[SCI] Vụ án thứ nhất - Kẻ giết người theo số

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nhiên nhớ tới trong túi áo có khẩu Remington sáng sớm nay Bạch Ngọc Đường đưa cho, anh liền thu hồi nắm đấm lại.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu tựa như đã bình tĩnh một chút, liền thở phào nhẹ nhõm, đang định nói mấy câu xin lỗi cùng hòa hoãn một chút, đã thấy Triển Chiêu đột nhiên cười lạnh lùng, tay tìm kiếm gì đó trong túi áo,

Trong túi áo cậu ta có...

Bạch Ngọc Đường cực kỳ hoảng sợ, vội vã tiến lên ôm lấy Triển Chiêu, không cho anh rút súng. Triển Chiêu tay vừa sờ thấy súng đã bị Bạch Ngọc Đường ôm môt cái cứng ngắc, thế nào cũng không đẩy ra được. Giận dữ, anh nhấc chân muốn đá vào cẳng tên kia: "Cậu buông tay cho tôi, trong súng có bảy viên và trong túi áo tôi cũng có bảy viên đấy!"

"Cậu mang nhiều đạn như vậy làm gì hả? Muốn đi đánh giặc à?" Bạch Ngọc Đường ôm Triển Chiêu kéo vào hành làng bên trong, tránh xa đại sảnh tụ tập nhiều người.

"Tất cả đều dùng để bắn cậu đấy! Tôi muốn cho cậu thành cái sàng!" Triển Chiêu không chịu nghe theo, cố giãy ra cho bằng được.

"Làm gì lại đến mức đấy, chẳng phải chỉ là hôn một cái sao... Nếu cậu nghĩ bị thiệt, tôi cho cậu hôn lại một cái a!" Bạch Ngọc Đường lửa cháy lại đổ thêm dầu.

"Ai muốn hôn... Đồ khốn nạn! Cậu làm tôi mặt mũi nào bước vào trường nữa hả! Tôi với cậu tuyệt giao!"

"Không phải là tôi đang giúp cậu trút giận sao?!"

"Trút cái đầu nhà cậu! Cậu đang làm cho tôi khổ hơn thì có!"

"Còn có nguyên nhân khác nữa!"

"Nguyên nhân gì?"

"Hiện tại không nói cho cậu được."

"Tại sao?"

"Nói chung là có nguyên nhân!"

"Nói ngay bây giờ!"

"Vậy đưa súng cho tôi đã!"

"Cậu nói trước cho tôi!"

"Đưa súng trước!"

"Nói!"

"Súng!"

............

"Không được! Không giết cậu thì hận trong lòng tôi không tiêu được!"

"Kích động vậy không tốt a! Miêu Nhi!"

"Cậu được kích động còn tôi không được kích động chắc?!"

"Coi chừng phạm tội giết người!"

"Tôi giết côn trùng có hại!"

"Thế nào mà từ chuột biến thành côn trùng có hại hả?"

"Cậu không xứng làm động vật có vú!"

.....................

Giữa lúc cuộc đấu khẩu không bao giờ kết thúc diễn ra thì ngoài cửa sổ đột nhiên rơi xuống một thứ, tiếng va chạm với nền đất cứng rợn người.

Cả hai người đều ngây ra, quên mất cuộc cãi vã.

"Tôi không nhìn lầm chứ?" Bạch Ngọc Đường nhìn sang Triển Chiêu.

Triển Chiêu vẻ mặt sửng sốt lắc đầu.

Lầu ngoài truyền đến tiếng thét kinh khủng chói tai.

Hai người trong chớp mắt chạy ra ngoài. Tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng bọn họ đã kịp nhìn thấy -- thứ rớt xuống chính là một người.

Chạy ra ngoài, chỉ thấy trên bãi đất trống trước tòa nhà là một thi thể nằm úp sấp, cái xác gần như bẹp dí xuống đất, nhưng quần áo và dung mạo lại vẫn nhận rõ được -- người chết chính là Lí Phi Phàm vừa chào hỏi hai người ở cửa vào.

