Cảm Ơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Búi tóc Lê Thiên Bình  lỏng lẻo buông xõa trên vai có vài sợi tóc bên tai dán sát vào khuôn mặt khẩu trang cũng bị lệch một chút để lộ ra chiếc mũi tinh xảo và làn da trắng nõn cơ thể mảnh khảnh co lại thành quả bóng nhỏ.

Vừa yếu ớt vừa đáng thương lại còn chật vật.

Yến Thiên Yết thấy cô ngơ ngác nhìn mình sau khi im lặng vài giây những giọt nước mắt trong suốt bắt đầu rơi xuống.

“Tại, tại sao lại là cậu?” Đôi mắt cô đỏ hoe: “Tại sao mỗi lần tôi bị mất mặt, thì cậu đều xuất hiện giống như bóng ma vậy…”

Yến Thiên Yết: “…”

Vậy thì đúng là anh nên xin lỗi rồi.

Vốn dĩ Lê Thiên Bình không tính khóc nhiều như vậy nhưng sau khi nhìn thấy Yến Thiên Yết không biết vì sao nước mắt giống như không có điểm dừng, nói rơi là rơi liên tục.

Cô cố gắng lau nước mắt dùng hết sức cắn chặt môi để không phát ra âm thanh nhưng trong lòng vừa cảm thấy tủi thân tức giận lại còn bị người khác nhìn thấy cảnh mất mặt này nước mắt rơi càng nhiều hơn nhìn qua càng thêm thảm hại.

Trước cổng trường liên tục có người ra vào có không ít người dùng ánh mắt quái dị nhìn về phía bên này ai không biết còn tưởng rằng Yến Thiên Yết đã làm gì Lê Thiên Bình không.

Yến Thiên Yết cảm nhận được bác bảo vệ đã nhìn anh được mấy lần vẻ mặt giống như đang nhìn tội phạm giống như chỉ cần anh bắt đầu làm gì đó thì bác ấy sẽ tới còng tay anh ngay lập tức vậy.

Yến Thiên Yết cảm thấy bản thân có bệnh nên mới nói chuyện với Lê Thiên Bình, vì cái gì không bỏ đi luôn chứ?

“…”

Anh hít một hơi thật sâu, hiếm khi tính tình tốt như vậy: “Nhà cậu ở đâu? Để tôi đưa cậu đến bến xe.”

“Không cần…” Lê Thiên Bình bướng bỉnh nói.

“À.” Yến Thiên Yết cũng không miễn cưỡng, bình tĩnh xoay người đi: “Vậy cậu tự cầu phúc đi.”

“Này khoan đã…”

Vừa nói xong Lê Thiên Bình cảm thấy hối hận ngay lập tức hiện tại bụng cô thật sự rất đau dựa vào khả năng sinh tồn nắm lấy ống quần của anh: “Hu hu hu tớ sai rồi, làm phiền cậu đưa tớ tới trạm xe buýt ngay ngã tư bên cạnh.”

Bước chân Yến Thiên Yết rũ mắt nhìn cô: “Có thể đứng dậy không?”

Lê Thiên Bình ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh xinh đẹp vừa hồng vừa sưng cực kỳ đáng thương nhìn anh.

“…”

Yến Thiên Yết thở dài, cởi balo trên vai đưa cho cô: “Cầm giúp tôi.”

Lê Thiên Bình cầm lấy theo bản năng, sau đó nhìn thấy anh ngồi xổm xuống quay lưng về phía cô chỉ nói ngắn gọn: “Lên đi.”

Lê Thiên Bình hơi ngập ngừng ngoan ngoãn leo lên, đôi tay choàng lên cổ anh.

Yến Thiên Yết nắm lấy bắp chân cô, sau đó hơi dùng sức một chút dễ dàng nâng cô lên chậm rãi đi về phía bến xe trong lúc đó anh cũng không nói gì nữa.

Lê Thiên Bình áp mặt vào lưng anh, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh thông qua lớp áo mỏng sơ mi, trong mũi đều là mùi bột giặt sạch sẽ còn trộn lẫn với mùi hương mát lạnh.

