lập tức hiện ra, sau khi thoải mái vượt mặt vài chiếc xe, Bạch Ngọc Đường lại giảm tốc độ xuống như cũ. Không lâu sau, chiếc Honda màu đen lại xuất hiện phía sau bọn họ.

"Hờ hờ..." Bạch Ngọc Đường đắc ý, hất mắt về phía Triển Chiêu.

"Chính xác là rất giống với giác quan thứ sáu của động vật." Triển Chiêu lại điều chỉnh kính chiếu hậu cho vừa mắt, "Biển số và loại xe đã nhớ kỹ, có muốn cho người điều tra không?"

"Chắc chắn là biển giả." Bạch Ngọc Đường đeo kính mát vào, "Ngồi cho chắc, Miêu Nhi!"

"Cậu muốn làm à?" Triển Chiêu nắm lấy tay nắm trên trần xe, "Có khi bọn họ thích xe của cậu, muốn chụp một tấm cùng nó."

"Mấy thứ theo dõi tầm thường đó, tôi không rảnh mà nhìn."

"Nói như thể có người thường xuyên theo dõi cậu vậy." Triển Chiêu bĩu môi, lại nắm chặt dây an toàn.

"Dĩ nhiên rồi! Tôi được hâm mộ thế cơ mà!" Bạch Ngọc Đường cường điệu, "Nhưng mà bọn họ đều thiếu kiến thức cơ bản!"

"Nghĩa là sao?"

"Nên biết rằng, cho dù là phóng trên quốc lộ, cũng không ai có thể theo đuôi được phi công lái máy bay chiến đấu!" Nói xong lại một đạp thẳng xuống chân ga.

Bạch Ngọc Đường lái xe phóng như điên thẳng đến trước cửa nhà giam, lần này hai người xuống xe, phía sau đã sớm trống không.

"Cảm giác thế nào?" Bạch Ngọc Đường vẫn còn vếch mặt lên đắc ý, "Lái xe là phải như vậy."

Triển Chiêu không cho là đúng: "Tôi đề nghị cậu đi mua thêm mấy phần bảo hiểm nữa đi, hành vi vừa rồi nói rõ cậu vẫn còn đang hưởng thụ cảm giác đứng trên đầu người khác lúc còn làm phi công! Này cũng đủ chứng minh vị trí của cậu trong xã hội là rất mù mờ!"

"Haizz..." Bạch Ngọc Đường thở dài, vỗ tay cái bốp rồi chỉa chỉa, dời tầm mắt của Triển Chiêu về phía trước, "Nhìn kìa! Miêu Nhi! Nhìn chỗ kia kìa!"

Phía trước đứng cổng lớn đồ sộ của nhà giam, Bạch Ngọc Đường nói tiếp: "Người cậu muốn nghiên cứu đang ở trong đó đó! Tới đó mà phát huy ham muốn phân tích đang dâng trào của cậu đi! Đừng có biến tôi thành chuột bạch thí nghiệm của cậu nữa!!"

"Trên thực tế thì cậu chính là chuột bạch rồi!" Triển Chiêu phóng hai bước đuổi theo Bạch Ngọc Đường, cùng anh bước vào nhà giam, "Đấy là số mệnh của cậu!"

Kẻ giết người theo số

06 - Nhà giam

Nhà giam vĩnh viễn làm người ta có một cảm giác không tốt lành, dù là tù nhân ở đây đã lâu hay người vô tình đến một chuyến.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu ngồi chờ trong phòng gặp đặc biệt, Ngô Hạo được dẫn tới, hắn bị bó chặt như một cái bánh chưng.

Thoạt nhìn, Ngô Hạo không giống một tài xế taxi nghèo túng sắp 50 tuổi, lại càng không giống một người bệnh tâm thần. Hắn đeo kính cận, nhìn thoáng qua trông nhã nhặn trầm tính, nếu hắn không phải đang mặc áo đặc chế nhằm giới hạn hành động, người ta có lẽ sẽ nhầm hắn là giáo sư hoặc học giả.