Cảm giác thấy một thi thể xa lạ và cảm giác thấy một thi thể là người quen hoàn toàn không giống nhau, Triển Chiêu thấy người chết là sinh viên của mình, nhất thời không thể tiếp nhận sự thật, chỉ há miệng nói không ra lời.

Bạch Ngọc Đường phân phó cho bảo vệ gọi cảnh sát và bảo vệ hiện trường, sau đó ngầng đầu nhìn lên sân thượng tòa nhà khoa tâm lý.

Tòa nhà khoa tâm lý có hơn mười tầng, nhưng với cặp mắt cực tinh tường của một phi công, Bạch Ngọc Đường liếc mắt một cái đã thấy hàng rào phòng hộ trên sân thượng đang lủng lẳng bên ngoài.

Anh xoay người chạy vào trong, không chờ thang máy, cứ nhảy hai ba bước các bậc thang chạy thẳng lên lầu, nháy mắt đã chạy lên tầng cao nhất.

Cửa ra sân thượng dĩ nhiên đã bị khóa trái ở bên ngoài, cảnh giác móc súng ra, Bạch Ngọc Đường co chân đá văng cánh cửa sắt, cẩn thận bước ra sân thượng. Cuộc sống nhiều năm trong quân ngũ đã cho anh trực giác cực kỳ nhạy cảm, anh vừa bước ra sân thượng thì trực giác đã cho biết ở đây không có ai, dạo một vòng, quả nhiên...

Thu lại súng anh đi tới chỗ hàng rào bảo vệ bị gãy để kiểm tra.

Vết gãy của hàng rào bảo hộ trơn nhẵn... Chính là do con người tạo ra! Nói cách khác, Lí Phi Phàm chết không phải do tự tử, cũng không phải ngoài ý muốn, mà là bị giết! Cửa hẳn là do chính cậu ta khóa, nhưng cậu ta lúc này sao không đi học, chạy lên sân thượng làm gì?

Mạch suy nghĩ đang rối rắm thì nhìn thấy dưới đất, Triển Chiêu đi tới bên cạnh thi thể, dùng khăn tay lấy ra chiếc điện thoại di động mà người chết vẫn nắm chặt trong tay.

Măc dù cách nhau khá xa, nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn cảm thấy Triển Chiêu đang bất an.

Anh nhanh chóng lấy di động ra gọi cho Công Tôn cùng các anh em khác tới, sau đó chạy xuống dưới lầu.

Triển Chiêu ngồi ở bồn hoa cách thi thể không xa, cúi đầu nhìn chăm chăm chiếc điện thoại di động trong tay.

Bạch Ngọc Đường đi tới cạnh anh, "Cậu không sao chứ?"

Triển Chiêu chìa chiếc điện thoại ra, Bạch Ngọc Đường cúi xuống nhìn, trên màn hình điện thoại hiện ra ba chữ số 1, 3, 5.

Mà hình nền của điện thoại, chính là tấm hình chụp Triển Chiêu. Vừa nhìn đã biết trong ảnh chính là Triển Chiêu đang bước từ trên xe xuống, cười đùa rất vui vẻ......

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu ôm miệng, trong mắt là âu sầu cùng hỗn loạn.

Dang tay ôm chầm anh, để anh dựa vào người mình, vỗ vỗ bờ vai và nhẹ giọng hỏi.

"Không có chuyện gì, Miêu Nhi! Không có chuyện gì!"

Kẻ giết người theo số

14 - Lý Phi Phàm

Rất nhanh sau đó, một số xe cảnh sát đã đỗ trước tòa nhà khoa tâm lý của đại học C, Công Tôn vội vã ra khỏi xe. Cảnh sát bắt đầu kéo băng vàng phong tỏa khu vực thi thể, bảo vệ trường ra giải tán đám sinh viên đang tụ tập lại xem. Khu vực hiện trường thì làm việc trật tự, nhưng cả trường lại hỗn loạn.

