[SCI] Vụ án thứ nhất - Kẻ giết người theo số

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
của Bạch Ngọc Đường, tất cả giấy tờ đồ đạc đều mang về S.C.I.

"Miêu Nhi, đi ăn không?" Bạch Ngọc Đường đóng cửa xe hỏi.

"A..." Triển Chiêu có chút không tập trung.

"Này!" Bạch Ngọc Đường quơ tay qua lại trước mặt Triển Chiêu, "Hồn về đê! Đang nghĩ gì vậy?"

Triển Chiêu cau mày, "Hành vi của Ngô Hạo giống như đang dựa vào một thứ tín ngưỡng, án mạng này không đơn giản."

"Theo ý tôi thì đầu óc hắn cũng không bình thường, cái tổ chức gì đó kia có khi là câu lạc bộ người điên." Bạch Ngọc Đường khởi động xe, "Cậu muốn ăn gì?"

"A... Tôi muốn ăn cà-ri." Triển Chiêu nhấn mạnh, "Cậu nấu."

"... Bệnh bao tử của cậu đã khá hơn rồi à?" Bạch Ngọc Đường nhìn lướt, hơi chùn mà quan sát Triển Chiêu, "Đừng có ăn xong rồi vào bệnh viện nằm! Đồ mèo tham ăn!"

"Vậy thì nui nấu nhục đậu khấu." Triển Chiêu suy nghĩ một chút, lại nhấn mạnh, "Cậu nấu."

"Mèo chết... Cậu mua nguyên liệu." Bạch Ngọc Đường hung tợn vặc lại.

"Không thành vấn đề! Bạch đầu bếp!" Triển Chiêu hài lòng điều chỉnh thế ngồi cho thoải mái, quyết định đánh một giấc ngắn.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều ở ký túc xá, là khu nhà trọ cao cấp dành cho người độc thân mà cục cảnh sát phân cho. Hai người bọn họ có điểm giống nhau: trong công việc đều là thiên tài. Điểm khác nhau: trong cuộc sống riêng, Bạch Ngọc Đường vẫn là thiên tài như cũ, còn Triển Chiêu lại trở thành một người trăm phần trăm vô dụng. Theo lời Bạch Ngọc Đường thì, Triển Chiêu đi bộ sẽ đụng vào tường, lái xe sẽ tông cây, vào bếp nấu ăn sẽ đốt luôn cả nhà... Cho nên vấn đề ăn uống của Triển Chiêu nếu không dựa vào căn tin cùng quán hàng bên ngoài, thì chủ yếu sẽ dựa vào Bạch Ngọc Đường. Ai bảo Bạch Ngọc Đường được di truyền phần gien tốt đẹp của Bạch mama làm gì, để bây giờ một tay khéo léo có thể nấu được đồ ăn như đầu bếp năm sao.

Hai người tới siêu thị ở dưới lầu của ký túc xá, Triển Chiêu hưng trí bừng bừng vào chọn nguyên liệu nấu ăn, di động của Bạch Ngọc Đường đột nhiên vang. Anh trả lời điện thoại, ba mươi giây sau gác máy, đem đống đồ nấu Triển Chiêu cầm trong tay thả lại tại chỗ, nói: "Nui ngâm nước nóng!"

Sau đó Bạch Ngọc Đường mua bánh mì cùng đồ uống, đem Triển Chiêu vẻ mặt đang khó chịu nhét vào trong xe, phóng như bay trở lại nhà tù.

Ở cửa nhà tù thì gặp Công Tôn đang lấy hộp dụng cụ ra khỏi xe.

Ba người đi vào nhà tù, chỉ thấy phòng bệnh đặc biệt bị niêm phong, Ngô Hạo nằm thẳng đơ trên sàn nhà, hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng đầy máu, đã tắt thở. Nhưng trên mặt lại không có chút gì thống khổ, hai tay nắm lại đặt trước ngực, thoạt nhìn giống với một người tử vì đạo điềm tĩnh.