Lê Thiên Bình hơi thất thần một chút đây là lần đầu tiên cô được nam sinh bằng tuổi cõng ngay cả Cố Sư Tử cũng chưa từng cõng cô, Cố Sư Tử thích hút thuốc trên người luôn nồng nặc mùi thuốc còn mùi hương thơm mát trên giống như trên người Yến Thiên Yết là lần đầu cô được ngửi thấy.

“…Cảm ơn cậu.”

Lê Thiên Bình nghĩ tới Cố Sư Tử, buồn bực sụt sịt mũi, tâm trạng càng sa sút: “Lớp thí nghiệm…thật xin lỗi, vì tớ đã không tới tớ thật sự không cố ý bỏ đi…”

“Không sao cả.” Yến Thiên Yết nhẹ nhàng nói: “Dù sao có cậu ở đó hay không thì cũng vậy thôi.”

Ý của anh là muốn an ủi cô, nhưng Lê Thiên Bình lại tưởng rằng anh đang trách cô giọng nói lại càng nghẹn ngào hơn: “Xin, xin lỗi mà.”

“…”

“Tôi không có ý đó.” Mày Yến Thiên Yết hơi giật giật, bất đắc dĩ nói: “Cậu có thể đừng khóc nữa được không?”

“Tớ, tớ cũng muốn vậy, nhưng mà không nhịn được…”

“Nghĩ tới việc gì vui đi.”

Lê Thiên Bình im lặng một lúc rồi nói: “Nghĩ không ra.”

Yến Thiên Yết: “…”

Ngoại trừ em gái, anh chưa từng dỗ dành bất kỳ nữ sinh nào khác cả anh cảm thấy lòng kiên nhẫn của bản thân đang bị thử thách rất lớn.

“Vậy việc cậu muốn làm.” Anh nghiêm túc nói, giọng điệu có hơi ngượng nghịu vì anh chưa từng phải nói như vậy bao giờ.

“Tớ muốn…” Tiếng khóc nức nở của Lê Niệm dừng lại khoảng chừng là hai giây, rồi nghiêm túc tự hỏi: “Muốn, muốn xem cậu tháo khẩu trang?”

Yến Thiên Yết:…?

Vì cái gì mà lại liên quan đến anh chứ?

Lê Thiên Bình: “Trực giác nói cho tớ biết, cậu lớn lên không hề xấu giống như trong ảnh.”

“Cậu vẫn nên khóc tiếp đi.” Yến Thiên Yết từ chối không chút thương tiếc.

Lê Thiên Bình: “…” Đúng là ma quỷ mà.

Nhưng sau chuyện này, cô cũng không khóc được nữa.

“Cô chủ—!”

Bên kia đường vang lên tiếng bóp còi.

Yến Thiên Yết và Lê Thiên Bình quay đầu nhìn sang một người đàn ông mặc vest mở cửa bước xuống, đi nhanh về phía bọn họ.

“Chú Lưu.” Lê Thiên Bình nhận ra đó là tài xế của cha mình, lập tức leo xuống người Yến Thiên Yết: “Sao chú lại tới đây?”

“Đã quá trễ rồi, bà chủ nhờ tôi đưa cô về nhà.”

Chú Lưu nhìn thấy sắc mặt của Lê Thiên Bình rất kém, ông lo lắng nói: “Tại sao sắc mặt của cô lại kém như vậy?”

“Chỉ là do tối hôm qua con ngủ không ngon mà thôi.” Lê Thiên Bình tùy tiện tìm đại lý do, sau đó giới thiệu Yến Thiên Yết với ông: “Đây là bạn học của con, bởi vì cơ thể của con không thoải mái nên cậu ấy đưa con tới bến xe.”

“Bạn học thật sự rất cảm ơn cháu.” Chú Lưu cảm kích bắt tay với anh: “Cô chủ nhà chúng tôi đã làm phiền cháu rồi.”

“…Không cần khách sáo.” Yến Thiên Yết im lặng rút tay lại, anh chú ý tới xưng hô của ông ấy với Lê Thiên Bình, mày hơi nhướng lên, cô chủ sao?

Bọn họ cũng không nói chuyện quá lâu, chú Lưu quan tâm đến cơ thể của Lê Thiên Bình, lập tức lái xe chở cô về.

Yến Thiên Yết im lặng nhìn chiếc xe hơi màu đen kia.

Nếu như anh không nhìn lầm thì đó là Maserati.

Bởi vì đau bụng kinh nên buổi tối Lê Thiên Bình lên giường ngủ từ sớm, mẹ Lê còn chuẩn bị cho cô túi chườm ấm để đắp bụng dưới.

Trong chăn bông mềm mại hơi ấm dần lan tỏa, cơn đau cũng từ từ biến mất.

Lê Thiên Bình im lặng nhìn trần nhà tối om, vốn cho rằng sau trận đả kích đó đêm nay cô sẽ khó chịu tới mức mất ngủ nhưng không ngờ cô chẳng thấy sao cả.

Có thể bởi vì đã quen với việc Cố Sư Tử không bao giờ giữ lời hứa hoặc là cô đã ở trên lưng Yến Thiên Yết khóc một hồi lâu cảm xúc cần phát tiết đều đã phát tiết nên sau đó giống như chẳng có gì xảy ra cả.

Suy nghĩ lẫn lộn, Lê Thiên Bình bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ đến khi tỉnh lại trong phòng vẫn tối om chỉ có ánh trăng bên ngoài cửa sổ hắt vào cô mở điện thoại ra xem một chút hiện tại chỉ mới 3 giờ sáng, vẫn còn sớm.

Có rất nhiều tin nhắn Wechat.

Lê Thiên Bình nhìn thoáng qua.

Hôm nay group tin nhắn của Cố Dữ cực kỳ sôi động, 999+ tin nhắn.

Cô ấn vào xem.

Cô bạn thân nhất của Chu Nhân Mã đã gửi tin nhắn và video vào group lúc 7 giờ tối.

Hồ Đồng: [Đêm nay người ghen tị nhất chính là tớ, thân thể Nhân Mã không thoải mái nên tớ mới tới thăm, kết quả tớ nhìn thấy gì chứ? Thật là chua quá đi, Cố Sư Tử thật sự rất cưng chiều cậu ta, tớ cũng muốn có một anh trai như vậy!]

Trong video là khuôn mặt của Cố Sư Tử và Chu Nhân Mã.

Dưới ánh đèn vàng, Chu Nhân Mã yếu ớt dựa vào đầu giường mái tóc rối loạn khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay vô cùng yếu ớt đáng thương.

Cố Sư Tử ngồi bên cạnh cô ta một tay bưng cháo một tay cầm muỗng đút cho cô ta ăn.

Ngón tay Lê Thiên Bình run rẩy, trái tim giống như bị đâm một dao cũng không có dũng khí ấn vào xem video.

Bên dưới video là những lời trêu chọc của đám Lưu Văn Tân.

[Anh Cố 666, cái này sao mà giống anh trai chứ? Bạn trai còn chưa chu đáo như vậy đâu?]

[Bạn trai sao ‘ngon’ bằng anh trai được bạn trai sẽ ức hiệp cậu còn anh trai chỉ biết bảo vệ mà thôi.]

[Nếu không phải hai người họ đều đã có đối tượng, thì tôi sẽ hoài nghi bọn họ là một cặp đó.]

Khi Lê Thiên Bình tính rời khỏi Wechat, thì phát hiện Wechat của Cố Sư Tử có chấm đỏ.

Điều đó có nghĩa là có tin nhắn mới.

Lê Niệm dừng một chút, rồi ấn vào, hắn gửi tới lúc 8 giờ tối.

[Trong group chỉ là nói giỡn mà thôi, cậu đừng xem là thật.]

[Cậu đang ở đâu? Tôi đi tìm cậu.]

[Đừng tức giận, nhìn thấy tin nhắn nhớ trả lời.]

Hắn còn gửi thêm hai đoạn ghi âm tới.

Một lúc sau vẫn không có ai trả lời, dường như hắn đã từ bỏ, nên ngưng khoảng nửa tiếng.

Lúc 9 giờ lại nhắn tiếp: [Quá trễ rồi, lần sau tôi đi tìm cậu, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi.]

Lần sau.

Nhờ phúc của hắn, mà Lê Thiên Bình cực kỳ chán ghét hai chữ ‘lần sau’ này.

Giống như là lời hứa vĩnh viễn không bao giờ thực hiện được vậy.

Vẻ mặt Lê Thiên Bình có chút mệt mỏi đầu ngón tay chạm nhẹ vào khung chat nhưng vẫn giống như trước trả lời hắn bằng một chữ ‘Được’.

Cô có hơi mệt mỏi giống như Lý Bạch Dương từng nói mỗi khi cô muốn hẹn hò đều phải cầu xin ý kiến của hắn trước đó còn giúp hắn học phụ đạo mang cơm cho hắn mỗi ngày đều dặn hắn nhớ phải ăn sáng.

Cô làm gì giống bạn gái chứ sợ là ngay cả bảo mẫu nhà hắn cũng không bằng.

Bảo mẫu còn nhận được tiền lương đó.

Đáng ra cô nên biết từ đầu, Cố Sư Tử tỏ tình với cô không phải là vì thích cô.

Chỉ là lúc đó não cô chỉ có yêu đương thật sự quá thích hắn cảm thấy ở bên hắn giống như có miếng bánh từ trên đầu rơi xuống, không hề suy nghĩ đã đồng ý.

Cô còn tự tin cảm thấy bản thân chỉ cần cố gắng đối xử tốt với hắn thì một ngày nào đó hắn sẽ thật lòng thích cô.

Nhưng hôm nay, cô không còn nghĩ như vậy nữa…

Cô ngay cả em gái Chu Nhân Mã này cũng không bằng.

Có đôi lúc, cô vừa chán ghét Chu Nhân Mã lại vừa hâm mộ cô ta.

Thậm chí Lê Thiên Bình còn cảm thấy, nếu Cố Sư Tử đối xử tốt với cô chỉ bằng một nửa Chu Nhân Mã thì tốt biết mấy.

Ngày hôm sau, Lê Thiên Bình vẫn đi học giống như bình thường, vừa tới phòng học Lý Bạch Dương lập tức giữ cô lại hỏi: “Hôm qua cậu bị gì vậy? Không nói tiếng nào đã chạy đi, biết tớ lo lắng tới mức nào không!”

“À, thật sự xin lỗi.” Lê Thiên Bình quên mất giải thích lý do với cô ấy có hơi xấu hổ nói: “Đột nhiên tớ có việc, cho nên…các cậu đã tìm được người khác thay tớ rồi phải không?”

“Chúng tớ không tìm người khác là dựa vào bản thân để giải quyết đó!” Lý Bạch Dương kiêu ngạo nói, sau đó cô ấy nhỏ giọng nói: “À cậu có biết không? Yến Thiên Yết đã giúp cậu viết báo cáo, từ khi nào mà quan hệ các cậu tốt vậy?”

Lê Thiên Bình cảm thấy rất kinh ngạc: “Thật hay giả vậy?”

“Tớ lừa cậu làm gì chứ!”

Sau khi nói chuyện với Lý Bạch Dương vài câu, Lê Thiên Bình quay về lại chỗ ngồi.

Yến Thiên Yết đã tới từ sớm, hôm nay anh mặc áo thun màu đen, khẩu trang vẫn che đến mũi như cũ đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh.

Anh rũ mắt đọc sách tiếng Anh tư thế có chút nhàn hạ nhưng lưng lại rất thẳng trên tai còn đeo tai nghe chắc là đang luyện nghe.

Vốn dĩ Lê Thiên Bình muốn hỏi anh về chuyện báo cáo, nhưng nhìn thấy anh như vậy, nhìn sao cũng giống là người sẽ giúp đỡ cô.

Không, cũng không chắc.

Ngày hôm qua anh còn định đưa cô tới bến xe nữa.

Nghĩ tới đây, Lê Thiên Bình càng chắc chắn Yến Thiên Yết là người ngoài lạnh trong nóng, là người xấu có lòng tốt.

“Ngày hôm qua thật sự cảm ơn cậu.” Lê Thiên Bình nhét cặp sách vào hộc bàn, nhìn anh nói cảm ơn: “Nghe nói cậu còn giúp tớ viết báo cáo nữa? Lần sau tớ sẽ viết lại cho cậu.”

“Không cần.” Yến Thiên Yết ngừng lại một chút, nhướng mày lên nhìn cô đột nhiên hỏi: “Cơ thể cậu sao rồi?”

“Hả.” Lê Thiên Bình hơi kinh ngạc: “Đã tốt lắm rồi, cậu quan tâm đến tớ vậy sao.”

Giọng điệu Yến Thiên Yết bình thản: “Tôi sợ cậu phát sốt.”

“…”

Trong tiết buổi sáng, Mã Quốc Phú nói hôm nay Chu Nhân Mã xin nghỉ hình như là do cơ thể không thoải mái.

Sau khi Lê Thiên Bình nghe xong nghĩ thầm hôm qua cô ta thật sự không giả vờ cmn khéo vậy sao.

Mà Cố Sư Tử giống như đã quên mất hôm qua hắn là người yêu cầu gặp cô nhưng lại không nhắn gì cả.

Lê Thiên Bình có lý do để tin tưởng nếu cô không tìm hắn thì hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ nhớ cô đang đứng đợi hắn.

Sau khi tan học, Lý Bạch Dương kéo Lê Thiên Bình ra khỏi lớp học nhìn thấy cô buồn rầu không vui không cần đoán thì cũng biết là do ai.

“Được rồi, đừng nhớ Cố Sư Tử nữa tên này không đưa cho chó ăn thì đúng là đáng tiếc.” Không biết Lý Bạch Dương đã khuyên cô bao nhiêu lần: “Buổi tối tớ mời cậu một bữa ngon để vực dậy tinh thần nhé!”

“Cậu đã nói rồi đó.” Lê Thiên Bình mỉm cười, biết cô ấy đang quan tâm mình trong lòng có dòng nước ấm chảy qua: “Tớ muốn ăn tôm hùm đất.”

“Ăn! Tùy tiện kêu!” Lý Bạch Dương thoải mái vẫy tay.

Các cô đi xuống cầu thang vừa tan học nên cầu thang đầy người ồn ào náo nhiệt giống như tổ ong xông ra bên ngoài khắp nơi đều là tóc đen.

Lê Thiên Bình tùy ý nhìn về phía trước trong dòng người cô nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đúng là bạn trai của Chu Nhân Mã, Nhan Tuyên!

Hắn ta đang đi cùng với nữ sinh khác vừa nắm tay vừa cười nói.

Vì khoảng cách có hơi xa nên Lê Thiên Bình còn cho rằng bản thân nhìn nhầm mà khi cô nhìn thấy cặp sách màu xanh mà Nhan Tuyên hay đeo thì cô đã chắc chắn 100% đó là hắn ta!

Trái tim Lê Thiên Bình đập mạnh rút tay mình khỏi tay Lý Bạch Dương cố gắng chen về phía trước: “Xin lỗi, người chị em, đột nhìn tớ có việc gấp lần sau hẵng ăn cơm nhé, tớ sẽ mời!”

“Này!” Vẻ mặt Lý Bạch Dương mơ màng trừng to mắt.

Lê Thiên Bình chen ra khỏi đám đông chạy về phía Nhan Tuyên gọi tên hắn ta.

Nhan Tuyên và nữ sinh kia quay đầu lại nhìn.

“Lê Thiên Bình?” Nhan Tuyên nhận ra cô, nhướng mày, sắc mặt không tốt mấy: “Có chuyện gì sao?”

“Cậu ấy là ai?” Nữ sinh bên cạnh hắn ta nhỏ giọng hỏi.

“Bạn gái Cố Sư Tử.”

Lê Thiên Bình nhìn thấy hắn ta đang cố tình xem nhẹ mình, nên cô hỏi thẳng: “Cậu không phải là bạn trai của Chu Nhân Mã sao? Cùng nữ sinh khác ân ái không tốt lắm đâu.”

“Tôi đã sớm chia tay với cô ta rồi!” Trong nháy mắt mặt Nhan Tuyên tối sầm lại, kéo tay bạn gái quay đầu rời đi: “Có thời gian quản việc nhà người ta còn không bằng cậu tự quản vị kia nhà cậu đi.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net