Một học sinh như Lý Phi Phàm, nổi tiếng luôn đứng hạng nhất, thế mà trước mặt bao nhiêu người lại té lầu chết, vì thế mà trách nhiệm đều đổ về phía nhà trường. Hơn nữa theo kết quả khám nghiệm hiện trường, cảnh sát kết luận trường hợp chết này là do mưu sát, toàn bộ trường đều hoang mang lo sợ theo.

Nhà trường lập tức cho toàn trường nghỉ học một ngày, toàn lực phối hợp với cảnh sát điều tra.

Cảnh sát S.C.I. chia thành nhiều tổ đi điều tra, Vương Triều mang theo một số nhân viên kỹ thuật lên tầng thượng tiến hành kiếm mẫu vật; Trương Long cùng Từ Khánh đi hỏi chuyện các bạn học của Lý Phi Phàm; Mã Hán tới ký túc xá của Lý Phi Phàm, Công Tôn cùng Triểu Hổ ở lại hiện trường khám nghiệm tử thi và lấy lời khai những người chứng kiến.

Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu vào trong xe thùng chuyên làm việc của S.C.I., hai người mặt đối mặt ngồi xuống.

"Làm sao?" Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường vẻ mặt nghiêm túc ngồi đối diện.

"Không khá hơn chút nào à?"

"Không có việc gì đâu." Triển Chiêu quay mặt đi, thì thầm một câu.

"Vậy Lý Phi Phàm và cậu có quan hệ gì?" Bạch Ngọc Đường mỉm cười hỏi.

"Cậu nói gì?!" Triển Chiêu đứng phắt lên một cái.

"Cậu đừng xù lông lên như thế được không?" Bạch Ngọc Đường vội vã vươn tay ấn Triển Chiêu ngồi lại xuống ghế, "Tôi chỉ hỏi cậu có biết gì nhiều về cậu ta không? Có ấn tượng đặc biệt gì không, với còn cậu ta đã cùng cậu nói chuyện về đề tài gì."

Triển Chiêu nhíu mày lục lại trí nhớ: "Không có gì đặc biệt, tôi chỉ biết cậu ta học rất tốt, mỗi lần tôi có lớp cậu ta đều đến học, bình thường cũng có hỏi một ít vấn đề."

"Vấn đề gì?"

"Đều là liên quan đến mặt học tập, không có gì đặc biệt..."

"Vậy cậu có biết tấm hình này được chụp khi nào không?" Bạch Ngọc Đường cầm điện thoại di động hỏi.

Triển Chiêu buồn rầu lắc đầu, "Một chút ấn tượng cũng không có."

"Còn mấy chữ số 1, 3, 5 thì sao?"

Triển Chiêu thở dài, "Không biết."

Bạch Ngọc Đường cũng thở dài, "Miêu Nhi này, cậu xem người chết cầm điện thoại di động nhảy lầu, trong đó còn có hình chụp cậu, trông như tự tử vậy."

Triển Chiêu vừa nghe đã trợn tròn mắt "Chuột bạch! Giờ không phải là lúc nói đùa."

"Ha hả..." Bạch Ngọc Đường giơ ngón tay vừa nhấn vừa vê trán Triển Chiêu, nói: "Tôi chỉ muốn cậu thả lỏng một chút thôi, không cần phải căng thẳng như vậy đâu."

Triển Chiêu nghe xong, liếc anh một cái rồi dựa người vào lưng ghế: "Lần này thật sự cả một chút manh mối cũng không có, nhưng mà... Tôi nghĩ, cậu ta muốn nói cho tôi biết gì đó..."

didididi...

Điện thoại của Bạch Ngọc Đường đột nhiên rung lên, bật máy ra là giọng của Mã Hán.

"Sếp, bọn em phát hiện vài thứ ở ký túc xá của Lý Phi Phàm, sếp mau đến mà xem."

"Phát hiện cái gì?" Bạch Ngọc Đường nghe thấy sự lo lắng trong giọng nói của Mã Hán.