Hắn thong thả đi vào phòng gặp đặc biệt, trước nhìn quanh bốn phía một chút, sau đó liền đi tới cái ghế trước bàn ngồi xuống, rồi ngẩng đầu, đánh giá Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trước mặt.

Ánh mắt của hắn dừng lại trên người Bạch Ngọc Đường, im lặng một lát, rồi mở miệng nói với một tốc độ cực thong thả: "......Cậu là một cảnh sát tương đối khá."

Bạch Ngọc Đường cũng nhìn lại hắn, gật đầu nói: "Ông cũng không phải một tài xế tốt."

Ngô Hạo cười khẽ một chút, quay mặt nhìn Triển Chiêu. Ánh mắt của hắn dừng trên người Triển Chiêu thật lâu, cuối cùng gật đầu tán thường, nói: "....Có rất nhiều tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ bậc nhất, nhưng cậu là sinh vật hoàn mỹ nhất mà tôi được thấy từ lúc sinh ra đến giờ."

Trong lúc hắn quan sát mình, Triển Chiêu cũng nhân cơ hội quan sát hắn, nghe thấy lời nói của hắn, nở nụ cười nói một chút: "Cám ơn lời khen của ông, nếu ông có thể xem tôi là một người bình thường, tôi sẽ vô cùng cảm kích."

Ngô Hạo vươn người về phía trước, chăm chú nhìn đôi mắt của Triển Chiêu, "Tựa như hai viên ngọc mắt mèo thượng đẳng vậy, một màu hổ phách..."

"Chát!" Bạch Ngọc Đường đứng ở một bên đã ngay lập tức cho hắn một cái tát thật vang, cắt ngang câu nói của Ngô Hạo, "Ngồi trở lại chỗ cũ đi!"

Ngô Hạo đảo mắt nhìn anh, thân thể không động đậy, "Trên người cậu có mùi vị của động vật ăn thịt."

Bạch Ngọc Đường chỉ vào cái ghế đằng sau Ngô Hạo: "Ông tốt nhất nên trở lại chỗ cũ đi, sau đó ngồi yên không được nhúc nhích! Bằng không tôi sẽ cho ông biết thế nào là động vật ăn thịt đích thực!"

Ngô Hạo khẽ nhếch miệng cười, ngồi lại như cũ.

Bạch Ngọc Đường đem tài liệu trên bàn mở ra, bày những tấm hình chụp trước mặt Ngô Hạo, "Xem đi."

Ngô Hạo vẫn duy trì tư thế ngồi thẳng, chỉ có mắt di động, nhìn lướt qua hình chụp, không hiểu vì sao lại cười một chút.

"Ông một chút cũng không giật mình." Triển Chiêu đột nhiên mở miệng nói.

Ngô Hạo thờ ơ nhướn mày: "Giật mình? Không... Đây chỉ là những hình xăm bình thường."

"Ai nói cho ông biết đây là hình xăm?" Bạch Ngọc Đường tức cười hỏi, "Tại sao ông không nghĩ đây là dùng phẩm màu để vẽ ra?"

Khuôn mặt tươi cười của Ngô Hạo hơi cứng ngắc, lập tức chuyển mặt khó hiểu hỏi lại: "Có gì khác nhau sao?"

"Đường nhiên là có." Triển Chiêu lấy đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, nói: "Hình xăm không thể lau, còn phẩm màu có khả năng lau sạch. Những con số này xuất hiện ở vị trí đặc biệt, kiểu dáng cũng giống nhau như đúc, người lần đầu tiên nhìn thấy tuyệt đối trước tiên sẽ không nghĩ đến hình xăm."

Ngô Hạo trầm mặc một hồi, nhưng vẫn thong thả nói: "Thật xin lỗi. Trong đầu tôi, những hình vẽ màu xanh được vẽ trên người đều là hình xăm..."