Công Tôn tiến lên kiểm tra miệng vết thương, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu ra ngoài hỏi giám ngục tình huống liên quan, sau đó thì nghe thấy Công Tôn trong phòng giam gọi hai người bọn họ.

Chạy ào vào nhìn, thì thấy Công Tôn nâng đầu người chết, lật vành tai trái ra cho hai người xem, một con số "114" màu xanh xuất hiện ở sau tai.

Kẻ giết người theo số

08 - Bác sĩ

Công Tôn tiến hành khám nghiệm tử thi nhanh gọn, rồi ra khỏi nhà giam đi gặp Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

"Thế nào?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Chết vì trúng độc." Công Tôn cởi bao tay ra.

"Trúng độc??" Bạch Ngọc Đường nhìn quản giáo đứng bên cạnh, "Hắn lấy thuốc độc từ đâu ra?"

Quản giáo vẻ mặt hoảng hốt: "Không thể nào, hắn lúc ra ngoài vẫn mặc áo bó, cũng không có ai đến gần hắn..."

"Bình tĩnh bình tĩnh..." Triển Chiêu kêu người đến dẫn quản giáo đang bị kích động đi, quay đầu lại liếc Bạch Ngọc Đường "Tiếp tục chứ?"

Bạch Ngọc Đường nhìn bốn phía, nói: "Nơi này là nhà giam đặc biệt, toàn bộ đều rất kín. Nhưng tôi vừa đi nhìn xung quanh một chút, tuy nhà giam này được cách ly nhưng các hành lang lại thông với nhau. Muốn tới chỗ Ngô Hạo nhất định phải qua hai phòng giam đằng trước. Vấn đề là ở chỗ..."

Bạch Ngọc Đường tạm dừng một chút, quay qua Triển Chiêu: "Tù nhân ở chỗ này hình như cũng rất quái, chuyên gia nhà cậu phải ra tay đấy."

Phòng Ngô Hạo ở là phòng giam thứ ba, tầng này cũng chỉ có một cầu thang dẫn vào, cho nên muốn tới chỗ Ngô Hạo phải đi qua phòng giam số 1 và số 2.

Phạm nhân ở phòng giam số 1 là một trọng phạm cực nguy hiểm tên Lưu Sâm, 39 tuổi, bị tâm phần phân liệt rất nghiêm trọng, bị chứng không kềm chế được và chứng ảo tưởng. Nếu nói ở phòng giam số 1 là một tên điên võ biền thì phòng giam số 2 nhốt một tên điên văn sinh. Y tên gọi Tần Gia Kỳ, sinh viên trường y mới 19 tuổi, y đi tù vì tấn công bạn cùng phòng đang ngủ say...

Vẫn gặp tại phòng đặc biệt cũ, Bạch Ngọc Đường cầm bản giới thiệu hai phạm nhân trên tay, kinh hoàng muốn cứng lưỡi.

"Ai da... Miêu Nhi, cậu từ trước đến giờ vẫn giao tiếp với loại người như thế này mà vẫn giữ được tỉnh táo, quả là không dễ dàng."

Triển Chiêu bất mãn: "Đại đa số mọi người thường kỳ thị với bệnh nhân có bệnh về thần kinh, cậu nên biết, một khi bệnh được chữa khỏi, họ có thể trở lại làm một người bình thường khỏe mạnh như người bị cảm mới ốm dậy!"

Đang nói chuyện với nhau thì cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên cường tráng với cái đầu trọc bước vào, toàn thân đầy dây xích nói lên hắn là kẻ nguy hiểm.

Hắn thong thả kéo đám xích nặng nề đi tới ngồi đối diện với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, nâng cặp mắt có chút vẩn đục nhìn nhìn hai người, "Ha hả" Hắn cười, "Các người so với đám cảnh sát vừa thối vừa bẩn mà tôi từng gặp thì khá hơn đó."

Bạch Ngọc Đường cảm thấy tên này so với Ngô Hạo có bình thường hơn một tí nên nói chuyện: "Ông là Lưu Sâm?"