"...Không nói rõ ràng được, sếp tới sẽ biết, đưa cả tiến sĩ Triển tới luôn."

Cúp điện thoại, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu lập tức phóng qua đấy.

Lý Phi Phàm ở trong khu ký túc xá phía Đông dành cho các nghiên cứu sinh của trường. Bởi vì thành tích học tập ưu tú, trường đặc biệt thưởng cho cậu ta một gian phòng tương đối sang trọng để ở. Đó là một tòa nhà tốt mới được xây cách đây không lâu, cơ sở vật chất được sắm đủ, cả thiết bị cũng thuộc loại tốt nhất. Lý Phi Phàm ở lầu ba, phòng thứ nhất ngay sườn Đông, phòng 301.

Đi vào phòng của cậu ta, cảm giác đầu tiên là cực kỳ sạch sẽ. Tuy đã có mấy người cảnh sát ở bên trong thu thập vật chứng, nhưng cửa sổ vẫn sáng sủa, sàn nhà không dính một hạt bụi, giá sách chỉnh tề, sạch sẽ y hệt như phòng trong khách sạn, làm cho ta cảm thấy đây không phải là phòng của một sinh viên nam còn trẻ ở một mình trong ký túc xá.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đi vào phòng ngủ, thấy Mã Hán đang ngồi bên giường, trên giường bày hơn mười cuốn album ảnh rất dày.

Thấy hai người đến, Mã Hán đứng lên, trên tay còn có một một hộp giấy đẹp đẽ.

"Hai người nhìn những cái này trước đã." Vừa nói anh vừa đưa mấy cuốn album cho Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu.

Hai người ngờ vực mở ra, vừa nhìn đã lập tức há hốc mồm: cả cuốn album chứa đầy hình chụp của Triển Chiêu. Mỗi tấm đều được đánh dấu ngày. Hầu như mỗi ngày đều có, hơn mười cuốn, mấy ngàn tấm hình chụp, thời gian đâu đó cũng khoảng một năm.

Bạch Ngọc Đường lật được vài trang thì đã đem toàn bộ ném đi, mắng một câu: "Mẹ nó, tâm lý biến thái."

Triển Chiêu cũng hoảng sợ quay lại: "Cậu ta... Cậu ta theo dõi tôi?"

"Theo dõi cậu cũng được một năm đấy!" Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ vỗ vai Triển Chiêu, "Miêu Nhi, cậu cũng giỏi thật! Bị người theo dõi cả một năm cũng chưa bao giờ phát hiện sao?"

Triển Chiêu tức giận trừng mắt, Mã Hán đứng một bên cười nói: "Cũng không có gì lạ! Đây là được chụp từ nơi rất xa, người bình thường không thể phát hiện được."

"Hả? Sao cậu biết?" Bạch Ngọc Đường khó hiểu hỏi.

Mã Hán gãi đầu: "Trước đây lúc còn trong đội Phi hổ đã từng được huấn luyện qua. Mọi người xem mấy tấm hình này, cảnh vật rất mờ, đây là bằng chứng cho việc camera đang ở chế độ zoom cực đại sau khi chụp." Anh lấy một tấm hình ra cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xem, "...Ít nhất... cách xa trên trăm mét, càng kỳ quái chính là tiểu tử này luôn chụp ở góc độ bắn súng."

"Góc độ bắn súng?"

"Bởi vì khoảng cách rất xa, nếu là người thường sẽ không hiểu cách thay đổi góc độ chụp dù chỉ là một chút, vì thế phần lớn đều không thấy được cái lợi của sự tính toán khi chụp hình! Nhưng với bắn súng mà nói, thông qua việc thay đổi độ lớn của góc chụp, có thể tìm ra điểm bắn tốt nhất" Nói rồi tự chỉ vào trán mình "Ở đây có nghĩa là ngay giữa trung tâm."

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn kỹ lại hình chụp, cả hai kinh ngạc phát hiện mỗi tấm đều có ít nhất một điểm bắn.