"Hình vẽ??" Bạch Ngọc Đường nhìn chăm chú vào hai mắt Ngô Hạo, "Tại sao ông lại nói đây là hình vẽ mà không phải là con số?"

Ngô Hạo trong mắt lộ ra bối rối nhưng không tránh được ánh mắt của Bạch Ngọc Đường, anh quay đầu lại nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu cũng quay ra nhìn Bạch Ngọc Đường, hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt.

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Ngô Hạo, nói: "Nghe nói ông vì nhân cách phân liệt nên liên tục nhận trị liệu. Qua hai ngày nữa, thẩm phán sẽ hỏi chuyên gia khoa tâm thần, nếu bọn họ cho rằng thần kinh của ông có vấn đề, ông sẽ không phải ngồi hết nửa đời còn lại trong lao ngục, mà sẽ đến trị liệu ở bệnh viện tâm thần."

Ngộ Hạo hình như không rõ vì sao Bạch Ngọc Đường đột nhiên đổi đề tài, nhất thời có chút phản ứng.

"Ông hình như thật sự sợ ngồi tù?" Triển Chiêu không chờ phản ứng của Ngô Hạo, hỏi tiếp.

"......A" Ngô Hạo tựa như cảm thấy buồn cười, "Bị tù chung thân, ai mà không sợ?"

"Ông thì không!" Triển Chiêu mỉm cười nói: "Nhưng bắt một người bị rối loạn nhân cách đi ngồi tù, chẳng thà giết hắn đi còn hơn, phải không?"

Sắc mặt Ngô Hạo nháy mắt trắng bệch.

Triển Chiêu dựa lưng vào ghế, nói: "Ông rất cẩn thận chặt chẽ, quy tắc và trật tự rất quan trọng với ông. Nhưng trong nhà tù thì làm gì có những thứ đó! Nơi đó chỉ có không gian hẹp hòi, không khí dơ bẩn, chỗ nào cũng đầy vi khuẩn, camera giám thị, lại phải cùng sinh hoạt với rất nhiều người..."

Nghe Triển Chiêu nói, Ngô Hạo đột nhiên trở nên căng thẳng, hắn run rẩy một chút, không ngừng lắc lắc đầu "Họ không thể... Tôi sẽ không ở cả đời trong tù! Tôi có bệnh! Cần trị liệu......"

"Ông thật sự bệnh!" Triển Chiêu vẫn tiếp tục không bỏ, "Ông bị rối loạn nhân cách rất nghiêm trọng, bởi vậy dẫn theo chứng sạch sẽ, lo âu, hoảng sợ...... Ông lúc nào cũng luôn nghe thấy tiếng nói chuyện vang lên bên tai, tất cả các góc đều có người giám thị ông, thậm chí có thể nhìn thấy vi khuẩn ở xung quanh ăn mòn sức khỏe của ông..."

"Không phải... không... Tôi không thể ngồi tù... Tôi có bệnh!" Ngô Hạo có chút cuồng lên, thét chói tai, sau đó bắt đầu giãy dụa muốn đứng lên. Bạch Ngọc Đường ngăn hai giám ngục cầm côn điện muốn xông tới, nhấc chân đạp vào cái bàn trước mặt. Bàn va vào ngực Ngô Hạo, làm hắn ngã ngồi trở về ghế, cơn đau nơi ngực làm hắn gục xuống mặt bàn ho khan kịch liệt một trận.

"Nói đi." Bạch Ngọc Đường lạnh lùng thốt.

"Khụ khụ...Nói cái gì?" Ngô Hạo cố gắng vùng vẫy lần cuối cùng.

"Ông có biết?" Triển Chiêu đột nhiên nói, "Tôi là một trong những nhà tâm lý học giỏi nhất ở quốc gia này, nếu tôi đưa ra bệnh án, nói ông căn bản không bị gì về thần kinh, ông đoán xem thẩm phán có nghe tôi không?