Lưu Sâm gật đầu, không đợi Bạch Ngọc Đường đặt câu hỏi liền giành nói trước: "Mấy người muốn hỏi tên mới chết ở phòng giam số 3 phải không?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe hắn nói thì đều lộ ra vẻ ngạc nhiên, Lưu Sâm nhìn thấy, ha hả mở miệng cười rồi nói: "Tôi hôm nay trông thấy một bác sĩ đi ngang qua."

"Bác sĩ?" Tinh thần Bạch Ngọc Đường lập tức bừng tỉnh, "Hình dáng như thế nào? Ông đã bao giờ gặp qua chưa?"

"Chưa bao giờ!" Lưu Sâm lắc đầu, hắn cúi người về phía trước một chút, hơi thần bí đè thấp thanh âm: "Lúc tôi thấy hắn, hắn căn bản không phải bác sĩ, tất cả bác sĩ ở đây tôi đều rành mặt! Tôi đã ở đây tám năm, nhưng bây giờ vẫn phải tiếp tục ở lại, nơi này là địa bàn của tôi."

"Tại sao ông không nghĩ hắn là người mới tới?" Triển Chiêu đột nhiên đặt câu hỏi.

Lưu Sâm lại cười ha hả, quệt mũi, nói: "Không giống! Mùi vị không giống!"

"Mùi vị?" Bạch Ngọc Đường cảm thấy hứng thú, lập lại lời hắn.

"Đúng vậy!" Lưu Sâm hài lòng gật đầu: "Mùi vị của mỗi người không giống nhau!" Nói xong, chỉa chỉa Bạch Ngọc Đường nói, "Cảnh sát." Rồi chỉa qua Triển Chiêu, "Chuyên gia."

Triển Chiêu gật đầu nói: "Vậy còn tên bác sĩ kia? Hắn mang mùi gì?"

Lưu Sâm ngồi cười xong, chỉ vào chính mình nói: "Giống với mùi của ta -- Mùi máu."

Sau khi Lưu Sâm rời đi, Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm Triển Chiêu hỏi: "Cậu chắc chắn hắn có vấn đề? Tôi cảm thấy hắn so với tôi còn bình thường đó."

Triển Chiêu im lặng, nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, một lúc lâu sau mới ói ra một câu: "Cậu rốt cuộc cũng tự nhận thấy bản thân không bình thường?"

Giận nha!

Ngay lúc hai người sắp bắt đầu một hiệp khẩu chiến mới thì cửa mở, Tần Gia Kì ở phòng giam số 2 đến. Y được đãi ngộ khá hơn Lưu Sâm rất nhiều, trên người không có xiềng xích, thậm chí cả áo bó cũng không mặc, chỉ mặc một bộ đồ bệnh nhân màu xanh dương đơn giản.

Y lộ rõ vẻ sợ sệt, cẩn thận đi vào, ngồi xuống, nơm nớp lo sợ ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trước mặt, khi cùng Bạch Ngọc Đường chạm mắt, y hình như hoảng sợ, vội vàng cúi đầu. Một lúc sau, lại ngẩng lên nhìn Triển Chiêu, lúc này y không còn biểu hiện sợ hãi bị dọa, ngược lại còn ngượng ngùng cười với Triển Chiêu.

Triển Chiêu cũng thân thiện cười với y, điều này làm hắn đang căng thẳng liền thả lỏng một chút.

Bạch Ngọc Đường vừa định đặt câu hỏi thì Triển Chiêu phóng cho anh một ánh mắt. Bạch Ngọc Đường gật đầu, ngậm miệng lại, đứng lên rời khỏi tầm nhìn của Tần Gia Kì.

"Tần Gia Kì?" Triển Chiêu bắt đầu một mình cùng Tần Gia Kì đối thoại.

Bạch Ngọc Đường rời đi hình như làm y thả lòng người hoàn toàn, y nhẹ nhàng gật đầu, cẩn thận quay đầu liếc một cái về phía Bạch Ngọc Đường đang đứng quay lưng lại nơi cửa, hạ thấp thanh âm nói với Triển Chiêu: "Hắn... có giận không?"