Bạch Ngọc Đường kinh hãi hỏi Mã Hán: "Tên này đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp?"

"Hắn chụp mấy tấm hình này không phải là để bắn, có lẽ là thói quen đã lâu khó bỏ. Em dám khẳng định tên này không phải hạng nghiệp dư."

"Tốt lắm!" Bạch Ngọc Đường vỗ vai Mã Hán tán thưởng, "Đây là đầu mối quý giá! Cậu là chuyên gia, nên điều tra mặt này sẽ giao hết cho cậu."

"Rõ!" Mã Hán có chút ngại ngùng ưng thuận trả lời, sau đó đem hộp giấy trên tay mở ra, "Còn cái này nữa!"

Triển Bạch hai người tiến lên nhìn, phát hiện đấy cũng là hình chụp, trong hình cũng có Triển Chiêu, nhưng Triển Chiêu không phải là trung tâm của tấm hình, thay vào đó là một chiếc xe hiệu Honda màu đen.

"Chiếc xe này?" Triển Chiêu nhìn về phía Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Không sai, chính là nó!" Anh đăm chiêu nhìn vào đống hình một lúc, "Miêu Nhi, học trò của cậu chắc muốn nói cho cậu biết gì đó! Cậu ta muốn nói với cậu rằng cậu đang gặp nguy hiểm."

......!......

Triển Chiêu cầm lấy đống hình, tấm nào cũng có dấu bút đỏ khoanh tròn chiếc xe, hiển nhiên là Lý Phi Phàm đang chụp hình theo dõi anh thì phát hiện ra sự tồn tại của chiếc xe.

Bạch Ngọc Đường đem đống hình bỏ vào trong hộp, nói: "Đem đống này về cho Tưởng Bình dùng thiết bị phân tích, xem có thể lần ra thêm manh mối không."

"Khó trách cậu ta cứ căng thẳng nhìn chằm chằm cậu." Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, "Cậu nhóc sợ cậu gặp nguy hiểm."

"Cậu có biết vì sao cậu nhóc một mình lên tầng thượng không?" Triển Chiêu đột nhiên quay mặt về phía Bạch Ngọc Đường.

......

Bạch Ngọc Đường trầm mặc.

Triển Chiêu cười khổ nói: "Cậu nhóc chết thay cho tôi."

Kẻ giết người theo số

15 - 1. 3. 5

Sau khi từ ký túc xá của nghiên cứu sinh đi ra, hai người quyết định quay trở lại hiện trường, nên hướng thẳng về tòa nhà khoa tâm lý học.

"Tiểu Triển!"

Nghe phía sau có người gọi, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng quay đầu lại nhìn.

Người đi tới mặc áo khoáng dài màu trắng, mang kính mắt, tuổi đâu đó khoảng bốn mươi. Ông chạy gấp gấp mấy bước đuổi theo.

"Bác sĩ Từ?" Triển Chiêu nhận ra bác sĩ Từ Đình của đại học C.

Từ Đình chạy đến gần liền quan sát thật kỹ Bạch Ngọc Đường đang đứng cạnh Triển Chiêu, sau đó cười nói: "Chính là cậu ta à?"

Triển Chiêu xấu hổ cười cười, anh biết bác sĩ Từ là người thích những chuyện đàm tiếu, nhưng hiện tại, anh không có lòng dạ nào mà đi đính chính cả.

Từ Đình cũng phát hiện biểu cảm trên khuôn mặt Triển Chiêu khác thường, tiếp tục cười nói: "Vừa rồi tiến sĩ Trương đỡ giáo sư Hứa vào phòng y tế, ông lão này mà tức lên thế nào cũng bị suyễn, cả người run lẩy bẩy! Mấy người bác sĩ khác còn tưởng ổng không qua nổi chứ."

"Giáo sư Hứa không có việc gì chứ?" Triển Chiêu vội vã hỏi.