Ngô Hạo gần như hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu.

Bạch Ngọc Đường lại bày hình chụp ra trước mặt hắn: "Ông có hai lựa chọn, hoặc là thành thật khai ra tất cả, hoặc là vào phòng giam mà ngốc cả quãng đời còn lại......"

Tựa như đã muốn tuyệt vọng, Ngô Hạo thống khổ lắc lắc cái đầu, nói: "Tôi không thể... Không thể phản bội...... Phản bội sẽ bị trừng phạt..."

Kẻ giết người theo số

07 - Tử vì đạo

Thẩm vấn sau đó tiến hành rất thuận lợi, theo lời khai của Ngô Hạo, hắn làm nhiệm vụ vì "Thần" của bọn hắn, những việc hắn làm từ trước đến giờ đều là chỉ thị của "Thần".

Bạch Ngọc Đường nghe được, mây mù dày đặc chăng kín não, nhịn không được liếc mắt qua Triển Chiêu một cái, "Cậu xác định hắn ta bình thường?"

Triển Chiêu cau mày, hỏi Ngô Hạo: "Ông vừa nói đến 'Thần' của các ông, vậy trừ ông ra còn ai đang làm nhiệm vụ cho 'Thần'"?

"Còn có... cha cố, thiên sứ... cùng rất nhiều kẻ khác cũng là tín đồ như tôi." Vẻ mặt Ngô Hạo hiện lên nét mê say.

Bạch Ngọc Đường nhịn không được, bật cười: "Ông nói là ông đang làm nhiệm vụ vì Jesus?"

"Không!" Ngô Hạo lắc đầu, "Tôi không tin chúa cứu thế!"

Triển Chiêu suy nghĩ một lát, rồi lại hỏi: "Các ông hình như có chế độ cấp bậc rất nghiêm ngặt, phân công cụ thể như thế nào?"

Ngô Hạo chần chừ một chút: "Thần hạ mệnh lệnh, cha cố quản lý thưởng phạt, thiên sứ phụ trách liên lạc, tín đồ chấp hành mệnh lệnh."

"Nhiệm vụ bọn họ đưa ông, chính là muốn ông dùng xe đi cán người?" Bạch Ngọc Đường nhịn không được, hỏi.

Ngô Hạo gật đầu.

"Tôi cần tên của những thành viên, cả tên của thần nữa." Bạch Ngọc Đường chỉ vào giấy bút để sẵn, chuẩn bị bản ghi chép.

"Chúng tôi không có tên, chỉ có số."

"Số?" Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhau một cái, Bạch Ngọc Đường đứng lên, đi tới phía sau Ngô Hạo, vạch vành tai hắn ra nhìn, sau đó hướng Triển Chiêu lắc đầu --- Sau tai Ngô Hạo không có con số nào hết.

"Ông làm cách nào nhận được mệnh lệnh?" Triển Chiêu hỏi tiếp.

"Thiên sứ sẽ tìm được tôi, để lại nhiệm vụ cùng những tư liệu liên quan."

"Những tư liệu đó đâu?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Xem xong đều phải hủy..."

"Với tính cách của ông, chắc đã lưu lại và cất chúng đi nhỉ?" Triển Chiêu quan sát Ngô Hạo đang ngập ngừng.

"A..." Ngô Hạo nản lòng thở dài, "Tôi... cất giấu chúng trên giá sách ở nhà."

"Vấn đề cuối cùng, số của ông là bao nhiêu?" Triển Chiêu hỏi.

"...114..."

Chấm dứt thẩm vấn, lúc hai người từ nhà giam đi ra thì trời đã tối.

Bạch Ngọc Đường rút điện thoại gọi cho Bao Chửng, nói đại khái một chút vụ án, Bao Chửng lập tức hạ lệnh điều tra, Vương Triều mang người đi điều tra nhà của Ngô Hạo, theo yêu cầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net