Triển Chiêu cười nói: "Không sao hết, Gia Kì, tôi muốn hỏi cậu mấy vấn đề, cậu phải thành thật trả lời, được không?"

"Được" Tần Gia Kì nghiêm túc gật đầu.

"Chiều nay, cậu có nhìn thấy người nào đặc biệt đi qua trước cửa phòng cậu không?"

Tần Gia Kì gật đầu.

"Là người như thế nào?"

Tần Gia Kì đột nhiên căng thẳng, nói: "Quỷ... Quỷ Sa Tăng."

"Quỷ Sa Tăng?" Bạch Ngọc Đường đang đứng ở cửa, nghe được thì kinh ngạc xoay người lại, Tần Gia Kì lập tức co rúm sợ hãi, Triển Chiêu hung hăng trừng Bạch Ngọc Đường một cái, Bạch Ngọc Đường giơ hai tay lên ý báo thật có lỗi, rồi lập tức xoay người đi.

"Gia Kì, cậu có thể tả hình dáng của quỷ Sa Tăng một chút được không?" Triển Chiêu nói chầm chậm.

"Được..." Gia Kì gật đầu nói: "Hắn, hắn mặc quần áo trắng, tay... tay còn cầm theo kim tiêm... Đi qua, rất nhanh đã thấy trở lại, hắn... còn ra hiệu cho tôi."

"Ra hiệu gì?"

Chỉ thấy Tần Gia Kì đưa ngón trỏ ấn trước môi, nhẹ nhàng phát ra âm thanh, "Xuỵt..."

Tần Gia Kì trước khi ra khỏi cửa, chỉ vào Triển Chiêu nói, "Thiên sứ", sau đó lại chỉ vào Bạch Ngọc Đường đang đứng ở cửa đối diện, nhỏ giọng nói một câu, "Thầy trừ tà", rồi mới lút cút đi ra.

Triển Chiêu ngây người một hồi lâu, sau thấy Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, chỉ vào cửa và nói với anh, "Tên này chính xác mới là không bình thường!"

.........

Kẻ giết người theo số

09 - Đánh lén

Mười giờ hai mươi phút tối, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi ra từ cổng lớn nhà giam.

"Hô..." Bạch Ngọc Đường thở phào một cái, "Miêu Nhi này, lời nói hai người kia có thể tin được sao?"

Triển Chiêu nhún vai, "Hai người bọn họ tuy mắc chứng ảo tưởng rất nặng, nhưng cả hai không thông đồng lời khai với nhau, chí ít thì ta vẫn có thể tin phần nội dung bên trong."

"Vậy hung thủ là một kẻ ăn mặc như bác sĩ?" Bạch Ngọc Đường đột nhiên khùng lên nói, "Nhà giam kiểu gì vậy, cả camera theo dõi hành lang cũng không có! Nếu không thì chúng ta không phải vật vã như thế này!"

"Tên hung thủ cũng thật giảo hoạt, nhiều quản giáo như vậy cũng không ai chú ý đến hắn..." Triển Chiêu đưa tay day day giữa hai lông mày, "Chờ xem báo cáo khám nghiệm tử thi của Công Tôn ngày mai rồi hẵng nói tiếp."

Hai người vừa đi vừa tán gẫu, dưới bậc thang, một chiếc xe dừng ở vỉa hè đi tới. Mới bước ra đường lớn, Bạch Ngọc Đường bỗng thấy có ánh sáng lóe lên bên người, có gì đó vọt ra từ trong bóng tối...

"Miêu Nhi!" Triển Chiêu đang đứng trân trân nhìn chiếc xe lao tới thì Bạch Ngọc Đường đã nhảy lên, nhào về phía Triển Chiêu, ôm anh lăn ra ngoài, lúc ngẩng đầu lên nhìn thì chiếc xe muốn cán người đã chạy mất dạng. Tuy tốc độ cực nhanh, nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn nhận ra đó là chiếc Honda màu đen buổi chiều đã theo dõi họ.

"Miêu Nhi, cậu không sao chứ?" Bạch Ngọc Đường không muốn nghĩ nữa, vội vàng nhìn Triển Chiêu đang ở trong lòng xem có bị thương hay không.

"Tôi không sao." Triểu Chiêu được anh kéo đứng dậy, phát hiện trên tay chỉ bị xây xước một chút da, "Còn cậu?" Anh nhìn Bạch Ngọc Đường bên cạnh.

Bạch Ngọc Đường phủi phủi bụi, buông tay tỏ vẻ mình không bị gì, kéo cánh tay của Triển Chiêu ra nhìn, thấy bàn tay đã tróc mất một miếng da lớn, anh nhíu mày, "Đi bệnh viện trước đi."

"Không cần đâu, vết thương nhỏ mà..." Triển Chiêu nhăn nhó lắc đầu.

"Không được kì kèo!" Bạch Ngọc Đường kéo anh nước đi.

Đến bệnh viện băng bó đơn giản vài cái, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trở về ký túc xá thì đã gần mười hai giờ.

Triển Chiêu ngồi ở sô pha trong phòng khách.

Im lặng... Im lặng... Cuối cùng cũng không nhịn được nữa, "Tại sao cậu lại ở trong phòng tôi?"

Bạch Ngọc Đường vừa gặm táo vừa lật báo ra xem: "Bảo vệ cậu a."

Gì??

Triển Chiêu đứng lên, giựt lại báo, đoạt lại táo, rồi đem anh chàng tống ra ngoài: "Ai cần cậu bảo vệ! Cậu quay về nhà của cậu đi, tôi muốn đi ngủ!"

Bạch Ngọc Đường túm lấy sô pha không chịu đi: "Này!! Tôi là muốn tốt cho cậu đấy! Nhỡ có thằng biến thái nào đứng ngay cửa, đồ mọt sách nhà cậu có khi một tiếng kêu cứu còn chưa kịp hô thì đã ngỏm rồi!! Cậu ngỏm thì còn lo quái gì nữa, chỉ có mẹ tôi với mẹ cậu là đem tôi ra lóc thịt sống thôi!!"

"Cậu!!" Mũi Triển Chiêu phì ra khói, "Làm sao cậu biết là tôi bị ngắm chứ? Cậu bình thường cư xử kiêu ngạo như vậy, ai mà biết có khi đắc tội tên đại ca nào ngoài đường không, giờ bọn họ kéo đến xử cậu?? Cậu đi ra ngoài cho tôi! Đừng có làm tôi liên lụy!!"

Một cố sống cố chết kéo, một cũng nhất định không chịu buông tay...

Dùng dằng đến mười hai rưỡi, Triển Chiêu rốt cuộc đầu hàng, dù sao thì anh là người thiên về nghiên cứu học vấn, còn Bạch Ngọc Đường đã từng gia nhập quân ngũ, học trò làm sao đấu được với nhà binh... Hiệp thứ nhất, bại!

"Miêu Nhi, cho tôi mượn đồ ngủ, bộ có con mèo máy ấy (Doraemon =))), đừng lấy bộ mèo kitty." (WTF, nhà mình cũng còn ko có lấy 1 con kitty)

...... Nhẫn nại......

"Miêu Nhi, bụng đói rồi, có gì ăn ngay được không?"

...... Tiếp tục nhẫn nại......

"Tủ lạnh nhà cậu dùng để giấu xác chết à? Làm gì mà trống dữ vậy?"

...... Bách nhẫn năng thành kim...... (na ná có công mài sắt có ngày nên kim)

"Miêu Nhi, có đĩa không? Lấy phim kinh dị ra xem đi...

...... Không thể nhịn được nữa!!...

Triển Chiêu đang ngồi soạn giáo án rốt cuộc cũng bị Bạch Ngọc Đường chọc cho phát cáu, anh liền cầm gối ôm chọi thẳng, "Cậu cút về nhà cho tôi! Khuya khoắt còn xem phim kinh dị, cậu mới là thằng biến thái!!"

Lại nửa tiếng sau, chiến tranh gối ôm cũng kết thúc, Triển Chiêu căm giận cầm bộ đồ ngủ in mèo máy đi vào phòng tắm. Quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường đang bị vùi dưới đống gối trên sô pha: "Tôi tắm trước! Ai tắm sau thì dọn dẹp nhà tắm!"... Hiệp thứ hai, thắng!

Đến lúc Bạch Ngọc Đường tắm rửa cùng dọn nhà tắm xong, mặc đồ ngủ in hình kitty vào thì đã là hai giờ sáng.

Đèn phòng khách vẫn sáng choang, Triển Chiêu tay cầm tài liệu, nghiêng đầu tựa vào sô pha ngủ gật. Bạch Ngọc Đường tay chân nhẹ nhàng đi tới, cẩn thận lấy tài liệu ra khỏi tay anh.

Triển Chiêu vẫn như ngủ say, hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp, cả người hiện ra sự an tĩnh dị thường. Bạch Ngọc Đường khẽ thở dài, còn mèo cũng chỉ có lúc này là ngoan ngoãn một chút.

Hai tay nhẹ nhàng nâng vai và đầu gối của anh dậy, cố hết sức bế Triển Chiêu vào phòng ngủ, vừa đi vừa mắng trong lòng: "Mèo chết, nặng như tạ! Trông thì gầy yếu như vậy, đáng chết đáng chết..." Lòng thì rủa nhưng chân vẫn vững vàng bước.

Đặt Triển Chiêu vào giường, tắt đèn, ngủ.

Năm phút sau.

"Ầm" một tiếng, Bạch Ngọc Đường đã oanh liệt bị đá xuống giường.

Phẫn nộ!!

Bạch Ngọc Đường nhảy lên, mở đèn ngủ đầu giường, định cùng con mèo kia đại chiến ba trăm hiệp, ai ngờ...

Chỉ thấy Triền Chiêu ôm lấy gối đầu ngủ say, người này bình thường cực kỳ tao nhã nhưng đến lúc ngủ thì lại cực bất nhã, miệng còn lầm bầm: "Chuột chết... ư... Hiệp thứ ba... Thắng..."

Bạch Ngọc Đường ôm lấy gối mà khóc không ra nước mắt... Thế này, rốt cuộc là vì cái gì a?!

Kẻ giết người theo số

10 - Manh mối

Sáng sớm ngày tiếp theo, Triển Chiêu mặt mày tươi roi rói cùng Bạch Ngọc Đường ngáp ngắn ngáp dài đi vào cục cảnh sát.

"Đúng rồi, sao tối hôm qua cậu lại ngủ dưới đất thế?" Triển Chiêu khó hiểu hỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường giận...

Vừa vào cổng chính đã thấy Trương Long, Vương Triều cùng Mã Hán đang khệ nệ ôm một đống tài liệu lớn.

"Sếp!" Trương Long thấy Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đầu tiên.

"Thế nào?" Hai người đỡ một phần tài liệu trong tay bọn họ, mọi người cùng nhau đi phía thang máy.

"Haizz..." Trương Long lắc đầu, "Một đống tài liệu, tất cả nạn nhân đều khác nhau, nhìn đi nhìn lại cũng không thấy gì đặc biệt, dù sao thì tài liệu cũng đã mang về, chuẫn bị gặm lại trong hai ngày."

"Vương Triều, trong nhà Ngô Hạo không tìm được giấy tờ gì sao?" Triển Chiêu hỏi.

"A..." Vương Triều cười khổ nói, "Ma xui quỷ khiến, bọn em vừa đến đó thì gặp xe cứu hỏa đang chữa cháy!"

"Cái gì?" Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thời kinh ngạc, "Nhà của Ngô Hạo bị cháy?"

"Đúng vậy, dập nửa giờ mới hết lửa, bọn em vào nhìn, tất cả giấy đã bị đốt sạch."

"Cậu nói chỉ có giấy bị đốt?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Chuyên gia bên đội phóng hỏa đến xem hiện trường, sau đó nói đây là cố ý phóng hỏa! Hơn nữa mục tiêu chủ yếu là giá sách, ngăn tủ, bàn học, những chỗ hay để giấy." Vương Triều nhún vai, "Sau đó bọn em sắp xếp tìm kiếm lại một lần nữa, cũng chỉ kiếm được một ít trang giấy cùng một ít... tro giấy..." Nói xong liền đưa cái hộp giấy trong tay cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường xem, "Đây là quà cho Tưởng Bình."