"Không có việc gì! Đã bình phục lại rồi. Ổng người đầy mồ hôi, tôi làm ở đây đã hai mươi năm, chưa bao giờ thấy ông lão này giận đến như vậy!"

Nghe thế Bạch Ngọc Đường cười mỉm, nháy nháy mắt hướng Triển Chiêu, ý nói "Lão già kia chưa chết a, xem ra mạng lớn đó!"

Triển Chiêu tức giận trừng mắt lại.

Từ Đình đang còn muốn thao thao bất tuyệt nói chuyện linh tinh, thì hai người kia không kiên nhẫn nữa, nói rằng có chuyện muốn làm, sau đó Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xoay người, vội vã rời đi.

Chớp mắt đã tới bên dưới tòa nhà khoa tâm lý.

Triển Chiêu ngước lên nhìn mái nhà, ánh nắng chói chiếu xuống làm không thể thấy rõ hàng rào bảo vệ.

"Tiểu Bạch, cậu đúng là kinh dị, chói như vậy mà cũng thấy rõ sao?"

Bạch Ngọc Đường đắc ý nói: "Đây đã là gì chứ? Thị lực của bản thiếu gia đây là đứng nhất trong toàn đội phi công hồi ấy, đừng nói một cái hàng rào, đạn bay đến tôi còn có thể nhìn rõ đó!"

Triển Chiêu liếc anh, con chuột bạch đang đắc ý, đuôi vểnh thẳng lên trời.

Mượn ống nhòm của một cảnh sát đứng bên cạnh, Triển Chiêu tỉ mỉ quan sát tầng thượng.

Một lúc sau, buông ống nhòm, Triển Chiêu cau mày: "Không đúng!"

"Sao vậy? Phát hiện gì sao?" Bạch Ngọc Đường cầm lấy ống nhòm, cũng nhìn lên.

"Cậu có phát hiện ra hường uốn của hàng rào bảo hộ không đúng?" Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường hạ ống nhòm, nhìn Triển Chiêu: "Nghe cậu nói thì hoàn toàn chính xác! Nếu như Lý Phi Phàm vì dựa vào hàng rào bảo hộ bị hư hỏng mà trượt chân ngã xuống, phần rào gãy chắc chắn sẽ hướng ra ngoài, mà coi như trước lúc té xuống Lý Phi Phàm có túm lấy rào, dưới sức kéo như vậy phần rào đấy phải bị bẻ hướng ra ngoài! Mà ở đây..."

"Không sai!" Triển Chiêu tiếp lời, "Hàng rào bảo hộ ở đây gần như gập xuống phía dưới nhưng hướng ra ngoài thì không!"

"Miêu Nhi, tôi có ý này!" Bạch Ngọc Đường đột nhiên nói.

Triển Chiêu cũng nói: "Sao tự nhiên thông minh thế? Tôi cũng có ý này."

Hai người hiểu rõ nhau, cười cười rồi lập tức đi vào trong tòa nhà.

Lần này, họ không lên tầng thượng, mà lên tầng bên dưới tầng thượng một tầng, tầng 13 của tòa nhà khoa tâm lý học.

Tòa nhà khoa tâm lý học Đại học C vừa xây xong đã được sử dụng ngay, vì thế tất cả những tầng bên dưới đều được lắp đặt đầy đủ trang thiết bị, nhưng những tầng cao như tầng 12 và 13 vẫn chưa được dùng đến, trên đó chỉ chất đống một ít vật liệu xây dựng linh tinh, ngay cả cửa cũng chưa được lắp.

Hai người đi dọc hành lang, vào từng phòng một xem xét, đến trước cửa phòng thứ năm, thấy ngoài cửa sổ là phần hàng rào bảo hộ gãy đang treo lủng lẳng.

Bạch Ngọc Đường phăm phăm đi vào thì bị Triển Chiếu kéo ngược lại, chỉ chỉ biển số phía trên cửa -- 13...5

Bạch Ngọc Đường cả kinh nói: "135?"

Triển Chiêu gật đầu! Xem ra đã không tìm nhầm chỗ!

Hai người cẩn thận đi dọc tường vào trong phòng, bụi trên mặt đất rất dày nhưng cũng rất mất trật tự, tựa như đã bị cố gắng chà xát qua lại, tuy không có vết chân nhưng rõ ràng đã có người tới.

Hai người đi tới trước cửa sổ, thấy đoạn hàng rào cách đó chưa tới một mét, Bạch Ngọc Đường cởi áo khoác đưa cho Triển Chiêu, xoay người hướng ra ngoài đi, Triển Chiêu kéo anh lại nói: "Cậu làm gì vậy? Đây là lầu 13 đó, đừng có giỡn như vậy!"

Bạch Ngọc Đường gãi mũi cười: "Mèo ngốc! Ta đây thế nào lại sợ cao được!"

Triển Chiêu có chút khó xử: "Nếu không thì gọi vài người nữa đến, làm thêm một chút bảo hộ cho an toàn..."

Bạch Ngọc Đường cười cười rồi nới cổ áo cùng cởi nút măng-sét tay áo ra, đưa tay vỗ vỗ bên mặt của Triển Chiêu: "Không cần lo lắng!" Nói xong rồi chạy nhanh ra cửa, hướng lên tầng thượng. Triển Chiêu chỉ kịp hô to "Cẩn thận đó!", người nọ đã biệt tích, anh chỉ có thể cầm áo khoác đứng chờ lo lắng trước cửa sổ.

Đợi một chốc thì thấy Bạch Ngọc Đường bám vào hàng rào bảo hộ leo xuống, đang ở trước bệ cửa sổ, Triển Chiêu giật mình, đang muốn kéo anh vào thì Bạch Ngọc Đường hô lên: "Miêu Nhi, tránh qua một bên!"

Triển Chiêu vô ý thức tránh qua bên cạnh vài bước, Bạch Ngọc Đường ở trên không đu lấy đà vài cái rồi nhanh nhẹn gọn ghẽ nhảy từ ngoài vào trong, tiếp đất vững vàng, đứng dậy vỗ tay phủi bụi.

Triển Chiêu cáu: "Cậu tưởng đùa vậy thì trông giỏi hơn chắc?!" (giỏi = cool)

Bạch Ngọc Đường nhún vai: "Tôi vốn đã rất giỏi rồi mà!" (I'm so cool!)

"Cậu..." Triển Chiêu tức đến mức không nói nên lời, chỉ có thể trừng mắt nhìn, nhưng trong lòng anh luôn biết rõ, "Bạch Ngọc Đường vì sợ chạm vào bệ cửa sổ có thể sẽ làm mất dấu vết trên đó nên mới làm động tác nguy hiểm này. Dù biết rõ hắn ta lúc phá án thì liều mạng như không muốn sống, nhưng tận mắt chứng kiến thế này, đến tim cũng muốn nhảy ra ngoài."

Bạch Ngọc Đường phủi hết bụi, nói: "Như vậy, cửa ra sân thượng bị khóa trái bên ngoài đã có thể giải thích, chỉ là tôi vẫn còn có chút chưa hiểu."

Mặc áo khoác vào, vừa bẻ cổ áo vừa nói: "Nếu hung thủ trước tiên đẩy Lý Phi Phàm xuống dưới, sau đó sẽ trèo hàng rào bảo vệ xuống lầu này, nhưng thời gian rất ngắn, không thể nào tránh được bị người nhìn thấy."

Triển Chiêu gật đầu: "Chính xác, chúng ta là người ra khỏi tòa nhà trước tiên, cũng không thấy ai! Hơn nữa mọi người đều nhìn về đây, như thế cũng quá mạo hiểm, trừ phi..."

"Trừ phi cái gì?" Bạch Ngọc Đường không hiểu nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhìn hàng rào vắt lủng lẳng trước cửa một chút: "Trừ phi Lý Phi Phàm không phải từ trên sân thượng ngã

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC