Thi Giữa Kì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm nay đã định là một đêm không ngủ.

Bữa tiệc kết thúc lúc 10 giờ rưỡi tối, các khách mời đều trật tự ra về.

Trên đường lái xe về nhà, Cố Sư Tử nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ một câu cũng không nói bên trong xe yên tĩnh chỉ có giọng nói không ngừng trách mắng của cha Cố.

“Khi mày kính rượu với Lê phu nhân, không phải mày đã nói là bạn thân với Lê tiểu thư sao? Vì sao người ta lại lạnh nhạt với mày như vậy?”

“Có phải trước kia mày đã gây chuyện với người ta không?”

“Tao đang nói chuyện với mày đó.” Cha Cố ngồi ở ghế phụ quay đầu lại nhìn hắn, quát lớn nói: “Nói chuyện!”

Vốn dĩ Cố Sư Tử đang cảm thấy rất khó chịu, nghe thấy vậy hắn không còn kiên nhẫn nói lại: “Cha có cảm thấy phiền không?”

“Mày đang tỏ thái độ gì đó?” Cha Cố bực bội còn đang tính chửi tiếp thì bị mẹ Cố cản lại: “Được rồi còn đang có người ngoài có chuyện gì thì quay về nhà rồi nói.”

“Hừ.” Lúc này cha Cố mới nhịn xuống.

Bên trong xe cũng yên tĩnh hơn.

Trong mắt Cố Sư Tử là màn đêm dài mênh mông không biết từ lúc nào mưa phùn đã bắt đầu rơi các hạt mưa đọng lại trên cửa sổ rồi từ từ tụ lại chảy xuống trước mặt Cố Sư Tử

Hắn híp mặt lại nhìn tới mức thất thần trong đầu không ngừng hiện lên khuôn mặt của Lê Thiên Bình.

Hắn vẫn nhớ rõ ngày mưa hôm đó mây đen cuồn cuộn hắn quên mang theo dù bị kẹt ở khu dạy học.

Lúc ấy hắn và Lê Thiên Bình vừa mới quen nhau chưa được bao lâu cả hai vẫn chưa quá quen thuộc nhưng so với khuôn mặt cứ hở chút là đỏ ửng của Lê Thiên Bình thì Cố Sư Tử lại thản nhiên hơn rất nhiều hắn biết rõ trong lòng không thích cô được bao nhiêu chẳng qua là vì tức giận Chu Nhân Mã yêu đương nên nhất thời giận dỗi mới đi tìm Lê Thiên Bình

Trời mưa thật sự rất to Cố Sư Tử vừa gọi điện thoại cho tài xế trong nhà xong, thì đột nhiên Lê Thiên Bình gửi tin nhắn tới: [Cậu có mang theo dù không?]

Hắn nhìn tin nhắn, tiện tay trả lời: [Không.]

Cô trả lời ngay: [Tớ có mang theo, cậu có muốn tớ tới đón không?]

[Không cần.]

Cố Sư Tử chậm rãi trả lời: [Tan học có rất nhiều người.]

Phía bên kia im lặng vài giây, sau đó hỏi: [Hiện tại cậu đang ở đâu?]

[Dưới lầu.]

[Cậu chờ một chút nhé, tớ sẽ tới ngay.]

Cố Sư Tử không muốn nhưng cũng chẳng nói gì cô tới làm gì chứ mà hắn cũng lười hỏi lại cô nên cứ mặc kệ.

Chỉ một lát sau Lê Thiên Bình đã chạy tới cô chạy từ trên lầu xuống khuôn mặt trắng nõn bởi vì chạy nhanh mà trở nên đỏ ửng trông có chút chật vật nhưng khi cô nhìn thấy hắn đôi mắt trở nên sáng ngời khuôn mặt nhỏ cũng trở nên hoạt bát hơn làm cho Cố Sư Tử hơi thất thần.

Cô không chờ được vội vàng đưa cây dù gấp màu xanh lam sang cho hắn: “Vừa đúng lúc tớ mang theo hai cây dù nếu cậu không ngại thì cứ cầm đi.”

“…Ừ.” Cố Sư Tử nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, nhất thời không biết nên nói gì: “Cảm ơn.”

Dường như Lê Thiên Bình vẫn còn nhiều lời muốn nói với hắn nhưng lại sợ hắn cảm thấy phiền cuối cùng cái gì cũng không nói chỉ vẫy tay nói tạm biệt với anh rồi xoay người rời đi.

Cuối cùng Cố Sư Tử cũng không dùng tới cây dù này bởi vì sau khi cô rời đi không lâu tài xế nhà hắn đã lái xe tới đón hắn.

Sau này hắn nghe nói hôm đó Lê Thiên Bình dầm mưa quay về căn bản là cô không hề mang hai cây dù.

Còn muốn biết vì sao hắn lại biết được bởi vì khi Chu Nhân Mã tới tìm Hồ Đồng chơi đã nhắc tới chuyện này Chu Nhân Mã còn cười nói người nghèo chính là người nghèo không có xe chuyên dụng đưa đón thì thôi ngay cả gọi xe cũng không nỡ gọi.

Lúc đó trong lòng Cố Sư Tử có cảm xúc rất kỳ lạ vừa xa lạ vừa phức tạp cảm thấy rất buồn bực và khó chịu.

Đó cũng là lần đầu tiên hắn cảm thấy khó chịu với Chu Nhân Mã không biết là đang tức giận cô ta hay đang tức giận chính mình.

Suy nghĩ của Cố Sư Tử quay về hiện tại.

Hiện tại tâm trạng của hắn rất giống với lúc đó, rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ đó chính là hối hận.

Hắn hối hận.

Trước kia Chu Nhân Mã luôn khinh thường gia cảnh của Lê Thiên Bình tuy rằng Cố Sư Tử từng trách cô ta nhưng không biết vì sao chính hắn cũng bị ảnh hưởng theo trong một khoảng thời gian rất dài hắn luôn cảm thấy Lê Thiên Bình không hề khác gì với những nữ sinh kia bởi vì gia thế của hắn nên mới đối xử tốt với hắn như vậy.

Cho nên hắn cũng không cảm thấy cô sẽ rời đi cô ngoại trừ say mê vẻ bề ngoài của hắn thì gia thế của hắn cũng là bảo đảm lớn nhất sao cô có thể rời khỏi một người bạn trai vừa có tiền vừa có vẻ bề ngoài như hắn được?

Nhưng cho đến ngày hôm nay suy nghĩ này hoàn toàn bị dập tắt vốn dĩ cô chẳng thiếu bất kỳ thứ gì cả ngay từ đầu cô vẫn luôn thích chính bản thân hắn.

Cố Sư Tử mím chặt môi, ánh mắt u ám.

Mới vừa về đến nhà cha Cố vẫn không quên suy nghĩ ban đầu của mình lại bắt đầu trách mắng Cố Sư Tử nhất định phải hỏi cho bằng được Lê Thiên Bình và hắn đã xảy ra chuyện gì.

Cố Sư Tử cảm thấy cực kỳ phiền phức, đành phải nói thẳng: “Tôi với cô ấy lúc trước từng quen nhau, cha vừa lòng chưa?”

Cha mẹ Cố cực kỳ sốc.

Mẹ Cố vội vàng hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Cố Sư Tử không tình nguyện giải thích mối quan hệ của Lê Thiên Bình với hắn.

Cha Cố nghe thấy lúc trước hắn đối xử với Lê Thiên Bình khốn nạn như vậy, tức giận giơ tay muốn tát hắn: “Mày đúng là không có tiền đồ khó trách người ta lạnh nhạt với mày như vậy nhanh một chút, ngày mai phải xin lỗi người ta ngay cho dù có phải quỳ xuống thì cũng phải xin lỗi đến khi người ta hết giận mới thôi! Kinh tế nhà chúng ta mấy năm gần đây không hề phát triển nếu sau này mày có thể liên hôn với nhà họ Lê, chúng ta sẽ có cơ hội phát triển!”

Mẹ Cố không đồng ý: “Trong đầu ông chỉ có mỗi lợi ích hiện tại đã là thời đại nào rồi chuyện hôn nhân đại sự vẫn nên để tiểu Cố tự mình làm chủ.”

Cha Cố: “Có tiền có quyền, thì mới có thể làm chủ quyền lợi của bản thân.”

“Chính là…”

Cố Sư Tử ngắt lời bọn họ: “Hai người đừng ồn nữa, tôi đồng ý bị các người sắp xếp liên hôn với nhà họ Lê, tôi muốn kết hôn với Lê Thiên Bình.”

Mẹ Cố nói: “Không phải con thích Nhân Mã sao?”

Cố Sư Tử thản nhiên nói: “Đã sớm là chuyện quá khứ rồi.”

Hiện tại hắn cực kỳ chắc chắn người hắn thích chính là Lê Thiên Bình người con gái luôn suy nghĩ cho hắn thật lòng đối xử tốt với hắn.

Hắn muốn đi tìm Lê Thiên Bình hắn muốn làm hòa với cô.

Cho dù có bị cô từ chối hắn cũng nguyện ý theo đuổi cô một lần nữa.

Hắn không bao giờ muốn để bản thân phải hối hận nữa.

Sau khi bữa tiệc kết thúc Yến Thiên Yết vẫn còn công việc đợi tới lúc làm xong việc về tới nhà thì cũng đã là một hai giờ sáng anh nhìn thấy Yến An Nguyệt vẫn chưa đi ngủ cô nhóc còn đang ngồi trên sopha làm bài tập.

Yến Thiên Yết nhíu mày: “Sao em vẫn còn chưa đi ngủ? Bây giờ đã rất trễ rồi.”

Yến An Nguyệt vặn vẹo người, chu môi nhỏ giọng nói: “Em vẫn chưa làm bài tập xong, ai kêu anh trai không ở nhà chỉ em chứ.”

Yến Thiên Yết đi tới xem bài tập của cô nhóc quả nhiên vẫn còn rất nhiều chỗ trống nhưng khi nhìn thấy giấy nháp của cô nhóc cách giải và đáp án đều có, chỉ chưa chép lại vào tập mà thôi.

Nhìn khuôn mặt nhỏ của cô nhóc rầu rĩ không vui anh cũng không vạch trần chỉ nói: “Không được có lần sau, về sau mặc kệ anh có về hay không em đều phải đi ngủ trước 11 giờ rưỡi, có biết không?”

Yến An Nguyệt chậm chạp gật đầu.

Yến Thiên Yết nhẹ giọng nói: “Về sau anh sẽ về sớm một chút, cho nên đừng có bày ra vẻ mặt đó nữa.”

“Thật sao ạ?” Đôi mắt Yến An Nguyệt sáng ngời.

“Ừ.”

“Dạ được!”

Yến An Nguyệt còn chưa vui được bao lâu, thì nghe thấy Yến Thiên Yết thản nhiên nói: “Kỳ thi giữa kỳ của em sắp tới rồi anh sẽ nghiêm khắc hơn so với ngày thường em chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.”

“…”

Yến Thiên Yết còn đang tính giục cô nhóc đi ngủ sớm đột nhiên bụng cô nhóc kêu lên một tiếng động tác của anh hơi dừng lại: “Đói bụng à?”

“…Dạ không.”

Tuy là Yến An Nguyệt nói như vậy nhưng cô nhóc lại ngượng ngùng mím môi lại.

Yến Thiên Yết nhớ tới bánh ngọt Lê Thiên Bình đưa cho mình, anh cầm tới: “Em ăn cái này lót dạ đi.”

Anh chưa đụng tới.

Cho nên mấy cái bánh ngọt vẫn giống như lúc cô đã đưa cho anh — được gói trong chiếc túi nilon màu đen.

Bởi vì gói hàng giống như túi rác, cho nên anh cũng không mong đợi quá nhiều với những món bên trong, cho đến khi Yến An Nguyệt mở túi nilon ra.

Để lộ những món ở bên trong.

Tiramisu, bánh Black Forest, bánh Pudding Muffin, bánh Mousse kiểu Pháp…

Có khoảng bảy tám hộp bánh được xếp cạnh nhau vừa tinh tế vừa đẹp mắt mang lại cảm giác rất sang trọng.

Yến Thiên Yết nhìn loại và số lượng bánh trong túi nghi ngờ không biết có phải Lê Thiên Bình đã đóng gói toàn bộ đồ ngọt mang tới cho hắn không nữa.

Yến An Nguyệt chưa từng ăn qua những món ngọt đẹp mắt như vậy, phản ứng đầu tiên chính là hỏi anh: “Có phải mấy cái này rất mắc không ạ?”

Yến Thiên Yết nhìn cô nhóc há miệng nhưng không dám ăn, trong lòng chỉ có thể thở dài, nói: “Là chị Lê Thiên Bình đưa, em cứ yên tâm ăn đi.”

“Wow!” Lúc này Yến An Nguyệt mới thật sự cảm thấy vui vẻ, cầm lấy một cái bánh kem vừa ăn vừa nói: “Ăn rất ngon, anh trai nhớ giúp em cảm ơn chị ấy nha!”

“…Ừ.”

Yến Thiên Yết rũ mắt nhìn những món ngọt Lê Thiên Bình đã cẩn thận lựa chọn dường như anh có thể ngửi thấy mùi hương hoa hồng đó một lần nữa lơ đễnh trả lời.

Đột nhiên anh nhớ ra lúc trước Lê Thiên Bình cũng từng đưa đồ ăn cho mình.

Yến Thiên Yết lấy cặp sách từ trong phòng ra nhìn vào bên trong thật sự tìm thấy một cục chocolate cùng với hai túi khô bò.

Lúc đó sau khi Lê Thiên Bình cho anh, anh đã nhét thẳng vào cặp sách về sau cũng quên lấy ra.

Yến Thiên Yết nhìn hạn sử dụng, vẫn chưa quá hạn.

Anh nhớ rõ cô đã đề cử khô bò này rất mãnh liệt.

“Wow, đây là gì vậy?” Yến An Nguyệt nhìn thấy khô bò trong tay anh, cô nhóc duỗi tay tới: “Nhìn thật sự rất ngon đó.”

Yến Thiên Yết nâng nhẹ cánh tay lên, né tránh tay cô nhóc: “Đây là của anh.”

Yến An Nguyệt kêu lên: “Có tận hai túi mà!”

Yến Thiên Yết bình tĩnh “Ừ” một tiếng: “Đều là của anh.”

“…”

Yến Thiên Yết đưa cục chocolate có chút mềm cho cô nhóc: “Cái này mới là cho em.”

“…”

Lê Thiên Bình hồn nhiên không biết đêm nay ở những ngôi nhà khác đang trải qua sóng to gió lớn dù sao cô ngủ thật sự rất ngon bởi vì Trương Úc Bảo đã chịu trừng phạt rồi.

Sau khi cô méc, Lê Quảng Minh lập tức tra camera rồi báo cảnh sát hơn nữa đơn phương tố cáo người nhà họ Trương đã xâm phạm quyền lợi an toàn của Lê Thiên Bình nên đã hủy hợp đồng với nhà bọn họ không chỉ hủy bỏ đầu tư, còn yêu cầu đối phương bồi thường số tiền vi phạm hợp đồng kếch xù.

Mà Trương Úc Bảo còn bị bỏ giam mười lăm ngày.

Lê Thiên Bình cực kỳ hài lòng với kết quả này ngày hôm sau tâm trạng thoải mái đi tới trường.

Khi cô bước vào phòng học cảm giác được bầu không khí náo nhiệt lập tức trở nên yên tĩnh mấy chục đôi mắt trong phòng học đều nhìn về phía cô.

Có rất nhiều cảm xúc khác nhau có ghen ghét cũng có hâm mộ càng có nhiều người không thể tin được khiếp sợ nhìn cô.

Lê Thiên Bình lùi bước chân về sau hai bước, không hiểu lý do tại sao: “Sao, sao vậy?”

Một nam sinh lớn tiếng hỏi: “Lê Thiên Bình, cậu thật sự là con gái của Lê Quảng Minh sao?”

Hắn vừa mở lời, lớp học lập tức bùng nổ.

“Không nghĩ tới người có tiền lại ở ngay bên cạnh mình.”

“Là ai luôn miệng nói Lê Thiên Bình xuất thân từ nông thôn? Có dám đứng ra không, tôi đảm bảo sẽ không đánh chết tên đó!”

“Vì cái gì cậu có tiền như vậy nhưng lại thích đi giao thông công cộng giống bọn tôi vậy?”

“Cậu thì biết cái gì, Jack Ma còn đi xe đạp đó, người ta gọi cái này là khiêm tốn!”

Trong đó, còn có một nữ sinh chạy tới hỏi Chu Nhân Mã: “Cậu đã sớm biết Lê Niệm là con gái của Lê Quảng Minh sao? Vì sao lúc trước còn nói cậu ấy như vậy chứ?”

Chu Nhân Mã xấu hổ cười nói: “Không, tôi cũng chỉ mới biết được mà thôi.”

“Gì vậy, không phải cậu ấy là em họ của cậu sao, sao cậu không biết được chứ?”

Giọng nói Chu Nhân Mã trở nên lạnh lùng: “Sao cậu không tự đi hỏi đi.”

Nữ sinh bị dọa cho giật mình cũng không dám hỏi nữa nhưng sau lưng lại nói thầm với nữ sinh khác: “Sao tớ có cảm giác Chu Nhân Mã giống như đã thay đổi thành một người khác vậy, vẻ mặt đúng là rất dọa người đó.”

“Này còn phải nói sao, nhất định là đang ghen tị rồi.”

Vẻ mặt Lê Thiên Bình ngây ngốc, nhìn thấy Lý Bạch Dương đã ngồi vào chỗ nên đi qua hỏi cô ấy: “Sao lại như vậy, sao tất cả mọi người đều biết vậy?”

Lý Bạch Dương ngẩng đầu thầm kín nhìn cô: “Đúng vậy, tớ thân là bạn thân tốt nhất của cậu vậy mà lại là người cuối cùng được biết.”

“…” Lê Thiên Bình đổi sang cách hỏi khác: “Vậy làm sao các cậu biết được?”

Cô chỉ mới xuất hiện ở bữa tiệc vào tối qua, mà hôm nay đã nổi tiếng ở trường học các minh tinh trên Weibo lên hot search cũng là tốc độ này sao?

Lý Bạch Dương: “Bởi vì cậu cũng xuất hiện trên diễn đàn không phải bữa tiệc cậu và Chu Nhân Mã tham gia có rất nhiều truyền thông báo chí sao? Ảnh chụp xuất hiện đầy trên các tạp chí kinh tế đó.”

“Thật ra trong trường cũng không có mấy người chú ý tới bữa tiệc đó nhưng sau khi Chu Nhân Mã khoe ra rất nhiều người đã đi xem tạp chí cho nên khi mọi người nhìn thấy cậu lập tức có người đăng ảnh của cậu lên diễn đàn trường học, sau đó…cậu hiểu rồi đó.”

Lê Thiên Bình tâm trạng phức tạp: “Tớ không hiểu.”

Trước kia cô còn cảm thấy diễn đàn là một nơi khá tốt, ngẫu nhiên sẽ chạy đi ăn dưa của Yến Thiên Yết tâm trạng cũng trở nên thoải mái hơn.

Mà khi quả dưa này lại là bản thân cô, thì cô không cười nổi dù chỉ là một chút.

Diễn đàn này đúng là nguồn gốc của mọi thứ xấu xa mà!

“Tớ mới là người không hiểu nè.” Lý Bạch Dương đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Vậy mà cậu thật sự là cô chủ nhà giàu!”

“Trước kia tớ đã nói với cậu rồi, là do cậu không tin mà thôi.”

“Là, là do mắt tớ vụng về không nghĩ tới cha của cậu là Lê Quảng Minh.” Vẻ mặt Lý Bạch Dương không còn luyến tiếc gì để sống nữa: “Tớ còn ở trước mặt cậu mơ ước tới ông ấy.”

Lê Thiên Bình trêu chọc: “Sau khi nhìn thấy người thật thì cậu có cảm giác gì?”

“Đừng nói nữa.” Lý Bạch Dương đã hoàn toàn chết tâm rồi: “Hiện tại mỗi khi tớ đọc ngôn tình tổng giám đốc bá đạo đều không nhịn được tưởng tượng tới khuôn mặt của ông ấy từ truyện sảng văn đã bị biến thành bác thợ săn trong điền văn rồi.”

Lê Thiên Bình trở về chỗ ngồi trong bầu không khí ồn ào Yến Thiên Yết giống như không hề nghe thấy chuyện bên ngoài anh cúi đầu học tập im lặng giống như bị câm, trên mặt vẫn đeo khẩu trang màu xanh lam đó…Hả? Khẩu trang sao?

“Sao cậu lại đeo khẩu trang vậy?” Lê Thiên Bình ngạc nhiên nhìn anh vừa ngồi xuống vừa hỏi.

Yến Thiên Yết im lặng một lát: “Tình hình bệnh dịch ngoài thành phố rất nghiêm trọng.”

“À…” Lê Thiên Bình có chút không tin kinh ngạc nói: “Không phải là bởi vì mùi trên người tớ đó chứ?”

Ngón tay cầm bút của Yến Thiên Yết khẽ run, còn chưa kịp nói thì Lê Thiên Bình đã nói tiếp: “Không nghĩ tới mùi tinh dầu trên người tớ lại nồng đến như vậy.”

Yến Thiên Yết: “…Tinh dầu?”

“Đúng vậy.” Lê Thiên Bình thở dài nói: “Sau khi thân phận của tớ lộ ra hiện tại cha mẹ cứ ép buộc phải để tài xế chở đi học không phải tớ bị say xe sao? Hiện tại chỉ có thể dựa vào tinh dầu để bảo vệ cái mạng nhỏ.”

“…”

Yến Thiên Yết khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên nói “À” một tiếng trong đôi mắt đen nhánh hiện lên cảm xúc không rõ.

Lê Thiên Bình nghi ngờ nói: “Cậu không ngửi thấy sao?”

“Ngửi thấy.” Anh nói xong ngón tay thon dài kéo khẩu trang lên trên một chút chỉ để lộ đôi mắt đen nhìn cô.

“Cho nên cậu cách xa tôi một chút.”

Sắp tới kỳ thi giữa kỳ cả lớp đều đi học sớm, Mã Quốc Phú yêu cầu bọn họ ôn tập thật kỹ, thi xong sẽ họp phụ huynh.

Sau khi tan học, Lê Thiên Bình cầm một đống đề toán không biết làm đi tới văn phòng tìm Mã Quốc Phú ở ngoài cửa nhìn thấy Yến Thiên Yết đang đứng bên trong Mã Quốc Phú kêu anh điền vào hai tờ giấy gì đó.

Lê Thiên Bình mơ hồ nghe thấy được câu học bổng dành cho học sinh nghèo giọng nói Mã Quốc Phú vang lên: “…Học bổng thì có, nhưng yêu cầu của học bổng khá nghiêm khắc học sinh phải đứng hạng nhất trong đó có ba môn phải đạt được max điểm nhưng với thành tích của em chỉ cần em duy trì thầy tin tưởng em nhất định sẽ làm được.”

Yến Thiên Yết nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng.

Lê Thiên Bình đứng ở cửa do dự không biết có nên vào hay không tuy rằng cô đã sớm biết điều kiện nhà Yến Thiên Yết không tốt nhưng nếu để người khác biết thì đúng là rất xấu hổ, Yến Thiên Yết còn là người kiêu ngạo như vậy nữa.

Lê Thiên Bình nhớ lại câu nói ‘cách xa tôi ra’ của anh đã lâu như vậy rồi cô còn tưởng anh sẽ xem cả hai là bạn bè của nhau.

“Lê Thiên Bình, em ngồi ở đây làm gì?”

Phía sau có người gọi tên cô.

Lê Thiên Bình quay đầu nhìn thấy là giáo viên vật lý vẻ mặt lạnh nhạt đi một chút.

“Em tới tìm thầy để hỏi bài tập, nhưng hình như thầy ấy đang bận, chút nữa Em sẽ đến vậy.” Cô nói tiếp: “Cô Chu hẹn gặp lại.”

“Khoan hẵng đi.” Chu Linh Phượng nắm lấy tay cô, nở nụ cười thân thiết: “Gọi cô giáo gì chứ, lúc không có người ngoài thì cứ gọi dì hai là được rồi.”

Lê Thiên Bình không trả lời.

Người phụ nữ trước mặt này đúng thật là dì hai của cô cũng là chị ruột của mẹ cô.

“Thời gian vào giờ học vẫn còn lâu, chúng ta tâm sự một chút đi.” Chu Linh Phượng nói.

Lê Thiên Bình đã đoán được mục đích của bà ta nhưng cô không hỏi gì cả.

Hai người dọc theo hành lang chậm rãi tản bộ.

Chu Linh Phượng nói điểm vật lý của cô quá kém: “Khi nào cha mẹ con có thời gian? Dì muốn nói chuyện với họ về thành tích của con.”

“Không biết.” Cô nói: “Cha mẹ của tôi sẽ tới trường, đến lúc đó dì có thể nói chuyện với họ.”

Chu Linh Phượng: “Vậy thì có gì để nói chứ, vẫn là nên hẹn nhau ra ngoài ăn một bữa tới nhà của dì thì sao? Vừa đúng lúc dì muốn ôn chuyện với mẹ của con.”

Lê Thiên Bình biết ngay là vậy mà.

“Nếu dì muốn thì có thể gọi điện thoại.”

Chu Linh Phượng thầm mắng cô không biết điều bọn họ đã sớm chặn số điện thoại bà ta gọi được mới là lạ.

“Dì không hẹn được nên mới tìm con đó thôi.” Bà ta cười miễn cưỡng nói: “Nhiều năm không gặp dì thật sự rất muốn gặp em ba con không giúp được à.”

Lê Thiên Bình thật sự muốn cười thành tiếng nhẹ nhàng nói: “Dì hai, dì đã dạy tôi được hai năm rồi.”

Ngụ ý chính là vì cái gì sớm không hẹn trễ không hẹn cố tình lại hẹn vào lúc này?

Còn không phải bởi vì thân phận của Lê Quảng Minh lộ ra ngoài sao.

Lê Thiên Bình vĩnh viễn sẽ không quên khi nhà bọn họ gây chuyện với nhà bác cả các anh chị em của mẹ cô đều không một ai đứng về phía bà tất cả đều kêu bà phải nhẫn nhịn.

Cứ nhẫn nhịn mãi.

Không có cách nào khác ai kêu nhà bác cả có quyền có thế bác cả còn là con trai duy nhất của dòng họ Chu.

Khi Lê Thiên Bình lên lớp mười nhận ra giáo viên dạy vật lý dì hai cô cũng đã sớm đoán được từ lâu bởi vì khi cô còn nhỏ Chu Linh Phượng đã được phân công đến trường học này với tư cách giáo viên sau đó vừa đúng lúc dạy môn vật lý lớp bọn họ.

Bất quá Chu Linh Phượng không hề muốn nhận cô bà ta vẫn làm một giáo viên như bình thường nhưng thật ra lại rất thân với Chu Nhân Mã trước khi thi còn thường xuyên đưa đề ôn cho cô ta cực kỳ nịnh bợ người nhà kia.

Bị cô nói thẳng ra như vậy, vẻ mặt Chu Linh Phượng không được tốt cho lắm: “Sao mày lại nói chuyện với giáo viên như vậy? Lúc trước chỉ là dì không nhớ rõ mà thôi.”

“Cha của mày hiện tại giàu có như vậy nhưng cũng đừng quên lúc trước là ai cho ông ta mượn tiền xây nhà làm người thì nên biết ơn báo đáp.”

Bà ta lập tức nói thẳng: “Mày về nhà hỏi cha của mình một chút, con trai dì muốn vào công ty cha mày làm xem có thể cho nó một chức trong đó không.”

Vậy mà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net