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau cười: "Cái này chỉ là trò xếp hình cho Tưởng Bình chơi một chút trong giờ nghỉ trưa thôi."

Ra thang máy, bước nhanh về hướng văn phòng S.C.I.

"Triểu Hổ đâu rồi?" Bạch Ngọc Đường nhìn văn phòng, không thấy bóng Triệu Hổ đâu, "Tôi bảo cậu ta đi điều tra chiếc Honda màu đen kia thế nào rồi?"

"Đã tra ra rồi, là xe bị mất cắp." Tưởng Bình đang chui đầu vào máy tính, ngẩng lên nói, "Đồng nghiệp bên đội giao thông vừa gọi điện, cậu ta đang đi lấy báo cáo..."

Cửa văn phòng bị đẩy ra, Công Tôn vẻ mặt âm trầm bước vào.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa thấy sắc mặt Công Tôn, đã biết ngay tối hôm qua anh đã ở lại phòng giải phẫu cả đêm.

"Thế nào?" Bạch Ngọc Đường vừa hỏi vừa đưa ly cà phê mình mới lấy chưa kịp uống cho Công Tôn.

"A..." Công Tôn cười lạnh một tiếng, nhận lấy ly cà phê, nói; "Tên này là một tên biến thái trăm phần trăm!" Nói xong, đưa tập báo cáo dày cồ trong tay cho Bạch Ngọc Đường.

"Các anh em! Họp!" Bạch Ngọc Đường gọi mọi người vào phòng họp.

Công Tôn trước tiên nói rõ nguyên nhân tử vong của Ngô Hạo: "Trong nhà giam hôm qua, kiểm tra sơ bộ thì nguyên nhân là trúng độc, bởi vì tim hắn ngừng đập trong tình huống không bình thường. Nhưng sau đó kiểm tra lại thì trong dạ dày và máu của hắn không tìm được chất độc gì hết, mà lại tìm được thứ khác."

Công Tôn tạm dừng một chút, nói, "Pethidine Hydrochloride."(*)

......?...... Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn, nó là cái gì?

"Pethidine Hydrochloride" Triển Chiêu đột nhiên cau mày, nhìn Công Tôn nói, "Nó đối với cơ thể có dược động học(*) và tác dụng y như morphine(*), nhưng tác dụng giảm đau và gây tê nhỏ hơn, gần tương đương với 1/10 - 1/8 morphine, đây là một loại dược phẩm gây tê đã bị quản lý nghiêm ngặt."

Công Tôn gật đầu.

"Thuốc phiện?" Bạch Ngọc Đường nhìn Công Tôn, "Ngô Hạo không có tiền sử hít thuốc phiện, hơn nữa công dụng của Pethidine hydrochloride rất nhỏ, sao lại khiến cho hắn chết được?"

Công Tôn tiếp tục gật đầu: "Cho nên tôi mới nói tên này rất biến thái." Sau đó, anh lấy ra một tấm hình chụp khác đặt trước mặt mọi người, "Đây là miệng vết thương trên ngực trái thi thể, nhìn ngay chỗ trái tim xem."

Mọi người bước tới nhìn kỹ, chỉ thấy ngay vị trí trái tim bên ngực trái có một chấm đỏ rất nhỏ.

"Đây là cái gì?" Trương Long khó hiểu.

"Một lỗ kim châm." Công Tôn trả lời.

"Ra là vậy..." Bạch Ngọc Đường quay qua Triển Chiêu, "Miêu Nhi, còn nhớ tên điên số 2 nói gì không? Tên bác sĩ cầm kim tiêm trên tay."

Triển Chiêu gật đầu, Bạch Ngọc Đường tiếp tục hỏi Công Tôn: "Hung thủ đã cắm kim tiêm trực tiếp vào tim Ngô Hạo, tiêm vào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC